Phần 2: LẠC NHAU ĐẾN BAO GIỜ?
Anh không muốn để lỡ tuổi thanh xuân của em. Nếu em tìm được người yêu em chân thành, anh sẽ chúc phúc cho hai người. Nhưng đừng vì anh mà bỏ qua bất kì người đàn ông nào muốn yêu em.
Và sau khi trải qua nhiều cuộc tình chóng vánh, em cảm thấy anh là nơi dựa dẫm tốt nhất, hãy để anh đón nhận vinh hạnh đó.
Anh yêu em, chỉ là không muốn em trải qua quãng thời gian tươi đẹp nhất bên cạnh một người thất bại như anh!
-- Lời kết thúc của lá thư nhưng anh không đủ dũng khí để viết chúng. . .
***
Mấy ngày trước khi Mẫn Nhu sinh con, Hạ Tuyết Duyên luôn túc trực bên cạnh. Nhìn người chồng hết mực chăm sóc cho cô bạn mà cô cảm thấy ghen tị.
“Đặt tên gì cho con chưa?” Cô hỏi Lâm Hiên.
“Tên gì cũng được, miễn là đừng lây tính giận dai của mẹ nó là tốt rồi!” Lâm Hiên đáp, vẫn chăm chỉ bóc vỏ cam cho vợ.
“Mình cũng hi vọng con mình sau này không học tính vô tâm của ba nó.” Hai vợ chồng lườm nguýt nhau.
Tuyết Duyên thở dài, “Hay là lấy tên Mẫn. Họ Lâm. Gọi là Lâm Tư Mẫn. Quá tuyệt rồi còn gì!”
“Lỡ may mà con gái thì sao?” Mẫn Nhu hỏi.
“Con gì cũng lấy tên đó. Mẹ đỡ đầu đã quyết định rồi, không thay đổi được đâu! Phải không Lâm Hiên?” Cô đá sang Lâm Hiên.
“Tùy mấy người!” Anh vừa nói vừa nhét vào miệng Mẫn Nhu một miếng cam lớn.
“Không có chính kiến.” Mẫn Nhu lầm bầm.
Hạ Tuyết Duyên lớn hơn Mẫn Nhu một tuổi, nhưng trên giấy tờ thì hai người họ bằng nhau. Cô cũng như bao người khác, có ba mẹ và một người em trai thua cô bốn tuổi. Đó là một gia đình hoàn hảo, cho đến một ngày năm cô mười tuổi, trời mưa rả rích, bố mẹ cô đột ngột thông báo li hôn. Cái tin đó khiến cô ghét cay ghét đắng những ngày mưa, đặc biệt ghét những cơn mưa bất chợt.
Sau chuyện đó, em trai cô ở với ba, còn cô ở với mẹ. Một thời gian sau, mẹ cô đi bước nữa, mặc dù cha dượng rất tốt nhưng cô không thể thoải mái sống ở đó nên quyết định dọn về ở với ba. Dù sao mẹ cô còn trẻ, sau này sinh thêm đứa nữa, cô lại không thể mặt dày sống dựa vào người ta được.
Em trai cô, Hạ Đông Vũ, rất nghe lời chị. Vì chỉ có mình Hạ Tuyết Duyên quan tâm mình. Đối với người ngoài, Đông Vũ là đứa ngỗ nghịch, có thể nói là thành phần bất hảo, chỉ có cái tốt là hiếu thuận với người lớn tuổi.
Quay lại khoảng thời gian khi Hạ Tuyết Duyên dọn về ở cùng ba. Lúc đó cô đã gặp được Trần Trình. Anh hơn cô tám tuổi, bấy giờ chỉ là chàng thiếu niên gầy gò ốm yếu trong một gia đình toàn thành phần ưu tú.
