Nhìn Cát trưởng lão đang quỳ dưới đất, biểu tình Lâm Khiếu Đường cũng ít nhiều biến hóa, giật mình thoái thác, một cỗ lực lượng vô hình nhu hòa lập tức được phủ lên trên người Cát trưởng lão.
Cát trưởng lão kinh ngạc bị động nhìn thân mình dựng đứng lên, cũng không dám nhìn thẳng người thanh niên trước mắt, hiển nhiên đối với những việc làm cùng lời nói vô tri của mình trước đó cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
- Cát trưởng lão, tính ra ta và ngươi cũng có chút uyên nguyên, ngươi cũng không phải hổ thẹn như vậy!
Lâm Khiếu Đường nhẹ giọng nói.
Một lời như vậy tuy là đã giúp cho Cát trưởng lão thoáng chút an tâm, thế nhưng đối diện với tu luyện giả linh hồn giai, cho dù là bất kỳ ai cũng không thể dễ dàng cho được. Cát trưởng lão chỉ hắng giọng vài cái chứ không dám nói lại, nếu vị tiền bối này đã xuất hiện, tất nhiên là sẽ không để cho năm tên ma phái kia tiếp tục làm xằng làm bậy.
Sắc mặt Quỷ Nhãn Lãnh Tử ngưng trọng, trong lòng không khỏi sinh một tia ý định bỏ chạy, thế nhưng đối diện là tu luyện giả linh hồn giai, thế nên cả năm người ai cũng không dám khinh cử vọng động.
- Tiền bối, tại hạ Quỹ Nhãn Lãnh Tử là trưởng lão Quỷ Chiến Môn, hôm nay muốn lý giải một vài ân oán trước đây cùng với Hiên Viên tông, nếu như mạo phạm phải tiền bối, mong rằng người không nên tính toán.
Quỷ Nhãn Lãnh Tử nhẹ giọng cung kính nói.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường bình thản nhưng lạnh lùng nói:
- Các ngươi lấy năm người đánh một có phải là quá bá đạo hay không!
Quỷ Nhãn vội nói:
- Tiền bối có điều không biết, lần trước vãn bối cũng bị người này cùng kẻ khác vây công, sau đó may mắn chạy trốn được, mới nhờ mấy người đến đòi một chút công đạo.
Lúc này, Cự Thân La Hán, Song Đồng Kim Cương cùng Thanh Diện Cư Sĩ đều cùng một bộ dạng do dự, không dám nói chen vào, hiển nhiên rất sợ đắc tội vị tiền bối linh hồn giai kia, bằng không ngày sau hẳn là khó sống dễ chịu a, cho dù có được môn phái bảo hộ cũng là không được dễ dàng.
- Phải sao? Ta thế nào lại nghe được một chút ngôn ngữ bức cung đây?
Trong con mắt đen láy của Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên quang mang.
Mấy người Quỷ Nhãn Lãnh Tử nhất thời cứng đờ, mồ hôi lạnh không tự chủ được mà thi nhau rơi xuống thành dòng.
Đôi lam nhãn của Quỷ Nhãn Lãnh Tử khẽ động rồi nói:
- Vãn bối tìm hiểu được một chút tin tức, trùng hợp cùng với Hiên Viên tông có chút liên quan, tranh đấu một hồi thuận tiện muốn hỏi lại một chút thôi mà.
- Còn muốn hỏi gì nữa không?
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nói.
Mấy người Quỷ Nhãn đối mặt nhìn nhau, biết là vị này đang cố tình bảo hộ Cát trưởng lão, nếu còn tiếp tục rất có thể sẽ bạo phát xung đột, đối diện với tu luyện giả linh hồn giai, cả năm vị đại sư giai cũng không hề có được nửa phần nắm chắc.
- Đã hỏi xong rồi.
Quỷ Nhãn Lãnh Tử cẩn thận trả lời.
- A, vậy các ngươi còn đợi chỗ này làm cái gì?
Vẻ mặt Lâm Khiếu Đường kỳ quái nhìn sang mấy người Quỷ Nhãn.
Quỷ Nhãn hơi cúi thấp thân mình thi lễ, tuy rằng trong cặp mắt hiện lên một tia không cam lòng nồng đậm, nhưng ý khiếp đảm lại càng sâu hơn.
- Vãn bối cáo từ!
Nói xong, Quỷ Nhãn không đợi bốn người kia đã bay thẳng lên trời, mấy người Thanh Diện Cư Sĩ còn lại cũng không nói hai lời, đồng loạt hướng theo Quỷ Nhãn Lãnh Tử rời đi.
