Đấu Y

Chương 490: Tứ đại cao thủ (1+2+3)

Hàn Nguyệt Tiên Tử cười nói.

- Sứ giả đại nhân còn hơn năm đó, thực sự cẩn thận hơn nhiều.

Ma Tôn Sứ Giả không đổi sắc mặt nói.

- Năm đó nếu là cẩn thận một chút thì sẽ không bị nhưng tu luyện giả hạ giới các ngươi phong ấn mấy vạn năm như vậy.

Hàn Nguyệt Tiên Tử nói tiếp.

- Sứ giả đại nhân có thể phong ấn bảo bối này, dùng ma khí phong ấn thì tạm thời không thể phát huy được uy lực của nó, để sau này nữ tử chậm rãi giải phong.

Ma Tôn Sứ Giả trầm mặc không nói, lúc này chỉ có thể đánh bạc mà thôi, nếu là Hàn Nguyệt đổi ý thì liều mạng toái ma hồn cũng phải đánh trọng hương nữa tử này, sau đó lại đem tin tức gửi cho Ma Tôn đại nhân.

- Cầm.

Ma Tôn lập tức dùng ma khí phong ấn hơn mười kiện bảo bối, sau đó mới ném cho Hàn Nguyệt.

Tiếp nhận bảo bối, Hàn Nguyệt Tiên Tử dùng nguyên thức xẹt qua, xác nhận không hề nhâm lẫn, thỏa mãn cười nói.

- Sứ giả đại nhân quả nhiên sảng khoái, tiểu nữ tử sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa ngươi và tu luyện giả hạ giới, bất quá tiểu nữ tử còn chưa thể trở về, nơi này là cấm địa viễn cổ, kết trận cường đại, lấy uy lực một tia phân niệm của tiểu nữ tử sẽ không trùng phá được, vậy ở đây coi như người xem náo nhiệt, sứ giả đại nhân hẳn là không có ý kiến gì chứ?

Ma Tôn Sứ Giả lạnh mặt không trả lời, phiến đại lục Di Tích này hiển nhiên không bình thường, coi như là thời kỳ huy hoàng nhất, viễn cổ thời kỳ cũng tuyệt đối là cấm địa được cung phụng.

Chỉ cần Hàn Nguyệt không nhúng tay, đối với những con kiến hôi trước mặt, Ma Tôn Sứ Giả căn bản không thèm để vào trong mắt. Đôi cánh màu đen sau lưng nhất thời vỗ mạnh, thân hình hóa thành một đạo hư ảnh bay ra ngoài.

Trong mắt Mục Bách Thông mạnh mẽ hiện lên một tia tinh quang, cánh tay vung lên, một chiếc phi kiếm thật lớn dựng thẳng lên, thẳng tắp chém xuống dưới.

Ma Tôn Sứ Giả nao nao, không nghĩ tới hạ giới hiện nay lại có được pháp bảo và chiêu số uy lực lớn đến vậy, coi như là ở trên thượng giới cũng không hề kém, coi như so sánh được với thượng nguyên thánh bảo bình thường.

Ma Tôn Sứ Giả không dám sơ ý, cánh tay bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó một khối tinh phiến màu đen dài bắn ra,

Trên mặt Hàn Nguyệt Tiên Tử hơi hiện lên nét kinh hãi, lẩm bẩm nói.

- Không nghĩ tới năm đó không tìm được ma hồn tinh phiến, cư nhiên là bị người này giấu trong ma hồn, thảo nào dò xét kiểu gì cũng không ra được.

Trong mắt những tu luyện giả khác, Ma Tôn Sứ Giả sử dụng một chiêu này hiển nhiên là kinh khủng tới cực điểm, pháp bảo cư nhiên từ trong làn ra mọc ra ngoài.

Tinh phiến màu đen xuất hiện, lập tức lớn lên giống như phi kiếm, hơn nữa ma khí tỏa ra bốn phía, một khi bị ma khí này lan tới gần người lập tức sẽ bị ăn mòn không còn sót chút gì.

Nhưng mà, dưới tình huống đấu pháp, thân ảnh của Ma Tôn Sứ Giả bỗng nhiên nhoáng lên trong hư không rồi biến mất không thấy, sau một khăc đã xuất hiện trước người Hình Hướng Thiên.

Hình Hướng Thiên thất kinh, thiên đồ đao trong tay hóa thành một đạo quang mang huy vũ, tốc độ phản ứng cực nhanh, coi như là đỉnh phong trong cuộc đời này của hắn.

