Bất tri bất giác thời gian trôi qua, lơ đãng xoay người một cái bỗng dưng phát hiện dòng thời gian dễ dàng quên lãng đi một người.
Vũ Lâm nhìn mình trong gương, vẻ phong hoa đang ở thời kì thịnh vượng nhất, không hề thấy nét tiều tuỵ, nhưng một ngày nào đó hồng nhan sẽ theo thời gian mà thay đổi, tiều tuỵ héo tàn, có hay chăng có thể níu giữ trái tim Thanh Y? Có điều dù là mình hiện tại thì vẫn bị người phu quân trước đó lạnh nhạt. Không dám tưởng tượng bộ dáng chính mình bị thời gian ăn mòn trong mắt Thanh Y, nhất định sẽ khiến người ta không chịu nổi. Úp chiếc gương đồng trên hộp trang điểm xuống, một cảm giác vô lực đột nhiên bủa vây lấy nàng.
“Nhiễm nhi?” Quay đầu, thấy Hồng Nhiễm một thân hồng y, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, nhu thuận không giống một hài tử.
Vũ Lâm vuốt ve khuôn mặt nàng, thực đau lòng. Tuy đã trải qua vài ngày điều dưỡng, thân thể gầy yếu vô cùng của Hồng Nhiễm đã từ từ tốt hơn, không còn bộ dáng ốm o gầy mòn quá mức kia, nhưng mà, xương quai xanh lộ ra rõ ràng vẫn khiến người trông thấy chua xót cõi lòng.
“Hài tử này, đã phải chịu bao nhiêu khổ sở đây!” Vũ Lâm tràn ngập quan tâm cùng tình yêu với hài tử này, nàng cảm tạ thượng thiên từ tận đáy lòng vì đã ban hài tử cho các nàng, khiến sinh mệnh các nàng viên mãn. Thượng thiên tựa hồ rất quyến luyến các nàng, nên cho các nàng hưởng thứ hạnh phúc mà các nàng nên được. Có người làm bạn bên cạnh, cũng trao cho một hài tử, là giấc mộng một đời của nữ nhân.
“Nương, người không vui sao?” Sự tinh ý của Hồng Nhiễm khiến Vũ Lâm kinh ngạc. Nàng mỉm cười ôn nhu, nói: “Ta chỉ nghĩ vài việc thôi. Con thì sao? Ở đây có quen không?”
“Tốt lắm, ai cũng đối xử tốt với con.” Nàng cúi đầu, nắm chặt y phục mình.
“Nếu không quen, nhớ nói cho nương.” Tuy chưa từng làm mẫu thân, nhưng tựa hồ không cần học, những điều này hoàn toàn là bản năng trời sinh từ nội tâm của nữ nhân, tự nhiên mà hiểu được đau lòng hài tử.
Hồng Nhiễm không có năng lực thích ứng với trường hợp ấm áp như vậy, chỉ biết cúi đầu.
Mạc Ngôn dẫn nha hoàn đi qua trước cửa, bận rộn gì đó, không nghỉ ngơi một khắc, trong tay còn cầm chữ “phúc” đỏ thẫm được cắt bằng giấy, còn có một đống hạt dẻ.
Sắp tới lễ mừng năm mới rồi. Vũ Lâm nghĩ tới lúc tất niên ở nhà mình, hạ nhân luôn cực kì bận rộn, chính mình ở trong phòng nghe tiếng ồn ào náo động cùng náo nhiệt bên ngoài, lại không có việc gì có thể làm, chỉ chờ đợi ngày ba mươi ăn một bữa cơm đoàn viên. Cũng chỉ có lúc ấy nàng mới có thể gặp phụ thân nghiêm nghị, mà dưới không khí áp lực, nàng cúi đầu cẩn thận ăn, sợ bị quở trách, bàn ăn dù phong phú cũng ăn không nổi.
Đến lễ mừng năm mới nàng có được cũng bất quá là một bộ y phục mới cùng vật phẩm trang sức xa hoa quý giá. Năm nào cũng vậy, đến khi lớn lên, có lẽ luôn nghĩ tất niên chính là như vậy. Nhưng Thanh Y lại rất coi trọng lễ mừng năm mới, phân phó Mạc Ngôn trang hoàng cẩn thận, mua đồ, nhất định phải có cảm giác tất niên.
“Nhiễm nhi, con cảm thấy ngày tất niên hẳn lên thế nào?” Vũ Lâm hỏi Hồng Nhiễm.
