Đấu Y

Chương 85: Đều là tai họa do Nguyên Nhãn gây ra!


Khí chất diễm lệ rực rỡ, khuôn mặt trắng hồng lại hé ra nét thanh thuần không gì sánh được, đường cong yêu mị ngạo nhân toát lên vẻ thành thục, quả là một nữ nhân đặc biệt có mị lực.

Đây là ấn tượng đầu tiên cũng là ấn tượng cuối cùng của Lâm Khiếu Đường về nữ nhân này!

Nàng vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau mình, điều này làm cho Lâm Khiếu Đường cảnh giác, chỉ cần người nào có quan hệ cùng với Hoa U cốc , tuyệt không phải là chuyện đơn giản.

Vừa rồi cử động của Lâm Khiếu Đường cứu Lâm Bình, chỉ có hai người mờ mờ ảo ảo nhìn thấy rõ ràng, một là Nạp Lan U, vẫn còn có một người đó là trung niên nhân áo bào tro họ Lương đứng ở trên nóc nhà sát biên giới quảng trường.

Nạp Lan U vốn muốn tách rời khỏi thanh niên áo xanh lải nhải, nên tìm cái vị trí tốt để tiếp tục xem cuộc vui, lại ngoài ý muốn phát hiện một chuyện thú vị, nghĩ tới liền tiến lên bắt chuyện.

Gặp niên ánh mắt kỳ quái của thiếu niên đang đánh giá chính mình, Nạp Lan U khẽ mĩm cười nói :"Không nhớ rõ sao? Ta là..."

"Đương nhiên nhớ kỹ, Nạp Lan U tiểu thư! Vẻ mỹ lệ của tiểu thư rất khó quên!" Lâm Khiếu Đường tỏ vẻ thân sĩ, ngắt lời nói.

Đối với thiếu niên trước mắt, Nạp Lan U có một loại cảm giác khó có thể che giấu mình, cặp mắt đen láy kia khôn khéo tựa hồ cất dấu nhiều điều khó có thể điều tra.

Sự mạnh mẽ ngoài dự đoán làm cho Nạp Lan U càng tò mò muốn thăm dò điều gì đó, đôi tay theo bản năng vuốt nhẹ mái tóc :"Nguyên nhãn chi tranh, ngày hôm nay sợ là muốn có một cái kết thúc, tiểu huynh đệ lúc này đến xem náo nhiệt, thật không phải lúc a!"

Nguyên nhãn? Tâm nhãn tụ tập thiên địa tinh nguyên khí nồng đậm nhất? Thảo nào đám người này liều mạng như vậy, nếu như là vì nguyên nhãn cũng không có gì kỳ quái rồi, trong lòng Lâm Khiếu Đường khẽ động :"Nạp Lan tiểu thư cũng là vì nguyên nhãn mà đến hay sao?"

Đôi hàng mi của Nạp Lan U nhích động, tựa như đang cười mà không cười nói : "Hoa U chúng ta chưa bao giờ cùng với thế lực địa phương tranh đoạt nguyên nhãn, nguyên nhãn trong Hoa U cốc cũng đủ cho chúng ta sử dụng rồi, huống hồ loại tiểu nguyên nhãn này đối với đại tông phái mà nói thật ra tác dụng cũng không lớn, chỉ có gia tộc giáp ranh cùng tiểu môn phái mới tranh đấu vỡ da đầu thôi."

Ý ở trong lời nới chính là, nếu như đủ lớn, thì đã sớm bị cướp đoạt!

"A!" Lâm Khiếu Đường chợt gật đầu, lời nói xoay chuyển sắc bén hỏi : "Như vậy, Nạp Lan tiểu thư đột nhiên giá lâm là vì cái gì chứ?"

Niên kỷ như vậy mà trầm ổn, trong ánh mắt trong suốt nhìn không thấy một tia tạp chất, cư nhiên cũng không bị vẻ ngoài của mình quấy rối, phần này tâm trí không phải người bình thường có thể làm được, con ngươi của Nạp Lan U khẽ động, tận lực tới gần Lâm Khiếu Đường, cái miệng nhỏ nhắn khả ái quyệt quyệt, thấp giọng khẽ nói :"Để tránh né một con ruồi đáng ghét!"

Cự ly gần như vậy, làm cho tâm thần Lâm Khiếu Đường khẽ động, cúi xuống dưới, nhè nhẹ hương khí thoang thoảng qua mặt, thật là trêu ngươi a.

