Lâm Khiếu Đường hiểu ra chân tướng sự tình, sau một hồi thăm hỏi mới biết được thời điểm nguyên lão hội đưa ra phán quyết cuối cùng. Tuy rằng không chút biểu tình, nhưng trong lòng Lâm Khiếu Đường đang vô cùng kinh hãi, thời gian dĩ nhiên là trong vòng một tháng tới.
Đưa cho Cát trưởng lão mấy bình đan dược chữa thương, sau đó Lâm Khiếu Đường liền vội vã ly khai, thuận tiện mang theo cả Lương Như Vân.
Trên đường, tiểu nha đầu không nói gì, thế nhưng khi vừa mới đến Tân Trấn, Lương Như Vân đột nhiên quỳ gối trước mặt Lâm Khiếu Đường, khẩn cầu nói:
- Tiền bối, thỉnh người thu nhận ta làm đồ đệ, Như Vân nguyện ý suốt đời đi theo tiền bối, cho dù làm nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần trên con đường tu luyện tiền bối có thể chỉ điểm Như Vân một chút là được rồi.
Sắc diện Lâm Khiếu Đường không chút biến hóa, nhìn Lương Như Vân lắc đầu nói:
- Ta một lòng truy cầu đại đạo, không có ý định thu đồ đệ, ngươi đứng lên đi!
- Tiền bối, cầu xin người, người muốn Như Vân làm cái gì đều được!
Sắc mặt Lương Như Vân ửng đỏ, nhìn khối ký ức lam ma thạch không biết từ đâu đã xuất hiện trên tay Lâm Khiếu Đường.
- Đây là một bản cao giai đạo pháp, ngươi hãy nhận lấy, còn thu đồ đệ không nên nhắc lại nửa chữ, bằng không ta lập tức phế bỏ toàn bộ tu vi của ngươi.
Lương Như Vân tiếp nhận lam ma thạch, không dám nói tiếp nửa câu, chỉ là khẽ cắn môi nhìn khối lam ma thạch trong tay, dường như đang bị một nỗi ủy khuất nào đó.
Lâm Khiếu Đường lắc mình một cái đã biến mất không thấy, chỉ để lại một đoạn thanh âm nhàn nhạt.
- Con đường tu luyện có được người chỉ điểm chỉ là nhanh chóng tiện nghi nhưng lại đi vào con đường lười biếng, tự thân sở ngộ mới là chính đạo. Tuổi của ngươi vẫn còn nhỏ, tu vi nông cạn không nên cả ngày chỉ nghĩ một bước lên trời, tìm đường đi tắt mà đánh mất căn cơ vững chắc.
Lương Như Vân bĩu môi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt biến đổi, sốt ruột hướng phía vị thanh niên kia biến mất hô lớn:
- Tiền bối, có thể cho vãn bối biết được tục danh?
Một hồi yên lặng, Lương Như Vân đã cho rằng đối phương thực sự không nghe thấy, nhưng lúc này bên tai lại vang lên một đạo truyền âm cực kỳ tinh diệu:
- Lâm Khiếu Đường.
- Lâm Khiếu Đường!
Lương Như Vân nhẹ giọng lẩm bẩm một hồi, lại hô lớn:
- Lâm tiền bối, vãn bối nhớ kỹ, ân tình ban tặng đạo kỳ hôm nay vãn bối sẽ không bao giờ quên, Lâm tiền bối cũng coi như một nửa sư phụ của vãn bối rồi.
Lâm Khiếu Đường từ lâu đã độn đi xa hơn mười dặm, chỉ khẽ nhếch môi cười nhưng cũng không hề hồi âm, lại đột nhiên gia tốc tiêu thất không còn thấy nữa.
Vị trí của Hiên Viên tông, tự nhiên Lâm Khiếu Đường biết rõ. Nguyên bản muốn thong thả dần dần tiến vào, nhưng lúc này xem ra không được, phải nhanh nhanh chóng chóng chạy tới thôi.
Bản ngự vật đạo pháp kia đưa cho Lương Như Vân kỳ thực tại rất lâu trước kia Lâm Khiếu Đường có được từ một người khác, hôm nay đã tu luyện tới đỉnh tầng, khẩu quyết cũng đã khắc sâu tâm khảm, tự nhiên không còn cần đến nữa. Thiên tư Lương Như Vân thông tuệ, Lâm Khiếu Đường nhìn lại thuận mắt nên muốn thanh toàn.
Lâm Khiếu Đường cũng không phải là người hẹp dạ, có được kỹ xảo tốt thì đem ra chia xẻ, để càng nhiều người có thể biết đến rồi phát dương quang đại, kể từ đó tu luyện giới mới có thể không ngừng tiến bộ. Nếu một mực tàng tư, định ra các loại quy củ hạn chế, lo lắng ngươi khác trộm học rồi ảnh hưởng đến địa vị bản thân, đó mới chính là ngu muội a.
