Lâm khiếu đường kinh ngạc nhìn hơn mười người đang đứng ở ngoài cửa có chút khó hiểu. Không chờ hắn hỏi, Lâm Thiên Chính đã đi lên khom người nói: "Lâm mỗ và các trưởng lão thay mặt toàn bộ nội tộc đệ tử, đặc biệt đến gặp Khiếu Đường hiền chất nói lời cám ơn!"
Lâm Khiếu Đường mới vỡ lẽ. Vừa định nói điều gì đó, Lâm Vũ Tuyền lại đưa qua một cái bình nhỏ, trên gương mặt nghiêm nghị khẽ nở một nụ cười. Ánh mắt so với trước kia trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, "Đây là thù lao chúng ta đã ước định, tặng ngươi!"
Lâm khiếu đường cũng không khách khí, trực tiếp thu nhận. Lần ra tay này hắn tổn hại cũng không ít nguyên khí. Đến bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Chỉ vì vật này khiến mình suýt phải bán mạng, xem như cô gái nhỏ này cũng hời quá rồi.
Kì thật những hạ giai dược phẩm này, Lâm Khiếu Đường có ăn cũng vô vị. Căn bản không có tác dụng nhiều lắm, có điều cứ để nguyên đan thăng tiến một cách tự nhiên lại có lợi hơn. Nếu đem cái này ra bán kiếm chút tiền cũng là chuyện tốt a.
Bốn vị trưởng lão đi theo phía sau Lâm Thiên Chính, vẻ mặt xấu hổ nói không nên lời. Đặc biệt đứng trước Phế Dược phòng này lại càng tăng thêm phần xấu hổ.
Lâm gia xuất hiện một bậc kỳ tài như thế này, lại được phân đến Phế Dược phòng làm người trông coi. Trưởng lão trong tộc không phải mắt bị mù, thì cũng là đầu óc ngu muội.
Mười bảy tuổi, đã bước vào Sĩ Cấp chi cảnh. Trong lịch sử Lâm gia từ trước tới nay cũng chưa từng có. Lão tổ tông năm đó ở độ tuổi này, bất quá cũng chỉ là Vệ Cấp hậu kì mà thôi.
Lâm Thiên Chính quay sang nhìn dùng ánh mắt ra hiệu cho Đại trưởng lão. Từ phía sau bước lên, Trưởng lão nói: "Khiếu Đường chất nhi, thông qua sự nhất trí của các vị trưởng lão, đề cử ngươi làm trưởng lão trong Lâm gia đời thứ ba mươi chín. Khi có một vị trưởng lão trong chúng ta thoái vị, ngươi liền lập tức tiếp vị. Trong lúc chờ đợi, chúng ta vẫn hy vọng ngươi đảm nhiệm chức vụ Chưởng giáo Chân Võ đường. Đôn đốc đệ tử toàn tộc tu luyện, nếu có thể chỉ bảo thêm nữa thì thật tốt quá."
Trời ơi, bản thân lão tử vẫn còn lơ mơ, bắt ta đi dạy người? Coi như xong, Lâm Khiếu Đường khéo léo bíu môi, tỏ ra rất cảm kích nói: "Đệ tử chỉ một lòng tu luyện, chỉ mong một ngày sớm tiến nhập đại thành chi cảnh. Hoàn toàn không nghĩ đến việc khác, kính mong các vị trưởng lão thứ lỗi."
Ngay câu đầu đã bị từ chối, Đại trưởng lão có phần bế tắc, nhìn sang Lâm Thiên Chính, rồi lại nhìn sang Lâm Vũ Tuyền cầu cứu.
"Ha ha. Hiền chất nói rất đúng a. Đã là một vũ giả, tâm tư tự nhiên chỉ nghĩ đến việc tu luyện. Nếu đã như vậy, hiền chất trước hết cứ tiếp nhận cái chức trưởng lão đi. Sẽ nhận được những đãi ngộ như trưởng lão. Ngang hàng với Phó Tộc trưởng. Bình thường không có đại sự, hiền chất đều có thể nhận được tất cả những tài nguyên cần thiết trong gia tộc để tiến hành tu luyện! Không cần quan tâm đến các sự vụ khác." Lâm Thiên Chính hào sảng nói ra.
Muốn trói buộc lão tử! Lâm Khiếu Đường hừ hừ trong mũi. Lần này không phản đối, tạm thời hắn cũng không thể rời khỏi đây. Có cái chức vị như vậy treo ở trên người tuy phiền hà nhưng thật ra thỉnh thoảng cũng có chỗ tốt.