Hồng Nhiễm quay đầu nhìn mọi người bận rộn, nói: “Tất niên hẳn là có thể ăn thịt, đốt pháo, mặc quần áo mới, nhận tiền mừng tuổi.” Nói xong liền híp mắt cười, bộ dáng đáng yêu khiến Vũ Lâm cũng cười rộ lên.
Trước cửa, Thanh Y tựa vào khung cửa, hiếm hoi mặc một thân y phục hồng rực, hơn nữa còn nụ cười tươi trên mặt, khiến người khác loá mắt.
Nàng mang theo nụ cười sáng lạn tiến vào, bế Hồng Nhiễm một chút, lại gần Vũ Lâm, hôn lên môi nàng một cái thật kêu, bị Vũ Lâm ngượng ngùng nhéo một cái.
Nàng chẳng thèm bận tâm, ôm Vũ Lâm, ngọt ngào nói: “Lâm nhi, hôm nay nàng thật đẹp.”
“Làm sao so được với nàng!” Vũ Lâm trợn mắt liếc nàng. Ăn nhầm thuốc chắc, hôm nay miệng lưỡi lại ngọt vậy.
Thanh Y uyển chuyển xoay người, như chú bướm nhẹ nhàng, lại tiện tay ngắt một đoá hoa nở rộ, nâng đoá hoa mà cười: “Hoa đẹp hay là ta đẹp?” Lại phóng một cái nháy mắt quyến rũ về phía hai người.
Hồng Nhiễm không kêu một tiếng chạy đi, lưu lại Vũ Lâm mặt đỏ bừng: “Nàng……nàng……” Vũ Lâm không nghĩ tới một người bình thường ổn trọng như Thanh Y dĩ nhiên lại lỗ mãng vậy, liền ngẩn người đứng tại chỗ, lắp bắp nói không nên lời.
“Ta có xinh đẹp không?” Vặn eo xoay người, để Vũ Lâm nhìn xiêm y mới của mình. Hồ điệp vờn quanh, rực rỡ phú quý.
“Đẹp! Đẹp!” Vũ Lâm nhịn không được muốn ôm trán đầu hàng. Hồn Thanh Y có phải chạy sai tới chỗ nào rồi không?
Thanh Y ôm Vũ Lâm, nghiêng đầu tựa lên vai nàng, như thể đang lắng nghe nhịp tim nàng đập.
Thanh âm đột nhiên thấp xuống, nhuốm chút phiền muộn nói: “Nhìn ta thêm vài lần, nhớ kỹ dáng vẻ xinh đẹp của ta lúc này, chờ đến khi ta già đi, đừng không cần ta nữa.”
Lòng Vũ Lâm trùng xuống, nàng ôm lấy Thanh Y, mắng: “Thanh Y thật khờ, Thanh Y là đồ ngốc.”
Trong lòng nàng sao lại không phải thường xuyên lo lắng như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, mà dung mạo như hoa của mình sau khi già đi liệu có thể lọt vào trong tầm mắt người kia? Lòng luôn sợ đối phương đột nhiên buông bàn tay nắm cùng nhau ra, chỉ để lại một mình mình, cơ khổ đến già. Hai nữ tử yêu nhau, dù sao cũng là chuyện kinh thế hãi tục, thiên lý bất dung. Không có một cuộc hôn nhân để đảm bảo, không có chuẩn mực đạo đức, con đường này bước đi khiến người ta vừa sợ hãi lại vô cùng bất an.
“Vì sao nàng không nghĩ, chờ đến lúc nàng già đi thì ta cũng là một lão thái bà khó coi rồi, đến lúc đó trừ nàng ra thì còn ai muốn ta đây?” Vũ Lâm tựa cằm lên đầu nàng, nói xong, nước mắt rơi xuống.
“Sao có thể? Lâm nhi vĩnh viễn là một mỹ nữ, chờ thật lâu thật lâu về sau, cười rộ lên vẫn trong sáng như vậy.” Thanh Y ôm eo Vũ Lâm, tới gần nàng, thẳng đến khi trái tim cùng trái tim gần nhau đến không có khoảng cách.
“A!” Một tiếng kinh hô nho nhỏ. Vũ Lâm đẩy Thanh Y ra, đỏ mặt nhìn về phía người quấy rầy các nàng, đáp lại là đôi mắt trợn tròn thật to của Hồng Nhiễm, đầy tò mò nhìn các nàng.