Hơn mười chiêu liên tiếp, trong hư không chỉ vang lên tiếng va chạm trầm muộn, tê một tiếng, võ phục trước ngực Hình Hướng Thiên xuất hiện một tứ trảo ấn, y phục trực tiếp bị phá nát, Hình Hướng Thiên toát mồ hôi lạnh toàn thân, kích phát nguyên linh, từ trong lòng bàn tay bộc phát ra một đạo quang mang, bức lui đối phương, trong nháy mắt biền rời đi thật xa.

Trong tình huống cận chiến, giả đế giai võ sư Hình Hướng Thiên trong nháy mắt liền bại trận, điều này làm cho không ít tu luyện giả càng thêm sợ hại, đúng lúc này ngũ ma tướng đối chiến với mười ba đại tu sư lại có người thảm thiết kêu lên. Một khôi lỗi ma thể có tu vi địa vương giai trung kỳ của Thiên Ma Lão Nhân bị Huyết Ma mạnh mẽ xé thành nhiều mảnh nhỏ, Thiên Ma Lão Nhân vô cùng thương tiếc phát ra tiếng kêu thảm thiết. Luyện chế một khôi lỗi ma thể có tu vi địa vương giai trung kỳ phải trả một cái giá không thể nào tưởng tượng nổi, mấy trăm năm trôi qua, Thiên Ma Lão Nhân tổng cộng chỉ luyện chế được bốn ma thể khôi lỗi mà thôi, mà mỗi một ma thể khôi lỗi chí ít cần thời gian trăm năm.

Mất đi bất luận một ma thể khôi lỗi nào đối với Thiên Ma Lão Nhân mà nói đều là đau đớn như dứt thịt.

Ma Tôn Sứ Giả liên tiếp ba lần xuất thủ, tuyển chọn mục tiêu cũng rất khác nhau, lần đầu tiên là Cửu Đỉn Công, lần thứ hai là Mục Bách Thông mà lần thứ ba là Hình Hướng Thiên.

Làm cho hắn có chút kinh ngạc đó là cả ba lần xuất thủ đều thất bại, cả người đều dùng thần thông của mình hóa giải được đòn tấn công, thân thể mới đoạt được này quả nhiên không được tốt cho lắm. Mấy vạn năm bị phong ấn ngủ say làm cho cảm giác của Ma Tôn Sứ Giả có chút trì độn, bằng không lúc này chỉ một đám kiến hôi chỉ cần một đầu ngón tay là có thể bóp chết toàn bộ.

Ba đại cao thủ lúc này đều tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, pháp bảo cũng luôn luôn huyền phù xung quanh chính mình, tùy thời chuẩn bị tấn công hoặc phòng thủ, không dám để xa mình nửa bước, rất sợ lộ ra kẽ hở.

Hàn Nguyệt Tiên Tử nhìn chiến cuộc, nghĩ rất không thú vị, vì đám kiến hôi hạ giới mà đắc tội với Ma Tôn thượng giới, vô luận là như thế nào đều không phải là điều sáng suốt, lời hứa trước đó coi như Hàn Nguyệt Tiên Tử thực tình, thứ đó đã tới tay, mọi chuyện khác nàng không muốn quản, liền bay lên trên trời cao huyền phù cách mặt đất nghìn trượng, Hàn Nguyệt Tiên Tử bắt đầu nhắm mắt điều tức và phát ra nguyên thức quan sát.

Nếu không phải là không thể rời khỏi nơi này thì Hàn Nguyệt Tiên Tử đã sớm rời đi, về phần thu hồi nguyên niệm trở về thượng giới, Hàn Nguyệt tạm thời còn chưa thể làm như vậy, bởi vì phải truyền tống hơn mười kiện pháp bảo thông qua bí thuật tới thượng giới thì nhiệm vụ của một tia phân niệm phủ xuống hạ giới mới hoàn thành, bằng không nguyên niệm trở lại mà thứ đó không mang đi, chẳng phải là gió trúc múc nước công dã tràng hay sao.

Khi ba đại cao thủ phòng vệ triệt để bản thân, Ma Tôn Sứ Giả trong thời gian ngắn không thể nào đột phá thành công.

Chỉ thấy trong hư không, hơn ba trăm thanh phi kiếm màu vàng bay ra loạn vũ, một thanh cự kiếm thật lớn màu vàng dựng đứng tại trung ương, chín kim đỉnh cấp tốc xoay quanh, hình thành tầng tầng phòng hộ, hai tầng phòng ngự này tự nhiên chính là do Mục Bách Thông và Cửu Đỉnh Công bố trí.

