Nam Cung Nha Nguyệt năm nay mười bốn tuổi, đã đạt tới trình độ Tứ tinh đạo phó, có thể nói là kỳ tài trăm năm khó gặp, trong cả thế hệ người trẻ tuổi của Hiên Viên quốc, có thể cùng nàng so sánh bất quá cũng chỉ hai ba người mà thôi, lúc này nàng đang lẳng lặng đứng ở bên cạnh gia gia Nam Cung Bác, tò mò nhìn vị mục sư mặc bạch bào, nghe nói vị mục sư này có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục thương thế của người bị trọng thương.
Mấy vị bạch bào mục sư chẩn đoán bệnh không ra kết quả, lúc này Nam Cung Bác đang cẩn thận bắt mạch cho vị lão hữu,lịch sử của Nam Cung gia so với Lâm gia còn lâu đời hơn, thuộc về đạo tông lưu phái, cũng là một trong Hiên Viên quốc tam đại thế gia, địa vị hiện thời của Lâm gia không thể sánh bằng.
Luyện dược sư khởi nguyên từ đạo tông, nhưng cao cấp hơn đạo tông, bởi vậy hệ thống trị liệu dược phương của Nam Cung gia so với Lâm gia không hề thua kém, huống hồ sau khi Lâm gia từ từ chuyển sang vũ tông, hệ thống trị liệu dược phương đã ngày càng lụi bại.
"Uyển nhi tiểu thư, người tới rồi!" Một gã gia tướng đứng ở của nội phủ ân cần thăm hỏi.
Lâm Uyển Nhi tuỳ tiện lên tiếng rồi đi vào nội sảnh đường,bỗng nghe tiếng quát mắng phía sau, "Ai, ai, ngươi không thể vào, nơi này là nội phủ, chỉ có Lâm gia nội tộc đệ tử và ngoại tộc đệ tử nếu có được phê chuẩn mới có thể vào".
Đang muốn theo Uyển nhi đi vào Lâm Khiếu Đường kiên quyết bị chặn lại, hắn không một chút khách khí, cợt nhả nói, "Vị đại ca này, nghe nói lão gia tử bệnh không nhẹ,làm vãn bối ta lo lắng muốn đi vào xem một chút".
Tên gia tướng không một chút cảm kích, xem thường nói, "Không được là không được, hôm nào ta phải để cái bảng ở trong này, " phế vật và cẩu không được đi vào"".
Hàn quang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, trên mặt như trước vẫn cười hì hì, đang muốn nói cái gì đó, lại bị Lâm Uyển Nhi cắt ngang, "Khiếu Đường ca ca là ta gọi tới, lão tộc trưởng bệnh tình nghiêm trọng, chúng ta là vãn bối quan tâm một chút, vấn an một chút cũng không được hay sao?"
"Này..." Tên gia tướng trẻ tuổi nhất thời không nói được câu gì, Lâm Uyển Nhi chính là nhân vật tiêu điểm trong thế hệ thanh niên của Lâm gia, không phải một gia tướng nho nhỏ như hắn có thể đắc tội .
"Khiếu Đường ca ca, chúng ta đi, ta xem ai dám ngăn cản ngươi!" Lâm Uyển Nhi giận dữ cầm tay Lâm Khiếu Đường hung hăng kéo hắn đi vào.
Gia tướng tuổi trẻ kinh ngạc nhìn đôi thiếu niên nam nữ không hề xứng đôi này, trên mặt tràn ngập vô tội, đối với truyền thuyết Uyển nhi tiểu thư chung tình với tên phế vật thực ra đã có nghe thấy, nhưng cũng không tưởng tượng được lại đến mức độ này.
Gia tướng trẻ tuổi tự giễu lắc đầu, "Đầu năm nay phế vật cũng có thể ăn phượng hoàng, thật khó hiểu!"
Cơ hồ là bị Lâm Uyển Nhi lôi kéo vào trong nội phủ, khi Lâm Khiếu Đường xuất hiện, không ít người đều có ánh mắt khác thường...
"Lâm gia gia, người thế nào, còn đau không?" Mới đi vào Lâm Uyển Nhi lập tức hướng Lâm Thiên Chính thân thiết ân cần thăm hỏi, bàn tay đang lôi kéo Lâm Khiếu Đường vẫn không buông ra.
Chung quanh nhất thời rất nhiều ánh mắt kì dị hướng đến, không thể lý giải nhìn hai người tay trong tay, cảm giác có chút chướng mắt, rất không xứng.....
Đang được lão huynh đệ chẩn đoán bệnh, Lâm Thiên Chính ngẩng khuôn mặt vàng vọt cùng cặp mắt già nua, nhìn Lâm Uyển Nhi, hòa ái cười nói, "So với buổi chiều tốt hơn nhiều, Uyển nhi,tới đây, ta giới thiệu một chút, vị này chính là tri kỉ hảo bằng hữu của Lâm gia gia ta, Nam Cung gia gia chủ Nam Cung Bác!"