Đang lúc Nạp Lan U ngấm ngầm hại người, Lâm Khiếu Đường lập tức phát hiện trên lầu các xa xa thấp thoáng một đạo bóng xanh, hơn nữa cách bóng xanh đó không xa còn có một cổ cường đại nguyên khí lực ở đó, cũng không phải những người ở trên quảng trường này có thể sánh được.


Trong lòng nhất động, Lâm Khiếu Đường nhíu mày, sự tình tựa hồ có điểm phức tạp.

Một trận cuồng phong nổi lên!

Tại lúc Lâm Khiếu Đường cùng với Nạp Lan U khe khẽ nói chuyện, Phiêu Tiên Các cùng Thiên Nam Tông tứ đại cao thủ rốt cục động thủ.

Một đôi Thiết tí đồng quyền của Ngô Mưu cùng La Oa khống chế bát tô kịch liệt va chạm vào nhau, phát sinh tiếng vang điếc tai, rùng mình... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hoàng chưởng môn và Trương tông chủ tranh đấu càng thêm kinh thiên động địa, một bên lấy cát làm phù bảo phách thiên cái địa, một bên trong vòng trăm mét có thể bắt giữ "Trảo Long Thủ".

Đại thần thông chống lại đại thần công, đây tuyệt đối là trò hay tiếp diễn trò hay, khiến người hoa cả mắt.

Lâm Khiếu Đường đang trong lúc buồn chán quan sát trận đấu, đột nhiên trong ánh mắt lóe nên quang mang nóng bỏng.

Dùng cát làm phù bảo, quả nhiên lợi hại, không hình không vẻ, tán tụ thay đổi thất thường, bất kể đối thủ nào gặp gỡ đều đau đầu không thôi.

Mà "Trảo Long Thủ" lại càng hấp dẫn con mắt Lâm Khiếu Đường, cái này bù đắp cho võ tông nhất phái lúng túng không thể đối địch ở cự ly xa, hai bàn tay to khống chế trong vòng trăm mét, giống như chính mình nhiều hơn một đôi tay tự do co duỗi rất dài mà linh động.

Vũ kỹ loại này hoàn toàn bù đắp chỗ thiếu hụt cho võ tông khi không có biện pháp công kích cự ly xa.

Lâm Khiếu Đường ngẫm lại thủ đoạn mà mình công kích khi viễn chiến cũng chỉ có một loại là Hồn Liệt Chỉ, hơn nữa lại không thể khống chế, chỉ có thể ngắm chuẩn rồi mới bắn ra, một khi bắn lệch đi quả thực là lãng phí.

Nhìn quá mức chuyên chú, Lâm Khiếu Đường vô tri vô giác tự động vận chuyển Đấu Luyện tầng thứ nhất tâm pháp, mạnh mẽ ghi nhớ toàn bộ động tác cùng nguyên lý thu phóng "Trảo Long Thủ".

Nạp Lan U đứng một bên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, thấy rõ ràng ánh mắt vô cùng nóng bỏng của thiếu niên, trong lòng hơi hơi động, con mắt này tựa hồ nàng đã gặp ở nơi nào rồi, nhìn qua tựa hồ có vẻ quen thuộc nhưng cũng lại mang chút xa lạ.

Đúng rồi, ba năm trước đây, Ngũ Đạo Tông cùng Toàn Võ Môn ở Kỳ Lân Sơn bạo phát tranh đấu lớn nhất trong vòng ba trăm năm qua, hai đại môn phái xuất động sáu đại cao thủ, trong đó có đệ nhất võ thần Toàn Võ Môn danh xưng Hỏa Vũ Đường đường chủ Lâm Liệt, là một vầng sao kim chói sáng nhất lúc đó.

Một thân tu vi thâm bất khả trắc, trong lúc đối mặt hơn một trăm vị đạo sư vây công mặt không đổi sắc, hào khí ngất trời, một ngọn lửa hoàng kim đốt cho chúng đạo sư sợ hãi chết khiếp, hắn cùng với Ngũ Đạo Tông phó tông chủ Địch Long đại chiến một ngày một đêm, sau khi đánh trọng thương đối thủ còn mang theo hai trăm danh đệ tử Toàn Võ Môn toàn thân trở ra.

Sau trận chiến ấy Lâm Liệt trở thành cái đinh trong mắt Ngũ Đạo Tông, làm cho họ vừa sợ vừa hận coi hắn là đại kình địch.

Để thu thập tình báo, một lần nọ Nạp Lan U tự mình phải xuất thân ẩn núp trong vòng mấy nghìn đạo tông - võ tông cao thủ, trong lúc quan sát vô số biểu tình cùng với ánh mắt, Nạp Lan U khắc sâu trong tâm khảm cũng chỉ có duy nhất một người Lâm Liệt đối mặt hơn một trăm danh đạo sư, trong mắt hắn lúc đó phóng xạ ra ánh mắt nóng bỏng khôn xiết...


