Đồng thời lúc đó Lâm Khiếu Đường phóng ra tử kim trường thương...
Dưới lực lượng vô cùng lớn của tử kim chi thủ, huyền vũ thú vị ép tới đau đớn há hốc miệng.
Toa...
Một đạo quang mang tử kim...
Phốc...
Huyền vũ thú không thể tin tưởng nhìn vào tử kim trường thương gần trong gang tấc, không cam lòng mạnh mẽ phun ra một ngụm máu.
Tử kim trường thương trong tay Tân Tây Á mạnh mẽ đâm xuyên qua cái miệng đang há lớn của huyền vũ thú, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn huyền vũ thú đang dần dần mất đi sức sống, hơn nửa thân thương đã đâm xuyên qua miệng huyền vũ thú thò ra ngoài sau gáy, trên thân thương còn dính máu màu xanh, nước miếng và thịt...
Tân Tây Á rút mạnh tử kim trường thương ra, quyền đầu hóa thành trảo mạnh mẽ xâm nhập vào trong thân thể cùa huyền vũ thú rồi rút ra, trong bàn tay nhỏ bé còn mang theo một quầng quang mang chói sáng.
Thú nguyên tinh! Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường sáng ngời, trước kia khi gia nhập Cự Kiếm sơn trang hắn đã từng nhìn qua thứ này trong lần sấm nhập Mê Vụ cốc.
Nhìn viên quang cầu màu trắng trong tay, Tây Tây Á vui vẻ nói:
"Công tử, đây là một thú nguyên đan, không nghĩ tới huyền vũ thú này đã tiến giai tới cấp mười một, hải thú từ mười cấp trở lại rất ít có khả năng ngưng kết nguyên tinh thành đan, tối đa chỉ có một thú nguyên tinh mà thôi."
Nguyên lai là thú nguyên đan, thảo nào so với thú nguyên tinh mà mình nhìn thấy trước kia có điểm không giống nhau. Lâm Khiếu Đường tiếp nhận thú nguyên đan tạm thời thu vào trong không gian trữ vật.
Duy Lạp nhìn thú nguyên đan vô cùng ước ao, thứ này nếu như cấp cho nàng mà nói, nhất định làm cho tỉ lệ trùng quan thành công của nàng tăng lên một mức lớn, chỉ cần thời gian rất ngắn liền tiến vào đại sư giai.
Lâm Khiếu Đường thu hồi thú nguyên đan rồi đưa mắt như vô ý mà có ý nhìn liếc qua Duy Lạp, Duy Lạp nhanh chóng thu hồi ánh mắt ước ao lại.
Lâm Khiếu Đường đưa tay liền đem thân thể của huyền vũ thú thu lại. Sau đó khởi động kim thủ trong nháy mắt bay về phía xa xa. Đám mây trắng quỷ dị theo cái chết của huyền vũ thú dần dần biến mất.
Lâm Khiếu Đường dốc toàn lực phi hành, không dám dừng lại nghỉ ngơi. Khí tức nguyên lực phía sau vẫn dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo.
Cứ duy trì như vậy trong năm ngày năm đêm, nguyên lực của Lâm Khiếu Đường hao tổn nghiêm trọng, thế nhưng vẫn không thể cắt đứt được cái đuôi phía sau. Cũng may thuật thu liễm khí tức của ba người rất cao minh. Một thân tu vi của Duy Lạp không cao, thế nhưng lại có kiện trang bị phụ trợ, chính là kiện trường bào màu lam đậm đã giúp nàng che đi phần nào khí tức.
Ba người Lâm Khiếu Đường đột nhiên dừng lại điều chỉnh, khí tức thu liễm đến mức gần như biến mất, truy binh phía sau cũng theo đó dừng lại, sau khi khôi phục Lâm Khiếu Đường lại một lần nữa khởi động kim thủ bay đi.
Những cỗ khí tức truy đuổi phía sau lại tiếp tục đuổi theo không dời, cứ như vậy năm ngày năm đêm nhanh chóng trôi qua.
Lâm Khiếu Đường thủy chung không thể đem truy binh cắt đuôi chạy thoát, trong những ngày vừa rồi vẫn luôn theo con đường mà Duy Lạp chỉ toàn lực phi hành, cũng may trên đường chạy trốn không hề gặp phải một hải thú mạnh mẽ nào. Thế nhưng những cái đuôi phía sau lại càng ngày càng ép đến gần hơn, lúc đầu cự ly lên tới hơn một trăm dặm, hiện tại chỉ còn có năm mươi dặm, cự ly này vẫn còn đang không ngừng thu nhỏ lại.
