Hứa Phong Lôi cùng Doãn Tử Trừng ngơ ngác chờ đợi ở bên ngoài, nhìn y tá vội vàng đi ra, lại nhanh chóng quay trở vào, trong nháy mắt khi cửa mở ra, nhìn thấy Phương Hòa Kính dường như không thể trụ được nữa.
Từ trước đến nay cũng không có cảm giác vô lực như vậy, chỉ có thể ngơ ngác chờ đợi vận mệnh tuyên án, cái gì cũng không thể làm. Thời gian từng chút trôi qua, bên trong vẫn là một thế giới không biết thế nào. Doãn Tử Trừng nghiêm mặt nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, sắc mặt tro tàn.
Thấy Doãn Tử Trừng như vậy, trong lòng Lôi rất khó chịu, nhưng anh không biết nên nói cái gì với Doãn Tử Trừng? Hắn nổi nóng hắn tự cho là đúng, hắn lãnh khốc, càng giận hắn đã nói ra những lời này với Phương Hòa Kính, đẩy Phương Hòa Kính đến chỗ chết. Anh không dám tưởng tượng nếu như tiểu Kính chết…… Không, không! Trong lòng anh liều mạng kêu: Sẽ không, sẽ không!
Anh xoay người đi, không muốn đối mặt với hắn. Hiện tại anh không thể tha thứ cho Doãn Tử Trừng nhanh như vậy, tuy rằng anh biết Doãn Tử Trừng đang bi thương tự trách, biết anh nên đi ôm hắn, an ủi hắn, nói đây không phải lỗi của hắn, nhưng anh không có biện pháp làm được, hiện tại không có biện pháp làm được……… Tiểu Kính ở bên trong còn chưa rõ sống chết.
Ánh đèn trong phòng giải phẫu đã tắt, hai người thoáng cái nhảy dựng lên, thời khắc tuyên án đã đến.
Bác sĩ đi tới, nói với bọn họ:”Trải qua cấp cứu, cậu ta còn sống, nhưng bị mất máu quá nhiều, khiến cho tim và phổi bị suy kiệt, bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong. Chúng tôi đã chuyển cậu ta qua phòng để điều trị, hy vọng cậu ta có thể tỉnh lại. Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
Tiểu Kính vẫn có thể chết! Tiểu Kính không thể sống trở lại! Nỗi sợ hãi đánh sâu vào thần trí Doãn Tử Trừng vốn đã rất yếu ớt, thoáng cái hắn tê liệt ngã xuống, toàn thân không thể khống chế run rẩy, ôm đầu, run rẩy, nức nở.
Lôi đứng thẳng tắp, nhìn miệng bác sĩ, hy vọng có thể một lần nữa nghe được lời nói dễ nghe, nhưng anh thất vọng, rồi lại hy vọng. Anh đứng lẳng lẳng, trước mắt biến thành màu đen, bác sĩ thở dài rời đi, anh đều không có cảm giác. Em trai từ nhỏ đã đi theo mình, vẫn như bức tượng sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, không tiếng động.
Qua một lúc lâu, Doãn Tử Trừng nghẹn ngào tỉnh táo, ngây ngốc đứng nhìn Lôi, toàn thân anh bi thương cùng sợ hãi không chỗ nào tả xiết, vọt tới trước mặt Doãn Tử Trừng kéo hắn, mắng to nói:”Cậu, cậu tên khốn nạn này, cậu hại chết tiểu Kính, em ấy yêu cậu như vậy, cậu lại hại chết em ấy, cậu tên khốn nạn này!” Anh dùng khí lực toàn thân, hung hăng dùng một bàn tay đánh Doãn Tử Trừng.