Xung quanh thân thể Hình Hướng Thiên lúc này vờn quanh vô số hư ảnh màu đen, chí ít có hơn một nghìn, đó chính là thiên ma quyết luyện tới tầng cao nhất, khi thôi động toàn lực sinh ra những thiên ma ảnh, nhứng cái bóng này nhìn như hư vô thế nhưng thực tế đều là dùng lực lượng công kích vào phòng ngự, nếu như dùng để công kích, uy lực khó có thể tưởng tượng được.

Ma Tôn Sứ Giả trong không trung lấy tốc độ vô cùng kinh người không ngừng xông tới, tinh phiến màu đen dưới sự khống chế của hắn không ngừng hướng về phía tam đại cao thủ tiến hành công kích với tần xuất cực cao.

Chiến cuộc rốt cục cũng đã triển hai toàn diện, chúng tu huyền phù bên ngoài hơn trăm trượng, mỗi người đều đổ mồ hôi lạnh toàn thân, giống như dân cờ bạc tới thời điểm khẩn trương quan sát trận chiến giữa hai bên, đây chính là một canh bạc lớn nhất từ trước tới nay, tiền vốn để đánh bạc chính là tính mệnh, nếu như ba đại cao thủ bị thu thì coi như tất cả mọi người ở đây đều phải chôn cùng.



Bạch Du lúc này càng đáng càng hoảng sợ, du long kiếm trận chống lại thiên ma kính của đối phương căn bản không thể kham nổi một kích, thiên ma kích đúng là có thể tùy ý huyễn hóa phục chế ra bất cứ công kích nào rồi tiến hành phản kích.

Khuôn mặt kiều diễm của Uyển Nhi càng không cam lòng, chỉ thiếu chút nữa là có thể giết chết cừu nhân báo thù cho phụ thân, thế nhưng một bước này lại quá khó qua.

Bạch Diện Ma Quân một người độc đấu hai đại chân long của Tiềm Long Viện vẫn bình tĩnh thành thạo, bộ dáng như vẫn còn chưa dùng hết toàn lực.

- Mặc viện lão, Thanh Nhu xin chiến!

Triển Thanh Nhu có chút nhìn không được nói.


Đôi mắt già nua của Mặc Vô Danh cũng hiện lên vẻ âm tình bất định, trên thực tế, không phải hắn không muốn ra tay mà là trong ngũ ma tướng đối chiến với mười đại tu sư và ba vị Vu sư có tới ba người vẫn nhìn sang phía bên này thèm thuồng.

Mặc Vô Danh thôi động sương mù bốn phía, đám sương mù này không chỉ có tác dụng phòng thủ đồng thời còn có tác dụng tấn công rất mạnh, nếu như mạnh mẽ lọt vào trong đó, nhất định sẽ bị độc nguyên cường liệt trong sương mù công kích.

Bỗng nhiên, một đạo huyết quang chợt lóe lên, phóng tới cực nhanh, chính là Huyết Ma.

(2)

Ba vị đại tu sư đối chiến với Huyết Ma chỉ cảm thấy trước mắt chợt nhoáng lên, mục tiêu biến mất không còn, tiếp theo dĩ hiện ra phía trước làn sương mù mà Mặc Vô Danh thôi động.

Huyết Ma đối với sương mù này cũng có chút kiêng kỵ, bàn tay xuất hiện một thanh tiểu phi kiếm, niệm chú như thiểm điện lập tức bay đi. Mặc Vô Danh kinh hãi, không kịp trả lời Thanh Nhu, hết lớn.

- Cẩn thận!

Thần sắc Triển Thanh Nhu và Tiêu Mục đại biến, đều lập tức xuất thủ, thiên la kiếm trận thành hình, một đạo huyết quang hiện lên, liền tách ra toàn bộ kiếm trận, trong tay Tiêu Mục là một thanh cự kiếm, ngạng cứng chống đỡ huyết quang.

Phịch một tiếng, trong miệng Tiêu Mục mặn mặn, may mà trước đó thiên la kiếm trận đã giảm đi không ít lực lượng bằng không một kích này đủ làm cho Tiêu Mục bị giết chết.

Lực lượng thực đáng sợ, đã vượt qua lực lượng bình thường của đại tu sư, sắc mặt Mặc Vô Danh khó coi, lên tiếng nói.

- Cẩn thận, đám ma đầu này muốn tiêu diệt sạch sẽ những người có lực uy hiếp ở đây.