Lâm Uyển Nhi thuần khiết xinh đẹp, trên mặt lộ ra nụ cười hàm súc ngọt ngào, "Uyển nhi ra mắt Nam Cung gia gia!"
Nam Cung Bác hơi hơi gật đầu, tiếp tục thận trọng trầm tư bắt mạch...
"Khiếu Đường ca ca, có muốn hay không để ta nghĩ biện pháp cho ngươi tiếp xúc Lâm gia gia, chỉ nhìn như vậy làm sao có thể chuẩn đoán được bệnh?" Lâm Uyển Nhi ghé sát bên tai Lâm Khiếu Đương phi thường nhỏ giọng nói.
Hành động này đưa đến vô số ánh mắt ghen tị.
Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói, "Trước tiên nhìn kỹ rồi nói!"
Nam Cung Nha Nguyệt tò mò nhìn nữ tử đối diện, bởi vì Nam Cung Bác cùng Lâm Thiên Chính quan hệ không bình thường nên hàng năm đều hội họp một lần, chuyện nhà của Lâm gia Nam Cung Nha Nguyệt cũng biết một chút, rất sớm đã nghe nói đến Lâm gia có một nữ tử thiên tài, còn rất nhỏ đã đạt tới tiêu chuẩn Nhị tinh võ phó, so với chính mình cũng chỉ kém một chút mà thôi.
Phát hiện ánh mắt phía đối diện mang chút kì dị, Lâm Uyển Nhi lơ đãng giương mắt nhìn lại, mỉm cười xem như tiếp đón, Nam Cung Nha Nguyệt cũng cứng ngắc cười cười, bị người phát hiện rình coi có chút cảm giác thất bại nho nhỏ.
"Lâm huynh, bệnh của ngươi thật sự rất kỳ quái, nội tạng cũng không có dấu hiệu bị tổn thương, khí huyết cũng bình thường, chỉ là có điểm hư thoát mà thôi, cơn đau bụng này rốt cuộc từ đâu mà đến, lão đệ thật đúng là tìm không ra a!" Nam Cung Bác lắc đầu nói.
Lâm Uyển Nhi vội vàng nhỏ giọng nói, "Khiếu Đường ca ca, nghe Nam Cung gia gia chẩn đoán bệnh ngươi có thể nghe ra cái gì không?"
Cái này khó khăn rất lớn a, Lâm Khiếu Đường vốn dĩ không yên lòng, trong lòng đang nghĩ ngợi, dù sao ngày mai cũng phải dùng một thân phận khác đến đây, không bằng hiện tại xem xét một chút cũng tốt, cho nên khi Nam Cung Bác chẩn bênh hắn cũng chú tâm lắng nghe, nhưng Nam Cung Bác chẩn đoán bệnh quả thực không hề rõ ràng
Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói, "Miêu tả rất đơn giản , không thể phán đoán, bệnh trạng loại này có thể là rất nhiều chứng bệnh!"
Đôi mắt trong suốt loé lên, Lâm Uyển Nhi nghe Lâm Khiếu Đường nói có thể suy ra nhiều manh mối, Nam Cung Bác vừa mới nói chính là tìm không ra bệnh, nhưng Khiếu Đường ca ca nói chính là " có thể là rất nhiều chứng bệnh ", cái khác biệt có thể lớn lắm, ai cao ai thấp tưởng tượng liền biết.
"Khiếu Đường ca ca, nếu không, dùng trang bị của ngươi chẩn đoán bệnh cho Lâm gia gia?" Lâm Uyển Nhi cầu khẩn nói.
Lắc đầu, Lâm Khiếu Đường kiên trì nói, "Không!"
Lâm Uyển Nhi tựa hồ sớm có sở liệu, giảo hoạt cười, "Tốt lắm, Uyển nhi không miễn cưỡng Khiếu Đường ca ca, chỉ cầu Khiếu Đường ca ca tí nữa đứng phía sau Uyển nhi, không cần đi, nếu có thể thì càng gần càng tốt, được không?"
Lâm Khiếu Đường khẽ cười nói, "Ca ca ta không phải đứng ở ngay bên cạnh ngươi sao, cách đã đủ gần, ngươi không phát hiện phía sau rất nhiều thiếu nam đang trừng mắt nhìn ta sao? Nếu gần nữa, ta sợ bị trả đũa."
"Ai dám khi dễ Khiếu Đường ca ca, Uyển nhi sẽ cho hắn đẹp mắt!" Nói xong Lâm Uyển Nhi tức giận nhìn lướt qua bốn phía, nhất thời không ít ánh mắt ghen tị bị đè ép trở về.
Nam Cung Bác không thể phán đoán được đặc thù bệnh trạng, liền hỏi cụ thể tình trạng bệnh tình trong hai năm qua, muốn từ đó tìm ra một ít manh mối, nhưng nghe qua hết thảy vẫn không thể tìm được manh mối có giá trị, bên cạnh vài tên mục sư Minh Tây đại lục cũng nhíu mày lại, nhìn qua liền biết bọn họ cũng tìm không được rõ ràng manh mối...
