Cái đêm trận mưa tuyết đầu tiên của Bắc quốc thưa thớt đổ xuống thì lúc ấy trời đã gần sáng. Nắng sớm mờ mờ, chiếu khắp toàn bộ thiên địa vạn phần trống trải. Trên nền tuyết, một cỗ xe ngựa bình thường rong ruổi chạy trên con đường vắng bóng người, xuyên thấu qua khe hở thật nhỏ kia có thể mơ hồ trông thấy ánh sáng mờ nhạt.
Qua khung cửa sổ nho nhỏ trên xe ngựa, có thể thấy từng bông tuyết trắng noãn như lông ngỗng tung bay, nhẹ nhàng xinh đẹp.
“Tuyết rơi rồi.” Vũ Lâm được chiếc áo lông chồn màu bạc bọc lấy, co người thành một đoàn, tựa vào người Thanh Y một thân thanh sắc, ngẫu nhiên lại vươn tay, hé mở cửa sổ ra một chút, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, không nhịn được cảm thán.
“Ừ, tuyết rơi rồi.” Thanh Y dựa đầu vào Vũ Lâm, nhẹ nhàng cọ. Dưới lớp bạch cừu, đôi bàn tay cùng nắm, quấn quít lấy nhau.
“Ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy.” Vũ Lâm đột nhiên nói.
“Hối hận sao?” Thanh Y cười đùa.
“Đáng ghét, nàng đã biết rõ không phải thế mà.” Vũ Lâm cắn môi dưới, hờn dỗi.
“Nương tử, nàng thật sự nguyện ý vứt bỏ hết thảy đi cùng ta sao?” Lời Thanh Y vẫn tràn ngập không xác định. Vũ Lâm là nữ tử thế nào, nàng đều hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Nàng ấy là người tri thư đạt lí, biết đảm đương việc nhà, ở trong lòng nàng, có lẽ thứ lễ giáo kia đã gắt gao trói buộc. Mà Thanh Y lại khác, một nữ nhân lăn lộn trốn hồng trần, toàn bộ khuôn sáo của thế giới nam nhân trong mắt nàng chỉ là phân chó mà thôi, nếu không nàng sẽ không vẫn ở mãi Hồng Tụ Các, thẳng đến khi gặp một người trong sạch đến vậy mới nảy sinh ý định hoàn lương trong đầu, dựa vào vài năm quan hệ hợp tác với Tiêu Hải mà tới gần người kia, sau đó có được.
Thanh Y không sợ khó khăn phải đương đầu sau này, nàng tin tưởng nếu mình không phải là nữ nhân thì có thể thành công hơn cả Tiêu Hải. Nàng chỉ sợ trong lòng người kia có điều hối hận mà về sau lại buông ra bàn tay đã nắm cùng nhau.
Nghĩ vậy, nàng siết chặt tay Vũ Lâm, khiến Vũ Lâm giật mình.
“Thanh Y, ta chỉ muốn đi theo nàng, ta không cần ngôi nhà đó, không cần tướng công cũng không cần biểu ca, ta chỉ cần nàng.” Nụ cười dịu dàng của Vũ Lâm như thể kỳ tích, làm dịu đi rối rắm trong lòng Thanh Y.
Thanh Y hôn lên môi nàng, cảm giác thế giới này chưa bao giờ lại đẹp tới vậy. Có lẽ, trước kia thế giới của nàng là một mảnh hắc ám, nhưng mà, gặp nữ nhân này, liền xuất hiện ánh sáng, một thứ quang mang ấm áp, chẳng hề chói mắt.
“Vũ Lâm, là nàng cứu ta.” Thanh Y tựa lên vai nàng, thở dài.
Vũ Lâm ôm người kia, cười đến vui vẻ: “Không, là Thanh Y mới phải. Nếu không có Thanh Y, ta vẫn còn là một chút chim trong lồng, vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc lồng sắt ấy, có chết cũng không thoát ra được.”
Thanh Y không nói lời nào, chớp mắt, tưởng muốn ngừng lại dòng lệ đang tuôn trào.
Tuyết càng rơi càng lớn, trên đường đã đọng lại một tầng tuyết mỏng, trong suốt.
Bắc quốc rộng lớn hiện rõ dưới mênh mông tuyết trắng, đó là một loại khí thế hùng tráng, vô tận vô cùng sinh sôi không ngừng giữa băng thiên tuyết địa.
“Đẹp quá, ta chưa bao giờ thấy khung cảnh nào đẹp như vậy.” Vũ Lâm ghé vào cửa sổ, như một tiểu hài tử, nàng kinh ngạc hô to cảm thán, khiến người ta cảm thấy cảnh sắc bình thường kia cũng như thể nhân gian tiên cảnh.
