Đấu Y

Chương 296: Hầu gia Triệu gia


Mộ Dung San nhướng mày nói:

"Cứ nói đừng ngại!"

Lâm Khiếu Đường nhếch lông mi lên nói:

"Trước khi tới đây, đệ tử đã hỏi qua Viên sư tỷ, dược viên nên xử trí như thế nào, sư tỷ nói su thúc để cho đệ tử buổi tối quay lại trông coi, thế nhưng nhiệm vụ mà sư thúc phân phó lại hoàn toàn dùng hết 12 canh giờ trong ngày, như vậy hiển nhiên đệ tử không còn thời gian để chăm sóc dược viên, đệ tử nên làm như thế nào cho phải?"

Mộ Dung San nhất thời nổi nóng, nhưng thực tế nàng đã quên hẳn chuyện này, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nếu như ngươi có thể làm được như ta nói không sai một chút trong ba ngày, bản sư thúc ta sẽ giúp ngươi quản lý dược viên trong vòng một tháng."

Viên Linh Linh và Thái sư huynh nhìn Lâm Khiếu Đường vô cùng ước ao, phải biết rằng họ không hề có ưu đãi này, Mộ Dung San cố ý thả cho hai người ba canh giờ để họ hoàn thành công việc trước kia, bất quá bọn họ cũng có chỗ chiếm ưu thế, ví dụ như linh đan mà họ được ban phát cao hơn Lâm Khiếu Đường hai cấp.

Nếu như Mộ Dung San đã nói như vậy, Lâm Khiếu Đường liền chắp tay, trước tiên đặt lên trên lưng một khối tinh thạch rất nặng, bước tới một góc động phủ, tụ tập nguyên lực, bắt đầu chổng ngược.

Mộ Dung San bố trí nhiệm vụ tu luyện cho Lâm Khiếu Đường, đối với một tu luyện giả sĩ giai sơ kỳ bình thường mà nói, thậm chí có độ nguy hiểm nhất định, đặc biệt là cùng với ba con thực hổ thú giao đấu. Thực hổ thú chính là yêu thú cấp 4, tương đương với vệ giai đỉnh cấp, sống theo tập quán quần cư, năng lực hợp tác chiến đấu rất mạnh, ba con thực hổ thú liên hợp một chỗ tuyệt đối có khả năng chiến đấu một trận với sĩ giai trung kỳ.

Nhìn Lâm Khiếu Đường đi về một phía, trên mặt Mộ Dung San rõ ràng hiện lên một tia dị dạng, nàng không tin một tiểu tử chỉ có tu vi sĩ giai sơ kỳ, tư chất lại yếu kém đến cực điểm có thể hoàn thành nhiệm vụ mà nàng giao phó.

Thấy ba gã đệ tử bắt đầu tập trung tu luyện, Mộ Dung San cũng tìm một góc trong thạch thất (gian phòng bằng đá) ngồi xuống tĩnh tọa, bắt đầu nhắm mắt vào tu luyện.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, một ngày một đêm cứ như vậy qua đi.

Thế nhưng lúc này thần tình của Mộ Dung San lại đứng ngồi không yên, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra được, tiểu tử kia cư nhiên kiên trì được tới tận ngày hôm nay, tuy rằng nhìn qua vô cùng gian nan, thế nhưng chung quy vẫn không xuất hiện sai lầm nào.

Mộ Dung San cố ý gia tăng độ khó khi truyền thụ kỹ nghệ mới, thế nhưng lại không thể làm gì được Lâm Khiếu Đường, hắn vẫn luôn thuận lợi đạt tới yêu cầu.

Ngày thứ ba kết thúc, Mộ Dung San chỉ có thể sám mặt hắng giọng. Đành phải rút ra hai canh giờ mỗi ngày để tới dược viên quản lý công việc tại đó.

Cứ như vậy, thời gian một tháng nhẹ nhàng trôi qua, Lâm Khiếu Đường lấy nghị lực kinh người hoàn thành tất cả nhiệm vụ tu luyện mà Mộ Dung San đề ra. Chí ít thì trong mắt của những người khác thì đúng là như thế.

Cái nhìn phiến diện lúc đầu của Mộ Dung San cũng từ từ chuyển biến. Đối với gã đệ tử họ Lâm này cảm thấy vô cùng bội phục. Tư chất kém một chút không quan hệ, chỉ cần chăm chỉ. Cuối cùng vẫn có thu hoạch nhất định.

Địa điểm được chọn lựa để thiết kế lôi đài chính là Ngọc Điền Phong, nơi này non xanh nước biếc, địa nguyên sung túc, hơn phân nửa diện tích được trồng thảo dược rất quý giá. Hàng năm đều có mấy trăm cây thảo dược thành thục đã sinh trưởng từ năm trăm năm trở lên.