Có thể thiếu niên trước mắt cùng với Lâm Liệt một chút quan hệ cũng không, hai người cũng không có nét gì giống nhau, đến cả thần thái của hắn cũng kém hơn Lâm Liệt nhiều lắm, thế nhưng cái loại ánh mắt vô cùng khát vọng truy cầu mọi thứ này lại có điểm tương đồng.

Bịch ......

Một tiếng vang thật lớn, đem Nạp Lan U từ trong ký ức kéo về hiện thực.

Ngô Mưu với một đôi thiết quyền được xưng sức mạnh vô địch, nhưng chống lại tẩu bảo lại nếm khổ không ít khiến hắn liên tục bại lui, mệt mỏi chống đỡ. Vừa một quyền chống lại mũi nhọn tấn công của đối phương, trên lưng liền lưu lại một quyền như ấn ký thật sâu.

Trong mắt La Oa hiện lên một chút châm biếm, vung tay lên, ba tờ đạo phù xuất hiện, hỏa công - thổ đột - đằng mộc, từng cái thi triển, đúng là trung giai Ngũ Hành phù.

Ngô Mưu phải cật lực vất vả chống đỡ, đâu còn có dư thừa khí lực đi đối phó mấy cái phù bảo loại này, mặc dù nói ngọn lửa bình thường cũng không thể gây thương tổn được tới hắn, thổ đột cũng không mang lại phiền toái gì, nhưng đằng mộc lại quấn chân làm cho Ngô Mưu luống cuống tay chân chống đỡ không xuể.

Một khi bị đằng mộc quấn quanh, hành động của Ngô Mưu nhất thời trở nên chậm chạp, chỉ có thể dùng thân thể liên tiếp đón đỡ tẩu bảo công kích, tình trạng nguy hiểm khó thoát.

"Phốc ..." Dưới công kích liên tục, Ngô Mưu cũng chống đỡ không được, từ trong miệng phun ra một búng máu, quỳ một gối xuống đất.

"Thiết tí đồng quyền, cũng không có gì độc đáo, họ Ngô kia ngày hôm nay hãy để La mỗ tống ngươi một đoạn đường cuối cùng về gặp mẹ già a!" La Oa âm tàn nói.

Ngô Mưu miễn cưỡng đứng lên, một tay ôm ngực, ngửa mặt lên trời cười to :"Ha ha ha, chỉ chỉ dựa vào tên gù ngươi, ta phi ... nằm mơ đi!"

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Ngô Mưu lại lo lắng vạn phần, không nghĩ tới tên lưng gù này lại có nhiều bản lĩnh như vậy, trước đó hẳn là hắn đang tiến hành tiêu hao chiến.

"Vậy thì chúng ta xem một chút có đúng hay không là nằm mơ a ! Đi ... !" Tẩu bảo trong tay Lao Oa xoay tròn cực nhanh bắn ra ngoài.

Dưới chân Ngô Mưu như có sắt chì, lại bị đằng điều quấn quanh người, căn bản tránh cũng không thể tránh.

Tất cả các bộ phận xung quanh tẩu bảo mở ra, sắc bén vô cùng, bay thẳng tới phía cổ Ngô Mưu ...

Thiên Nam Tông chúng đệ tử đều dấu mặt đi không đành lòng nhìn nữa.

Đúng lúc đó ...

Một cái thân ảnh gầy gò đột nhiên xuất hiện, sừng sững đứng ở trước người Ngô Mưu nửa trượng, Lâm Bình rốt cục chém ra đệ bát kiếm đã tích súc từ lâu, ngăn thế tới hung mãnh của tẩu bảo.

"Lưng gù, đối thủ của ngươi là ta!" Lâm Bình lạnh lùng nói.

"Ngươi? Ha ha, không nên trọc cười ta a, nếu không phải có họ Ngô, số mạng tiểu tử ngươi đã sớm đi tong rồi." Lưng gù khinh thường cười nói.

Cùng lúc đó, hai Đại chưởng môn tranh đấu bên kia đã đến mức thiên hôn địa ám, cái quảng trường nhỏ này đã không thể nào chứa đựng, tranh đấu đã ly khai khỏi nơi này.

Lâm Khiếu Đường vẫn bất động thanh sắc theo sau đuôi, hắn có một loại dự cảm, ngày hôm nay có cơ hội đạt được sa bảo cùng với " Trảo Long Thủ "...