Thời gian trôi qua ở nơi này thực yên bình cũng thực thoải mái. Tuy bị giam lỏng, nhưng các nàng luôn có khoảng không gian riêng, nha hoàn thị nữ cũng sẽ không đến quấy rầy, mà nam tử tự xưng Đa Tình kia cũng chỉ ngẫu nhiên mới xuất hiện.
Thanh Y có thể ở nơi không thuộc về mình lại tương đối an toàn này thời thời khắc khắc ôm Vũ Lâm, nói chuyện với nàng, có đôi khi không có lời nào để nói, liền im lặng ôm, nhìn tuyết bên ngoài chậm rãi tan, từng giọt nước tích tích tích nhỏ xuống.
Trải qua đau khổ, chảy quá nhiều nước mắt, nếm quá nhiều trái đắng, trái tim các nàng đã vỡ nát, nay chỉ thầm muốn hưởng thụ một chút thời khắc thân mật cùng nhau, không bị quấy rầy.
Vũ Lâm che mặt mình, nàng chỉ sợ doạ Thanh Y, mà Thanh Y cũng không ép, nàng hiểu được tâm sự của Vũ Lâm, cũng giống như kí ức dơ bẩn trong nội tâm mà mình không muốn đụng vào vậy. Thanh Y ôn nhu chải mái tóc một nửa buông xoã, một nửa che khuất khuôn mặt được băng vải trắng của Vũ lâm, khiến Vũ Lâm thoạt nhìn có vẻ đẹp mờ mờ ảo ảo.
Thanh Y sẽ nhẹ nhàng cách băng gạc hôn lên môi nàng, nói: “Ta biết, nàng không muốn ta nhìn mặt nàng, giống như ta không muốn nàng hỏi ta chuyện đã xảy ra vậy, nhưng mà, ta chỉ mong nàng đáp ứng ta một việc, vô luận thế nào cũng đừng rời khỏi ta, ngay cả ý niệm trong đầu cũng đừng có. Được không?”
Ánh mắt Vũ Lâm mang theo ý cười, đôi mắt sáng ngời của nàng toả ra thứ ánh sáng như của một đứa trẻ. Một thời gian sau khi nàng bị nhốt, linh hồn nàng giống như đã xảy ra biến hoá, càng ngày càng quen biểu lộ tâm tình của mình ra. Nàng ôm cổ Thanh Y, không nói lời nào, mặt dán sát mặt Thanh Y.
Nhìn gần Vũ Lâm, tuy mặt nàng bị huỷ nhưng ánh mắt nàng càng thêm xinh đẹp, trong ấy ngập tràn ánh sáng đủ màu, khiến mỗi khi Thanh Y nhìn vào đều cảm nhận được tình yêu trong ấy, thứ tình yêu có thực thể có thể chạm vào được.
“Lâm nhi, ta không biết bọn họ giữ chúng ta lại làm gì, nhưng ta chắc chắn chúng ta sẽ bình an, ta chỉ lo lắng không biết Mạc Ly sẽ đối xử với Mạc Ngôn thế nào.” Thanh Y đột nhiên cau mày nói, bộ dáng lo lắng khiến Vũ Lâm đau lòng, nàng vươn tay xoa xoa đôi mày Thanh Y, xoá đi nếp nhăn nơi ấy: “Đừng lo, ta tin mọi việc đều ổn thôi.”
“Lâm nhi, lúc này nàng như một hài tử vậy.” Thanh Y đột nhiên nở nụ cười, nhịn không được kích động trong lòng, hôn Vũ Lâm, đầu lưỡi giao triền quấn quít, thấm ướt băng gạc, lưu lại một mảng trong suốt rõ ràng.
“Đừng, giờ đang là ban ngày.” Vũ Lâm kéo bàn tay đã luồn vào vạt áo mình của Thanh Y ra, thì ra, nét thẹn thùng của nàng vẫn chẳng thay đổi.
Thanh Y ép mình khó khăn tự kiềm chế, đành ôm Vũ Lâm, dùng thân thể ma sát lẫn nhau để hơi chút thoả mãn lửa nóng của mình.
“Tư Đồ phu nhân.” Vũ Lâm thấy nữ tử một thân bạch y trước cửa liền đẩy Thanh Y ra, sửa sang lại y phục xộc xệch của mình.
Thanh Y đứng dậy, chắn trước mặt Vũ Lâm, nàng cũng không quên những lời vô lí của Mạc Ly lúc mới gặp, hơn nữa đối với người muốn lợi dụng các nàng, Thanh Y đều thời thời khắc khắc phòng bị.