Huyết Ma đánh một kích không thành, cũng không tiếp tục dây dưa, lập tức quay người, tiếp tục cuộc chiến cũ, cùng với ba đại tu sư cách đó không xa kích đấu, trước sau chỉ trong thời gian hai lần chớp mắt.

Triển Thanh Nhu lo lắng nhìn Uyển Nhi không hề biết đến nguy hiểm xung quanh, muốn tới trợ giúp cũng không được, vừa rồi chính mình hơi phân thần liền bị Huyết Ma phát hiện, lập tức tiến hành đánh lén, nếu không phải Mặc Viện Thủ cảnh giác đủ cao thì chỉ sợ chính mình đã bị đánh cho hồn phi phách tán rồi.

Ngay lúc ngũ đại ma tướng và mười đại tu sư kích đấu, thỉnh thoảng lại phát ra công kích chớp nhoáng muốn tiêu diệt toàn bộ tu luyện giả xung quanh, trong nháy mắt đã có vài tên tu luyện giả bị giết chết, về phần rốt cuộc chính mình bị công kích như thế nào, bọn họ không hề phát hiện ra.

Trong đám mây, Bạch Du bị Thiên Ma Kích hai lần kích lui, có mấy lần thiếu chút nữa là bị bắn trúng, trên người lúc này đã có ba vết thương nhẹ.

- Uyển Nhi, thiên ma kính quá mức lợi hại, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sợ là không đấu lại được, không bằng sử dụng thần hợp đại chân quyết, chỉ có đem tinh thần và lực lượng trong nháy mắt kết hợp với nhau, bộc phát ra uy lực tương đương với một kích toàn lực của đại tu sư, như vậy mới chiến thắng được.

Bạch Du cấp thiết nói.

Vừa nghe nói thế trong mắt Lâm Uyển Nhi hiện lên một đạo quang mang băng lãnh tới cực điểm, quét mắt liếc nhìn Bạch Du, thần sắc lạnh lùng, cũng không trả lời mà càng điên cuồng công kích mạnh hơn nữa.

Ánh sáng lạnh trong mắt Bạch Du chợt lóe, trong lòng nhẹ giọng nói thầm một câu.

Thần hợp đại chân quyết chính là công pháp song tu tối cao của Tiềm Long Viện, loại công pháp này chỉ cần tu luyện giả nội viện Tiềm Long Viện đều có thể tu luyện, vô luận là sau này có dùng hay không dùng đều cần phải nhớ kỹ yếu quyết tâm pháp.

Nam nữ tu sĩ đều hiểu được yếu quyết tâm pháp, đồng thời luyện thành, chỉ cần hai bên thần hình ý hợp, lập tức có thể giao hòa nguyên thức với nhau, trực tiếp hình thành nên quan hệ song tu, hai người Mục Bách Thông và Hình Hướng Thiên trước kia cũng đã từng tu luyện qua loại tâm pháp này, đồng thời suốt cuộc đời tu luyện không phải là chỉ dùng một lần duy nhất.

Loại công pháp này đối với hai bên đều có lợi, kỳ thực kẻ được chỗ lợi lớn hơn chính là phía nam tu, đối với nữ tu cũng có chỗ lợi, chính là tăng thêm nguyên thức và thọ nguyên, về phần tu vi hầu như không có bao nhiêu biến hóa, căn bản cần phải dựa vào chính mình tu luyện.

- Uyển Nhi sư muội, còn không mau cùng Bạch sư huynh của ngươi thi triển thần hợp đại chân quyết, lẽ nào ngươi muốn kéo Bạch sư huynh của ngươi cùng xuống hoàng tuyền hay sao?

Thanh âm Tiêu Mục lạnh lùng vang lên.

Đôi mi như trăng khuyết của Lâm Uyển Nhi hơi nhíu nói.

- Bạch sư huynh, ngươi rời khỏi là được, Uyển Nhi một mình đối phó với súc sinh kia, sinh tử không hối hận!

Mặc Vô Danh khẽ thở dài khuyên.