“Nàng đây không phải là dạy hư tiểu hài tử sao?” Vũ Lâm lại nhéo tay Thanh Y một chút, tuy không phải rất đau, nhưng tuyệt đối không phải đùa.
“Ai da! Hảo nương tử của ta, nàng nhéo đến nghiện rồi phải không?” Thanh Y làm bộ suy yếu ngã về phía Vũ Lâm, lại bị nàng đẩy ra.
“Đứng đắn chút đi.” Vũ Lâm trợn mắt lườm Thanh Y một cái, đi về phía Hồng Nhiễm.
“Nhiễm nhi……Con……Có thể nào con cảm thấy mẫu thân và nương như vậy thực……” Vũ Lâm khó xử muốn biểu đạt ý tứ của mình, lại nói không ra lời. Vốn nghĩ để Hồng Nhiễm lớn lên một chút, lúc còn nhỏ lại để nàng từ từ hiểu được chuyện giữa hai người, nhưng mà, giờ cũng không thể không đề cập tới sớm để Hồng Nhiễm còn có thể thích ứng.
“Nương, người đang nói gì vậy?” Hồng Nhiễm nhìn nàng, đôi mắt to tròn đen lay láy viết rõ không phải là nghi hoặc cùng chán ghét, mà chính là tò mò, là do tiểu hài tử thấy người lớn thân mật mà quan tâm thái quá thôi.
“Ta……” Vũ Lâm muốn nói lại bị Thanh Y ngắt lời.
Thanh Y ôm eo Vũ Lâm, nói: “Ta và nương con là phu thê chân chính, phu thê đó con hiểu không? Ta và nương của con đều làm chuyện mà phu thê nên làm.” Thanh Y cố ý hôn một cái thật kêu lên má Vũ Lâm, thanh âm “chụt” một cái vang thật thanh thuý, dẫn tới một cái tát nhẹ.
Hồng Nhiễm nhu thuận gật đầu.
“Chúng ta khác với người bên ngoài, đây là một bí mật cần giữ kín vĩnh viễn. Hiện tại con là một thành viên trong nhà chúng ta, cũng phải giữ bí mật, biết không?” Thanh Y vươn ngón út, ý bảo nàng ngoéo tay.
Hồng Nhiễm trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc vươn tay, ngoéo tay với Thanh Y.
“Ngoan.” Thanh Y đưa bông hoa trong tay cắm lên đầu Hồng Nhiễm.
“Nhiễm nhi nhà chúng ta lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nữ.” Vũ Lâm cười nói.
Dù chưa phát dục nhưng quang mang chói mắt toả ra từ Hồng Nhiễm đã âm thầm được nuôi dưỡng, không bao lâu nữa sẽ như một đoá tuyệt thế danh hoa, ngạo nghễ nở rộ. Nhất định sẽ rất chói mắt.
“Nhiễm nhi trưởng thành nhất định phải tìm được một phu quân tốt, thương con yêu con.” Vũ Lâm hai tay tạo thành hình chữ thập, thành kính cầu nguyện cho nàng.
“Không!” Hồng Nhiễm lắc đầu.
“Vậy con muốn gì?” Thanh Y khẽ nhướn đôi mày thanh mảnh, nghi hoặc nhìn nàng.
“Con nghĩ……con nghĩ muốn giống mẫu thân, tìm một thê tử ôn nhu như nương để làm phu thê.” Hồng Nhiễm nhìn Vũ Lâm, đỏ mặt nói.
Vũ Lâm ngây người, nhìn về phía Thanh Y một bộ không biết nói gì, lúc này không chỉ nhéo mỗi da: “Đều tại nàng dạy.”
Hồng Nhiễm nghiêng đầu nhìn các nàng, nghĩ, có lẽ nương không phải vẫn luôn ôn nhu như vậy.
***
Đêm thực lạnh.
Bóng nến run rẩy, hắt lên bóng ảnh của hai người.
Vũ Lâm buông mái tóc dài của Thanh Y, cây lược gỗ trong tay mềm nhẹ chải vuốt những lọn tóc dài mềm mại của Thanh Y, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh hô: “Thanh Y, đều là tại nàng, làm hỏng Nhiễm nhi của chúng ta.”
“Ta nào có?” Thanh Y nhỏm dậy muốn phản bác, lại bị Vũ Lâm đè lại: “Còn chưa chải xong mà!”
“Nếu nàng cũng bước lên con đường này thì phải làm sao bây giờ?” Bàn tay Vũ Lâm rõ ràng chậm lại, lòng nặng trĩu tâm sự.