Bất quá đệ tử của Ngọc Điền Phong lại ít ỏi đến thảm thương, lại chủ yếu là những người già yếu. Nhiệm vụ chính mỗi ngày chính là chăm sóc tỉ mỉ toàn bộ dược thảo quý giá. Đã không có thù lao gì béo bở lại khô khan buồn chán đến cực độ.

Dưới sự dẫn đầu của Mộ Dung San, ba người Lâm Khiếu Đường đi tới sườn núi Ngọc Điền Phong từ rất sớm, trên một mảnh đất trống bằng phẳng, được thiết kế làm lôi đài.

Thiên Hà Tông ngoại trừ ba ngọn núi cao nhất chính giữa ra thì còn có sáu ngọn núi chính khác, phân bố rộng khắp, sau ngọn núi này là nơi chủ yếu thu nạp đệ tử.

Ngoài Ngọc Điền Phong ra, còn có Lưu Thủy Phong, Linh Nguyệt Phong, Thanh Vân Phong, Kim Lăng Phong, và Mộc Nhai Phong.

Phong chủ của sáu ngọn núi này chính là sáu trưởng lão của Thiên Hà Tông, sáu ngọn núi này hầu như đã thu nạp hơn phân nửa đệ tử của toàn bộ Thiên Hà Tông, còn thực lực chiến đấu thì lại chiếm tới 9 thành trong môn phái, tất nhiên Ngọc Điền Phong là một nơi đặc biệt. Những đệ khác tuy có nhân số tương đối nhiều nhưng đều là đệ tử ngoại sự, chủ yếu là được phân phó giải quyết nhiều công tác rắc rối trong môn phái.

Lâm Khiếu Đường đến quá sớm nên hơi có chút buồn chán, nhìn xung quanh, đệ tử không ít, thế nhưng hầu như đều là đơn độc mà đến, trên mặt mỗi người đều tràn ngập tự tin và chờ mong, hiển nhiên đối với trận chiến sắp tới có lòng tin rất lớn.


Theo thời gian dần dần tới gần, đệ tử đến trình diện càng lúc càng nhiều, có một số kết thành đoàn đội mà tới, còn có một số lại là do trưởng bối dẫn đầu mà đến.

Chỉ một lúc đã có hơn trăm người, điều này thực tế đã nằm ngoài dự liệu của Lâm Khiếu Đường, dựa theo suy tính, trong vòng mười năm Thiên Hà Thông hẳn là không thu nạp đến một trăm người đệ tử mới đúng.

Viên Linh Linh nhìn ra sự nghi hoặc của Lâm Khiếu Đường, ra vẻ tri thức vô cùng uyên bác nói:

"Lâm sư đệ, kỳ thực hiện tại mới có hơn phân nửa số người đến mà thôi."

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:

"Mỗi năm năm mới thu nhận đệ tử mới một lần, mỗi lần cũng chỉ có vài chục người mà thôi, như thế nào lại nhiều như vậy?"

Viên Linh Linh cười nói:

"Cách năm năm tuyển nhận đệ tử mới một lần, đó chỉ là nhằm vào những tán nhân mà thôi, quy mô của môn phái chúng ta trong Nam Xuyên Giới cũng được coi là lớn, hầu như năm nào cũng có người mới được tuyển nhận, chỉ là đại đa số có xuất thân từ những gia tộc tu luyện lớn nhỏ mà thôi."

Lâm Khiếu Đường bừng tỉnh nói:

"Thì ra là thế!"

Đúng lúc này, đám đệ tử xung quanh đột nhiên rối loạn, chỉ thấy xa vời có một chiếc bồ đoàn thật lớn bay tới, bên trên có năm người đang đứng, bốn nam một nữ, trong đó có một trung niên nhân vóc người mập mạp tỏa ra nguyên khí rất mạnh, đã đạt tới tu vi sư giai hậu kỳ, bốn người còn lại cũng không hề kém, đều có tu vi sĩ giai hậu kỳ.

"Mau nhìn kia, kia chẳng phải là Kim Lăng Phong Triệu Hàng, Triệu sư huynh hay sao?"

"Không thể như vậy, nghe nói tộc nhân trực hệ của Triệu gia, mười lăm tuổi đã tiến vào sĩ giai, hiện tại ngay cả hai mươi tuổi còn chưa tới cơ mà!"

"Tử long kiếm pháp của Triệu gia chính là cao giai đạo kỹ, có người nói rằng khi tu luyện đến tầng thứ sáu có thể ngự kiếm điều khiển, ngày hôm nay nếu như ai đó đụng tới Triệu sư huynh quả thực là không may mắn rồi."