Không có việc gì làm Nam Cung Nha Nguyệt dường như cũng có chút để tâm quan sát đôi thiếu niên nam nữ đối diện, thấy bọn họ có động tác thân mật chụm đầu ghé tai, quan hệ không giống bình thường,tức thì đối với thiếu niên kia nảy ra một tia tò mò. Có thể cùng một nữ tử xuất sắc như Lâm Uyển Nhi thân mật như vậy,trong đám Lâm gia đệ tử, sợ là thân phận cũng không thấp, chẳng lẽ là Vân Phi, nghe đồn hắn là một trong những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ hiện nay của Lâm gia?
Hai năm nay thế hệ trẻ Lâm gia xuất hiện không ít người tài, bởi vậy thân là thiên tài nổi bật cùng thế hệ, Nam Cung Nha Nguyệt cũng có ít nhiều cảm giác.
"Lâm gia gia, gần đây Uyển nhi cũng học được một chút y thuật trị liệu, hãy để cho Uyển nhi thử giúp người chẩn đoán bệnh nha?" Lâm Uyển Nhi đột nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mọi người trong phòng nhất thời ngạc nhiên hướng ánh mắt tới nữ tử mảnh mai yếu đuối này, có chút tò mò...
Lâm Thiên Chính ha hả cười nói, "Khó được Uyển nhi quan tâm gia gia như vậy, gia gia không có việc gì , ngươi không phải bận tâm, chuyên tâm tu luyện, tương lai đợi ngươi cùng với phụ thân ngươi gặp lại,nhất định phải làm cho hắn chấn động, đến lúc đó Lâm gia gia cũng có chút nở mày nở mặt a!"
Lâm Uyển Nhi lại bướng bỉnh nhìn Nam Cung Bác nói, "Nam Cung gia gia, có thể phiền toái ngài giúp đỡ một chút được không? Uyển nhi xem xét một lát thôi!"
Nghe xong lời này, Nam Cung Nha Nguyệt sắc mặt nhất thời trầm lại, một vãn bối mà có can đảm cùng trưởng bối nói chuyện như vậy, huống hồ gia gia đã nói tìm không ra bệnh, một tiểu nha đầu có thể có năng lực gì? Rõ ràng là không tin gia gia, rất mất hình tượng.
"Ha hả, Lâm huynh, bên cạnh ngươi, người quan tâm ngươi cũng không ít a, lão đệ ta cũng không được như ngươi nga!" Nam Cung Bác đứng dậy cười nói.
Sau khi ngồi xuống Lâm Uyển Nhi lấy ra một đồ vật cực kì cổ quái, Lâm Khiếu Đường kinh ngạc cười, nha đầu kia không biết đã lấy được trên người hắn từ lúc nào.
Những người khác đối với đồ vật trên tay Lâm Uyển Nhi không hề có một chút nhận thức gì, trong mắt có chút mờ mịt...
Một bên chú tâm nghe,một bên nhẹ giọng tự nói, Lâm Uyển Nhi đem âm thanh mà chính mình nghe được từ ống nghe đơn giản nói ra, cố ý để cho Lâm Khiếu Đường nghe được, người sau cũng rất phối hợp, không ngừng nói lên các vị trí kế tiếp cần xem xét.
"Lâm gia gia, bụng của người chính xác đau ở chỗ nào?" Lâm Uyển Nhi thành thật hỏi.
Đối với hành động của Lâm Uyển Nhi, Lâm Thiên Chính còn chưa coi trọng, chỉ cho là vãn bối quan tâm chính mình, bất quá vẫn trả lời, " Đều là đau đớn bên bụng phải, có đôi khi đau đớn tới mức gia gia chịu không nổi"
Lâm Uyển Nhi gật gật đầu, lúc này phía sau truyền đến thanh âm cực nhỏ, "Lấy tay ấn vào bảo ông ta nói chính xác bộ vị"
Lập tức nghe theo, bàn tay nhỏ bé ấn ấn vào vị trí bên phải hạ phúc của Lâm Thiên Chính, nhất thời vẻ mặt Lâm Thiên Chính vặn vẹo...
Nam Cung Bác đối với phương pháp chẩn đoán bệnh kì lạ của Lâm Uyên Nhi cực kì tò mò, trước kia chưa bao giờ gặp qua, mặc dù thân phân đặc thù của nữ tử kia hắn cũng biết một chút, chỉ là hệ thống trị liệu phương pháp ấy tựa hồ cũng không phải là cao minh cho lắm, bất quá nữ tử này lúc sinh ra từng được vị đệ nhất thần y của Hiên Viên quốc-- Ngũ tinh địa vương dược sư Hoàng Diệp nói sẽ sống không quá ba năm, nhưng mười bốn năm qua đi, tiểu cô nương không chỉ vẫn còn sống, còn trở thành một trong những tài năng trẻ tuổi nổi bật trong Lâm gia, chẳng lẽ là tông phái của nàng có thủ đoạn che giấu cao minh...