- Uyển Nhi, hơn trăm năm qua, lão phu vẫn luôn coi trọng ngươi, mà lão phu đối với ngươi ra sao chính ngươi đều rõ ràng. Lão phu chỉ hy vọng ngươi có thể vì tương lai của Tiềm Long Viện mà suy nghĩ một chút, ngươi và Du nhi, trong mắt lão phu chính là một đôi trời đất tạo nên, hai người vô luận là thiên phú tu vi đều không sai biệt nhiều, các ngươi nếu có thể kết hợp trở thành bầu bạn song tu, sau này tu luyện nhất định sẽ làm ít công to. Thời khắc đỉnh phong của Tiềm Long Viện nhất định có thể kéo dài mấy trăm năm thậm chí là nghìn năm, Uyển nhi, lão phu có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý song tu với Bạch Du, sau này nhất định lão phu sẽ dốc sức hỗ trợ ngươi trở thành nữ đại tu sư đầu tiên từ thời thượng cổ tới nay, chỉ cần là đan dược lão phu luyện chế ra, ngươi muốn bao nhiêu có thể lấy bấy nhiêu.

Hai tròng mắt Lâm Uyển Nhi léo lên quang mang kiên định không gì sánh được, tuy nói nàng rất tôn kính đối với Mục Bách Thông, đối với Bạch Du và Tiêu Mục cũng rất kính trọng, coi bọn họ như anh cả của chính mình, nhưng chỉ giới hạn tại đó, muốn tiến thêm một bước quan hệ là chuyện tuyệt đối không thể.

- Mặc viện lão Uyển Nhi rất xin lỗi, Uyển Nhi có thể đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì, chỉ duy nhất chuyện này là không có chỗ để thương lượng, sau khi Uyển Nhi báo đại cừu thành công, chắc chắn sẽ đem tu vi toàn thân chuyến hóa thành nguyên tinh đan, dâng tặng cho Tiềm Long Viện, coi như báo đáp ân tình của Tiềm Long Viện nhiều năm qua, nếu như Uyển Nhi chết đi, tất cả mọi công pháp, bảo bối đều để lại toàn bộ cho Tiềm Long Viện.

Uyển Nhi kiên quyết nói.

Mặc Vô Danh xua tay, sương mù bốn phía tạm thời chống lại đại bộ phận công kích của thiên ma kính, áp lực lên người Bạch Du và Uyển nhi nhất thời giảm đi không ít.

Mặc Vô Danh tuy là đã đạt tới tu vi địa vương giai trung kỳ, bất quá tâm tư của hắn vẫn luôn tập trung vào phương diện luyện đan, không có nhiều thần thông đạo pháp cho lắm, trên người cũng chỉ có ít bảo vài ba bảo bối, mà màn sương mù này chính là một trong số đó. Trên phương diện chiến đấu uy lực tương đối kém.

- Uyển nhi, ngươi cần gì phải thủy chung vướng bận như vậy đây. Bạch mỗ gần trăm năm qua đối với ngươi thế nào, lẽ nào ngươi lại không nhìn ra hay sao? Trăm năm qua lẽ nào không thể so được với một tên phế vật năm đó ở chung bất quá chỉ vài năm?

Tâm tình Bạch Du hơi có chút nổi sóng hỏi ngược lại.

Khi hai chữ phế vật vừa thốt ra, hàn quang trong mắt Lâm Uyển Nhi lóe lên, dung nhan kiều diễm nhất thời đọng lại, kiên quyết nói.

- Bạch sư huynh, Uyển nhi và ngươi có tình đồng môn hơn trăm năm, kính ngươi là huynh trưởng, lời vừa mới nói coi như không tính toán với ngươi, phế vật dùng trên người ai cũng có thể, chính là không thể dùng với người kia. Trong cảm nhận của Uyển nhi, hắn ngày đó chính là thiên tài vĩ đại nhân, ai cũng không thể so sánh được.

Tiêu Mục nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống nói.

- Uyển Nhi sư muội, mặc kệ ngươi đó là phế vật cũng đươc, thiên tài cũng tốt, ngươi và hắn gần hai trăm năm qua chưa từng gặp gỡ, nghe nói người đó năm xưa bị người ta bắt tới hải ngoại, hôm nay đã nhiều năm trôi qua, sống hay chết vẫn còn là một vấn đề, sư muội cần gì phải vướng bận trong lòng, con người chung quy sẽ phải chết, sư muội tốt nhất buông tha vướng bận trong lòng, toàn tâm xuất lực cho Tiềm Long Viện chúng ta, chính mình truy cầu phi thăng đại đạo, cùng với Bạch sư đệ kết thành bầu bạn song tu có gì không tốt!

Lệ quang trong mắt Uyển Nhi chợt lóe, lập tức nuốt trở lại, quyết không thể khóc, khóc chính là thua, trong lòng Uyển Nhi tự cảnh cáo chính mình, mím chặt môi, rất kiên quyết nói.

- Không có khả năng, ngoài trừ người đó ra, cuộc đời này của Uyển Nhi tuyệt đối không đáp ứng làm bầu bạn song tu với bất kỳ người nào.