Một đường chạy như bay, Lâm Khiếu Đường đã bỏ đi lục bào chấp sự Thiên Hà tông, không hề ẩn dấu thực lực, mặc lam bào Thiên Hà tông, bên hông lóng lánh hà ngọc tinh quải bội thể hiện thân phận nguyên lão Thiên Hà tông, trên đường quả nhiên không chút trở ngại.
Lúc trước Lâm Khiếu Đường lấy thân phận thấp hành sự, đơn giản là muốn dạo qua các loại thị tập, thu mua những loại tài liệu cần thiết. Tại những nơi giao dịch chuyên dành cho tu luyện giả cấp thấp nếu là lấy thân phận nguyên lão xuất hiện chẳng phải là quá mức to tát.
Hiên Viên Tông gần như nằm ngay tại sát biên giới phía đông bắc, đường xá cực kỳ xa xôi, dọc đường phải đi qua không ít địa phận các đại môn phái, càng có một vài cao giai tu luyện giả chuyên môn thiết lập giao dịch tháp bên đường, nhưng Lâm Khiếu Đường không dừng lại.
Toàn lực phi hành trong thời gian nửa tháng, rốt cuộc Lâm Khiếu Đường đi tới một ngọn núi trọc cách Hiên Viên tông hơn năm trăm dặm. Cảm ứng được hai trăm dặm phía trước có khá nhiều khí nguyên xuất hiện, trong đó càng có một vài cỗ khí nguyên cực kỳ cường đại.
Tựa hồ đây là một đám tu luyện giả đang tụ tập lại, chí ít cũng có tới ba người địa vương giai và hơn chục vị linh hồn giai.
Cũng may bản thân Lâm Khiếu Đường có song nguyên linh, nguyên thức so với tu luyện giả cùng giai mạnh hơn nhiều lắm, có thể so sánh với tu luyện giả địa vương giai, một đường cuồng phi lại không hề buông lỏng cảnh giác, nên tới cự ly cách hai trăm dặm đã phát hiện được điều dị thường, nếu là tiếp tục tới gần chỗ đám người kia, sợ là ẩn núp cũng không còn kịp nữa.
Dừng lại thân mình, Lâm Khiếu Đường cẩn thận phát ra nguyên thức. Phát hiện phía trước có hai đám tu luyện giả đang tụ tập, toàn bộ đều là những cỗ nguyên cảm thâm độc bá đạo, hiển nhiên đều là Ma Tu.
Chẳng lẽ là đám cao nhân Ma phái Thập Quốc Minh do Thái âm Thiên Quân chiêu tập đến hay sao?
Trong lòng Lâm Khiếu Đường hơi kinh hãi, điều này hẳn là khả năng duy nhất bằng không thế nào lại có nhiều đến tu luyện giả ngoài đại sư giai tụ tập tại nơi này như vậy?
Hơn hai trăm người, không một ai có tu vi thấp hơn đại sư giai, vô luận là Ma phái Thập Quốc Minh có cường đại như nào, với đội hình này chỉ sợ cũng là quá nửa lực lượng tinh anh.
Thái âm Thiên Quân này quả thực ghê gớm, lực ảnh hưởng to lớn đã vượt quá mức tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường, cỗ lực lượng kia hoàn toàn đủ cấu thành sự uy hiếp thật lớn đối với Hiên Viên Tông.
Lấy thực lực đơn độc của Lâm Khiếu Đường tự nhiên không thể ngăn cản nổi, bất quá ẩn núp phía sau, chờ đám người này cùng môn nhân Tu luyện giả Hiên Viên tông đối chiến một thời gian, lại có thể tùy thời tập kích phía sau, cũng đủ khiến đám Ma tu này trọng thương a.
Chỉ chốc lát đám Ma Tu bắt đầu di động, phương hướng bay đi chính là phía Hiên Viên tông, tốc độ tuy không phải cực nhanh nhưng cũng không phải chậm, chỉ độ nửa canh giờ liền có thể đến tới Hiên Viên tông.
Lâm Khiếu Đường vẫn cẩn thận theo sau, cùng đám Ma tu phía trước bảo trì khoảng cách hai trăm dặm, Vô tung quyết càng vận chuyền tới mức cực hạn, đem khí nguyên toàn bộ thu liễm.
Đám người phía trước dừng lại, Lâm Khiếu Đường cũng theo đó dừng bước. Sau một hồi thăm dò liền tính toán đưa ra dự định.
Vận nguyên lực gia tăng Vô tung quyết cùng bình chướng bảo hộ, dần tiến lại gần đám Ma Tu.