Một đường chạy trốn Lâm Khiếu Đường đã phi hành qua mấy khu thành nhỏ, chỉ nhìn thấy một ít hải thú cấp thấp đang điên cuồng tàn sát nhân loại địa phương trên đại lục, cách đó không xa một số khu vực quan trọng, bầu trời bao phủ bởi rất nhiều khí tức khá cường đại, điều này chính là do những hải thú tương đối mạnh mẽ và nhân loại tu luyện giả tụ tập cùng một chỗ sinh ra.
Duy Lạp không hề nói dối, tất cả đều là thực sự, hơn nữa lực lượng của hải thú nhất tộc mạnh mẽ hơn xa tưởng tượng, tấn công vô cùng điên cuồng, chí ít trên con đường Lâm Khiếu Đường chạy trốn, liên tục nhìn thấy cảnh sinh linh đồ thán.
Bởi vì có sự quấy nhiễu, Lâm Khiếu Đường dùng thời gian hơn hai mươi ngày mới có thể tiến nhập vào hải vực, mà những cái đuôi phía sau đã tiếp cận cách hắn không đầy hai mươi dặm.
Hải vực trống tải mênh mông, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài hòn đảo cô độc tĩnh mịch xuất hiện trong tầm mắt.
Nhìn hoàn cảnh bốn phía làm cho Lâm Khiếu Đường khẽ cau mày, hoàn cảnh xung quanh rất rõ ràng, vô cùng bất lợi cho việc chạy trốn. Đúng lúc này, một vòng gió xoáy quay tròn khiến cho Lâm Khiếu Đường tập trung chú ý, mặt biển ngoài khơi cực kỳ không ổn định.
Kim thủ đột nhiên mạnh mẽ trầm xuống, Tân Tây Á và Duy Lạp có chút không giải thích được, thế nhưng không đợi hai nàng có phản ứng gì, kim thủ đã chìm xuống lòng biển sâu.
Càng chìm càng sâu, cho tới tận khi tia sáng không thể soi sáng xuống địa phương này, Lâm Khiếu Đường mới dừng việc chìm sâu xuống dưới. Dưới lòng biển khơi hầu như không có ánh sáng, bất quá quang mang trong mắt Lâm Khiếu Đường tỏa sáng, mọi thứ xung quanh có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Tân Tây Á và Duy Lạp có vẻ hơi cật lực, bất quá hai người mượn nguyên thức dò xét nên cũng không đến nỗi giống như người mù.
Tu luyện giả một khi đột phá sĩ giai tiến nhập vào sư giai, ngoài việc bản chất phát sinh sự biến đổi ra, ăn uống chỉ là một loại hưởng thụ chứ không phải là hoạt động cần thiết, cũng chính là có thể ích cốc, giấc ngủ cũng có thể biến mất, hấp thu thiên địa nguyên khí, điều tức sinh ra năng lượng là được, đã mất đi rất nhiều sự ước thúc đối vơi con người thông thường.
Hô hấp cũng giống như vậy, không còn cần thiết, từ khi tiến vào lòng biển sâu, ba người Lâm Khiếu Đường ngoại trừ sinh ra chút ảnh hưởng đến thị giác ra thì áp lực của nước biển dần dần không còn ảnh hưởng gì nhiều.
Tốc độ chậm đi một mức lớn, mà những chiếc đuôi phía sau cũng cảm giác được mục tiêu hạ xuống biển, lập tức theo đó lặn xuống dưới. Nơi sinh sống của hải thú nhất tộc chính là biển cả, khi vào trong nước thì giống như hổ mọc thêm cánh, tốc độ so với trên không trung không giảm đi bao nhiêu.
Còn tốc độ của Lâm Khiếu Đường thì lại giảm đi mức lớn, mấy cỗ khí tức nguyên khí đuổi phía sau đang càng lúc càng tiếp cận gần hơn. Duy Lạp vô cùng kinh hãi, ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được bọn chúng, điều này nói rõ truy binh đã phi thường gần.
Không lâu, phía sau dòng nước truyền đến dị động, ba đạo quang mang bất đồng phóng tới cực nhanh, Lâm Khiếu Đường vững vàng tránh né, Duy Lạp và Tân Tây Á không khỏi có chút nghi hoặc, nếu như không phải lặn xuống dưới nước thì bọn họ cũng không bị đuổi kịp nhanh như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sự lo lắng của hai nàng hiển nhiên không có được câu trả lời, tốc độ của Lâm Khiếu Đường tuy rằng vẫn chậm như trước, thế nhưng hắn vẫn cố chấp nhằm thẳng hướng đã xác định dồn lực phóng đi.
Năm thân ảnh với những hình thái hoàn toàn khác nhau đã xuất hiện trong tầm cảm giác, Duy Lạp hầu như có thể thông qua nguyên thức để cảm nhận được hình thể của bọn chúng, cự ly giũa hai bên đã rút ngắn tới mức chỉ còn một trăm trượng mà thôi.
