- Thứ gì đó của lão oa kia, lão phu muốn lấy thì có bất nhiêu, chắc chắn cho ngươi thõa mãn, bất quá ngươi phải có biểu hiện tốt mới được, lão phu sẽ không làm chuyện không công đâu.
Giọng nói già nua mang chút uy hiếp.
- Biết rồi, yên tâm Thủy Linh Tiên Tử ta đã đáp ứng chuyện gì đó tự nhiên không thay đổi.
Thủy sư muội vỗ vỗ bộ ngực bảo chứng trả lời.
- Vậy là tốt rồi! Các ngươi rời khỏi quảng trường trước đi, đỡ bị hoài nghi là các ngươi làm, mang theo đồng bọn của ngươi đến hậu sơn đại điện chờ!
Tiếng nói già nua thỏa mãn nói.
Thủy sư muội vừa nghe nói thế lập tức gật đầu sau đó kéo theo Phương sư tỷ đang giận dữ, nhìn lại Nhạc trưởng lão nói.
- Sư tỷ, chúng ta đi thôi, những thứ này bán giá cao như vậy, xem xem ai mua của hắn, thứ đồ rách nát này cứ để cho hắn là được rồi.
Phương sư tỷ tuy rằng rất muốn vật trú nhan này, thế nhưng cò kè mặc cả lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có chút hiệu quả nào, trong lòng đã có chút không nhịn được, lại bị Thủy sư muội kéo đi, lập tức không còn kiên trì gì nữa.
Vu sư huynh và Trần sư đệ đã mua được thứ chính mình cần, tự nhiên cũng không kiên trì thêm cái gì, nhanh chóng theo chạy theo Thủy sư muội.
Ra khỏi quảng trường, Thủy sư muội thần bí nói:
- Đi, chúng ta tới hậu sơn, có cao nhân đang chờ chúng ta, rất có thể là cơ duyên lớn!
- Cao nhân? Phía sau núi?
Vu sư huynh ngơ ngác có chút không hiểu ra sao.
Phương sư tỷ và Trần sư đệ cũng không hiểu như thế nào, Thủy Linh không giải thích gì nhiều.
- Ai nha, các ngươi sao giống như bà mụ vậy, cứ đi theo ta sẽ biết.
Đại điện phía sau núi vốn không phải là cấm địa gì, tới đó tự nhiên không có vấn đề, trong lòng ba người đều có chút hiều kỳ, vì vậy liền chạy theo.
Còn chưa vào trong núi, trong nguyên thức của Thủy Linh lại truyền tới tiếng nói già nua trước đó.
- Tiểu nữ oa, động tác của các ngươi thực sự quá chậm đi, thứ đó đã để ngay tại sườn núi, phía sau tảng đá lớn nhất, chính mình tới đó lấy đi.
Thủy Linh thiếu chút nữa từ trên không trung ngã xuống dưới đất, thực sự quá nhanh đi, nửa ngờ nửa tin gia tốc, chỉ chốc lát đã bay tới khối đá to nhất tại sườn núi, vòng ra phía sau nhìn quả nhiên thấy một cái bọc nhỏ nhỏ đã được đặt gần đó.
Mở ra vừa nhìn, bên trong quả thực có tất cả mọi thứ mình cần, đều là vật trú nhân, nhuận linh diệp lạp, bạch tư đan… Không chỉ có thứ thấy trên quầy hàng của Nhạc trưởng lão mà còn có một số thứ khác không biết lấy từ đâu.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy những thứ này, Thủy Ling có chút không thể tin tưởng, dò xét cẩn thận xác nhận là thực, không phải là đồ giả, trong lòng nhất thời kinh ngạc không thôi, ngày hôm nay quả nhiên đã gặp được cao nhân rồi, chỉ là không biết vị cao nhân nào trong tông phái. Hiện hôm nay số lượng nguyên lão của Thiên Hà Tông đã lên tới con số hơn hai mươi, Thủy Linh mới chỉ chân chính gặp qua mấy người, tuyệt đối không vượt qua mười vị.
Thủy Linh Tiên Tử hầu như có thể khẳng định được đó chính là nguyên lão, thậm chí là lão quái địa vương giai, chỉ là không biết mục đích của vị nguyên lão này là gì.
Lúc này, trên quảng trường trước đại điện Thiên Hà Tông, chí ít có năm người đứng bật dậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía quầy hàng của chính mình.
- Thế nào lại thiếu mất mất thứ?
Năm người ở năm góc khác nhau, tự nhiên không biết được có người cùng cảnh ngộ giống như chính mình.