“Nhất định thiếu nãi nãi chưa từng trông thấy tuyết trên núi Hạ Lân, đó mới gọi là kỳ cảnh hùng tráng!” Xa phu hút tẩu thuốc, cười nói.
Hai nữ tử trốn đi suốt đêm, đó là chuyện khó khăn tới mức nào, có lẽ giữa đêm tối ấy có thể xảy ra chuyện gì ngoài dự kiến.
Lúc ấy sau khi mây mưa triền miên qua đi, Thanh Y thì thầm bên tai nàng nói: “Lâm nhi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi.” Vũ Lâm đôi mắt hàm lệ, không hề nề hà mặc vào y phục bình thường, cùng Thanh Y theo cửa hông ra khỏi Tiêu gia. Khi ấy một chiếc xe ngựa chắc chắn đựng thật nhiều đồ dùng sinh hoạt đã chờ ở ngoài, xa phu lui ở đầu xe, vừa thấy các nàng ra, một câu cũng chưa nói liền lập tức xuất phát.
Đối với người xa lạ này Vũ Lâm vẫn còn có chút cảnh giác, nàng đầy lo lắng nhìn về phía Thanh Y. Thanh Y cười giải thích, lão Thường không phải người ngoài.
“Đúng, tính mệnh lão Thường đều là của Thanh công tử, thiếu nãi nãi xin yên tâm.” Tiếng cười sang sảng của lão Thường xuyên qua tấm rèm thật dày, vọng lại trầm trầm.
Ở bên ngoài, Thanh Y mặc nam trang, Vũ Lâm mặc nữ trang, như thế sẽ không khiến người ta nghi ngờ, cũng tiện cho việc quang minh chính đại kêu nương tử hay tướng công.
Mà Thanh Y mặc nam trang phong lưu tiêu sái, hơn nữa một thân thanh y ngọc quan kia, đúng vẻ một mỹ nam tử, hơn nữa cử chỉ cũng hào phóng khoáng đạt, không hề hẹp hòi chút nào, không giống lần đầu tiên sắm vai nhân vật như vậy.
“Thanh Y, nàng thật đẹp, còn thuận mắt hơn biểu ca của ta.” Vũ Lâm vuốt ve khuôn mặt nàng, nói.
Thanh Y bắt lấy bàn tay không an phận của nàng, đặt bên miệng hôn vài cái, khiến Vũ Lâm còn chưa quen với những cử chỉ vô cùng thân thiết ấy đỏ mặt: “Không, Vũ Lâm mới đẹp, tuấn tú như kim đồng đi ra từ thi hoạ.”
Vũ Lâm nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt, mặt càng thêm hồng: “Là Thanh Y cố tình giữ người ta ngủ lại mà, không ngờ bắt đầu từ lúc ấy đã có chủ ý với ta.”
Thanh Y ôm lấy đầu nàng, thâm tình nói: “Đúng vậy, như thể tìm người giữa chốn trăm ngàn độ, đột nhiên quay đầu, người nọ lại ngay trước mắt, cho nên vĩnh viễn cũng không muốn buông ra.”
Thanh Y cảm thấy Vũ Lâm lúc này cực kỳ xinh đẹp, nét thẹn thùng của người thiếu nữ giao hoà cùng sự thành thục của một nữ nhân khiến cho người ta muốn dựa vào, lại khiến người ta muốn yêu thương. Vũ Lâm hiện tại chính là một đoá danh hoa hiếm có, một đoá hoa từng bị coi như cỏ dại, nhưng dưới sự chăm sóc bồi dưỡng tỉ mỉ của Thanh Y, nay đã bừng nở rộ, ngạo thị quần hoa. Giờ phút này, cái cảm giác kiêu ngạo là thứ mà tất cả mọi người không ai hiểu được.
“Nhớ rõ lời ta đã nói. Chúng ta tới Giang Nam, tìm một chỗ có sông có núi có hồ, dựng nên một mái nhà.” Thanh Y ôm Vũ Lâm, nỉ non bên tai nàng.
Có lẽ thật lâu trước kia Vũ Lâm vẫn nghĩ đó là một giấc mộng, là thứ ảo tưởng không thực tế, nhưng mà vòng tay ấm áp của Thanh Y cùng tiếng bánh xe ngựa lọc cọc vang lên khiến nàng vô cùng tin tưởng, có lẽ mỗi một sáng sớm khi nàng mở mắt ra, bên ngoài chính là Giang Nam, dịu dàng như nước, một Giang Nam mĩ lệ như Thanh Y vậy.
Mang theo giấc mộng ấy, Vũ Lâm an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Thanh Y nhìn bên ngoài, lòng lại không thể bình tĩnh, không yên bất an giống như một người nghèo khổ từng hai bàn tay trắng nay lại có được thứ tài phú quý giá nhất trần gian.
Hết chương 13
_