Trong mắt Bạch Du hiện lên một tia tàn nhẫn, lòng tự trọng của hắn giờ khắc này bị tổn thương thật sâu, không cam lòng truyền âm cho Tiêu Mục nói.

- Đại sư huynh, hiện tại sư đệ lại hy vọng người đó vẫn còn sống, có thể để cho chính tay sư đệ giải quyết hắn, giải quyết nỗi hận trong lòng!

Tiêu Mục lập tức truyền âm ngược lại.

- Sư đệ, không nên quá phẫn hận, sư muội chỉ là bị tâm ma quấn thân, cũng không nói nên được điều gì, ngươi cần gì phải tính toán với một tên phế vật kia chứ, nếu như sư muộn không đáp ứng thì Mặc viện lão cũng sẽ ra tay giúp ngươi.

- Thực sự không hiểu được, Uyển nhi sư muội thế nào lại coi trọng một tên phế vật vô dụng, thực sự là mù mắt rồi!

Bạch Du tức giận bất bình nói.

Cách đó hơn một trăm dặm, Lâm Khiếu Đường đang phi hành với tốc độ cao liên tục hắt xì ba cái, từ khi hắn chân chính bước vào con đường tu luyện, cho tới bây giờ hắn chưa từng hắt xì qua.

- Tiểu tử, xem ra có người nghị luận sau lưng ngươi a!

Kỳ Áo gào to nói.

- Nghị luận ta? Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có cái gì hay mà nghị luận!

Lâm Khiếu Đường không cho là đúng.

(3)

Phi hành cực nhanh, Lâm Khiếu Đường đã vận chuyển vô tung quyết tới đỉnh cao nhất, lấy tu vi hiện nay của Lâm Khiếu Đường, thi triển loại bí thuật ẩn thân cấp độ này đã đạt tới mức không thể nào tưởng tượng nổi.

Coi như là đại tu sư thì Lâm Khiếu Đường cũng có thể tránh được dò xét một cách dễ dàng. Trừ phi là tồn tại trên đại sư giai mới có thể điều tra được chút thực hư trên người hắn.

Khi Lâm Khiếu Đường chưa phải là địa vương giai, một khi vận chuyển vô tung quyết, khí nguyên bản thân thu liễm hoàn toàn, không hề lộ ra bên ngoài, nhưng sẽ ảnh hưởng tới hành động. Nhưng hôm nay cho dù Lâm Khiếu Đườn phi hành với tốc độ lớn nhất vẫn có thể thu liễm khí nguyên như cũ.

Lâm Khiếu Đường cũng không muốn công khai tiên lên, cỗ ma khí trung ương kia đã trở nên khổng lồ tới mức không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối không phải là lực lượng một người có thể giải quyết được.

Huống hồ Lâm Khiếu Đường còn phải tìm kiếm hai khối toái phiến, trước kia hoàn toàn tập trung được toàn bộ toái phiến, không nên đi loạn.

Khi Lâm Khiếu Đường càng dần càng tiếp cận với trung tâm chiến trường, vô tung quyết càng vận chuyển kịch liệt, thậm chí hình thành lên một tầng che chắn, mọi khí nguyên trong vòng mười trượng bị che hắn hoàn toàn, không có một tia thoát ra ngoài.

Khi Lâm Khiếu Đường cách chiến trường không tới mười dặm, quang mang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, hoàn toàn nhìn rõ toàn cục chiến trường, đồng thời nhìn thấy một đám tu luyện giả tán loạn tập trung thành nhiều nhóm.

Tất cả tu luyện giả linh hồn giai đều đang khẩn trương quan sát cuộc chiến chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, thế nhưng định thần lại thì cái gì cũng không phát hiện ra, chỉ là tựa hồ bên cạnh có nhiều hơn một người thanh niên mặc tử bào, có lẽ người thanh niên mặc tử bào này đã ở nơi này từ trước.

Quang mang màu tím trong mắt Lâm Khiếu Đường không ngừng lóe ra, dựa theo chỉ điểm của Kỳ Áo, liều mạng tìm kiếm hai khối toái phiến, rốt cuộc đã tìm thấy mục tiêu phong hai toàn phong ma đàn.

Trong đó một khối khảm vào một tòa phong ma đan do băng tuyết chế luyện thành, mà một khối khác thì ở trong tòa phong ma đàn màu vàng nhất do nham thạch luyện chế thành. Hai tòa phong ma đàn này là phong ma đan của đại lục Băng Tuyết và đại lục Di Tích, phong ấn hai đại ma tướng.

