Đấu Y

Chương 302: Nghi hoặc của Mộ Dung San


Hắc khí trôi nổi quấn đầy chín chiếc Diêm La Thủ đang điên cuồng chụp về phía Mộ Dung San!

Mộ Dung San quăng ra vài tấm đạo phù nhưng cũng không hề có lực chống đỡ, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn vào chiếc khô lâu thủ cực lớn đang chụp vào bản thân!

Đúng lúc này, hơn mười chiếc kim thủ thình lình xuất hiện, cùng với chín chiếc Diêm La Thủ va chạm một chỗ.

Số lượng kim thủ tuy nhiều, nhưng thực chất lại quá mức mềm yếu. Trong nhất thời cùng vô pháp ngay lập tức đem thế công của chín chiếc Diêm La Thủ đè xuống.

Lâm Khiếu Đường đứng ở xa xa cảm thấy một trận phiền muộn, tu vi đối phương không bằng mình, nhưng cũng bởi vì có pháp bảo uy năng mà có thể đem "Trảo Long Thủ" của mình hoàn toàn áp chế.

Cốt Hồn Quỷ Đạo vẫn luôn thấp thỏm bất an, thấy Diêm La Thủ dễ dàng ngăn chặn được kim thủ quỷ dị của đối phương, trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười đắc ý. Tu vi cao thì có tác dụng gì, không có pháp bảo chính là ăn phải thiệt thòi, nếu như đối phương là một gã võ giả, như vậy bản thân căn bản không cần phải lo lắng gì, võ giả từ trước đến nay luôn lấy tài nghệ mà kiêu ngạo, cũng không dùng đến bào bối.

Ngay trong lúc Cốt Hồn Quỷ Đạo lơ là, một đạo tử mang đột nhiên chợt lóe lên, mãnh liệt bắn tới, Cốt Hồn Quỷ Đạo thất kinh, hét lớn lên một liếng:

- Quỷ kỳ, xuất!

Nói thì chậm, nhưng lúc đó lại vô cùng nhanh chóng, ba lá cờ màu đen có vẽ đầu khô lâu đột nhiên xuất hiện, chặn lấy tử mang đang lao đến, phanh, tử mang xuyên thấu qua một mặt quỷ kỳ mới ngừng lại xu thế ban đầu.

Trên mặt Cốt Hồn Quỷ Đạo kinh hãi ngây ngốc, quỷ kỳ là do nội bì của hải yêu thú Long Sa cấp mười ba chế nên, khi luyện chế còn gia nhập thêm vào ba mươi hai con âm Sát Quỷ Nguyên. Trải qua âm hỏa luyện hóa trong chín chín tám mươi mốt ngày mà thành, cứng cỏi không gì sánh được, chính là pháp báo thượng phẩm, tam diện quỷ kỳ trận có lực phòng ngự cực mạnh, cho dù là người cấp linh hồn giai muốn đánh bại cũng không dễ, ánh mắt Cốt Hồn Quỷ Đạo lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, cấp bậc của đối phương có khả năng vượt qua khỏi tưởng tượng của bản thân, trong lòng dần dần dâng lên ý muốn thoái lui.

Hai mặt quỷ kỳ còn lại cùng với tử mang du đấu một trận, Cốt Hồn Quỷ Đạo lúc này mới nhìn rõ được tử mang là vật gì, chính là một chiếc tử kim thủ hình dạng giống với mấy chiếc kim thủ kia, bất đồng ở chỗ chính là tử kim thủ kia là do một kim loại nào đó chế tạo mà thành.

Võ tông thế nào lại sử dụng pháp bảo? Cốt Hồn Quỷ Đạo kinh hãi không thôi, chẳng lẽ là Thiên Sát Lão Ma? Không có khả năng, Thiên Sát môn cùng với âm La điện có giao tình không bình thường, Thiên Sát Lão Ma Tuyệt đối không thể vì một cô gái nhỏ của Thiên Hà tông mà làm khó mình.

Thế nhưng ngoại trừ đạo kỳ quỷ dị của Thiên Sát Lão Ma ra còn ai có loại tài nghệ tựa như võ mà không phải võ, tựa đạo mà không phải đạo này chứ? Trong lòng Cốt Hồn Quỷ Đạo tràn ngập sương mù, chiến ý càng lúc càng yếu.

Hắc khí trên hai mặt quỷ kỳ dần dần giảm đi, tử kim thủ dần chiếm được thượng phong, khuôn mặt vốn vàng như sáp của cốt Hồn Quỷ Đạo lúc này trở nên trắng bệch, bí huyền kim, khắc tinh của ma tu đạo giả, Cốt Hồn Quỷ Đạo không còn lòng dạ nào mà đánh đấm nữa, bèn vung tay lên, sức chiến đấu của quỷ kỳ bèn tăng lên mấy lần, tạm thời áp chế được tử kim thủ, lại mở thêm một đạo quỷ kỳ làm lá chắn, trong miệng niệm nhẹ một trận, thu hồi chín chiếc Diêm La Thủ trở về.