Võ giả? Lão tử cũng chẳng muốn làm võ giả gì đâu. Cái lý tưởng này nó cao siêu quá. Lão tử chẳng qua là không muốn bị người khác giẫm đạp lên đầu mà thôi. Lâm Khiếu Đường ánh mắt không động tĩnh, trong lòng đang nghĩ đến những điều nhỏ nhặt.
Nếu nói về lý tưởng, đã trở thành một điều viển vông. Trước kia Lâm Khiếu Đường quả thật từng có rất nhiều lý tưởng, đó là học tập ngoại khoa Tây y cùng Trung y kết hợp, vì thế đã tìm kiếm phương pháp giải phẫu Trung y ngoại khoa thất truyền từ lâu.
Thấy Lâm Khiếu Đường không nói lời nào. Tưởng hắn vẫn còn điều gì chưa hài lòng. Lâm Thiên Chính lại nói: "Hiền chất còn yêu cầu gì cứ việc nói ra. Chỉ cần gia tộc có thể làm nhất định sẽ hết sức giúp ngươi."
Lâm Khiếu Đường vuốt vuốt cái mũi, nói: "Yêu cầu cũng không có gì, cũng chỉ mong được một mình thanh tịnh. Phế Dược phòng này tạm thời giao cho ta dùng làm chỗ tu luyện, bình thường không hy vọng có người đến quấy rầy."
Lâm Thiên Chính không nghĩ mọi việc lại đơn giản như vậy, sướng miệng nói: "Chuyện đó đương nhiên. Sau này ai muốn vào phế dược phòng phải thông báo, Chưa được hiền chất đến cho phép không ai được phép vào."
Thiên tài bậc này, Lâm Thiên Chính sao có thể bỏ qua. Bất luận như thế nào đều phải nghĩ mọi cách để giữ hắn lại. Đương nhiên phải đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn.
Sau một hồi ân cần cảm tạ, Lâm Thiên Chính mới cùng mấy vị trưởng lão và các gia tướng xuống núi. Nhưng Lâm Vũ Tuyền vẫn ở lại.
"Ngươi cuối cùng đã giấu ta bao nhiêu bí mật? Nếu đã đạt tới Sĩ cấp giai vị, tại sao không nói sớm! Lừa gạt khiến chúng ta phải khổ sở!" Lâm Vũ Tuyền oán giận nói, mắt phượng lóe lên một tia như u oán.
Lâm Khiếu Đường thấy một cảm giác là lạ. Nhất định phải tiễn cô nàng này đi, còn tập trung suy nghĩ xem ngày mai đối phó với Lam Dương tiên tử như thế nào, lần này không đi sợ không được.
Lâm Khiếu Đường không yên lòng trả lời, "Nào có lừa gạt ai? Ta cũng vừa mới đột phá chướng ngại, tiến nhập Sĩ cấp!"
Lâm Vũ Tuyền nghi ngờ nhìn Lâm Khiếu Đường nói,"Trong vòng bảy ngày liền đột phá một giai vị, điều này sao có thể?"
Lâm khiếu đường nhún nhún vai nói :"Ngươi không tin cũng đành chịu, sự thật đúng là như thế!"
Lâm Vũ Tuyền đương nhiên không tin. Bất quá thấy hỏi không ra nguyên cớ, tưởng rằng Lâm Khiếu Đường cố tình giấu diếm. Rất có thể vì thái độ của Lâm gia trước kia đối với hắn, khiến cho đến giờ hắn vẫn có chút ghi hận.
Trong lễ Đại điển, một mình hù dọa Vương gia và cả đám tay chân bỏ chạy. Lòng quả cảm này không phải người bình thường có thể sánh được. Hơn nữa đã tiến nhập tu vi Sĩ cấp. Lâm Vũ Tuyền một lòng muốn giao hảo với Lâm Khiếu Đường, nhưng người ta căn bản không lĩnh tình. Nhưng dù có thuyết phục hay không, người này cách nào cũng không lấy lòng được, chỉ đành tạm thời xuống núi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Mọi người vừa đi hết, Lâm Khiếu Đường xoay người chui vào sâu bên trong Phế Dược phòng, lấy ra độc nguyên đan bên trong trữ vật giới chỉ, quan sát kĩ lưỡng.