Kích động nhất trong lòng năm người chính là Nhạc trưởng lão, trực tiếp chửi ầm lên.
- Tên hỗn đản nào trộm mất của ta?
Loại chửi bới lung tung không có chút chứng cớ nào tự nhiên không ai thèm chú ý tới, ngược lại làm cho một ít đệ tử nội môn chuyển quầy hàng ra xa, đỡ phải gánh họa lên thân.
- Cứ nhiên có nội tặc, ai, là ai? Đứng ra cho ta!
Nhạc trưởng lão có chút phấn khích gào lên.
Nhạc trưởng lão chửi bới tròn nửa canh giờ, ngoài trừ tiết lửa giận trong lòng ra, cái gì cũng không được. Hăn căn bản không biết thứ đó mất như thế nào, mấy trưởng lão tới đây hỏi, Nhạc trưởng lão không thể nào nói cho rõ ràng được, việc này chỉ đành bỏ qua không giải quyết được gì, bất quá khi vị Nhạc trưởng lão này trở về động phủ của mình liền bệnh nặng một hồi, có người nói là trên đường trở về gặp phải gió mạnh thổi qua nên trúng gió.
Ba người Phương sư tỷ đến ngay sau đó, nhìn thấy cái bọc nho nhỏ trên tay Thủy sư muội, đều hơi sửng sốt, đến khi nhìn thấy những thứ bên trong bọc, trên mặt cả ba người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
- Thủy sư muội, mấy thứ này là sao?
Phương sư tỷ kinh ngạc hỏi, trong lời nói ẩn hiện vẻ mừng rỡ, bởi vì viên bạch tư đan kia chính là thứ nàng cần.
Khi dùng loại đan được này chí ít có thể đảm bảo được dung nhan không biến đổi trong một giáp, nếu như trong thời gian này có thể tăng tu vi thêm một cảnh giới mà nói, dung nhan liên tiếp tục bảo trì nguyên vẹn.
Thủy Linh lúc này cũng chỉ mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh nói:
- Chính là vị cao nhân đó chỉ muội tới đây, nhưng chỉ nhìn thấy vật mà không thấy người nào khác.
Vu sư huynh và Trần sư đệ lập tức tỏa nguyên thức thăm dò bốn phía, nhưng không có kết quả gì.
- Mấy tiểu oa nhi, các ngươi không tìm được đâu, với chút tu vi nhỏ bé của các ngươi làm sao có thể tìm được lão phu. Coi như lão phu đứng ngay bên cạnh các ngươi thì các ngươi cũng không thể phát hiện ra được.
Bỗng nhiên có một tiếng nói già nua truyền tới, lúc này không phải là thanh âm truyền vào nguyên thức Thủy Linh mà là thực âm, ba người còn lại đều nghe thấy rõ ràng.
Vu sư huynh là người lớn tuổi nhất trong bốn người, đồng thời cũng là người trầm ổn nhất, trong nháy mắt khi thanh âm này xuất hiện, lập tức âm thầm phân tích, bất quá cuối cùng cho rằng không thể nào là người ngoài xâm nhập vào.
Thiên Hà đại điện chính là vị trí trung tâm nhất của toàn bộ Thiên Hà Tông, cho dù có người đủ khả năng lẻn vào cũng không thể tới đây, nếu thực sự như vậy thì những kết trận phòng hộ bố trí bên ngoài Thiên Hà Tông, còn có đệ tử tuần tra, các nguyên lão tọa trấn, tất cả không phải là mù mắt hết rồi sao.
Đặc biệt mấy nguyên lão đều là lão quái địa vương giai, huống hồ người xông vào tất nhiên không muốn chính mình bại lộ, sao có thể liên hệ với bọn họ.
Vu sư huynh nhanh chóng bỏ qua khả năng người bên ngoài xâm nhập, lập tức cung kính nói:
- Đệ tử ra mắt sư tổ, xin hỏi sư tổ là thủ tọa đường nào?
- Tiểu oa nhi, lá gan của ngươi thực lớn, dám hỏi lão phu như vậy!
Thanh âm già nua không đồng ý nói.
Vu sư huynh nhất thời cả kinh, vội đáp lại.
- Đệ tử không dám, sư tổ không nên tức giận, vừa rồi đệ tử chỉ là hỏi theo tính nghi lễ mà thôi.
- Ha ha, tiểu oa nhi đừng sợ, lão phu cũng chỉ thuận miệng mà thôi!
Thanh âm già nua bỗng nhiên chuyển sang vẻ tinh nghịch.