Đó là một chiều tháng sáu, cô cùng em trai đi mua rượu cho ba, Hạ Đông Vũ cầm cành cây quơ quơ trong không trung rồi chạy nhảy lung tung, chẳng may vấp chân ngã xuống cống không lên được, mà đường lại vắng vẻ không biết kêu cứu ai. Thấy em trai như vậy, Hạ Tuyết Duyên thấp thỏm không yên, tìm đủ mọi cách vẫn không kéo lên nổi, vì Đông Vũ nặng hơn cô những mười kí. Thằng nhóc mập cứ khóc thút thít mãi, đúng lúc Trần Trình đi học về, cô mới vội vàng chạy đến, bám lấy cánh tay gầy gò của anh mà cầu cứu.
Trần Trình nhìn gương mặt sợ hãi của cô, rồi lại nhìn dáng vẻ ngây thơ của Hạ Đông Vũ dưới cống mà bật cười. Sau đó cả hai dùng sức kéo Đông Vũ lên.
“Nhà hai đứa ở đâu? Để anh đưa về!” Trần Trình lấy khăn tay ra lau vết bẩn trên người Hạ Đông Vũ.
Hai chị em gật đầu đồng ý, đi trước vài bước dẫn đường. Lúc đó, Hạ Tuyết Duyên đã thầm ngưỡng mộ Trần Trình. Cô cho rằng anh thật tuyệt vời, không những đẹp trai mà còn tốt bụng, lại hết sức dịu dàng ấm áp.
Đến nhà cô, Trần Trình đột nhiên nói. “Trùng hợp thật, đi hết con đường này là đến nhà anh rồi. Sao trước giờ anh chưa gặp qua hai em nhỉ? Mới chuyển đến à?”
Tuyết Duyên nhìn anh, ngại ngùng trả lời. “Dạ, em vừa chuyển đến ở với ba và em trai.”
“Thế à!” Anh cười, nụ cười ấm áp sưởi ấm lòng cô. “Vậy hôm nào gặp lại nhé! À, có thứ này cho em...” Trần Trình thò tay vào cặp xách lôi ra mấy viên kẹo thả vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Tuyết Duyên, sau đó quay người bỏ đi, để lại sự thẩn thờ cho cô gái.
Khi đó cô còn nhỏ, không nhận ra đó chính là tình yêu. Mỗi ngày trôi qua đều đứng trước cửa để được gặp anh. Lâu dần thành thói quen. Hôm nào đi học về cô cũng ngồi trước cổng, nghe tiếng xe đạp phía xa xa lại chạy ra ngóng.
Phần Trần Trình. Vì gia đình có ba anh em trai, mà anh lại còn là con út, nên có đứa em gái như Hạ Tuyết Duyên thì rất vui. Anh quen với việc mỗi ngày nhìn thấy cô đứng trước cổng chờ mình, quen với việc lúc nào cũng có những viên kẹo đủ màu sắc trong cặp, và quen với sự ngây ngô của cô bé đó...
“Hôm qua ba anh được người ta tặng cho một giỏ hoa quả, anh để dành một ít cho em này!” Trần Trình lấy một túi hoa quả từ trong cặp ra, tuy chỉ có hai trái táo với ba trái kiwi nhưng cũng khiến cô hạnh phúc.
“Anh không cần phải ngày nào cũng cho em đồ ăn như vậy đâu!” Cô ngượng ngùng đáp.
“Em cũng không cần ngày nào cũng ra đây đứng chờ anh như vậy đâu!” Anh cười.
“Em không có...” Cô cúi mặt, giọng lí nhí.
Trần Trình cười rạng rỡ, anh thích những lúc cô thế này, vừa buồn cười vừa đáng yêu. “Ngày mai anh về trễ, em đừng chờ.” Nói xong anh đạp xe chạy đi.
Hạ Tuyết Duyên mang túi trái cây vào nhà, miệng vẫn chưa khép lại, em trai thấy thế liền trêu chị. “Anh Trình lại cho nữa hả? Chị cho em ăn với!”
“Đợi ba về rồi ăn cùng, anh Trình nói trái cây này ngon lắm, nên phải đợi ba về ăn cùng.” Cô nói, cẩn thận rửa sạch trái cây.