Cốt Hồn Quỷ Đạo cũng không quản cái gì là "đại sư đan" nữa, chỉ một lòng muốn thoát khỏi nơi này, liền phóng ra một làn hắc vụ muốn độn thiên mà chạy.

Bỗng nhiên một đạo thanh mang phóng tới!

Cốt Hồn Quỷ Đạo hai mắt mở lớn vội vàng tránh né, xuất từ trong tay ra một tấm độc phù, nghĩ muốn cho đối phương phải tránh ra, nhưng tất cả lại không được như mong muốn, người lao tới căn bản không hề sợ độc phù.

Phắc! Một cây trường thương màu tím hung hăng đâm xuyên qua lồng ngực gầy gò của Cốt Hồn Quỷ Đạo.

- Ngươi...

Cốt Hồn Quỷ Đạo không thể tin nổi nhìn vào lồng ngực của mình rồi lại không cam lòng ngước mắt nhìn người mặc thanh bào đứng ở phía trước, một cánh tay khô gầy run run chậm rãi vươn ra, đem chiếc mũ áo của người mặc thanh bào kéo xuống.

Một khuôn mặt tuấn lãng áp vào trong mắt của Cốt Hồn Quỷ Đạo, trên khuôn mặt vàng như sáp đang vô cùng dữ tợn lập tức hiện lên biểu tình kinh ngạc, một khuôn mặt xa lạ, chưa từng gặp qua, niên kỷ còn trẻ như vậy mà tu vi lại vượt qua cả mình, hắn rốt cuộc là ai?

Cốt Hồn Quỷ Đạo không còn thời gian để suy nghĩ những việc này nữa, cơn đau nhức trong ngực khiến cho ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ, trên khuôn mặt Lâm Khiếu Đường lướt qua một tia cười khẽ như có như không nhìn thanh niên khô gầy vàng vọt sắp sửa mất đi tính mệnh, trên tay mãnh liệt dùng lực, trường thương ở trong lồng ngực Cốt Hồn Quỷ Đạo quẫy động vài cái.

Ánh mắt thâm độc của Cốt Hồn Quỷ Đạo liếc nhìn Lâm Khiếu Đường lần cuối cùng rồi gục đầu xuống không còn sinh khí!

Bỗng nhiên, thân thể Cốt Hồn Quỹ Đạo trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, hai tay đang buông thõng đột ngột giơ lên, ôm chặt lấy vai Lâm Khiếu Đường, gắt gao chế trụ.

"Nguy rồi!" Làm Khiếu Đường thầm cảm thấy không tốt, nội linh màu lục từ thiên linh cái cấp tốc thoát ra khỏi thân thể, nhẹ nhàng lóe lên liền không còn tung tích.


Thi thể cứng ngắc ngay lúc này chợt động, hai trảo đang chế trụ ở trên vai Lâm Khiếu Đường trở nên cứng rắn hơn hẳn.

Thi Khống Thuật, một loại đạo kỳ cực kỳ thâm độc, được sử dụng ngay khi bản thân cập kề với cái chết, một chiêu này chắc chắn có thể cầm chân được địch nhân mạnh hơn để trợ giúp cho nội linh chạy trốn.

Phanh, Lâm Khiếu Đường kích một chưởng lên ngực của tử thi. Một đoàn hỏa diễm trong nháy mắt nuốt chọn lấy cương thi, thuận tiện đem trữ vật giới chỉ trên tay của tử thi lấy xuống.

Thấy một màn trước mắt, Mộ Dung San cũng chỉ biết trừng mắt há mồm, nhìn vào bóng lưng của người mặc thanh bào, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, vội nói:

- Đa tạ tiền bối tương trợ!

Người mặc thanh bào lại không hề trả lời, chậm rãi đội mũ áo lên, chín chiếc Diêm La Thủ rơi lả tả trên mặt đất lập tức bay vào trong tay áo của hắn, nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Thấy người mặc thanh bào không hề nhìn bản thân, Mộ Dung San có chút xấu hổ, tiếp tục nói:

- n tình của tiền bối hôm nay, Mộ Dung San ngày sau chắc chắn sẽ tương báo!

Toa một tiếng, thanh bào nhân độn địa mà đi, bỏ lại Mộ Dung San vẻ mặt đầy kinh ngạc, nàng có một loại cảm giác bị coi thường, bất quá những cao nhân như thế này thông thường tính cách đều tương đối cổ quái, Mộ Dung San cũng chỉ đành cố gắng tiếp thụ cái cảm giác bị coi thường này mà thôi!

