Thấy ánh mắt cố chấp của Lam Dương tiên tử, có vẻ đối với vấn đề này rất lưu ý, chỉ sợ trả lời qua loa sẽ không thể qua được ánh mắt tinh tế của nàng. Thần sắc của Lâm Khiếu Đường khẽ giật nhẹ, nói: "Đệ đệ bất quá chỉ là một người ngoại tộc đệ tử nho nhỏ của Lâm Gia, ngay cả Tân La Thành tiểu đệ cũng chưa từng ra khỏi, làm sao gặp được kỳ ngộ gì chứ! Chỉ bất quá trong thời gian trông coi Phế Dược Phòng, đệ có ăn lung tung một vài loại cao giai phế dược, có lẽ nhờ thế mà có được kết quả như bây giờ."
"Nga?" Lam Dương tiên tử ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc, tổ tiên Lâm gia là thế gia luyện dược. Tạo ra một lượng lớn phế dược như vậy cũng là điểu hiển nhiên. Nhưng đã là phế dược thì chỉ có thể vứt đi sao có thể tự tiện ăn được. Chỉ riêng mỗi chuyện Độc nguyên lực từ các loại phế dược đó tản mác ra từ ngày này sang ngày khác kia cũng đã khiến cho người tiếp xúc thống khổ không gì sánh bằng rồi, nói gì đến chuyện ăn…Bất quá Hồn Dương thân thể có chống lại độc dược cũng không phải chuyện hoang đường, nghĩ vậy Lam Dương tiên tử không truy cứu nữa, nhân tiện nói: "Nói như vậy nghĩa là đệ đã đáp ứng?"
Lâm Khiếu Đường vai nâng tay giơ như tỏ ý "đó là chuyện thường" rồi nói: "Không phải chỉ là song tu thôi sao, đệ như thế nào lại không thể đồng ý chứ!"
Lam Dương tiên tử dịu dàng cười, tựa hồ hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lâm Khiếu Đường. Bộ dáng lả lướt quyến rũ, nàng tiến đến trước mặt Lâm Khiếu Đường.
Hương thơm tinh khiết mê hoặc cám dỗ lan vào mũi như khiêu khích Lâm Khiếu Đường. Nữ nhân này thật là một tai họa a! Lấy lại bình tĩnh , Lâm Khiếu Đường lùi về phía sau một nửa bước giữ khoảng cách . Trong lòng thầm nghĩ, nếu cùng nữ nhân này khoảng cách quá gần sẽ rất khó giữ vững tâm trí a!
Nhìn thấy thái độ của Lâm Khiếu Đường như vậy, trên dung nhan kiều mị của Lam Dương tiên tử hiện lên một tia u oán: "Không phải vừa rồi còn nói không sợ gì sao, thế này không phải tiểu đệ lẩn tránh ta sao chứ?"
Thế này không phải là làm nũng sao? Lâm Khiếu Đường trong lòng thầm kêu khổ không thôi. Theo bản năng thối lui một bước sau đó cố gắng trấn tĩnh hỏi: " Không biết tỷ tỷ định song tu trong thời gian bao lâu?"
Sau một hồi sửng sốt, Lam Dương tiên tử liền bật cười: "Song tu mà cũng có hạn chế thời gian sao?" Ngay lập tức lại chau mày ủ ê nói: "Tỷ tỷ còn tưởng rằng đệ đệ sẽ cùng với tỷ song tu cả đời chứ!"
Đây không phải là xúc phạm lão tử sao chứ? Lâm Khiếu Đường giận dữ thầm nghĩ. Tuy nhiên ngoài miệng vẫn làm như không có gì hỏi lại: "Vậy lúc nào bắt đầu?"
"Nếu được thì bây giờ luôn nha?" Ánh mắt Lam Dương tiên tử lộ vẻ hưng phấn.
"Ách…" Lâm Khiếu Đường lại càng hoảng sợ, lập tức ngăn cản: "Tiểu đệ còn có chút việc phải làm, hiện giờ sợ là không thể theo ý của tỷ được, Lâm gia Phế Dược Phòng tỷ muốn đến thì quá dễ dàng, đến lúc đó sẽ gặp lại tỷ vậy."
Lời vừa dứt thì người đã nhanh như chớp vụt xuống núi.
Nhìn bóng lưng ngây ngô nọ, Lam Dương tiên tử trên môi khẽ nở nụ cười: "Sợ tỷ ăn thịt ngươi sao!"
Thực chất Lâm Khiếu Đường cũng không biết phương pháp song tu gì đó là có lợi hay hại cho mình, nhưng vì lúc này không đáp ứng thì không được. Nữ nhân này lại thật dễ làm tâm người ta dậy sóng, lại còn quyến rũ nỉ non hắn tỷ tỷ thế này tỷ tỷ thế kia, càng khiến hắn khó kiên tâm vượt qua được.