Tiêu diệt năm người này, đối với Lâm Khiếu Đường mà nói chỉ là một chuyện dễ dàng, bất quá hắn cũng không muốn bởi vậy mà cùng những đại phái kia kết hạ thù hận, dưới tình huống không hề làm tổn thương hòa khí đôi bên mà vẫn đạt được hiệu quả uy hiếp, như vậy đã đủ rồi, vừa có thể bảo hộ tính mệnh Cát trưởng lão, lại không đến mức gây thù kết oán, đây là nhất cử lưỡng tiện đó a.
Năm người vừa rời đi, bình chướng bao vây xung quanh huyệt động nhất thời tự động biến mất.
Một vài tên đệ tử Hiên Viên tông kinh ngạc đứng trước huyệt động, không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, bên trong bọn họ có không ít người chỉ là tu vi sĩ giai, tu vi linh hồn giai ở trong mắt bọn họ quả thực là tồn tại quá mức xa vời, thế cho nên bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được tu vi Lâm Khiếu Đường sâu cạn ở mức nào.
- Đại ca, nga, không không không, tiền bối, người đích thực là chấp sự Thiên Hà tông sao?
Lương Như Vân trực tiệp từ trên cây nhảy xuống tới, lỗ màng hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Có cần phải biết chi tiết như vậy không?
Lâm Khiếu Đường mỉm cười nói.
Khuôn mặt Lương Như Vân nhất thời ửng đỏ, đôi bàn tay nhỏ bé quấn lại cùng một chỗ, nhỏ giọng nói:
- Vãn bối chỉ là có chút hiếu kỳ, vãn bối chưa từng thấy qua cao nhân như người.
Lâm Khiếu Đường cúi đầu nhìn lại chính mình, rồi lại ngẩng đầu nói:
- Ai nói ta là cao nhân đây?
Lương Như Vân nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời làm sao, hồi tưởng lại chỉ không lâu trước đó khi bán ra cốt tâm thảo, khuôn mặt lần thứ hai không nhịn được lại ửng đỏ lên, trong lòng càng thêm thấp thỏm, khẳng định là thủ đoạn nho nhỏ trước đó không thể gạt được ánh mắt của vị đại ca này. Không biết có hay không lưu lại một chút ấn tượng không tốt, vạn nhất ngày nào đó tâm tình bất hay, đại ca nhớ tới việc này mà tìm tới chính mình gây phiền phức, chỉ bằng vào chút tu vi sư giai nho nhỏ, người ta muốn mình chết lúc nào cũng không biết a.
Bên cạnh, khuôn mặt già nua của Cát trưởng lão vẫn còn tái nhợt, nhìn Lâm Khiếu Đường với nhãn thần cực kỳ cung kính, cân nhắc một hồi rồi chủ động hỏi:
- Tiền bối, chẳng lẽ cùng tiên phụ Lâm trưởng lão là cố giao?
Tiên phụ? Trong lòng Lâm Khiếu Đường khẽ run, vội la lên:
- Lâm đường chủ làm sao vậy?
Cát trưởng lão vừa nghe lời này, trong lòng biết chính mình đoán không sai, nét cung kính trên mặt lại đâm thêm vài phần. Tu luyện giả không thể trông theo dáng vẻ bên ngoài phán đoán ra được tuổi tác thực sự, vị tiền bối linh hồn giai trước mắt này trông qua chỉ độ thanh niên, nhưng tuổi tác thực sự có khi còn lớn hơn minh rất nhiều.
Lâm Liệt, Lâm đường chủ, rất nhiều năm trước đã là một trong các đầu lĩnh của Võ tông Hiên Viên Quốc, Cát trưởng lão khi đó bất quá chỉ là gã đệ tử bình thường tại Yểm Nguyệt Nhai, một trong Hiên Viên quốc tứ đại phái mà thôi, tu vi cũng chỉ vừa mới bước vào sư giai.
Cát tưởng lào lắc đầu thở dài nói:
- Tiền không nên quá kích động, Lâm đường chủ từ nhiều năm trước đây đã chiến tử sa trường rồi.
- Chết như thế nào?
Tâm tình Lâm Khiếu Đường có chút bất ổn, chính mình mặc dù cùng với Lâm Liệt không tiếp xúc nhiều lắm, thế nhưng đối với vị chuẩn nhạc phụ này, Lâm Khiếu Đường có một loại cảm tình vô cùng kỳ quái phức tạp, vừa là huynh đệ bằng hữu, lại vừa là trưởng bối, mơ hồ trong thâm tâm Lâm Khiếu Đường càng đối với Lâm Liệt phát sinh kính trọng.
Tại trong mắt Lâm Khiếu Đường, đối với sự ra đi của Lâm Liệt không khác gì là chuyện hoang đường.
Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không thể tiếp thu. Nói ai có thể, duy nhất chỉ có lão đại ca này chết đi làm Lâm Khiếu Đường vô luận như thế nào cũng không thể ngờ được.
