Đấu Y

Chương 506: Rời khỏi Ma Lục (thượng)

Lâm Khiếu Đường lấy ra viên băng hồn đan, nói:

- Đan được này có thực thần kỳ như vậy?

Kỳ Áo lập tức đáp lại.

- Sau khi tiểu oa oa này hôn mệ, ngươi thực đúng là ngu ngốc rồi, cơ trí và bình tĩnh trước đây chạy đi đâu hết rồi? Lão phu đã từng nói, Hàn Nguyệt tại thượng giới là một trong Tam Hoàng, thuộc về cường giả hoàng giai đỉnh phong, ở hạ giới này chỉ là bị hạn chế với pháp tắc vị diện, không thể nào phát huy được toàn bộ lực lượng, chỉ có một tia niệm lực mà thôi, thế nhưng ngay cả như vậy, chỉ cần không bị thương, quét ngang hạ giới cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay, ngươi nói một tu thánh giả hoàng giai đỉnh phong lấy ra thứ gì đó có thể là vật phàm sao? Mà lão phu năm đó cũng đã từng nghe qua về băng hồn đan này, hạ giới không phải phân chia đan được ra làm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm sao? Thượng giới cũng có phân chia, chỉ là hơi khác nhau một chút mà thôi, thượng giới chia làm chính phẩm, cực phẩm và thánh phẩm, dan dược này trong các loại đan dược chữa thương thuộc về thánh phẩm, ngươi có hiểu hay không?

Kỳ Áo liên tục hỏi ngược lại. Kỳ thực trong lòng hắn cũng cấp bách tới phát hoảng, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên là không còn hứng thú nào để tìm kiếm một khối toái phiến cuối cùng, nếu là như vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Kỳ Áo không nhanh chết đi mới lạ.

Tâm tình nôn nóng của Lâm Khiếu Đường có hơi chút hòa hoãn, nhướng mày nói:

- Nếu như đan dược này thần kỳ như vậy, vì sao không thể cứu tỉnh được Uyển nhi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Kỳ Áo kiên trì giải thích nói:

- Chính là bởi vì loại đan dược này trong các loại đan dược chữa thương cũng chỉ vừa mới được xếp vào hàng thánh phẩm mà thôi, ngoài nguyên nhân đó là hầu như nội thương gì cũng có hiệu quả, thế nhưng hiệu quả chủ yếu đóng băng không cho thương thế chuyển biến xấu, giữ được thương thế nguyên như vậy trong vòng trăm năm không ngại, do đó có thể kéo dài thời gian cho tới khi tìm kiếm được phương pháp giải cứu khác.

Lâm Khiếu Đường đau lòng nhìn Uyển nhi đang hôn mê, lại nỏi:

- Ăn đan dược này vào có thể tỉnh lại không?

Kỳ Áo trầm mặc một hồi rồi nói:

- Sẽ không, bất quá nếu như vào thượng giới thì có lẽ lão phu có biện pháp làm nàng tỉnh lại!

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường sáng ngời.

- Thực sự?

Kỳ Áo trả lời.

- Lão phu có lúc nào đã lừa gạt ngươi, bất quá với trạng thái hiện tại của lão phu tự nhiên là bất lực, chỉ khi tìm được khối toái phiến cuối cùng, giải phóng toàn bộ lực lượng năm đó của lão phu, sẽ tìm đến lỗ hổng không gian phi thăng thượng giới, mượn thánh nguyên lực dư thừa tại thượng giới, lão phu mới có thể thi triển được thần thông.


Lâm Khiếu Đường chung quy có cảm giác Kỳ Áo dẫn dắt mình mắc câu, thế nhưng lúc này chính mình xác thực không có bất cứ cách nào. Chỉ sợ toàn bộ hạ giới cũng không có người nào có thể giải trừ được hiệu quả xấu của tu luyện giả thượng giới hạ vào người Uyển nhi.

