950!
Lão giả khô quắt không nhường nhịn, theo sát tăng giá.
Mạc Côn và Thường Bạch Sơn có chút không theo kịp tiết thấu, hai người nhìn lão giả khô quắt, đối với tài lực của Minh Quỷ Phủ sinh ra một tia hoài nghi.
- 1000!
Thanh âm của Lâm Khiếu Đường vẫn như vậy, phảng phất giống như đang báo ra một chuối chữ số mf thôi.
Trong đôi mắt của lão giả khô quắt đã bắt ra tia sáng âm u, chiếu thẳng tới Lâm Khiếu Đường, càng mang theo lời truyền âm lạnh lẽo.
- Lão phu nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Nói xong lời uy hiếp, cơ mặt của lão giả khô quắt giật giật vài cái, một lần nữa báo giá mới.
- 1150!
Ánh mắt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng, thời gian vừa qua coi như hắn đã nhịn thật lâu rồi, suy nghĩ vì đại cục nên không hề phát tác, nhưng hiện tại hắn đã tập trung được khối toái phiến thứ chín, tự nhiên không còn cố kỵ quá nhiều.
- Một khối nguyên thạch cực phẩm!
Thanh âm của Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nghiêm túc.
Kinh bạo, tuyệt đối là giá cả kinh bạo!
Bốn chữ cực phẩm nguyên thạch tựa như một tia sấm sét đánh xuống giữa trời đầy nắng, bắn thẳng vào tai chúng ta, mới nghe có chút giả dối, bởi vì trong cảm nhận của đại đa số chúng tu, nguyên thạch cực phẩm hẳn là không hề tồn tại trong hạ giới này mới phải.
Cái miệng nhỏ nhắn của Nạp Lan U mở thật to, nàng thực sự bị dọa ngây người.
Mấy lão quái vật địa vương giai trong ghế lô quý khách giờ khắc này không thể tiếp tục ngồi được nữa, tất cả đều mở to hai mắt, thậm chí Thiên Du Tử trong ghế lô vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần cũng phải mở mắt ra.
Nguyên thạch cực phẩm, đã thật lâu không hề xuất hiện trên đất Chu Võ này rồi.
Một lúc lâu không có người nào tiếp tục báo giá mới, Nạp Lan U vừa định tuyên bố đấu giá kết thúc thì một cỗ uy áp cuộn trào mãnh liệt phóng tới, một đạo kim quang chợt lóe lên, theo sau là một lão giả to lớn mặc võ phục màu vàng óng ánh xuất hiện trong gian ghế lô khách quý, tất cả kết trận ngăn cản trong hội trường đối với hắn không hề sinh ra chút tác dụng nào.
- Vũ Thái Đấu!
Có người kinh hô!
Đại đa số tu luyện giả dù không gặp qua lão giả thì cũng đã nghe được cái tên này, nhất thời trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
- Ha ha ha, Thiên Dương Tử, lần đấu giá hội tốt như thế này sao lại không báo cho lão phu một tiếng, làm hại lão phu vân du trở lại môn phái mới biết được, liền một mạch điên cuồng bay tới đây, còn chưa quá muộn đúng không?
Vũ Thái Đấu đứng giữa trung ương cười to nói.
Thiên Dương Tử thủy chung ngồi trong ghế lô rốt cuộc cũng không thể ngồi yên được nữa, bay xuống tựa cười mà như không cười nói:
- Vũ Thái huynh thần công vô địch, làm sao có thứ gì tốt hợp mắt chứ? Kịp hay không kịp chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra hay sao?
Vũ Thái Đấu liếc mắt nhìn đài cao, trên mặt không có chút kinh ngạc nào, hiển nhiên đã biết được tin tức từ lâu, mỉm cười nói:
- Thiên Dương Tử, đồ tốt như vậy ngươi lại lấy ra đấu giá, sao không để lại cho chính mình dùng? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tu vi của chính mình đã tới đỉnh, dù tu luyện thế nào cũng vô dụng hay sao?
Thần sắc của Thiên Dương Tử có chút biến hóa, cười cười nói:
- Vũ Thái huynh quản quá nhiều rồi, bản phường chủ mua hay bán ra sao, tựa hồ không phải ngươi có thể hỏi đến.
Lời này vừa nói ra, toàn trường nhất thời hít một ngụm lương khí, thậm chí có người bắt đầu chạy ra ngoài, dù là đại tu sư cũng hiện rõ sắc mặt ngưng trọng, rất sợ hai người này một câu không hợp liền tiến hành động thủ, nói như vậy tất cả mọi người ở đây sẽ phải gánh chịu tai ương, thậm chí là mất đi tính mệnh cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng mà an tĩnh hồi lâu, xung đột phát sinh trong tưởng tượng không hề sảy ra.
Vũ Thái Đấu lơ đễnh, ha ha cười nói:
- Vậy cũng đúng, lão phu quả đã hỏi thừa rồi, bất quá thực sự chỉ có một hay sao?
Chúng tu đối với câu hỏi này có chút không rõ, ánh mắt Thiên Dương Tử cũng hiện lên vẻ đề phòng, tựa hồ như đang phòng bị cái gì đó.