Hầu Tử Kiện còn chưa chết lúc này đã hôn mê, chẳng qua đã bị đã thương, nhìn Hầu Tử Kiện nằm lăn trên mặt đất, Mộ Dung San vô cùng chán ghét, trong thời gian uống một chén trà trong lòng nàng mấy lần đã bốc lên sát ý nhưng vẫn cố áp chế lại, ký ức Lam Ma Thạch đã thu lại được toàn bộ hình ảnh cùng đối thoại để về sau làm bằng chứng, nghĩ thầm chỉ cần như vậy cũng đã đủ cho mình hủy bỏ hôn ước rồi, nếu như tự tay giết Hầu Tử Kiện, Mộ Dung gia và Hầu gia chỉ sợ sẽ xảy ra đại chiến, mình cũng sẽ rơi vào tình cảnh bất nghĩa.

Nghĩ thế, Mộ Dung San liền mang theo Hầu Tử Kiện vẫn còn đang hôn mê hướng về phía Bách Thảo trấn bay đi.

Đến lúc trở lại khách sạn thì trời đã sắp bình minh, sau khi trực tiếp đem Hầu Tử Kiện vất vào phòng của hắn Mộ Dung San liền trở về phòng mình, mở cửa phòng bước vào trong, dưới chân Mộ Dung San đột nhiên đá phải một vật, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một khối ngọc bội màu lam an nhiên nằm trên mặt đất ở trong phòng.

Nhặt lên nhìn lướt qua, khuôn mặt đang bình thường của Mộ Dung San nhất thời hiện lên vẻ nghi hoặc cực kỳ kinh ngạc. Miếng ngọc bội này chính là ngọc bội ngày hôm qua sư phụ dặn mình giao cho Lâm Khiếu Đường.

Vì sao ngọc bội này lại nằm trong phòng của mình? Mộ Dung San cũng không phải là người ngu dốt, lẽ nào người mặc thanh bào kia là hắn? Ý niệm trong đầu chỉ mới chợt hiện, Mộ Dung San liền đã lắc mạnh đầu, không có khả năng, sao có thể là hắn được!

Cánh tay nhỏ nhắn của Mộ Dung San nắm chặt lấy ngọc bội trong lòng bàn tay, lắc mình một cái liền đã tới cạnh cửa của một phòng trọ, lắng tai nghe, người bên trong hiện đang ngủ say, từ trong vọng ra tiếng ngáy như sấm dậy.

Mộ Dung San nhướng mày, ngọc chỉ liền nhẹ nhàng chọc thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ, từ trên khung cửa bẻ ra một miếng gỗ nhỏ, bắn vào bên trong phòng. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ái da...

Một tiếng kêu rú từ trong phòng truyền ra, tiếp theo đó là một trận âm thanh chửi bới:

- ****, cái giường vất đi này, sao lại có giằm gỗ cơ chứ!

- Phốc!

Mộ Dung San thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, cũng may lúc đấy đã lấy tay bịt miệng, ổn định lại tâm tình rồi lắc đầu yên lặng không một tiếng động trở về phòng, nhưng trong mắt vẫn như cũ lộ ra thần sắc khó hiểu.

Mặt trời dần mọc lên.

- Aa!

Lâm Khiếu Đường vặn vẹo thắt lưng ngáp một cái thật lớn, tâm tình thoải mái nói không nên lời.

- Thùng thùng thùng...


Một trận đập cửa dồn dập vang lên.

- Ai vậy?

Vè mặt Lâm Khiếu Đường không nhẫn nại gắt giọng hỏi, trong miệng còn lầm rầm chửi rủa:

- Mới sớm bảnh mắt mà đã vội như có tang vậy!

Cửa vừa mở ra, Lâm Khiếu Đường lập tức thu hồi vẻ bực mình, cúi đầu nói:

- Chào sư thúc!

Mộ Dung San lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường quần áo xộc xệch đầu tóc bù xù, trực tiếp đi vào trong phòng, nhìn quanh trái phải, cũng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi, thuận miệng nói:

- Ngọc bội ta đưa cho ngươi hôm qua đâu rồi?

- Đây đây đây.

Lâm Khiếu Đường vội vội vàng vàng sờ vào trong ngực mình, trái sờ phải sờ cũng không mò thấy cái gì, trong lòng thầm kêu không tốt.

- Lấy ra cho ta xem!

Mộ Dung San chẳng hiểu tại sao lại có một loại rung động muốn cười, nhiều năm qua rất lâu đã không có loại cảm giác này, gánh nặng gia tộc khiến cho nụ cười đối với nàng mà nói đã trở thành một loại xa xỉ.

Lâm Khiếu Đường gãi gãi đầu nói:

- Ách... sư thúc, hình như đệ tử đánh mất rồi!