Lâm Khiếu Đường sau đó đi thẳng đến "Khu Thương mại tự do" để xem có cơ may tìm được bảo bối gì không, đáng tiếc vòng vo cả ngày trời cũng không tìm được thứ gì tốt. Đành phải quay về.
Bây giờ, địa vị của Lâm Khiếu Đường cũng không như ngày xưa. Trên đường về mọi người trong tộc đều cúi đầu thi lễ. Đi qua Nghị Sự đường hình như có vẻ khác lạ. Lâm Khiếu Đường cũng không để tâm. Tuy đã tiếp nhận chức vị Trưởng lão, nhưng những chuyện lớn nhỏ trong tộc hắn cũng không quản đến. Bây giờ đang bị yêu nữ theo đuổi, đến bản thân mình còn lo chưa xong.
Lâm Khiếu Đường đang chuẩn bị nhanh chân bước về Phế Dược Phòng thì bất ngờ sau vai lại bị một người nào đó vỗ một cái
"Tên tiểu tử ngươi khiến ta tìm muốn ngất. Tộc trưởng đại tỷ tìm ngươi có việc!"
Là Lâm Bình, Lâm Khiếu Đường ão não thầm giận chính mình sao quá chậm chạp, đoạn xoay người lại đáp: "Tìm ta. Tìm ta để làm gì, ta còn phải tập trung tu luyện, đừng quấy rầy ta!"
"Bây giờ đúng là kiêu căng quá thể chẳng coi ai ra gì. Nếu muốn sư huynh và ngươi sẽ giao đấu! Nếu ngươi đánh bại ta, ta sẽ để ngươi đi!" Lâm Bình nắm chặt bờ vai đẩy mạnh ra.
Kháo, tiểu tử này hẵn là sẽ làm thật a! Lâm Khiếu Đường còn chưa hoàn toàn khôi phục, không muốn động thủ. Đành phải nói: "Tìm ta có chuyện gì??"
"Cứ đi đi!" Lâm Bình một tay choàng qua cổ Lâm Khiếu Đường kéo hắn đến Nghị Sự đường.
Trong Nghị Sự đường, các vị trưởng lão đều có mặt, ngoài ra còn có vài người Lâm Khiếu Đường cũng không nhận ra, nhưng mấy vị này tu vi không hề thấp, đúng là hàng cao thủ. Ít nhất cũng có người đạt đến bản lĩnh Vệ Giai trung kỳ.
Những người này ăn mặc rất giống nhau. Đều là y phục võ sĩ màu xám. Dường như là cùng chung một môn phái, trên ngực thêu hai chữ Thiên Nam. Nguồn: https://truyenfull.vn
Là Thiên Nam tông! Bọn họ tới đây là gì? Lâm Khiếu Đường mơ hồ cảm giác có chuyện không hay xảy ra.
Lâm Vũ Tuyền đang cùng mấy người kia nói chuyện thì thấy Lâm Bình cùng Lâm Khiếu Đường tiến đến, vội vàng lên tiếng giới thiệu: "Vị này là ba ngày trước, tại Thanh Sơn Nhai đả bại Lam Dương tiên tử, là đệ tử bổn tộc Lâm Khiếu Đường."
Mấy vị môn nhân Thiên Nam tông nghi ngờ nhìn thiếu niên trước mặt. Thiếu niên nhiều lắm khoảng chừng ở mười sáu mười bảy tuổi, rốt cuộc làm sao có thể đánh bại Lam Dương tiên tử, nhân vật đã thành danh hơn mười năm trước chứ?
Gã thanh niên dẫn đầu đám người Thiên Nam tông có vẻ cung kính cúi đầu thi lễ. Tuy nhiên cũng không chào hỏi nào tiếng nào. Những người còn lại chỉ quan sát Lâm Khiếu Đường một hồi rồi lại quay ra chỗ khác.
" Lần này Phiêu Tiên Các giết hại hai gã đệ tử của bổn môn ngay trong lễ Thành Nhân đại điển. Gia sư vô cùng buồn bực, sợ rằng Thiên Nam tông và Phiêu Tiên các xung đột sẽ càng thêm căng thẳng. Tại hạ lần này đến đây mục đích chính là nhắc nhở quý tộc cẩn thận phòng bị, coi chừng bị người ta ám toán!" Thanh niên nọ sau khi thi lễ với Lâm Khiếu Đường liền quay sang nói với Lâm Vũ Tuyền.
"Lưu sư huynh yên tâm, bổn tộc nhất định sẽ nghiêm ngặt phòng bị, hết sức trấn thủ địa bàn của Võ tông ở Tân La thành." Lâm Vũ Tuyền nghiêm mặt nói.
