Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 2 - Chương 4: Dành cả thanh xuân để yêu ai đó

Nhiều năm sau đó, quả thực Hạ Tuyết Duyên vẫn sống tốt, những kí ức về Trần Trình chẳng còn lại bao nhiêu. Sáu năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Bằng một sự may mắn nào đó, cô đã được nhận vào đây, vào bộ phận dịch thuật của công ty lớn.

“Này! Nghe nói hôm nay sếp mới đến thăm phòng chúng ta đấy!”

“Nghe nói đây là công ty thứ mười ba mà tập đoàn GEMMA thâu tóm.”

“Các bộ phận kia nói vị giám đốc này đẹp trai lắm!”

“... “

Đồng nghiệp đua nhau bàn tán chuyện Tổng giám đốc mới ghé thăm phòng của bọn họ. Hạ Tuyết Duyên nghĩ thầm, mới hay cũ cũng vậy thôi, mấy người khen người ta thì cũng làm nhiêu đó việc, nếu khen mà bớt được việc thì chị đây sẽ khen đến rụng lưỡi luôn.

Hà Mẫn Nhu sau khi sinh con đã đi làm trở lại, tình cảm vợ chồng vẫn nắng mưa thất thường. Dù vậy vẫn khiến khối người ghen tị, trong đó có Hạ Tuyết Duyên.

“Này, Lâm Hiên có em trai không? Bảo cậu ta mai mối cho tôi đi!” Cô nói, dùng ánh mắt quyến rũ dụ hoặc.

“Người ta còn chưa đủ tuổi thành niên đâu đấy! Cậu muốn thành yêu râu xanh à?” Hà Mẫn Nhu tặc lưỡi, liếc nhìn khinh bỉ. “Có thèm muốn thì nhảy vào lòng ông sếp mới đi kìa, biết đâu lại giúp được bạn bè đỡ khổ!”

Lời vừa nói xong. Thì bốn bề im ắng. Tất cả đồng loạt chạy ra cửa xếp hai hàng dọc lối đi. Cả Mẫn Nhu và Tuyết Duyên cũng phải làm theo.

“Giám đốc sắp tới, mọi người biểu hiện cho tốt, nếu tốt chúng ta sẽ được dọn sang phòng rộng hơn, mát mẻ sạch sẽ hơn nữa. Cố lên!” Chị Thanh, người có thâm niên lâu nhất, lên tiếng.

Tất cả cùng đồng thanh đáp lại lời chị ấy.

Và giây phút mong đợi cũng đến. Từ đằng xa, mọi người đã trông thấy vị Giám đốc mới, oai phong ngút trời, khi thế hừng hực, bước chân vững vàng, dáng dấp vững chãi... Và còn gương mặt điển trai với nụ cười ấm áp... rất ấm áp.

Hạ Tuyết Duyên bị gương mặt kia làm cho kinh hãi. Bao nhiêu năm trời, cuối cùng lại gặp lại nhau như thế này. Cô không đủ can đảm để đối diện với anh, với người đàn ông cô đã cố quên. Nghĩ vậy, cô viện cớ đau bụng chạy vào nhà vệ sinh, ở lì trong đó gần hai tiếng đồng hồ.

Khi thấy mấy đồng nghiệp nữ vào nhà vệ sinh, xì xầm to nhỏ về Trần Trình, cô mới ló mặt ra. Vừa thấy cô, họ liền nói. “Chị Tuyết Duyên, lúc nãy Giám đốc mới tặng quà cho mọi người, thuốc bổ loại nhất luôn đó nha, tiếc là chị không có mặt!”

Cô xua tay, “Không sao, tôi còn khỏe!”

Trong phòng làm việc, có thể nói Hạ Tuyết Duyên là người phụ nữ gần ba mươi mà còn độc thân. Nhiều anh chàng có ý làm quen nhưng cô thẳng tính, từ chối ngay, thế là một mình tới giờ. Quay lại bàn làm việc, cô thấy ai cũng cầm trên tay bịch thuốc bổ, họ khen lấy khen để vị Tổng Giám đốc mới, cô chỉ chề môi.

“Uống đi này!” Hà Mẫn Nhu đưa cho cô một túi, nói thêm. “Nhà mình nhiều lắm, Lâm Hiên bắt uống suốt, ngán lắm rồi!”

“Cô đang khoe chồng hay khoe gia sản đây?” Hạ Tuyết Duyên lườm Mẫn Nhu.

“Lúc nãy sao lại trốn?”

Câu hỏi của Hà Mẫn Nhu khiến cô giật mình. Phải rồi, họ thân nhau như thế, sao cô ấy có thể không nhận ra nỗi niềm của cô được.

“Nếu tôi nói vị Tổng Giám đốc mới của chúng ta và tôi. Có quen biết nhau. Cô tin không?” Hạ Tuyết Duyên nhìn Mẫn Nhu, gõ gõ tay xuống bàn.

“Kể mình nghe đi!” Hà Mẫn Nhu kéo ghế lại gần Tuyết Duyên, vẻ mặt nghiêm túc.


Vậy là Hạ Tuyết Duyên kể toàn bộ cho Mẫn Nhu nghe.