Mạc Ly lạnh lùng nhìn các nàng, thật giống như chỉ là đang nhìn những việc không quan trọng, như hoa trong gương trăng trong nước vậy.
“Có người đến tìm các ngươi.” Thanh âm Mạc Ly vẫn cao ngạo như vậy, nhàn nhạt thốt lên.
“Ai?” Trái tim Thanh Y đập vội.
Mạc Ly không nói gì, để thị nữ phia sau đẩy ghế giúp mình rời đi. Thanh Y và Vũ Lâm cũng đi theo.
Đi qua vài hành lang, rốt cục cũng tới đại sảnh.
Khi bóng dáng một lớn một nhỏ vừa xuất hiện trước mắt, Thanh Y liền khó có thể ức chế kích động trong lòng, nàng kéo tay Vũ Lâm, bước nhanh tới, ôm Hồng Nhiễm, đồng thời, nước mắt đầy mặt.
Có vô vàn điều muốn nói, nhiều lắm những khổ sở muốn kể, còn có biết bao cảm xúc không kịp phát tiết, chỉ có thể dùng nước mắt để biểu đạt.
Vũ Lâm đứng, nhìn các nàng. Ánh mắt nàng cũng toả sáng, nhưng nàng càng sợ bộ dáng mình sẽ doạ những người kia.
Hồng Nhiễm dù sao cũng chỉ là một hài tử, sẽ không cắn răng nén nhịn, nên oà khóc, ôm Thanh Y, rồi chạy đến trước mặt Vũ Lâm, ôm eo nàng, khóc kinh thiên động địa, như thể muốn xả hết nỗi bất an trong lòng mới bằng lòng bỏ qua.
Vũ Lâm xoa đầu Hồng Nhiễm, nước mắt một hàng chảy xuống, thấm ướt đẫm mảnh lụa trắng.
Hồng Nhiễm nhìn vết thương có thể mơ hồ thấy được dưới lớp lụa kia, bị doạ kinh hãi, sau đó lại càng dùng sức ôm Vũ Lâm, khóc hô: “Nương, nương, đều là Nhiễm nhi vô dụng. Nếu Nhiễm nhi không muốn đi dạo phố thì nương sẽ không chịu khổ. Nương, người đánh con đi, đều là lỗi của con!”
Vũ Lâm cúi người, kéo Hồng Nhiễm đang khóc không ngừng vào lòng mình, nói: “Không phải lỗi của Nhiễm nhi. Đều đã qua rồi, nương hiện tại khó coi như vậy, có phải Nhiễm nhi sẽ không cần nương không?”
“Sẽ không, nương vẫn là người xinh đẹp nhất. Khắp thiên hạ này nương xinh đẹp nhất.” Nhiễm nhi khẩn trương phản bác, bộ dáng đáng yêu khiến Vũ Lâm nở nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Thanh Y kéo Hồng Nhiễm vào lòng mình, nói: “Những lời này nên là người cha là ta nói mới phải, con đừng tranh với ta chứ!” Đôi mắt hẹp dài của Thanh Y hàm chứa vẻ uy hiếp, khiến Hồng Nhiễm bĩu môi nói: “Mẫu thân hư nhất, luôn giành nương với con.”
Thanh Y bắt đầu hối hận vì đã đón hài tử này về. Có nàng, lòng Vũ Lâm cũng chia ra một nửa. Cảm giác ghen tị khiến Thanh Y chịu không nổi.
Giữa đám người buồn vui sau một tràng kiếp nạn, người vẫn bảo trì bình tĩnh đứng xa xa ở trung tâm là Mạc Ly. Ánh mắt nàng dừng trên người Mạc Ngôn đang đứng cạnh cửa, chưa giây nào rời đi.
Hai gương mặt giống nhau như đúc, hai đôi mắt mùa xuân mùa đông khác nhau. Các nàng đã từng ở cùng một nơi gắt gao dựa sát vào nhau, thẳng đến khi đi vào thế giới này, các nàng cũng là những người cùng huyết thống gần gũi thân thiết nhất, thậm chí ngay cả linh hồn cũng quen thuộc. Nhưng dù sao các nàng cũng khác biệt, giống như hai đoá hoa nở trên cùng một cành, lại hướng về không gian của riêng mình, gần mà lại xa.
“Muội muội, gần đây khoẻ không?” Thanh âm Mạc Ly xuyên qua đại sảnh rộng lớn, truyền tới nơi gần cửa.
Mạc Ngôn đứng bên cửa nhìn người một nhà vừa khóc vừa cười, cũng cao hứng thay các nàng. Nàng nhìn tỷ tỷ không chút biểu tình như thể băng tuyết, đối với lời của nàng liền đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng.
Hết chương 26