Đám hải thú nhất tộc này vẫn đuổi theo không bỏ, có một loại chấp niệm không đuổi kịp mục tiêu thì nhất định không bỏ cuộc.
Ngay khi Duy Lạp cho rằng bản thân nhất định bị đuổi theo thì dòng nước bên người càng ngày càng trở nên nhanh hơn, hơn nữa lại cực kỳ không ổn định. Nước xoáy giống như gió xoáy trên đất liền uy lực to lớn vô cùng vô tận, nếu như bị chạm tới, cho dù tu vi có cao thâm hơn nữa thì cũng không thể tránh thoát được.
Tốc độ xoáy tròn của dòng nước nhanh đến phi thường, hơn nữa càng lúc càng mạnh, vô cùng bí mật, nếu như không đến gần căn bản không thể cảm nhận được.
Tốc độ của Lâm Khiếu Đường vẫn chậm chạp như cũ, vững vàng tránh thoát được hai dòng nước xoáy cuốn trôi, trong mắt tỏa kim quang chói lọi, hiện tại quang mang tỏa ra từ hai mắt của hắn giống luồng rada, chỉ dẫn con đường an toàn nhất tiến lên.
Mấy cỗ khí tức nguyên khí phía sau vẫn bám theo Lâm Khiếu Đường tiến vào trong hải vực hung hiểm, chỉ là vừa mới vào trong đó đã có hai cỗ khi tức đột nhiên biến mất, tựa hồ như đã bị dòng nước xoáy cuốn đi.
Ba cỗ khí tức còn lại vẫn như cũ bám đuôi, hơn nữa tốc độ không hề giảm xuống, trong lòng Lâm Khiếu Đường vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới năng lực dưới biển của đám hải thú này lại mạnh như vậy, dĩ nhiên thoát được vô số dòng nước xoáy ẩn mình.
Bất quá, sự cảm ứng đối với dòng nước xoáy xung quanh của đám hải thú này cũng không phải vô cùng chuẩn xác, rất nhiều thời gian phải dừng lại để dò xét phương hướng, điều này làm cho Lâm Khiếu Đường có thể lợi dụng chút thời gian ít ỏi đó để mở rộng khoáng cách giữa hắn và truy binh.
Cứ như vậy, cuộc truy đuổi không ngừng nghỉ liên tục duy trì trong thời gian ba ngày ba đêm, độ khó so với trên không trung phi hành còn muốn lớn hơn nhiều, nguyên lực của Lâm Khiếu Đường đã hao tổn cực lớn, tuy là đã đem cự ly một lần nữa kéo dài hơn một trăm trượng, thế nhưng Lâm Khiếu Đường không hề dám ngừng lại nghỉ ngơi.
Rốt cuộc khi Lâm Khiếu Đường hầu như kiệt lực thì tử nguyên hải vực theo như lời nói của Duy Lạp đã xuất hiện.
Quả nhiên, ba cỗ khí tức nguyên lực phía sau càng dần càng nhạt, khi ba người Lâm Khiếu Đường hoàn toàn xâm nhập vào trong tử nguyên hải vực thì ba cỗ khí tức này cuối cùng cũng biến mất.
Bởi vì một đường chạy trốn Lâm Khiếu Đường không hề chạy theo đường thẳng, lúc này cách ngọn núi lửa đã tắt còn một khoảng cách không xa, thế nhưng Lâm Khiếu Đường không còn sức lực để tiếp tục di chuyển, đành phải dừng lại nghỉ ngơi hồi phục.
Ngày hôm sau, Lâm Khiếu Đường cơ bản khôi phục lại nguyên khí, ba người tiếp tục di chuyển về phía trước, hơn nửa ngày mới đến được ngọn núi lửa trong lời nói của Duy Lạp.
Bên sườn ngọn núi lửa dưới đáy biển có một huyệt động tỏa ánh sáng, bởi vì miệng núi lửa đã được che lại vì vậy nước không thể xâm nhập sâu vào trong tuyệt động, bị khí lưu nóng rực đẩy ra ngoài huyệt động.
Nơi này thực sự đúng như lời Duy Lạp nói nguyên khí thiên địa ít ỏi đến đáng thương, bên trong huyệt động không khí đục ngầu, tràn ngập độc lực núi lửa, huyệt động lại vô cùng rộng rãi, kéo dài tới tận giữa ngọn núi. (DG: đọc đến đây chắc có bạn thắc mắc dưới nước sao lại có không khí, theo mình nghĩ thì do núi lửa quá nóng, khí nóng bốc lên ngăn chặn nước biển ở bên ngoài, vì vậy bên trong là khoảng không, có không khí, tất nhiên không có O2 đâu nhá)
Đi theo huyệt động, ba người tiến vào một chỗ cửa ra khác, Lâm Khiếu Đường không khỏi cảm thán tự nhiên vô cùng vĩ đại, toàn bộ không gian trong lòng núi lửa đã bị dung nham nộ hỏa tùy ý điêu khắc thành những hình dạng vô cùng quái dị, vách huyệt động bị dung nham chiếu sáng thành một mảnh đỏ bừng.