“Phức tạp quá! Nếu anh ta không thích cậu, thì sao lại mua công ty chúng ta? Không phải vì muốn thâu tóm cậu sao?” Mẫn Nhu hỏi.

“Không biết, nhưng tôi không muốn gặp anh ấy, mà khoảng thời gian này lại được chị Thanh trọng dụng, kiểu gì cũng phải đi họp rồi chạm mặt anh ấy. Tôi không muốn. Thà cứ làm một nhân viên bình thường, đi sớm về sớm, ít ra không cần gặp anh ấy!”

“Không phải cậu giữ trinh tiết đến giờ là vì anh ấy hả? Sao lại muốn trốn?”

“Chưa đủ can đảm để gặp lại...”

“Đừng như thế. Làm vậy cả hai đều đau khổ. Như mình với Lâm Hiên, cái gì mình cũng giữ trong lòng, anh ấy không biết, mình không nói, rất dễ tạo khoảng cách. Thà dứt khoát một lần cho xong.”

Hạ Tuyết Duyên im lặng, cô không nghĩ được gì đúng đắn. Mẫn Nhu nói phải, nhưng cô không làm được. Bởi vì khi đứng trước mặt Trần Trình, cô lại trở nên yếu đuối.

Mấy ngày sau đó, cô luôn đến công ty từ sớm, tan làm không về ngay mà ở lại công ty làm hết công việc trong ngày, hôm nào làm xong hết việc cô còn lấy việc của người khác làm không công. Cô còn bỏ qua cơ hội thăng chức mà chị Thanh đề lên, bỏ qua cả lời khuyên của Hà Mẫn Nhu.

Nhưng chuyện gì nên đến cũng xảy đến.

Gần bảy giờ tối, Hạ Tuyết Duyên thu dọn đồ đạc bỏ vào túi xách, đứng đợi thang máy từ tầng trên xuống. Cửa thang máy mở ra, nhưng thay vì đi vào, cô lại quay người bỏ đi. Khoảnh khắc bốn mắt bắt gặp nhau, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập. Phải chăng anh là thần chết, hút cạn hơi thở của cô?

Cô lững thững bước vào nhà. Mấy năm gần đây cô không còn ở với ba nữa mà dọn hẳn sang chung cư ở. Dù vậy nhưng cuối tuần nào cô cũng chạy xe về thăm ba và em trai.

Vừa đặt lưng xuống giường, cô ngay lập tức kéo tủ, lôi từ đáy lên một lá thư được ép nhựa, dòng chữ cứng cáp ghim vào tim cô.

“Sao lại xuất hiện trước mặt em? Sao không biến mất luôn đi? Sao lại quyến rũ đến như vậy?...” Cô nói với lá thư, rồi bật khóc, rồi oán trách, rồi mang nước mắt chìm vào giấc ngủ.

Suốt sáu năm qua, đêm nào cô cũng ôm khung ảnh chứa lá thư của Trần Trình mà ngủ, cứ như nó là lá bùa hộ mệnh của mình. Nhiều đêm yếu lòng, cô vừa uống rượu vừa khóc, trong vô thức lại nói chuyện với Trần Trình. Có một thời gian cô gần như nghiện rượu, đêm nào cũng uống chỉ vì mong được trò chuyện với anh. Sau đó, khi cơn đau dạ dày hành hạ, cô mới chịu bỏ rượu, cũng từ bỏ luôn Trần Trình. Bức thư của anh bị nhét dưới đáy tủ, có lẽ không nhìn thấy sẽ tốt hơn.

Ngày hôm sau, Hạ Tuyết Duyên đi làm rất sớm, và... lại chạm mặt Trần Trình.

Từ tối hôm qua, sau khi gặp lại Hạ Tuyết Duyên, anh có hơi giật mình. Cuối cùng cũng gặp được cô. Sau từng đó năm, cuối cùng anh đã có thể gặp lại cô, có thể yêu và đón nhận tình cảm của cô.

Tại sao năm đó anh bỏ đi và không đón nhận tình cảm của cô? Vì rất nhiều lý do. Năm đó, anh vừa về nhà đã bị ba anh đuổi sang Pháp làm việc, mẹ anh lại đang chữa trị ung thư, mọi việc cứ dồn dập. Nếu lúc đó anh đồng ý yêu cô, họ chắc chắn sẽ yêu xa, mà yêu xa thì rất khó bền; cho nên anh lựa chọn từ chối. Mặc dù biết làm như vậy có thể sẽ mất cô mãi mãi, nhưng anh vẫn làm, vì thấy cô hạnh phúc, anh cũng hạnh phúc.

Sáng nay anh dậy từ sớm, sửa soạn chỉn chu rồi đến công ty ngay. Anh đoán cô sẽ đi làm sớm nên đợi sẵn ở cửa thang máy.

Hạ Tuyết Duyên nhìn anh, cô gái của anh trưởng thành rồi, xinh đẹp và khôn ngoan hơn rồi, nhưng cái sự rụt rè mỗi khi gặp anh vẫn còn lại đó.

“Chào em!” Trần Trình mở lời, mỉm cười với cô.