Thấy tâm tình vị thanh niên trước mắt có chút kích động, trong lòng Cát trưởng lão hơi chút bất an, lo lắng không biết tin tức Lâm Liệt tử nạn từ trong miệng mình phát ra, có hay không sẽ khiến cho vị cố nhân của Lâm Liệt này giận chó đánh mèo lên đầu chính mình không, nếu là vậy quả thực quá oan uổng.
Tuy rằng Lâm Khiếu Đường không thể tiếp thu nổi đây là sự thực, tâm tình có chút bất ổn, thế nhưng hắn hiện nay từ lâu đã không còn kích động như ngày xưa nữa. Hơi chút ngưng thần, liền khôi phục lại tinh thần rồi nhìn sang Cát trưởng lão đang lo lắng, nhân tiện nói:
- Cát trưởng lão cứ nói, đừng ngại!
Cát trưởng lão gật đầu, đôi mắt hướng khoảng không thất thần, phảng phất như về lại một hồi năm tháng. Nhớ lại nói:
- Ngày trước Lỗ Á liên minh cùng tu luyện giới Đại Hạ quốc cùng nhau liên hợp tấn công Hiên Viên quốc. Trừ bỏ phản đồ Phủ Thú Sơn, thất phái cùng thêm Hoa U Cốc có chung mối thù, hợp sức đánh cho hai đại tu luyện giới trọng thương, bất quá chung quy vẫn không thể địch lại. Chiến tranh tiêu hao không vực dậy nổi, khiến cho tình hình tu luyện giới Hiên Viên quốc đã đến mức sơn cùng thủy tận, toàn bộ tu luyện giới gặp nguy cơ to lớn, chúng nguyên lão đều không hy vọng phải chứng kiến tuyệt cảnh. Cuối cùng các bên sau khi thương lượng đành quyết định rời khỏi Hiên Viên quốc gia nhập Thập Quốc Minh. Thế nhưng không biết là do ai đồn thổi tiết lộ tin tức, Lỗ Á liên minh cùng Đại Hạ quốc liền lập tức xuất động, đem toàn bộ dư lực Hiên Viên quốc còn sót lại chém tận giết tuyệt. Thời điểm đó, tình huống vạn phần nguy cơ, tới cuối cùng, một số trưởng lão, đường chủ, nguyên lão các môn phái tự nguyện xuất chiến chế ngự cường địch, muốn cho những người khác tranh thủ được chút thời gian thối lui.
Một bên, Lương Như Vân vừa nghe với vẻ mặt sùng bái, nhịn không được chen vào hỏi nói:
- Vị Lâm Liệt tiền bối kia chính là một trong số đó phải không?
Cát trưởng lão khẽ liếc mắt nhìn Lương Như Vân, cũng không có bởi bị lời chen ngang phát sinh giận dữ, ngược lại lắc đầu tiếc nuối nói:
- Cũng không phải là như vậy, một thân thần công của Lâm đường chủ độc bộ thiên hạ, càng là một võ tu kỳ tài, tự sáng tạo ra nhiều loại cao giai vũ kỹ, đối với toàn bộ Võ tông mà nói, Lâm đường chủ chính là một nhân tài hiếm có, cho dù Lâm đường chủ cực lực yêu cầu ứng chiến, vẫn sẽ bị toàn bộ nguyên lão Toàn Võ Môn ngăn cản, huống chi trong nhà Lâm đường chủ còn có một nữ nhi, nhiều ít có chút lo lắng nên cuối cùng không có tiếp tục kiên trì mà theo đại bộ phận cùng nhau lui lại, thế nhưng trong quá trình lui lại cũng không được thuận lợi như trong tưởng tượng. Lúc đó tao ngộ hơn mười vị đỉnh cấp cao thủ của hai đại tu luyện giới chặn đường, hơn nữa mục đích chỉ là kéo dài thời gian chờ viện quân kéo tới, với ý đồ sẽ đem dư lực còn sót lại của tu luyện giới Hiên Viên quốc toàn bộ tiêu diệt.
- Hơn mười vị cao thủ này đều là những cao nhân thân mang tuyệt kỹ, nắm giữ thượng cổ pháp bảo, hơn nữa còn có hai lão yêu quái địa vương giai, lúc đó trong đại bộ phận nhân thủ lui lại không có lấy một địa vương giai cao thủ, gặp phải đội hình chặn đường của hai đại tu luyện giới khiến hầu như tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng. May sao Lâm đường chủ lấy lực lượng bản thân ngăn cơn sóng dữ, bộc phải ra tu vi địa vương giai cùng hơn mười vị đỉnh cấp cao thủ luân phiên đối chiến, sau khi chém giết được mấy người đối phương, bản thân đồng thời cũng thụ trọng thương, tuy vậy thân hình vẫn sừng sững hiên ngang, cho đến phút cuối bị đánh gục, vẫn như một ngọn cự phong, toàn thân tản mát ra hỏa diễm ánh hoàng kim, gắt gao thủ hộ phía sau lưng chính mình.