- Chỉ có một!
Thiên Dương Tử lạnh lùng trả lời.
Vũ Thái Đấu nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, lắc đầu nói:
- Tài lực của vị đạo hữu này thực hùng hậu, số nguyên thạch ít ỏi trong túi lão phu không thể nào so sánh được với ngươi, nhưng ngươi có thể nhường lão phu?
Con mắt của chúng tu lồi hẳn ra, biểu tình thậm chí có vẻ không thể dùng lời miêu tả, với tu vi và địa vị của Vũ Thái Đấu, còn nói chuyện với một vị tu luyện giả linh hồn giai như vậy hay sao?
Lâm Khiếu Đường vẫn giữ nguyên biểu tình thản nhiên, khẽ cười, dừng lại một chút mới nói:
- Sợ rằng không được!
Chúng tu nhìn người thanh niên mặc tử bào như nhìn quái nhân, rất nhiều người nghi hoặc hắn có phải là ấm đầu rồi hay không? Dĩ nhiên lại cự tuyệt yêu cầu của đệ nhất cao thủ Chu Võ Quốc như vậy.
Chu Võ Quốc có tổng cộng ngũ đại cao thủ, ngoài Vũ Thái Đấu còn Bất Chu Song Tử của Bất Chu Sơn và phu phụ Thiên Du của Thiên Du Phương, tuy rằng đều là tồn tại vượt qua đại tu sư, thế nhưng thực lực của bọn họ sẽ giảm xuống khi tách nhau ra, trong ngũ đại cao thủ chỉ có Vũ Thái Đấu chuyên quyền độc đoán, thực lực thực tế của hắn không phân cao thấp với phu phụ Thiên Du và Bất Chu Song Tử khi liên thủ.
Khuôn mặt già nua của Vũ Thái Đấu hiện lên một tia tiếc nuối, tức thì bước về phía một chiếc ghế trong phòng ghế lô quý khách ngồi xuống, không còn lên tiếng.
Trong mắt Thiên Dương Tử hiện lên tinh quang kỳ dị, đối với hành động của Vũ Thái Đấu có chút không thể hiểu nổi, dù sao thì người mặc tử bào kia có ẩn dấu thực lực đi chăng nữa nhưng với thân phận thực lực của Vũ Thái Đấu, không cần phải kiêng nể như vậy.
Bốn phía không còn người nào báo giá, Nạp Lan U nhìn về phía Lâm Khiếu Đường tuyên bố kết quả.
Tất cả các phách phẩm của Thiên Du Phường bán ra đã hoàn thành xong, nhưng đấu giá hội còn chưa kết thúc ngay lập tức, tiếp theo là thời điểm giao dịch tự do, phàm là những tu luyện giả có mặt tại đây đều tự lấy ra vật phẩm của bản thân tiến hành bán đi hoặc trao đổi.
Không ít tu luyện giả đều chờ đợi vòng giao dịch tự do này, nếu như đưa vật phẩm cho Thiên Du Phường thì chỉ có thể đổi lấy nguyên thạch, còn nếu như hiện tại lấy ra có thể tiến hành trao đổi, trực tiếp nhận được vật phẩm mà mình cần, như vậy có thể rút gọn được nhiều công đoạn.
Đối với việc trao đổi, Lâm Khiếu Đường không có bao nhiêu hứng thú, trực tiếp đứng dậy bước tới hậu trường.
Vừa mới vào hội trường đã thấy Trữ Tân tự mình tiếp đãi, đôi mắt đẹp không ngừng đánh giá người thanh niên thần bí này. Trong Chu Võ Quốc, tu luyện giả trẻ tuổi tài năng nhiều không đếm hết, thế nhưng người trước mắt này lại chưa bao giờ nghe nói qua, càng thêm nhìn không thấu.
- Xin hỏi tên của đạo hữu?
Trữ Tân mở miệng hỏi.
- Lâm Khiếu Đường!
Lâm Khiếu Đường cũng không giấu diếm trả lời.
Trữ Tân nghe lời này có chút suy nghĩ, thế nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy mơ hồ, trong Chu Võ Quốc hình như không có cái tên này.
Trữ Tân đưa ra một túi trữ vật căng phồng nói:
- Lâm đ*o hữu, đây chính là nguyên thạch do ba kiện vật phẩm mà ngươi đấu giá được, tổng cộng có 13 vạn nguyên thạch trung phẩm, trừ đi phần trăm phi dụng, còn lại 12 vạn 3500 nguyên thạch trung phẩm.
Lâm Khiếu Đường dùng nguyên thức đảo qua trong nháy mắt, xác nhận con số không hề sai lầm, lật tay ra, một khối nguyên thạch cực phẩm màu trắng ngũ xuất hiện.
Tuy rằng đã có tâm lý chuẩn bị, thế nhưng trong nháy khi nhìn thấy nguyên thạch cực phẩm, Trữ Tân vẫn không tránh khỏi vẻ kinh dị, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại nguyên thạch cực phẩm trong truyền thuyết.