"Ai, đệ tử giống như Triệu sư huynh cần gì phải đến những nơi như thế này giúp vui cơ chứ, trực tiếp để cho hắn trúng cử có phải nhẹ nhàng hay không."

"Thân là trực hệ đại gia tộc chính là tiện nghi a. Triệu gia có tới hơn mười người gia nhập vào bản phái, thực lực của gia tộc cũng bởi vì như vậy mà tăng lên một mức lớn, đứng phía sau Triệu sư huynh chính là Triệu Minh sư thúc, nhập phái năm mươi năm, hôm nay đã có tu vi sư giai hậu kỳ, là một trong những người có hi vọng đột phá sư giai tiến vào đại sư giai nhất."

Đoàn người xung quanh liên tục truyền ra những âm thanh bàn luận, rất hiển nhiên những đoạn đối thoại này đều đã thu vào trong tai của Lâm Khiếu Đường.

Tinh quan trong đôi mắt của trung niên nhân mập mạp chợt lóe lên, đem đoàn người đông đảo trong sân quét qua một bên, khi nhìn thấy đạo thân ảnh lương lệ, lập tức cười cười, thôi động bồ đoàn hướng về phía thân ảnh lương lệ.

"Mộ Dung sư muội, gần đây có khỏe không?"

Gã mập mạp dẫn theo bốn tên đệ tử hạ xuống gần Mộ Dung San, cười ha ha ân cần thăm hỏi.

"Tất cả vẫn như thường, không nhọc đến sư huynh quan tâm!"

Biểu tình của Mộ Dung San không biến đổi, ngữ khí cực kỳ lãnh đạm.

Triệu Bàn (gã mập mạp họ Triệu chứ không phải tên thật) không hề tức giận, đôi mắt híp lại thành một đường tựa hồ như rất hài lòng, người khác không hề nhìn thấy nhãn thần của hắn như thế nào:

"Mộ Dung sư muội, gần đây sư huynh nghe được rất nhiều lời đồn về giao dịch giữa Mộ Dung gia các ngươi và hầu gia, không biết sư muội có nghe thấy hay không?"


Mộ Dung San nhẹ nhíu mày:

"Từ khi nhập phái, ta đã không còn hỏi đến chuyện gia tộc, bọn họ giao dịch cái gì là chuyện của bọn họ."

Biểu tình trên mặt Triệu Bàn hiện rõ sự kinh ngạc, lắc đầu nói:

"Nói như vậy thì chắc là Mộ Dung sư muội không biết chuyện gì rồi, hắc hắc hắc, thân là thế gia vọng tộc, đúng là không thay đổi, đáng tiếc a!"

Thấy gã mập mạp mờ mờ ám ám, trên mặt Mộ Dung San lộ ra hàn ý lạnh nhạt nói:

"Triệu sư huynh có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải ra vẻ huyền bí."

"Ha hả, nhiều năm như vậy trôi qua mà tính tình của Mộ Dung sư muội vẫn không hề thay đổi a, thảo nào người nhà Mộ Dung lại có thành kiến với sư muội như vậy, đã bàn bạc gả sư muội cho Hầu sư huynh."

Triệu Bàn đầu tiên là cười cười, nhưng khi nói xong lại hiện ra vẻ tiếc nuối.

Thân thể của Mộ Dung San mạnh mẽ chấn động, miệng hơi nhếch lên, trong mắt phun lửa, vô cùng tức giận.

Đúng lúc này Triệu Bàn lại làm bộ dáng nhìn về hướng xa xa nói:

"Nói người, người liền tới, sư huynh đến rồi!"

Thời gian dần dần trôi đi, số đệ tử trong sân càng ngày càng nhiều hơn, chỉ thấy xa xa có một pháp khí phi hành hình chiếc lá màu trắng đang bay tới, bên trên còn có bốn người đang đứng, cách một đoạn thời gian lại bộc phát, hơn nữa lần sau mạnh mẽ hơn hẳn lần trước.

"Ngay cả đạo sư tuổi còn trẻ nhất của Thiên Hà Tông cũng đến tham gia, xem chừng chúng ta quay trở về đi thôi!"

"Đứng bên cạnh Hầu sư thúc chính là một hậu bối thiên tài của Hầu gia, tên là "Phi Hồng Nhất Kiếm Hầu Vũ Bằng, Hầu sư huynh đó hay sao?"