“Con đường này có gì không tốt?” Thanh Y đã xoay người, tuyệt lệ dung nhan chậm rãi tới gần.
“Ta không phải……Ta chỉ là……Ai nha! Nàng hãy nghe ta nói hết có được không?” Vũ Lâm bị nàng nhìn đến nổi da gà.
Thanh Y ngồi vào chỗ của mình, để Vũ Lâm xoay người, bắt đầu thay nàng xoã mái tóc, rồi thuần thục chải tóc cho nàng.
“Thanh Y, chúng ta như vậy có được không?” Vũ Lâm không xác định mở miệng, tâm sự nặng trĩu khiến ngay cả tấm lưng nàng cũng bắt đầu còng xuống.
“Lâm nhi ngốc.” Thanh Y từ sau lưng ôm nàng, vùi mặt vào mái tóc đen toả hương thơm của nàng, phả ra nhiệt khí phun lên cần cổ mẫn cảm của Vũ Lâm, khiến người trong lòng khẽ run rẩy.
“Chuyện của Nhiễm nhi cứ để nàng thuận theo tự nhiên đi, đừng nghĩ nhiều, được không?” Hiện tại chỉ nghĩ về một mình ta! Ngoan, Lâm nhi của ta!” Tay ngọc chậm rãi di chuyển xuống, thẳng đến ngọn núi cao ngất kia, mềm nhẹ chạm vào, đè ép, khiến cho đoá hồng mai được che dấu dưới lớp y phục nở rộ trong tay mình.
“Người ta……Người ta chỉ lo lắng về sau Nhiễm nhi không tìm thấy ý trung nhân của mình mà thôi.” Thở gấp, Vũ Lâm dưới tình hình này mà vẫn ngượng ngùng, nhìn mình trong gương, vẫn không tự nhiên chấp nhận như vậy. Nhưng mà, Thanh Y lại yêu thích nhìn vẻ ngượng ngùng của nàng, nét e lệ đỏ bừng cùng đôi mắt mờ sương nửa khép nửa mở khiến Vũ Lâm có vẻ nhu thuận đáng yêu.
Thanh Y chậm rãi cởi bỏ y phục của Vũ Lâm, cơ thể hoàn mĩ bị che dấu dần dần hiển lộ trong không khí. Ánh nến mờ ảo heo hắt, lưu lại sắc hồng nhàn nhạt. Thanh Y bừng bước chiếm lĩnh đến cuối cùng là sự phản kháng suy yếu vô lực. Nàng chậm rãi hôn dọc từ vành tai nho nhỏ của Vũ Lâm tới cằm, rồi đến cần cổ mẫn cảm. Đầu lưỡi nghịch ngợm trêu đùa hầu kết bởi vì kích động mà gấp gáp khe khẽ lên xuống, khiến Vũ Lâm không thể không ngẩng cao đầu, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, mềm mại, ngọt ngào.
Thanh Y kéo áo Vũ Lâm ra cứ như vậy lơ lửng trên cánh tay ngọc, tấm lưng trắng nõn hoàn toàn phơi bày trước mặt nàng. Cúi đầu, dùng đầu lưỡi, dùng răng nanh, lưu lại dấu vết của mình trên đó.
“Thanh Y, đừng……” Vũ Lâm phát ra thanh âm kháng cự nho nhỏ run run.
Thanh Y ngừng động tác trêu chọc của mình, đứng dậy, đi tới trước mặt Vũ lâm, quỳ xuống trước thân thể của nàng, ôm nàng, tựa đầu chôn trước ngực Vũ Lâm, mút sâu đoá hồng mai một bên, mà bên kia cũng không buông tha, bàn tay linh hoạt đè ép xoa bóp.
Vũ Lâm vốn muốn đẩy nàng ra, nhưng còn chưa dùng sức, Thanh Y đã cắn nàng một cái. Vũ Lâm rên rỉ một tiếng ngọt ngào, toàn thân vô lực, cánh tay mềm nhũn đặt lên vai Thanh Y, dục cự hoàn nghênh.
“Đừng ở chỗ này mà……” Suy nghĩ tỉnh táo duy nhất còn lại của Vũ Lâm chính là địa điểm không đúng.
Thanh Y giữ đầu nàng, hôn nàng thật sâu, môi cùng môi quấn quýt, mật dịch giao hòa, tương nhu dĩ mạt.
“Lương thần mỹ cảnh, đừng để lỡ!” Thanh Y thì thầm bên môi nàng.
Hết chương 19