- Tiểu tử, nếu không phải lần này cơ duyên xảo hợp, chỉ sợ ngươi còn cần phải tốn nhiều thời gian, đại lục Băng Tuyết và đại lục Di Tích đều phải đi một chuyến, chỉ sợ không có một trăm năm cũng khó có thể tìm được.

Kỳ Áo cảm khái nói.

Lúc này ánh mắt Lâm Khiếu Đường sáng như đuốc, nhiều năm qua vẫn bảo trì tâm tình đạm mạc, đột nhiên lúc này biến mất không còn, thay vào đó là một cỗ tình cảm kích động trào dâng.

- Tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Cũng dọa lão phu!

Kỳ Áo kỳ quái hỏi.

Lâm Khiếu Đường vẫn không trả lời như cũ, chỉ là trên mặt hiện lên một nét tiếu ý âm lãnh. Lúc này Kỳ Áo mới phát hiện ra Lâm Khiếu Đường căn bản không hề chú ý nghe hắn nói, tất cả lực chú ý đều tập trung vào trong một đoàn mây mù sương dậm rìa ngoài cuộc đại chiến.

- Uyển nhi, lão phu đã từng phái người đi điều tra hạ lạc của người đó, thậm chí còn ra hải ngoại điều tra, nhưng đều không có thu hoạch gì, ngươi không cần phải lo lắng vướng bận, vì một người đã không còn trên nhân thế quả thực không đáng, cho dù người đó còn sống đi nữa hắn cũng sẽ bị chênh lệnh với ngươi quá lơn mà không thể tiếp thu, hãy nghe lời lão phu, đồng ý song tu với Du nhi, từ nay về sau trở thành một đôi bầu bạn song tu cực mạnh toàn hạ giới.

Mặc Vô Danh tiếp tục kiên trì khuyên bảo, lần này tiến vào ma lục ngoại trừ tìm kiếm nguyên hỏa ra, thì còn một nhiệm vụ khác là làm sao cho Uyển nhi triệt để quên đi chuyện cũ.

- Mặc viện lão, ngươi không cần phải nói nhiều nữa, Uyển nhi xin lỗi ngài, cả đời này ngoại trừ phu thân Uyển nhi ra, thì Uyển nhi chỉ sống vì Khiếu Đường ca ca, nếu như hắn đã chết đi, vậy thì Uyển nhi sẽ theo cùng, nếu hắn còn sống, vô luận là thành tựu ra sao, Uyển nhi đều không quan tâm!

Dung nhan kiều diễm của Lâm Uyển Nhi hiện rõ vẻ hướng tới vô hạn, trong mắt càng lóe lên tia kiên định không thể dao động. Mặc Vô Danh thở dài nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

- Vì một người không biết là còn tồn tại hay không, đáng giá sao?

Trên mặt Lâm Uyển Nhi lại chuyên qua một nét tiếu ý ôn nhu, nhớ lại thời gian khi còn nhỏ, nàng luôn luôn không tự chủ được thầm cười trong lòng.

Vừa nghĩ tới người thiếu niên tùy tiện năm đó, tuy rằng không thể nào tu luyện, nhưng vẫn không hề sợ hãi, không hề oán trách thế gian, hắn vẫn có thể vui vẻ cười nói. Nhớ lại thời gian đó, nội tâm Lâm Uyển Nhi bắt đầu trở nên mềm mại ngọt ngào, những ngày khi đó quả thực là vô ưu vô lự, Khiếu Đường ca ca thường xuyên chọc nàng cười.

Lâm Uyển Nhi vẫn luôn cho răng suốt cuộc đời mìn, chuyên may mắn nhất chính là có tuổi thơ đầy vui vẻ tại Lâm gia thành Tân La, hơn mười năm đó, ngày nào cũng là ngày vui vẻ nhất, sung sướng nhất trong cuộc đời nàng.

Huồng hồ nếu như không phải Khiếu Đường ca ca có y thuật thần kỳ thì Lâm Uyển Nhi biết chính mình không thể sống sót trải qua tuổi thơ ngọt ngào ấy, nói không chừng đã chết non từ sớm.

Ngoại trừ một đoạn hồi ức thuần túy nhất ra, trong trí nhớ của Lâm Uyển Nhi chỉ còn đánh đánh giết chết, hoặc là tranh đoạt tính toán, cho tới bây giờ vẫn chưa từng được yên tĩnh.