"Ngoại trừ hắn ra còn có ai vào đây? Hai mươi tuổi đã tiến nhập sư giai, thân thể thực ngũ nguyên môi, tư chất tuyệt cao, quả là thiên chi kiều tử, đừng nói là Hầu gia, cho dù là trong môn phái cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, qua vài thập niên nữa, sợ là vị Hầu sư huynh này phải đổi thành Hầu sư tổ mất rồi."

"Có những đệ tử đại gia tộc này phía trước, nhũng đệ tử tán nhân chúng ta biết khi nào mới có thể biểu hiện tài năng a!"

"Ngươi cũng đừng suy nghĩ, người ta muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn tư chất có tư chất, tám đời chúng ta cũng không thể cản nổi người ta."

Nghe được những lời đối thoại này, Lâm Khiếu Đường hơi lắc đầu, những người này cho dù là ở trong gia tộc tu luyện đi chăng nữa, sợ là cũng không có thành tựu gì, với tâm cảnh như thế này thì còn mong đợi gì.

Trong Thiên Hà Tông, đệ tử xuất thân từ đại gia tộc tu luyện thực tế không hề ít, Kim Lăng Phong là Triệu gia, Thanh Vân Phong là Hầu gia, Linh Nguyệt Phong có Mộ Dung San, tự nhiên xuất thân từ Mộ Dung gia rồi.

Người đến trong lời nói của Triệu Bàn nhanh chóng hạ xuống bên cạnh Mộ Dung San, dẫn đầu chính là gã thanh niên xấu xí mà lúc Lâm Khiếu Đường cùng tám người khác vừa mới thông qua trắc thí gặp bên ngoài động phủ, người này chính là gã Hầu sư huynh muốn lấy ba người trong nhóm Lâm Khiếu Đường làm nô lệ cho hắn.

Ấn tượng của Lâm Khiếu Đường đối với người này cực kỳ không tốt, nhìn hình dạng bên ngoài đã rõ ràng không phải là kẻ tốt đẹp gì, khuôn mặt với ngũ quan vĩnh viễn quấn quít với nhau cùng một chỗ, làm cho người khác nhìn vào có cảm giác cực kỳ âm hiểm.

Thanh niên xấu xí lần này dẫn đầu đội ngũ của Thanh Vân Phong, đứng bên trái chính là một thiếu niên chưa thoát khỏi tính trẻ con, một thân tu vi đã đạt tới sư giai sơ kỳ, chính là một trong những đệ tử mới được trọng điểm bồi dưỡng của Thiên Hà Tông, Hầu Vũ Bằng

"Mộ Dung sư muội, vi huynh muốn nhìn thấy người quả thực là khó khăn a, mấy tháng nay vi huynh đã đến Linh Nguyệt Phong cầu kiến nhiều lần, đều bị lấy cớ bế qua từ chối, sư muội cách người nhìn dặm đối với người khác thì thôi, thế nhưng vị hôn phu như sư huynh sao lại không gặp đây chứ?"

Hầu Tử Kiện bước tới gần thẳng thắn nói, trong ánh mắt nhìn Mộ Dung San lóe lên một tia tham lam. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tất cả còn chưa rõ ràng, còn thỉnh Hầu sư huynh ăn nói tự trọng!"

Mộ Dung San ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt, lạnh lùng nói.

"Ha ha, cả ngày ngươi nhốt mình trong thạch thất nên không biết cũng đúng thôi, hôn ước giữa hai chúng ta từ ba tháng trước đã được hai tộc trưởng định đoạt từ sớm, chỉ còn chờ sư phụ của ta Thanh Vân Tử mang theo sính lễ tới Linh Nguyệt Phong hướng Linh Nguyệt sư thúc cầu hôn nữa thôi, khi sư phụ và sư thúc gật đầu, ta và sư muội lập tức thành hôn, đến lúc đó ta và sư muội có thể cùng nhau song tu rồi!"

Hầu Tử Kiện làm bộ dáng tươi cười đầy mặt nói, thế nhưng trên mặt hiện rõ nét dâm đãng làm cho người khác chán ghét.

"Ha ha, Triệu Minh trước tiên xin chúc mừng mối lương duyên của sư huynh và sư muội a!"

Triệu Bàn đột nhiên cười to.

Đối với hai gã khốn kiếp, một béo một xấu xí trước mắt cùng tung nhau qua lại, Lâm Khiếu Đường tự nhiên rất coi thường, nhưng đối với chuyện của Mộ Dung San lại không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là thú vị đánh giá Hầu Vũ Bằng, người này với tuổi còn trẻ như vậy đã tiến vào sư giai, tư chất quả thực rất cao, một lúc nữa, khi dự tuyển sợ là đệ tử trong sân không có bao nhiêu người là đối thủ...