Nếu như chỗ này an trí một vài đạo ma pháp trận, tài nguyên tu luyện phong phú thì ngược lại chính là một nơi bế quan tu luyện không tồi, điều thiếu hụt duy nhất chính là không có nguyên nhãn, phải nói là một điểm cảm ứng nguyên khí thiên địa cũng không có.
Hiện tại, toàn bộ Minh Tây đại lục đại loạn, nếu đã tới nơi này thì ở lại cũng là lựa chọn tốt, vài lần bôn ba Lâm Khiếu Đường không hề quên việc tìm kiếm tung tích của Hoa Tiên Tử và Nạp Lan U, bởi vì trước kia khi đưa bạch ngọc đàm hoa cho Nạp Lan U, Lâm Khiếu Đường đã đặc biệt động tay động chân, bỏ thêm một loại ấn ký đặc thù, phạm vi tìm kiếm có thể tăng thêm rất nhiều.
Vài lần trằn trọc, phạm vi tìm kiếm vô cùng rộng lớn, một điểm tung tích cũng không hề tìm được, thầy trò hai người này chắc đã phản hồi về Kỳ Đông đại lục. Mười năm trước Hoa Tiên Tử và A La Khắc đánh một trận nếu như thụ thương, chắc trốn đi một chỗ nào đó điều tức khôi phục, còn nếu như nói Hoa Tiên Tử hương tiêu ngọc vẫn, Lâm Khiếu Đường một trăm hai mươi phần không tin, với tu vi của Hoa Tiên Tử thì người có thể giết được nàng trong cái Minh Tây đại lục này hẳn là chưa sinh ra.
Mà khả năng trước so với khả năng sau, xác suất xảy ra còn muốn lớn hơn rất nhiều, dù sao thì Hoa Tiên Tử đến Minh Tây đại lục không còn nhiều không gian để phát triền, hiển nhiên không cần phải lưu lại làm gì, thứ nàng cần thì đã lấy được rồi, thoải mái trở lại đất cũ luyện chế "thần thi thảo" tiếp tục tu luyện mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
So với việc ở lại một huyệt động không hề có giá trị này, không bằng thử vượt biển một phen, Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua Duy Lạp, sau đó ngồi xuống ngay tại chỗ tiến nhập vào trạng thái tĩnh tu. Ý niệm vượt biển đã quyết, nhưng không quá nóng lòng nhất thời, vượt biển hiển nhiên không phải là cuộc đi chơi ngắm cảnh, chỉ sợ không hề thoải mái, trước khi xuất phát, phải điều chỉnh trạng thái tinh thần thể xác lên tới mức cao nhất.
Một ngày một đêm thay nhau đổi vị trí, thời gian nửa tháng rất nhanh đã trôi qua. Duy Lạp trong thời gian chờ đợi đã đem huyệt động cải tạo một chút, Lâm Khiếu Đường lại tựa hồ như không quan tâm, cả ngày chỉ ngồi đả tọa điều tức, Tân Tây Á cũng như vậy, nhưng Duy Lạp lại không thể so sánh được với hai người này, hiện tại nàng bất quá chỉ có tu vi sư giai mà thôi, lại ở trong một huyệt động tràn ngập độc nguyên như thế này, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, nói chi đến chuyện tu luyện, không có sự trợ giúp của tài nguyên phụ trợ tốt nhất, Duy Lạp căn bản không hề có biện pháp gì.
Ngày hôm nay Lâm Khiếu Đường vẫn như cũ nhắm mắt đả tọa điều tức tu luyện trong huyệt động, đột nhiên có một cỗ nguyên lực cực kỳ khổng lồ lại quen thuộc vô cùng đột nhiên trùng kích thẳng tới.
Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở to hai mắt, biểu tình ngưng trọng không gì sánh được, nhanh chóng đứng dậy, Tân Tây Á cũng vô cùng khiếp sợ trợn tròn hai mắt, hai người giật mình liếc mắt nhìn nhau.
Oanh..., một tiếng vang thật lớn vô cùng khó chịu, sau đó cả huyệt động rung mạnh kịch liệt, không ít nham thạch bắt đầu rơi xuống, bốn vách tường xung quanh cũng đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Lâm Khiếu Đường cực kỳ không tình nguyện bay ra khỏi huyệt động, Tân Tây Á vẫn như cũ theo sau không dời, Duy Lạp còn chưa biết chuyện gì xảy ra, bản thân lại không muốn một mình ngồi chờ trong này nên cũng theo đó bay ra ngoài...