Hơn một năm gắn bó nhưng Trần Trình chưa một lần dẫn chị em Hạ Tuyết Duyên về nhà chơi, cùng lắm chỉ dẫn họ đến khoảng đất trống bên cạnh nhà, nơi có cái cầu trượt, xích đu, đu quay... được thiết kế riêng cho con cháu nhà họ Trần chơi.
Rồi một chiều cuối tuần nọ, Trần Trình lững thững chạy xe đạp qua nhà Hạ Tuyết Duyên. Anh vào nhà, trò chuyện đôi ba câu với ông Hạ rồi xin phép ông cho Hạ Tuyết Duyên đi với anh một lúc. Ông Hạ đồng ý, cô cười toe leo lên yên sau xe đạp của anh.
Trần Trình đạp xe đưa cô đến cánh đồng lúa cách nhà khá xa. Mùi lúa mới tỏa hương ngọt ngào, đúng kiểu vùng thôn quê.
Trần Trình đột nhiên hỏi cô, “Em có thấy anh vô dụng không?”
Nhóc con như cô đâu hiểu được câu hỏi của anh, chỉ biết anh rất tốt, rất đẹp trai nữa. “Vô dụng là tốt hay xấu ạ?” Cô hỏi lại.
Anh bật cười thoải mái. “Là xấu.”
Nghe thế, cô liền trả lời ngay. “Nếu thế thì anh không vô dụng ạ. Đối với em anh là tuyệt vời nhất, không ai tốt với em như anh cả.”
Trần Trình cười lớn hơn, đưa tay xoa đầu cô. “May mà còn có em...” Ánh mắt anh nhìn cô lấp lánh, ẩn chứa nhiều điều mà ở tuổi của cô vẫn chưa hiểu được.
Hai người họ ngồi đó thêm một lúc rồi mới về nhà. Vì ngày mai cô phải về thăm mẹ nên không thể đi chơi với anh lâu được. Nhưng cô không biết, hôm đó, bởi vì có cô bên cạnh, bởi vì những câu nói ngây thơ của cô, đã làm thay đổi cuộc đời anh, thay đổi cả con người anh.
Trẻ con có một đặc điểm rất hay. Cho dù có nhớ cách mấy cũng có cách quên đi được. Ví như chuyện Hạ Tuyết Duyên không còn mong nhớ mẹ như trước nữa, ví như chuyện... Trần Trình bỏ đi mà không chào tạm biệt vậy.
Phải rồi, cô thực sự quên gương mặt của anh ra sao rồi, điều duy nhất còn sót lại là nụ cười ấm áp sưởi ấm lòng cô. Cho dù có muốn nhớ đi chăng nữa thì qua mười năm, kí ức cũng chẳng thể nào nguyên vẹn được, khi mà ngày nào cũng phải nạp thêm bao nhiêu điều lo toan vào đầu.
Năm cuối trung học, cô đầu tắt mặt tối ôm bộ đề luyện thi, cả trong mơ còn lẩm nhẩm công thức môn Vật lý. Ông Hạ thấy con gái học điên cuồng như vậy thì xót, bảo với con rằng: “Con không cần phải vào trường tốt nhất đâu, kiếm trường nào gần nhà mà học là được rồi...“.
Hạ Đông Vũ thấy chị gái học đến chảy cả máu mũi thì sợ hãi, quỳ bên chân chị thề sống thề chết: “Chị đừng học nữa, mặc dù em không giỏi giang gì nhưng sau này nhất định sẽ nuôi chị. Chị. Chị phải nghĩ đến sức khỏe của mình trước chứ...”
Hạ Tuyết Duyên cười trừ, gõ đầu em trai, “Mày nuôi chị thì ai nuôi vợ mày. Ngốc. Học hành không bằng ai mà đòi nuôi chị đây.”
“... “ Thằng nhóc hừ lạnh, quay mặt sang chỗ khác, tỏ vẻ giận dỗi.
“Sao thế? Chạm đến tự tôn đàn ông nên giận à?” Cô đánh bộp vào vai em trai.