Ngay lúc Lâm Khiếu Đường nhích thân mình chuẩn bị hành động, bỗng nhiên sâu trong nguyên thức run lên mạnh mẽ, phát hiện một cỗ nguyên khí cực kỳ bí mật đang nhanh chóng hướng phía bản thân bay đến.
Cỗ nguyên khí này ẩn tàng cực kỳ cao thâm, Lâm Khiếu Đường cư nhiên không phát hiện được, khí nguyên mặc dù yếu nhược nhưng chỉ là mặt ngoài, xét về thực lực chân chính chỉ sợ không hề dưới linh hồn giai. Bởi nếu tu vi dưới linh hồn giai mà nói quyết không thể tránh được nguyên thức dò xét của Lâm Khiếu Đường, hơn nữa người này rất có khả năng sở hữu một thân liễm tức pháp cực kỳ cao thâm, không chút kém cạnh so với Vô tung quyết.
Tại thời điểm Lâm Khiếu Đường phát hiện ra cỗ khí nguyên này, bản thân chỉ cách đối phương không đến năm mươi dặm, mà tốc độ cũng bỗng nhiên đề cao, hiển nhiên song song với Lâm Khiếu Đường, đối phương cũng đã ý thức được điều gì đó.
Lâm Khiếu Đường có chút tiến thối lưỡng nan, thế nhưng lại không thể chạm mặt với đối phương tại chỗ này, như vậy quá mức lộ liễu. Nóng lòng liếc về phía Hiên Viên tông, Lâm Khiếu Đường bay thẳng lên trời, nhằm phía tây bắc bay đi.
Lâm Khiếu Đường vừa di động, người truy kích phía sau lập tức đề thăng tốc độ lần thứ hai khiến Lâm Khiếu Đường không khỏi giật mình, bất quá chỉ mới bay ra ngoài ba trăm dặm, khoảng cách với đối phương đã rớt lại quá nửa, chỉ còn lại có hơn hai mươi dặm mà thôi.
Lúc đầu Lâm Khiếu Đường có ý định muốn bỏ rớt đối phương lại phía sau, sau đó đột nhiên biến mất rồi lập tức quay trở lại, lần thứ hai lẻn lại phía sau đám người Ma tu, chờ cơ hội tiến hành tập kích.
Thế nhưng người truy kích phía sau lại cực kỳ giảo hoạt, Lâm Khiếu Đường đã dùng không ít thủ đoạn nhưng vẫn không thể thoát khỏi, lãng phi mất không ít thời gian. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không trở lại kịp lúc đám Ma tu kia cùng Hiên Viên tông tranh đấu.
Tốc độ đối phương còn nhanh hơn Lâm Khiếu Đường, trong lúc truy kích, khoảng cách của hai người càng lúc càng kéo gần. Lâm Khiếu Đường hầu như có thể thấy được một điểm đen phía sau đang không ngừng truy kích lại rất gần.
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên xoay người, đối diện với hướng điểm đen đang bay tới, lẳng lặng huyền phù tại không trung. Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã bay tới trước mặt, dừng lại tại phía trước hơn hai mươi trượng.
Người này là một trung niên nhân đầu bóng lưỡng, mặc đạo bào, khuôn mặt xanh đen, đôi mắt sâu đậm, bên trong thầm phát ra từng tia độc quang, trên người càng tản mát một cỗ nguyên lực cảm giác đáng sợ.
Đến ngay cả Lâm Khiếu Đường cũng cảm thấy nao nao, tu vi người này cư nhiên đạt đến địa vương giai sơ kỳ.
Nguyên cảm người này chỉ hơi chút hỗn loạn, huống chi liễm tức pháp lại cao thâm, khi chưa tới phụ cận, Lâm Khiếu Đường căn bản không thể dò xét ra người này sâu cạn ra sao, tới tận lúc này mới có thể thăm dò được thực lực đối phương.
Nhìn dáng dấp gã trung niên nhân này, Lâm Khiếu Đường lục lại trong hồi ức liền nhớ ra một cái tên. Người tới này có tới tám chín phần mười là Ngốc Thứu Lão Ma, thân là thủ tịch nguyên lão Ma Thứu Cung, một trong tam đại Ma phái tại Thập quốc minh.
Hai vị nguyên lão Thiên Hà tông từng có vài lần nói chuyện với Lâm Khiếu Đường, đã đơn giản giới thiệu qua một chút tình huống tại Nam Xuyên Giới. Nói cho gọn lại, chính là đề cập tới tên tuổi cùng đặc thù của những cao thủ đã ngoài linh hồn giai, giúp cho Lâm Khiếu Đường sau khi trở thành nguyên lão Thiên Hà Tông có đụng phải những cao thủ này cũng không đến mức phải ngây ngốc ra.