Luận về dung lượng, hàm lượng nguyên khí trong nguyên thạch cực phẩm còn cao hơn một ít so với linh vương đan ngũ tinh, thế nhưng khi dùng trong thời điểm tu luyện, hiệu dụng của linh vương đan ngũ tinh lớn hơn so với nguyên thạch cực phẩm, cũng nhanh hơn rất nhiều, càng có thể hoàn toàn tiêu hóa dung hợp.
Mà hấp thu nguyên thạch cực phẩm so với linh vương đan thong thả hơn nhiều, đồng thời không thể hấp thu trong một lúc, dục tốc bất đạt, đương nhiên công dụng của nguyên thạch cực phẩm sẽ nhiều hơn một chút, thậm chí có thể làm tài liệu chủ yếu chế tạo pháp bảo. Có người nói thiên nguyên thánh bảo, một loại pháp bảo của thượng giới không thể thiếu được nguyên thạch cực phẩm khi chế tác.
Trữ Tân thận trọng tiếp nhận nguyên thạch cực phẩm, lại cẩn thận đưa hộp gấm chưa viên đan dược ngũ tinh cho Lâm Khiếu Đường.
- Lâm đ*o hữu, không biết sư thừa phái nào?
Lâm Khiếu Đường tiếp nhận vật phẩm, nguyên thức khẽ động, thu vào trong trữ vật giới chỉ, lúc này mới trả lời. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Lâm mỗ chỉ là một tán tu vô danh mà thôi, không môn không phái!
Trữ Tân hơi kinh ngạc, mở miệng nói:
- Không môn không phái?
Đôi mắt xinh đẹp mông lung chớp chớp
- Lâm đ*o hữu có tài lực hùng hậu, cho dù là ngũ đại môn phái cũng không theo kịp, dĩ nhiên không môn không phái?
Lâm Khiếu Đường không có tâm tư nói chuyện phiếm, cười cười nói:
- Từ nhỏ Lâm mỗ đã là người khổ mệnh, ha ha!
Cùng với tiếng cười sang sảng, Lâm Khiếu Đường xoay người rời đi, Trữ Tân còn muốn nói cái gì đó nhưng không kịp nữa, chỉ có thể nhìn bóng lương màu tím kia chậm rãi rời xa, Triển Thanh Nhu có chút thâm ý liếc mắt nhìn Trữ Tân rồi nhanh bước theo.
Lâm Khiếu Đường vừa mới ra khỏi hội trường liền bay lên trời, Triển Thanh Nhu theo sát phía sau, hai người phi hành cực nhanh, trong thời gian ngắn đã bay được mấy nghìn dặm.
Một đường phi hành cực nhanh, Triển Thanh Nhu có chút kinh hãi, cảm ứng được có người theo dõi, trong lòng biết Lâm Khiếu Đường cũng cảm ứng được, không muốn lắm miệng, thế nhưng lộ tuyến Lâm Khiếu Đường lựa chọn lại vô cùng quỷ dị, có lúc thậm chí cố ý lưu lại tung tích.
Triển Thanh Nhu rốt cuộc không thể nhịn được nữa hỏi:
- Lâm đại ca, Thanh Nhu cảm ứng được phía sau có khí nguyên theo dõi. Chúng ta có quay trở lại Nam Xuyên hay không?
Ánh sáng lạnh trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe nói:
- Còn có thứ quan trọng chưa thu được vào tay, chờ khi lấy được thứ đó sẽ lên đường trở về.
Triển Thanh Nhu có chút lo lắng nói:
- Tu vi của đám người truy đuổi phía sau không kém, chỉ sợ đều là lão quái địa vương giai, thậm chí còn có đại tu sư.
Con mắt Lâm Khiếu Đường hơi híp lại.
- Vậy thì sao chứ? Đến Chu Võ Quốc một chuyến đã không dễ dàng, chung quy không lưu lại cái gì đó thì chẳng phải là mất công rồi sao!
Triển Thanh Nhu nhất thời hiểu rõ ý đồ của Lâm Khiếu Đường, nhìn thần sắc có chút cà bông phất phơ nhưng lại vô cùng trầm ổn của Lâm Khiếu Đường, vẻ không muốn rời xa càng thêm nồng đậm, trong lòng lặng lẽ nói:
"Lâm đại ca! Thanh Nhu muốn cùng tiến cùng lui với huynh!"
Môt tím một lam, hai đạo quang mang bỗng nhiên chuyển hướng, bay vào trong trong một nhọn núi cao, chỉ chốc lát sau liền hạ xuống đỉnh núi.
Quang mang màu tím chợt lóe, Lâm Khiếu Đường hạ xuống đỉnh núi, hai tay chắp phía sau, hai mắt lấp lánh nhìn về một phương hướng, trường bào không gió tự động, thể hiện hình ảnh tuyệt trần.
Triển Thanh Nhu nhu nhuận theo phía sau, hạ xuống bên cạnh, thoáng cách xa chừng hai thước, đứng yên lặng nhìn trời cao. Xa xa có mấy đạo khí nguyên cường đại lấy tốc độ vô cùng kinh người dần dần tiếp cận…