Nhưng bất luận là Kỳ Áo nói thực hay nói giả, Lâm Khiếu Đường lúc này cũng không lưu ý mười phần, bởi vì có một chút có thể khẳng định được, thượng giới khẳng định có biện pháp cứu trị Uyển nhi, nếu như không thể tìm được thì tìm cách bắt lấy Kim Phi, dùng mười đại cực hình Mãn Thanh, dặn vặt tới chết đi sống lại, còn sợ nàng không ra tay cứu trị sao?

Thần sắc nôn nóng bất an mấy tháng nay của Lâm Khiếu Đường nhất thời tỉnh táo lại, lấy ra viên băng hồn đan, cẩn thận tách miệng Uyển nhi ra thả vào trong, rất sợ như động tác của chính mình quá mạnh mà làm người trong lòng bị thương.

Uyển Nhi lúc này hôn mê chiều sâu, cũng không có năng lực nuốt gì đó, Lâm Khiếu Đường lợi dụng một tia nguyên lực nhu hòa đẩy đan được vào trong bụng nàng.

Phút chốc, sắc mặt có chút đen của Uyển nhi chuyển thành vẻ tái nhợt, tuy là có bệnh trạng, nhưng rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp.

Thân thể mềm mại có chút lạnh lẽo, thế nhưng sinh mệnh đặc thù đã sự hồi phục, hai cỗ nguyên lực đang phá hư kia bị một cỗ băng hàn khí cường đại bao vây lại, rơi vào trạng thái đóng băng.

Lâm Khiếu Đường nhìn thấy Uyển Nhi đã bắt đầu ổn định lại, trong lòng thả lỏng, Kỳ Áo xác thực không hề nói sai, băng hồn đan này có hiệu quả phi thường rõ ràng, ngạnh cứng phong ấn hai cỗ nguyên lực phá hoại kia lại.

Có chút an lòng, Lâm Khiếu Đường không nhịn được nhè nhàng hôn vào khuôn mặt trắng nõn của Uyển nhi, cố sức bế người trong lòng, nhẹ giọng nói:

- Uyển nhi, đừng sợ, Khiếu Đường ca ca nhất định có thể cứu tỉnh được ngươi.

Nói xong, Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt ngưng trọng, đứng dậy, đưa Uyển Nhi giao vào trong tay Triển Thanh Nhu vẫn đứng phía sau không nhúc nhích nói:

- Ta muốn chữa thương một chút, Uyển nhi cần ngươi chiếu cố một đoạn thời gian, chỉ cần nhìn nàng là được.

Triển Thanh Nhu khẽ gật đầu nói:

- Lâm đại ca, yên tâm đi, Thanh Nhu nhất định sẽ chăm sóc Uyển nhi tỷ tỷ thật tốt.

Một tiếng Lâm đại ca làm cho Lâm Khiếu Đường có chút sửng sốt, lại không cự tuyệt, đối phương và Uyển Nhi ở chung trong thời gian dài như vậy, biết tên chính mình cũng không có gì là kỳ quái.

Lâm Khiếu Đường cũng không tìm kiếm địa điểm thích hợp xung quanh, trực tiếp ngồi xuống đả tọa nhập định tại ngọn núi này, nơi này cách trung tâm đại lục Phong Ma phi thường gần, khí nguyên tương đối dồi dào.

Nửa năm rất nhanh trôi qua!


Bốn phía ngọn núi này, nửa năm vừa qua không có một vật nào dám tới gần, bởi vì trên ngọn núi có một thân ảnh màu tím không ngững tản mát ra khí nguyên vô cùng cường đại, mà còn rất quỷ dị, thậm chí ngay cả một ít yêu trùng cao đẳng cũng phải kính nhi viễn chi (tôn kính mà không thể gần gũi).

Trên đỉnh núi, một bãi đá chỉ rộng chừng một trượng, một người thanh niên mặc tử bào nhắm nghiền hai mắt, trên người hắn tản mát ra quang mang màu tím nhạt, thân hình có chút bẩn loạn, có vết máu, còn có bụi bặm, băng sương.