- Không biết sư tổ gọi chung ta tới đây có chuyện gì phân phó?
Vu sư huynh nói tiếp.
- Gọi các ngươi qua đây tự nhiên là có chuyện quan trọng, lão phu đang ở trong cấm địa môn phái chờ các ngươi, nhanh nhanh tới đây, nếu không lão phu liền bắt các ngươi tới.
Thanh âm già nua nói tới đây liền dừng, không còn tiếng động nào khác.
Bốn người đối mặt nhìn nhau, không ai dám nói câu gì, vị sư tổ kỳ quái này nếu như đã phân phó tới đó, vậy thì tự nhiên chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Hơi chút do dự một hồi, cuối cùng bốn người hướng về phía cấm địa môn phái chạy đi, chỉ phút chốc liền đi tới Địa Ling Phong, ngọn núi cao nhất trong năm ngọn núi chính của Thiên Hà Tông.
Nơi ày chính là cấm địa lớn nhất Thiên Hà Tông, ngoại trừ mấy vị nguyên lão và lão tổ ra, những người khác nếu không được cho phép tuyệt đối không được đi vào, tự nhiên xông vào phải tự gánh lấy hậu quả, thậm chí ngay cả một ít nguyen lão địa vương giai cũng không thể tự tiên tiến nhập.
Bốn người đứng tại một chỗ khá xa bên dưới núi, đây đã là cực hạn rồi, tiếp tục đi lên phía trước thì đã vào phạm vi cấm địa, như vậy ắt phải chịu tội, mấy người bọn họ chỉ là trưởng lão nho nhỏ trong môn phái, chưa đảm đương được trách phạt.
Hơn nữa tất cả mọi môn nhân Thiên Hà Tông đều biết rằng lão tổ đang bế quan bên trong cấm địa, lúc này tuyệt đối không được phép tiến vào cấm địa quấy rầy.
- Thanh âm kia chẳng lẽ là lão tổ hay sao?
Nhìn ngọn núi cao chót vót chọc thủng trời cao, Phương sư tỷ nghi hoặc nói.
- Sao có khả năng? Sư tỷ, tỷ không phải là chưa từng thấy qua lão tổ, lão tổ nhìn qua tuổi tác so với chúng ta không hơn kém bao nhiêu, thanh âm càng trẻ trung đầy sức lực, đâu phải là loại tiếng nói già nua như vậy chứ!
Thủy Linh lập tức phản đối.
- Tiểu nha đầu, lão phu đang nghe đó, dám nói xấu sau lưng lão phu sao!
Thanh âm già nua đột nhiên vang lên.
Thủy Linh đầu tiên cả kinh, thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội, thế nhưng mặt quật cường của nàng tạo ra cho nàng chút dũng khí, lời lẽ hùng hồn thẳng thắn nói:
- Sư tổ tại thượng, đệ tử không dám nói bậy, chỉ là nói lời thực sự mà thôi!
- Tiểu oa nhi ngươi quả thực là lưỡi nhọn, quên đi, tâm tình của lão phu ngày hôm nay rất tốt, không tính toán nhiều với tiểu bối các ngươi, còn đứng ngốc ra đó làm gì, nhanh tiến vào đi!
Thanh âm già nua không để ý nói.
Bốn người vừa nghe được lời này nhất thời trợn tròn mắt, cấm địa này bọn họ thực sự không dám đi vào, cho dù có hơn một nghìn lá gan đi nữa thì bọn họ cũng tuyệt đối không dám. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Sợ cái gì, lão phu cho các ngươi tiến vào thì các ngươi cứ tiến vào, tất cả mọi hậu quả có lão phu gánh chịu!
Thanh âm già nua có chút tức giận.
Bốn người cái gì cũng có thể tin tưởng, chỉ duy nhất điều này là không thể tin tưởng được, dưới chân giống như mọc rễ không động đậy.
Vu sư huynh rốt cuộc không nhịn được nói:
- Xin hỏi danh hào của sư tổ, chỉ cần sư tổ xác thực là có giấy phép đặc biệt của hội nguyên lão thì mấy người chúng ta chắc chắn đi vào.
- Đám tiểu bối hiện tại càng lúc càng nhát gan rồi, các ngươi quả thực không thể nào so sánh được với lão tổ của các ngươi năm xưa, khó trách lão tổ có thể có thành tựu ngày hôm nay mà đám chuột con nho nhỏ các ngươi dù hơn trăm năm trôi qua cũng mới chỉ là trưởng lão rắm chó trong môn phái!
Thanh âm già nua đã có chút không nhịn được.