Thay vì chào lại, cô chỉ gật đầu rồi bước vào thang máy. Trần Trình cùng anh chàng trợ lí cũng vào theo.

Cô ôm chặt xấp tài liệu trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào con số đang tăng dần trên bảng điều khiển, cảm giác này không dễ chịu chút nào.

“Tối nay em có hẹn không?” Anh lại bắt chuyện.


“Không. Nhưng con chó của em ở nhà không ai chăm, nên em phải về chăm nó.” Cô nhếch môi, cảm thấy hài lòng với câu trả lời của mình.

“Vậy tối nay đi ăn cơm cùng anh nhé!” Anh lờ đi câu trả lời xấc xược của cô.

“Vợ con anh ở nhà lo lắng đấy! Không cần cảm thấy có lỗi với em đâu. Em quen rồi! Tổng Giám đốc!” Cô cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô liền bước nhanh ra ngoài mà không nhìn lại.

Ở trong thang máy, trợ lí An ngạc nhiên với thái độ của Hạ Tuyết Duyên. Anh biết Trần Trình trước giờ đối xử rất tốt với mọi người, nhưng cô gái vừa rồi lại tỏ thái độ quá đáng với Giám đốc của anh, điều mà trước giờ chưa ai dám làm.

“Anh không sao chứ Giám đốc?” Lục An hỏi.

Trần Trình thở dài, “Có hơi đau lòng!”

Câu trả lời của Trần Trình khiến Lục An càng thất kinh hơn. Làm việc cho Trần Trình bao nhiêu năm, người đàn ông này chưa một lần làm gì sai trái hay có ý trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh luôn cảm thấy khó hiểu, rằng tại sao một người đàn ông đang trong độ tuổi sung sức như vậy lại không tìm đến phụ nữ. Và hôm nay anh đã biết lí do tại sao? Vì người con gái kia, người khiến Trần Trình đau lòng.

“Có cần tôi gọi cô ấy cho anh không?” Lục An hỏi.

“Không cần. Hôm nay cậu cứ về trước đi, tôi phải nói chuyện với cô ấy!” Trần Trình sờ khuy bấm màu vàng óng ở cổ tay, hành động này cho thấy anh đang quyết tâm làm việc gì đó.

Cả ngày làm việc mà đầu óc Hạ Tuyết Duyên cứ để đâu đâu. Cô muốn hỏi đồng nghiệp khác xem thử Trần Trình đã có vợ con gì chưa, nhưng đột nhiên hỏi thì kì quá, thế là cô cứ bồn chồn cả ngày không yên. Đến khi tan làm mà một bản hợp đồng cũng chưa dịch xong.

Hơn bảy giờ, cô lê thân ra khỏi công ty, theo hướng trạm xe bus mà đi. Bỗng nhiên Trần Trình xuất hiện, hệt như bóng ma, chớp mắt một cái liền thấy đứng trước mặt.

“Chào em!” Anh nói.

Cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh, né sang một bên để đi tiếp.

“Hạ Tuyết Duyên.” Anh gọi tên cô.

Bước chân cô khựng lại, cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Chỉ một câu nói của anh đã khiến cô rung động, một ánh mắt của anh đã khiến cô ngừng thở.

“Đi với anh!” Đó rõ ràng là một mệnh lệnh, nhưng anh nói ra rất nhẹ nhàng, hệt như cách đối xử dịu dàng anh dành cho cô.

Trần Trình nắm tay cô, anh thấy cô đang mang đôi giày cao gót khá vất vả nên chọn đại một chỗ gần đó rồi ấn cô ngồi xuống.

“Ba em vẫn khỏe chứ?” Anh hỏi.

“Vẫn khỏe.” Cô trả lời theo thông lệ. Có chút khó chịu với sự dịu dàng của anh.

“Em trai em thì sao?”

“Vẫn vậy!”

“Nó có việc làm ổn định rồi chứ hả?”

“Uhm...”

“Em thì sao?”

Cô đưa mắt nhìn anh, khó hiểu. “Anh có ý gì? Muốn gì thì cứ nói, em không thích mập mờ.” Cô chau mày, gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.

“Em còn yêu anh không?” Trần Trình cúi mặt sát mặt cô, hơi nâng cằm cô lên để anh có thể nhìn sâu vào mắt cô.

Cô cụp mắt, tránh né. “Không phải anh từng nói đó là cảm xúc nhất thời sao? Giờ lại hỏi là có ý gì? Anh bị vợ bỏ nên đến tìm tôi đấy à?”

“Anh không có vợ.” Mặc dù bị cô đay nghiến nhưng anh vẫn kiên nhẫn, từ tốn với cô.

“Vậy bây giờ anh hỏi câu đó để làm gì?” Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy giận dữ.

“Anh muốn biết.” Anh vuốt ve gương mặt cô.

“Em dành cả thanh xuân chỉ để yêu một mình anh. Anh biết nhưng vẫn làm ngơ. Bây giờ lại hỏi câu đó, có thấy vô nghĩa không?” Cô gạt tay anh ra khỏi mặt mình, đứng dậy bỏ đi, miệng còn lầm bầm mấy câu chửi.