- Cái gì?

Mộ Dung San làm bộ nổi giận hỏi lại, Lâm Khiếu Đường lại là bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi nhìn vào Mộ Dung San, nàng liền có cảm giác không thể dọa được đối phương, liền trực tiếp hỏi:

- Ngày hôm qua ban đêm ngươi đi đâu sao?

- Đệ tử ban ngày chiếu cố Tư Mã sư huynh, làm việc vất vả quá độ, mệt gần chết, vừa tối liền đã trở về nghỉ ngơi, ban đêm hắn là vẫn còn đang trong mộng.

Lâm Khiếu Đường nghiêm trang trả lời.

Thân thể Mộ Dung San run nhè nhẹ, muốn khắc chế cái loại tiếu ý mãnh liệt này rất là cực khổ.

- Sư thúc, ngài khó chịu sao? Có cần đệ tử tìm đại phu không?

Lâm Khiếu Đường ân cần hỏi han.

Trên mặt Mộ Dung San hơi phiếm hồng, lấy ra ngọc bội, lại hỏi:

- Đây là ta nhặt được ở trong phòng ta. Hôm qua ngươi vào phòng ta sao?

Mộ Dung San hai mắt hữu thần nhìn chăm chú vào biến hóa trên khuôn mặt của Lâm Khiếu Đường, hắn lại trả lời rất nhẹ nhàng:

- Đúng vậy, khi đệ tử đang nhập định tu luyện, bỗng nhiên có chút không khỏe, lo lắng bị tẩu hỏa nhập ma liền đi tìm sư thúc, kết quả sư thúc không ở trong phòng, đệ tử nghĩ rằng chắc sư thúc đã ra ngoài tu luyện độc phù, liền trở về phòng ngừng nhập định, cảm giác không khỏe cũng dần dần tốt lên, đệ tử yên lòng liền nằm lên giường nghỉ ngơi, kết quả là bị một cái giằm gỗ đáng ghét trên giường đâm một phát làm cả đêm ngủ không ngon, đến bây giờ vẫn còn vô cùng buồn ngủ..

Mộ Dung San quan sát Lâm Khiếu Đường một hồi, bỏ lại ngọc bội, một câu cũng không nói liền rời khỏi phòng, nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Mộ Dung San, khóe miệng Lâm Khiếu Đường nhếch lên một nụ cười yếu ớt rồi lại nhìn vào ngọc bội trong tay, thầm trách bản thân quá vô ý, nhất định là Tham Thị Thú làm ngọc bội rơi ra, cũng may nó còn chưa ăn luôn cả ngọc bội, nếu không như vậy là đã phụ lại nỗi khổ tâm của Linh Nguyệt Tiên Tử rồi.

Vòng đấu bán kết tiến hành thêm vài ngày nữa mới kết thúc, về phía Thiên Hà tông, ngoại trừ Triệu Hàng ngoài ý muốn bị bại trận ra, Linh Linh, Tiểu Thái sư huynh cùng Hầu Vũ Bằng đều thuận lợi tiến được vào chung kết.

Mộ Dung San bởi vì muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề Hầu Tử Kiện nên đi trước quay về phái, lưu lại hơn chục tên đệ tử tùy thời mà hành sự, trận chung kết sau này môn phái đương nhiên sẽ cử người cấp bậc trưởng lão trở lại.

Vạn Sơn tán nhân đại hội, người chiến thắng cuối cùng là hai gã ở Phi Tiên môn đều là người có chân ngũ nguyên môi. Ba phái khác là Thiên Hà tông, Thiên Sát môn cùng với âm La điện đều bị thua tới tấp, Phi Tiên môn tự nhiên là đạt được quyền khai thác bốn thành ở Bách Thảo sơn, ba phái còn lại thì phân biệt đạt được hai thành quyền khai thác.

Rốt cuộc cũng trở lại môn phái, Lâm Khiếu Đường ngay tức khác chui vào dược viên trên Linh Nguyệt Phong chuẩn bị bế quan tu luyện. Nhưng lại không được như mong muốn chính là, Mộ Dung San nhiều lần đi tới đi lui qua dược viên cùng với động phủ tu luyện của hắn.

Về sự tình của Hầu Tử Kiện, tông phái đã nghiêm khắc trừng phạt ba năm diện bích và đoạt lại chức vị quản sự, trở lại làm đệ tử phổ thông, tịch thu toàn bộ bổng lộc cùng tài nguyên hiện có, nếu không phải Hầu gia là đại gia tộc tu luyện, chỉ sợ hình phạt còn có thể nặng hơn. Lâm Khiếu Đường kiên trì thu liễm, rốt cục mấy tháng sau đó, Mộ Dung San cũng tiến vào trạng thái bế qua tu luyện.