Bỗng nhiên, hai mắt thanh niên mở ra, khí nguyên trong người bùng phát, băng sương, bụi bặm và vết máu trên người ngay lập tức bị bốc hơi toàn bộ, toàn thân rực rỡ hẳn lên.

Lúc này, trong một sơn động giữa ngọn núi, Triển Thanh Nhu đang lau thân thể cho Uyển nhi, bỗng nhiên cả kinh, lập tức mặt y phục cho Uyển nhi, ôm thiếu nữ bay lên trên đỉnh núi.

Nhìn Lâm Khiếu Đường khôi phục như lúc ban đầu, Triển Thanh Nhu không biết vì sao cảm thấy vui mừng, loại cảm giác sung sướng không thể nói ra thành lời này, phảng phất giống như chính mình vừa mới khỏi bệnh vậy.

Lâm Khiếu Đường trải qua một năm điều tức, không chỉ thương thế toàn thân đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa mượn khí nguyên nồng nặc của đại lục Phong Ma thúc đẩy tu vi tăng tiến, đương nhiên còn chưa tới hậu kỳ, chỉ là trung kỳ đỉnh phong. Nhưng chỉ cần đủ khí nguyên bổ sung, lúc nào cũng có thể trùng quan.

- Chúc mừng Lâm đại ca, tu vi lại tiến thêm một bước, thương thế hoàn toàn trị khỏi!

Triển Thanh Nhu phảng phất như một tiểu muội chúc mừng nói.

Lâm Khiếu Đường so với một năm trước vẫn hoàn toàn giống nhau, nhìn nữ tử trước mặt, thần tình không có bao nhiêu biến hóa, thế nhưng nhìn về phía Triển Thanh Nhu, ánh mắt cũng có một chút vẻ khẳng định.

Nửa năm qua tuy nói Lâm Khiếu Đường toàn lực chữa thương, nhưng nguyên thức lại bao phủ trong phương viên trăm dặm, trong phạm vi này, bất luận có cái gì dị động hắn đều cảm ứng được trước tiên, làm như vậy thứ nhất là phòng ngừa yêu trùng đánh lén, thứ hai cũng là phòng bị Triển Thanh Nhu.

Lâm Khiếu Đường cũng không lo lắng Triển Thanh Nhu bất lợi đối với Uyển Nhi, mà là phòng bị Triển Thanh Nhu có rình bí tịch bảo bối trên người Uyển nhi hay không.

Nửa năm vừa rồi Triển Thanh Nhu cẩn thận tỉ mỉ chiêu cố Uyển nhi, không hề nảy sinh bất cứ ý niệm không tốt nào, ngoài chiêu cố cẩn thận chỉ còn đả tọa tu luyện.

- Ngươi có thể đi!

Lâm Khiếu Đường nói xong liền lấy ra một tia hồn nguyên trả lại cho Triển Thanh Nhu.

Vẻ mừng rõ trên mặt Triển Thanh Nhu nhất thời đọng lại, lập tức bối rối nói:

- Lâm đại ca, có phải Thanh Nhu làm sai điều gì?

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói.

- Ngươi làm rất tốt, Uyển nhi có được một tỷ muội tốt như vậy, ta vui vẻ vì nàng. Bất quá chuyện sau này không phải là ngươi có thể nhúng ta vào được, huống hồ ngươi cũng không cần tham dự vào, ngươi vốn không có quan hệ gì, ta xem thiên tư của ngươi, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi địa vương giai sơ kỳ, tiền đồ sau này không thể nào đinh lượng, chỉ cần một lòng truy cầu tu luyện đại đạo, sau này chắc chắn sẽ phi thăng, tâm y của ngươi ta tin tưởng Uyển nhi có thể cảm nhận được, làm như vậy đã đủ rồi, hồn nguyên này trả cho ngươi. Đi thôi!

Sắc mặt Triển Thanh Nhu tối sầm lại, sau đó trong nháy mắt tựa hồ cẩn thận suy nghĩ cái gì đó, ngẩng đầu nói:

- Thanh Nhu không có chỗ để đi, hi vọng Lâm đại ca có thể thu lưu!