Thân hình nho nhỏ của Lương Như Vân run lên nhè nhẹ, tâm linh càng bị chấn động kịch liệt, thần nhân như vậy, đáng tiếc chính mình lại không thể tận mắt nhìn thấy, không khỏi tiếc nuối một hồi, nhãn tinh lấp lánh lại hỏi:
- Những cao thủ còn lại của đối phương không tiếp tục truy kích đại bộ phận lui lại sao?
Trong mắt Cát trưởng lão tràn đầy kính ý trả lời:
- Lâm đường chủ tuy rằng chém giết bốn năm người đối phương, trọng thương ba người, nhưng vẫn còn lại gần mười gã cao nhân không bị thương thế gì, vốn là có thể đem đội hình tu luyện giới Hiên Viên quốc vốn toàn tu luyện già trẻ tuổi, không có ai cường lực dẫn đầu, chặn lại toàn bộ, bất quá phía đối phương có vài gã cao nhân rất thưởng thức thái độ làm người của Lâm đường chủ, càng là bị khí độ hào hùng vạn trượng của Lâm đường chủ cảm nhiễm, trước thi thể kim thân Lâm đường chủ tự hành thối lui, từ đó dư lực sót lại của Hiên Viên quốc mới an toàn lui về Thập quốc minh, rồi sau đó Hiên Viên Tông được hình thành.
Lương Như Vân bừng tỉnh gật đầu nói:
- Vị Lâm tiền bối quả nhiên là một anh hùng, ngay cả địch nhân đều kính trọng đối với hắn như vậy, có thể nói chính là đại anh hùng của toàn bộ tu luyện giới chúng ta.
Lâm Khiếu Đường vốn định vì Lâm Liệt báo thù, vô luận là dùng phương pháp gì đều phải đem đám hung thủ kia chịu cảnh chết không có chỗ chôn, thế nhưng nghe được lời Cát trưởng lão nói xong, cũng phát hiện căn bản là cừu không thể báo, Lâm Liệt đến lúc chết cũng không phải là ân oán cá nhân, hành động vĩ đại anh hùng của Lâm Liệt bất quá chỉ là một điểm sáng chói mắt trong chiến tranh cướp đoạt tài nguyên tu luyện của ba đại tu luyện giới mà thôi.
Lâm Liệt hi sinh rất có ý nghĩa, nếu nói báo thù, chỉ là hành động vẽ thêm chân cho rắn mà thôi.
Lâm Khiếu Đường vẫn chưa thư thái lại, đôi con ngươi hơi co rút, bất an nhìn Cát trưởng lão, ngay sau đó hỏi tiếp:
- Tình huống gần đây của con gái Lâm Liệt như thế nào? Có báo thù cho phụ thân hay không đây?
Dựa theo lời nói trước đó của Cát trưởng lão mà phán đoán, Uyển Nhi hẳn là không có việc gì mới đúng, thế nhưng Lâm Khiếu Đường cũng biết rõ tính cách của Uyển Nhi, phụ thân tử trận, đối với nàng chắc chắn sẽ là đả kích không hề nhỏ, vô luận đối thủ có cường đại cỡ nào, cho dù có là hai đại tu luyện giới, chỉ sợ nàng cũng sẽ đạo nghĩa không chùn bước, vì phụ thân báo thù.
Đôi mắt tinh ranh của Cát trưởng lão lóe lên một mạt tinh quang, rồi lại có chút bất đắc dĩ nói:
- Sau cái chết của Lâm đường chủ, kỳ nữ Lâm Uyển Nhi phấn đấu tu luyện, thề vì phụ thân báo thù. Bằng vào một thân ngút trời kỳ tài, chỉ trong có hơn hai mươi năm liền từ sư giai bước tới đại sư giai hậu kỳ, cống hiến không ít công sức cho tông phái, rất nhanh liền được thăng lên làm nội vụ trưởng lão, ngoài địa vị so với những trưởng lão bình thường tôn quý hơn rất nhiều, hầu như tương đương cùng với các vị nguyên lão. Nhưng cũng từ lúc đó, tu vi Lâm trưởng lão liền đình trệ không tiến, tựa hồ ý niệm vì phụ thân báo thù đã phai nhạt xuống, tính cách cũng trở nên cải biến rất lớn, như có phần quái dị, thẳng đến một năm trước...
- Một năm trước làm sao vậy?
Lâm Khiếu Đường vội hỏi.