Lâm Uyển Nhi cũng đã gặp qua rất nhiều người, thế nhưng không ai có được nhãn thần như Khiếu Đường ca ca năm đó, nhãn thần trong suốt không sóng, luôn luôn vang theo một loại ngụ ý khác biệt.

- Đáng giá!

Hồi tưởng thoáng qua, Lâm Uyển Nhi càng thêm kiên quyết trả lời.

Khuôn mặt già nua của Mặc Vô Danh hiện rõ sự đáng tiếc bất đắc dĩ, dựa theo ý tứ của hai vị viện thủ, nếu như Uyển nhi không muốn kết thành bầu bạn song tu với Bạch Du thì cũng tuyệt đối không thể dễ dàng để nàng và người khác trở thành bầu bạn song tu, bởi vì thân thể cửu thiên nguyên đỉnh của Uyển nhi chính là thể chất thiên lô vạn năm khó gặp, một ngày song tu nam nữ, tốc độ tu luyện sẽ đạt tới tốc độ tăng trưởng không thể nào tưởng tượng nổi, nếu như nam tu đó không phải là người của Tiềm Long Viện, chắc chắn sẽ tạo ra uy hiếp thật lớn với Tiềm Long Viện.

Điều này tuyệt đối không cho phép, trên tay Mặc Vô Danh ngưng tụ ra một giọt máu đỏ tươi, đây là phong hồn tinh huyết hai vị viện thủ giao cho hắn trước đó, một khi bị xâm nhập, tu vi sẽ bị phong ấn vĩnh viễn, hơn nữa lại tự động hạ tu vi xuống một bậc, từ này về sau có cố gắng thế nào đi nữa cũng không có bất cứ tiến triển gì.

- Sư muội, nếu như ngươi không đáp ứng, nội viện nhất định sẽ nghiêm phạt đối với ngươi, ngươi hà tất phải làm vậy? Bạch sư đệ lẽ nào kém hơn một phế vật sao?

Tiêu Mục lần thứ hai khuyên.

- Sư huynh không cần nói thêm điều gì nữa, nếu như Uyển nhi một lòng nghĩ tới phế vật đó thì Bạch mỗ rút lui là được, Bạch mỗ không tin cả đời này không tìm được bầu bạn song tu thích hợp!

Bạch Du nảy sinh độc ác nói.

- Sư đệ, sư huynh chỉ là nghĩ không ra mà thôi, không đáng cho ngươi, càng không đáng cho sư mội, dĩ nhiên vì một phế vật phàm nhân mà chặt dứt nhân duyên. Thực sự quá đáng tiếc.

Tiêu Mục tiếc hận nói.

Trên mặt Triển Thanh Nhu lộ vẻ mơ hồ, hình ảnh Uyển nhi ngày hôm nay đã khắc sâu vào linh hồn của nàng, tựa hồ như nhìn thấy chính mình thời gian tới, rốt cuộc nên làm thế nào, nàng có chút mờ mịt.

- Uyển nhi, lão phu từng tra được người tên Lâm Khiếu Đường kia tiên thiên sinh ra đã có chỗ thiếu hụt, là một phế vật không thể tu luyện, mãi cho tới khi mười bốn mười lăm tuổi mới có được kỳ ngộ gì đó, có thể là ăn được một loại dược thảo trân quý, thể chất xảy ra một ít biến đổi. Thế nhưng cũng chỉ là đạt được mức có thể tu luyện mà thôi. Ngay cả người có tư chất bình thường cũng còn không bằng, bất quá người này tu luyện coi như khắc khổ, trải qua hơn mười năm cũng chỉ có tu vi sĩ giai, ngay cả tu luyện giả cũng còn chưa được tính, cho dù cơ duyên của người này không tồi, cũng đủ nỗ lực, ngày hôm nay có đạt tới đại sư giai, đây chính là dựa theo tốc độ tu luyện tương đối cao, so với ngươi thì chênh lệnh quá xa, các ngươi từ thời khắc chia tay nhau kia đã định trước hai người trở thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt, đây là ý trời, dựa theo ý chí của cá nhân thì không thể nào chuyển biến được.

Mặc Vô Danh thực sự không muốn ra tay, trong Tứ Thải Chân Long, kỳ thực người hắn coi trọng nhất chính là Uyển nhi, tiếp tục nỗ lực lần cuối cùng, hy vọng có thể làm cho vị nữ tử thiên chi kiều tử này hồi tâm chuyển ý.

Lâm Uyển Nhi lúc này không trả lời, thế nhưng biểu tình kiên quyết của nàng đã nói rõ tất cả.