Ngốc Thứu Lão Ma liếc mắt một cái đã nhận biết được xuất xứ áo bào ký hiệu Thiên Hà tông của Lâm Khiếu Đường, trong mắt lóe lên tia khinh miệt, nói:
- Một Vạn Sơn đạo minh Thiên Hà tông nho nhỏ, từ khi nào lại cấu kết với Hiên Viên tông? Cư nhiên dám can đảm theo dõi chúng ta?
Lâm Khiếu Đường cũng không ẩn tàng nguyên khí, chỉ là một tu luyện giả tu vi linh hồn giai trung kỳ trong trong mắt Ngốc Thứu Lão Ma mà nói thì chưa đáng kể.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không hề sợ hãi, người trước mặt kia sợ là đối thủ mạnh nhất mình từng gặp qua, phần thắng ít nhiều bao nhiêu, chính bản thân Lâm Khiếu Đường cũng không rõ ràng lắm, bất quá trận chiến này tựa hồ không thể tránh khỏi, bởi trong vòng cự ly ngắn như vậy, muốn thoát khỏi đối phương sợ là điều không thể.
Huống hồ lúc này Hiên Viên tông đang nguy cơ bốn bề, nếu như đã không thể tập kích đám Ma tu, thì kìm giữ được một người có tu vi địa vương giai cũng coi như giảm bớt đi một phần áp lực thật lớn cho Hiên Viên tông.
Vì Hiên Viên Tông, cũng là vì Uyển Nhi, cùng với hết thảy những vị bằng hữu đã từng nhận thức tại Hiên Viên quốc ngày hôm nay rất có thể đều tại trong Hiên Viên tông, lần đầu tiên Lâm Khiếu Đường chủ động nghênh chiến.
Thấy thanh niên trước mặt không thèm nói lời nào, Ngốc Thứu Lão Ma tức giận trừng hai mắt, giận dữ hỏi:
- Các ngươi có bao nhiêu người?
- Chỉ một mình ta!
Đầu lưỡi Lâm Khiếu Đường như vô thức liếm xuống bờ môi khô khốc, nhàn nhàn trả lời.
Ngốc Thứu Lão Ma đưa ra vài câu hỏi bất quá chỉ vì muốn tranh thủ thời gian đem nguyên thức khuếch tán ra xung quanh dò xét. Hắn có chút không tin tưởng theo dõi phía sau lại chỉ có một người, hơn nữa liễm tức pháp của người này cực kỳ tinh diệu, coi như chính hắn với một thân liễm tức pháp đã đạt đến cảnh giới tông sư cũng thiếu chút nữa bị qua mặt. Nếu là có tới mười mấy người như vậy, vậy thì cực kỳ đáng sợ a. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Một đường cấp tốc truy kích, Ngốc Thứu Lão Ma không hề buông bỏ dò xét qua mỗi phiến địa vực trong vòng phương viên trăm dặm, bất quá trong quá trình phi hành cao tốc, việc dò xét cũng không tránh khỏi sơ hở, mà bỏ sót một hai nơi. Lúc này đã dừng lại thân hình. có được cơ hội dò xét, đối với nguôi luôn luôn cần thận như Ngốc Thửu Lão Ma tự nhiên sè không bõ qua, cho dù tu vi đối phương so với chính mình thấp hơn không ít, nhưng Ngốc Thứu Lão Ma vẫn cẩn thận vô cùng, không lập tức xuất thủ.
Trong chớp mắt thời gian hỏi mấy câu, cũng đủ cho Ngốc Thứu Lão Ma dò xét kỹ càng, xác định trong phương viên một trăm năm mươi dặm không còn một ai khác, đến ngay cả một số địa phương có thể có tán nhân ẩn cư cũng không một bóng người.
Gạt bỏ được những ẩn nguy, Ngốc Thứu Lão Ma nhìn lại kỹ càng người thanh niên trước mắt, đối với việc người này độc thân một mình theo dõi đại quân có chút khó lý giải nổi, lẽ nào lại là một gã sát thủ hay sao?
Ngốc Thứu Lão Ma đã gặp qua không ít tu luyện giả linh hồn giai, nhưng cũng không có ai lại quỷ dị như thanh niên trước mắt này, tu vi rõ ràng chỉ có linh hồn giai trung kỳ nhưng lại mơ hồ có cảm giác phải mạnh hơn, thậm chí còn tới linh hồn giai hậu kỳ.
Nếu quả thực là linh hồn giai hậu kỳ mà nói...
Quang mang trong mắt Ngốc Thứu Lão Ma chợt lóe lên, muốn đối phó thực sự nghiêm túc rồi.