Hạ Đông Vũ im lặng một lúc lâu rồi mới nói, giọng vừa dứt khoát vừa thành thật. “Chị mong đậu vào trường tốt để bỏ nơi này mà đi chứ gì? Em không muốn. Trên đời này chỉ có chị thương em, em cũng thương chị. Chị đi học xa, em không quen, lỡ chị bị người ta bắt nạt thì phải làm sao. Em sợ đủ thứ chuyện xảy ra với chị. Ba cũng thế, ngày nào ba cũng gọi điện cho mấy người quen trên thành phố, nhờ họ kiếm nhà dùm chị, nhờ họ đủ điều. Chị đi rồi không biết bao giờ mới lại về. Như con cô Lý bên cạnh nhà mình, con gái cô ấy lên tỉnh học, một năm về có mấy ngày, về rồi còn chê cô Lý nhà quê, không thèm nói chuyện với cô ấy. Chị...”, giọng nó nghẹn lại, “... nếu ghét em thì cứ nói ra, chứ đừng bỏ đi học xa như vậy, em nhớ chị lắm!” Vừa dứt lời, nó chạy ù đi.
Cô giật mình, ngồi thẩn thờ một lúc lâu. Không ngờ thằng nhóc lại nghĩ nhiều như vậy.
Đêm đó cô không ngủ được, vì nghĩ đến nhưng gì Đông Vũ nói, vì nghĩ đến sức khỏe ngày một yếu của ba, và vì thằng nhóc chết tiệt đi đâu giờ này chưa chịu về.
Mãi đến gần hai giờ sáng, Hạ Đông Vũ mới mò về nhà. Hạ Tuyết Duyên ngồi co ro trước cửa chờ, thoáng thấy bóng dáng em trai đã vội vàng chạy lại.
“Đi đâu giờ mới chịu về?” Giọng cô run lên vì lạnh.
Hạ Đông Vũ cúi xuống nhìn chị gái, cô chỉ cao hơn vai anh một chút. “Kệ em, chị đừng quan tâm nữa.”
Hai bàn tay cứng đờ của cô túm lấy cánh tay săn chắc của Hạ Đông Vũ, giọng thều thào, “Này, ý gì đây hả? Chị đã nộp đơn... nguyện vọng lên... cho giáo... viên đâu, có thể... sửa... lại...“. Cô cảm thấy bực mình với chính những gì mình nói ra, bởi cô luôn thích mọi thứ rõ ràng.
“Vào nhà rồi hẵng nói!” Hạ Đông Vũ kéo chị gái vào nhà, đặt cạnh lò sưởi.
Cậu quay qua quay lại bỏ thêm củi vào lò. Động tác có phần mất tự nhiên. “Chị muốn nói gì thì nói tiếp đi!”
“Chị không đi nữa!” Hạ Tuyết Duyên nói, nhìn chằm chằm từng biểu cảm trên gương mặt em trai.
Trước khi Đông Vũ quay mặt đi, cô đã thoáng thấy nụ cười trên môi nó.
“Có thật không?” Nó hỏi.
“Thật.”
“Là chị tự nguyện chứ em không ép nhé!” Giọng nó tươi vui hơn hẳn.
“Nhóc con. Đi ngủ sớm đi! Em phải nhớ lời hứa nuôi chị đấy! Đừng hòng nuốt lời!” Cô khịt mũi, cảm giác như sắp cảm lạnh tới nơi rồi.
“Nếu không ai thèm cưới chị thì em nuôi chị.” Hạ Đông Vũ quay người lại, bắt đầu trêu chọc cô.
Thực ra cô muốn thi đậu vào một trường có tiếng trong thành phố, hi vọng sau này kiếm được một khoản kha khá để phụng dưỡng ba mẹ. Thế mà hôm nay nghe em trai nói, cô lại lung lay. Cô nghĩ, tiền bạc không quan trọng bằng tình thân. Có tiền nhưng mọi người xa cách cũng tốt đẹp gì cho kham, nên cô từ bỏ hi vọng giàu sang đó.