Doãn Tử Trừng bị đánh cho hoa mắt, thân mình đổ gục ở một bên, bên má nóng rát co rút đau đớn, nhưng hết thảy đau đớn đều không bằng hiện thực là Lôi Phong đánh hắn. Hắn mờ mịt nâng tầm mắt, máu tươi chậm rãi chảy xuống khóe miệng, toàn thân rét lạnh giống như khối băng vạn năm, đông lạnh đến nỗi làm hắn mất đi ý thức. “Tôi hại chết tiểu Kính, là tôi hại chết tiểu Kính!” Hắn ngơ ngác thì thào tự nói, hai mắt dại ra vô thần, trong lòng chỉ có một tiếng kêu:”Lôi Phong hận mình, hận mình giết tiểu Kính……… Tôi giết tiểu Kính……”
Lôi phát tiết xong, tâm tình bình tĩnh trở lại. Nhìn đến bóng dáng Doãn Tử Trừng ngã trên mặt đất như rối gỗ, sắc mặt trắng bệch như người chết, một tia máu chậm rãi theo khóe miệng chảy ra. Anh hối hận không kịp, vội vàng ôm lấy Doãn Tử Trừng, liều mạng nói:
“Không phải, không phải, không phải cậu làm hại tiểu Kính, cậu chỉ muốn tiểu Kính tốt thôi. Thật xin lỗi, tôi không nên nói với cậu như vậy, vừa rồi tôi điên rồi! Trừng, không cần như vậy, tiểu Kính sẽ tốt thôi, sẽ ổn thôi.” Anh cũng không thèm để ý là đang ở hành lang của bệnh viện, liền cúi đầu, cực lực hút đi vết máu bên miệng Doãn Tử Trừng, muốn cho hắn cảm giác được mình đang xin lỗi và âu yếm, nhưng mà, Doãn Tử Trừng thần trí đã không rõ ràng, trong đầu chỉ có:”Tôi hại chết tiểu Kính……” Vang đi vang lại những lời này.
Rất nhiều rất nhiều bóng người mơ hồ lóe lên trước mắt,
Tất cả đều là mơ hồ, không nghe thấy âm thanh, giống như thế giới đã chết.
Chỉ có bóng người màu trắng giữa phòng bệnh là rõ ràng,
Nhưng không có bất cứ dấu hiệu còn sống nào, im lặng như đã chết.
Hơi thở của cái chết tại sao lại dày đặc như vậy?
Quẩn quanh thật lâu không tan biến?
Trong không khí tràn ngập hương vị thối nát,
Chẳng lẽ chúng ta đã ở trong địa ngục?
Tôi nguyện ý xuống địa ngục, chịu bất cứ khổ hình nào!
Đánh tôi, xé rách tôi, giày vò tôi, để cho tôi chìm ngập trong cơ thể máu tươi!
Đó là tội ác bằng máu!
Dùng đao đâm vào sâu bên trong cơ thể tôi, để nó bị xé toang, đâm vào nội tạng của tôi!
Để chúng biến thành cặn bã màu đen, để chúng hư thối bốc mùi……
Chỉ cần, chỉ cần, tiểu Kính có thể sống sót trở lại……
Cậu ấy đơn thuần mê người, thiên chân khả ái như vậy,
Để cho cậu được hạnh phúc đi!
Toàn bộ trừng phạt đều để cho tôi, tôi nguyện ý thừa nhận hết thảy.
Tôi là tội nhân,
Toàn bộ hình phạt xin hãy để lại trên người tôi.
Thân thể dù có đau như thế nào cũng không thể che đậy sự đau đớn trong lòng,
Đau đến tôi muốn điên cuồng, van cầu người tra tấn tôi, tra tấn tôi đến chết đi……
Như thế, đáy lòng của tôi có thể không đau như vậy?
Tôi tà ác như vậy……
Tôi là kẻ giết người……
Tiếp theo là những ngày Doãn Tử Trừng vô tri vô giác.
Những ý niệm điên khùng tràn ngập trong đầu hắn, khiến hắn không thể suy nghĩ bình thường. Hắn dùng móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay mình, khiến máu tươi chảy ra, nhưng lại không cảm giác được bất cứ đau đớn nào.
Lôi thấy Doãn Tử Trừng như vậy, đau lòng không thôi, những điều cần nói đã nói hết nhưng vẫn không thể khiến hắn tỉnh táo hơn chút nào, chỉ có thể đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, một khắc cũng không muốn buông tay. Tiểu Kính đã như vậy, lẽ nào lại khiến Tử Trừng thống khổ tự trách mà nổi điên.