"n!" Lưu sư huynh cất giọng lên tiếng, sắc mặt kỳ lạ, do dự một hồi rồi nói: "Nghe nói bên trong Tân la thành có một môn phái nhỏ rất thần kỳ, chuyên trị liệu cho người nghèo bị bệnh hiểm nghèo, danh tiếng cũng không nhỏ, không biết Lâm sư muội có biết địa chỉ của môn phái đó không, sư nương gần đây bị căn bệnh rất kỳ lạ, buổi tối mỗi ngày đều không ngủ yên được, đã tìm rất nhiều lang trung nhưng không hiệu quả."
Lâm Vũ Tuyền nhãn tình tràn đầy thâm ý nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, thấy bộ dạng ra vẻ không hề liên quan của hắn đành thất vọng trả lời: "Có nghe qua, môn phái này tại năm trước bị Vương gia bỗng dung diệt trừ khỏi thế gian, về việc môn nhân nào của môn phái đó có còn sống sót người nào không và đang ở đâu thì hoàn toàn không có tin tức!"
Trên mặt vị Lưu sư huynh lộ rõ sự thất vọng, sau đó nói vài câu rồi mang theo mấy người đệ tử trẻ tuổi rời khỏi Lâm gia.
"Khiếu Đường sư đệ, sợ rằng Tân La thành ngày sau sẽ không còn an bình như trước, sau này còn phải nhờ vào viện thủ của sư đệ, giúp đỡ Lâm gia vượt qua cửa ải khó khăn này a!" Lâm Vũ Tuyền bộ dáng hết sức cầu khẩn nói.
"Nếu tìm cho ta hơn mười khối Nguyên thạch, ta sẽ tiếp nhận việc này" Lâm Khiếu Đường phóng khoáng nói.
"Tiểu tử ngươi, thật đúng là giết người uống máu a. Ta hoài nghi ngươi không phải là con cháu Lâm gia!" Lâm Bình tức giận bất bình quát.
Lâm Khiếu Đường giả bộ mắt mù tai điếc không nghe thấy. Hắn thờ ơ cũng chẳng buồn giải thích với kẻ cứng đầu này. Trước đây hắn là phế vật thì đá hắn một cước, bây giờ thấy hữu dụng thì cứ gọi là đến sao? Trên đời này nếu không việc gì tốt, thì cũng chẳng ai nói tốt với mình như thế.
Lâm Vũ Tuyền nghiến chặt hàm răng: "Được, vài hôm nữa ta sẽ giúp ngươi thu về năm mươi khối Nguyên thạch. Với điều kiện, sau này địa bàn Lâm gia trong Tân La thành nếu có người náo loạn ngươi phải đích thân xuất thủ mới được!"
"Không thành vấn đề! Nếu không có việc gì khác, ta đi trước!" Lâm Khiếu Đường trả lời dứt khoát, rồi rời khỏi Nghị Sự đường.
"Tiểu tử này thật không có lương tâm mà!" Lâm bình có vẻ ý tứ nói. Hắn ngược lại không phải trách Lâm Khiếu Đường vì tiền mà không nghĩ đến tình. Bị lạnh nhạt hơn mười năm đột nhiên bừng bừng trỗi dậy, cho dù là ai cũng không thể trong một lúc chấp nhận được. Nhưng quan trọng là phải có cách thức phương pháp. Huynh đệ nội tộc còn ở đây, người chỉ là huynh đệ ngoại tộc lại dám đứng nói chuyện với tộc trưởng như vậy. Như thế không phải là không nể mặt sao! Trong lòng thầm giận giữ, lần trước đã có cơ hội lừa gạt được vài bình Đường thủy, lần này lại quen mùi, lại bắt đầu muốn đòi Hắc Đường thủy.
Lâm Vũ Tuyền thờ dài buồn bã nói: "Không thể trách hắn được, vì Lâm gia nợ hắn. Kỳ thật phụ thân đã qua đời của hắn đối với gia tộc có công lớn, vì vậy giả sử nếu hắn thật sự vô dụng, gia tộc cũng không nên hắt hủi hắn!"
Lâm Khiếu Đường trong đầu đang thầm tính toán làm thế nào để giải quyết về vấn đề với Lam Dương tiên tử, không biết từ bao giờ đã về đến cửa Phế Dược Phòng, theo bản năng, Lâm Khiếu Đường đẩy cửa bước vào.
"A..."
Bất ngờ một tiếng thét chói tai vang lên…
Lâm Khiếu Đường đang mải mê suy nghĩ bỗng trở nên mê muội. Một nữ tử tấm thân trần trắng nõn như bạch ngọc đang đứng giữa phòng
Tác giả:Mộc Thang