Ngày mai đi gặp Lam Dương tiên tử Lâm Khiếu Đường biết sẽ không hề đơn giản. Bây giờ muốn tiếp tục tăng thực lực thì dù có Đại La thần tiên ở đây cũng không thể. Bây giờ chỉ có thể lấy công phu hạ sách này xem, có lẽ sẽ có hiệu quả không ngờ.
Độc nguyên đan này bao phủ một màu xanh đen. Nhìn màu sắc bên ngoài là đã biết kịch độc vô cùng. Người bình thường đều không cần ăn, chỉ cần đến gần nó là đã bị trúng độc rồi.
Lâm Khiếu Đường vì trong cơ thể được một lần thay đổi toàn bộ khí huyết. Đã trở thành bách độc bất xâm, bởi vậy mới không sợ độc nguyên đan này.
Độc nguyên đan này, bên trong sợ là ẩn chứa hơn ngàn loại thảo dược mang độc tính. Bên trong lại chứa độc tố nguyên lực cường đại, nhưng nếu biết cách sử dụng thì nó cũng trở thành có lợi cho nguyên khí.
Lâm Khiếu Đường trầm tư thật lâu, đột nhiên nghĩ đến thuật pháp đạo tông nhất phái, nếu có thể khống chế độc đan này, chẳng phải là có thêm một đòn sát thủ sao.
Nhưng khống chế thế nào lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ!
Nghĩ tới nghĩ lui, không tìm ra cách gì. Lâm Khiếu Đường rời khỏi Phế Dược phòng, đi thẳng đến khu giao dịch Hoa U. Khu thương mại tự do luôn luôn náo nhiệt như vậy. Tiểu quán chỗ nào cũng có thật là rực rỡ muôn màu.
Đạo phù sơ cấp hạ giai không phải là vật gì hiếm hoi. Một người đạt Trúc Cơ nếu dốc lòng nghiên cứu đều có thể chế tạo thành. Giá cả cũng rất rẻ. Uy lực thì đương nhiên là kém. Bất quá thứ này cũng dành cho người vừa qua khỏi Trúc Cơ kì Đạo phó môn lấy luyện tập cũng tốt.
Lâm Khiếu Đường một lúc mua mấy chục tấm, mất hơn trăm tử tinh tệ. Rồi lập tức quay về Phế Dược phòng.
Những tấm đạo phù hạ giai sơ cấp này sử dụng cũng đơn giản. Như với người bình thường chỉ cần chịu khó đọc khẩu quyết phía trên, cũng có thể phóng xuất ra uy năng. Không ít những gã công tử nhà giàu, thương nhân sức trói gà không chặt đều mua một vài tấm để phòng thân. Cũng có thể đối phó được với những loại sơn tặc bình thường.
Lâm Khiếu Đường mặc dù không hiểu đạo thuật, nhưng với tu vi của hắn hiện nay lại học thêm một ít đạo thuật, dù ít dù nhiều thì năng lực cũng có phần mạnh mẽ. Có khác chỉ là những đấu luyện tâm pháp hoặc cách vận chuyển nguyên thức. Còn những đạo phù đơn giản này thì không cần kể đến. Cho dù có là đạo phù cao cấp hơn một ít Lâm Khiếu Đường cảm giác cũng có thể thi triển được một vài phần.
Mấy đạo phù loại này hơn phân nửa là phóng xuất ra những năng lực nhỏ, như phun ra một đám hỏa diễm, hay điều khiển một hình kiếm quang nhỏ, thậm chí phát ra ám khí, phóng độc khí gì đó vân vân.
Đều là những kĩ năng nhỏ, nếu gặp một cao thủ hàng Phó cấp cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Lâm Khiếu Đường mua loại đạo phù này, mục đích chỉ để trong lúc không ngừng phóng thích dùng đấu luyện tâm pháp tìm trong đó phương pháp chế tạo.
Liên tiếp thử nghiệm cùng thất bại, cuối cùng lúc dùng đến tấm đạo phù thứ năm mươi hai. Lâm Khiếu Đường ánh mắt sáng ngời, lập tức tay lấy ra một tấm phù thô bắt đầu chế tạo, độc nguyên đan kia vẫn cầm ở trong tay......
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sang. Lâm Khiếu Đường đã lên đường đến địa điểm hẹn. Vốn định điều tra địa hình bốn phía một chút để chuẩn bị cho mình tiến thoái dễ dàng. Nhưng là nơi sân tây sườn bụi mưa lất phất, Lam Dương tiên tử kiều mị động lòng người, sớm đã đứng ở một tảng đá lớn chờ đợi......
Tác giả:Mộc Thang