Đấu Y

Chương 283: Miểu sát


Ánh mắt An Đức Liệt chợt lóe lên, tựa hồ như trong nháy mắt đã có quyết định gì đó, lập tức nói:

"Nếu như hai vị có thể giúp bản bá tước lấy được "quang nguyên giới chỉ", vậy thì thu hoạch mấy ngày nay bản bá tước sẽ lấy ra cho hai vị chia đều, một điểm cũng không lưu lại."

Trên mặt của La Nhĩ và Hán Mạc Nhĩ lướt qua một tia tham lam, La Nhĩ càng thẳng tắp nhìn vào thân thể mê người của Duy Lạp.

"La Nhĩ, sau khi thành công, trong các nữ tu ở đây ngươi muốn mấy người, bản bá tước sẽ tặng ngươi bấy nhiêu người, thích ai cũng được!"

An Đức Liệt mê hoặc nói.

Trong mắt của La Nhĩ lộ vẻ vui sướng nói:

"Nếu như ba tước đã hào phóng như vậy, lão pháp sư ta tất nhiên giúp đỡ."

An Đức Liệt gật đầu, Hán Mạc Nhĩ bên cạnh tựa hồ như đang còn chút do dự, An Đức Liệt dẫn dụ:

"Hán Mạc Nhĩ nam tước, phân nửa thu hoạch của bản bá tước cho ngươi đã đủ cho ngươi tu luyện thoái mải trong hai ba ba mươi năm. Dù có đắc tội giáo hội đi nữa thì ngươi cũng có thể tìm một nơi không người nào đó tĩnh tu hai mươi năm, đợi đến khi tiến nhập linh hồn giai mới trở lại, khi đó ngươi còn sợ giáo hội gây phiền phức hay sao chứ? Chỉ sợ bọn họ cung kính chào đón, tôn ngươi làm thượng khách."

Hán Mạc Nhĩ làm bộ như quyết tâm rất lớn:

"Được rồi!"

Lúc này trên mặt Duy Lạp hiện lên sự kinh hoàng, An Đức Liệt rõ ràng đã đem nàng trở thành một món hàng trao đổi, hối hận vừa rồi đã lắm miệng, bằng không sẽ không diễn ra nhiều chuyện như bây giờ, đôi mắt đẹp trong suốt chớp động, thế nhưng trong lòng rét lạnh, từ Long Thạch đế quốc nàng vẫn muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, hiện tại xem ra đám nam giới tu luyện giả không có ai đáng tin.

Trong một mảnh sơn lâm bên ngoài Quang Minh thành ba mươi dặm, khuôn mặt của Lâm Khiếu Đường vô cùng bình thản nhìn trọng trang chiến sư, trong mắt của đối phương rõ ràng hiện lên nét địch ý.

"Ngươi có linh vương đan?"

Thích Lâm híp mắt lại nhìn Lâm Khiếu Đường nói.

Lòng bàn tay của Lâm Khiếu Đường mở ra, một khỏa đan dược màu vàng lóng lánh xuất hiện.

"Các hạ hẳn là có thể phân biệt thật giả đúng không?"

Sau khi thăm dò, thần sắc Thích Lâm cả kinh. Kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu Đường hơn là vì linh vương đan. Loại đan dược quý hiếm như thế này cư nhiên lại xuất hiện trong tay một tiểu tử như thế này, nhiều ít làm cho Thích Lâm khó có thể tưởng tượng được.

"Bán bao nhiêu?"

"Một trăm vạn nguyên thạch!"

Quang hoa trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, thống khoái nói.

Thích Lâm ngắm nhìn linh vương đan trong lòng bàn tay của Lâm Khiếu Đường, suy nghĩ cẩn thận hồi lâu nói:

"Linh vương đan với cái giá này cũng không tính quá đắt, chỉ là trên người của ta không có nhiều nguyên thạch như vậy. Năm trăm trung cấp nguyên thạch và một kiện "quang nguyên giới chỉ" thì sao?"

"Quang nguyên giới chỉ" chính là thứ tốt dùng đề phụ trợ tu luyên giả có quang minh nguyên môi, tuy nhiên nếu muốn đổi năm trăm trung cấp nguyên thạch thực sự có chút thiệt, Lâm Khiếu Đường đang suy nghĩ một chút thì đột nhiên cảm nhận được ba cỗ khí tức đang di động hướng thẳng về phía bản thân, tâm niệm chợt lóe nói:

"Thành giao!"

Thích Lâm tựa hồ như so với Lâm Khiếu Đường còn muốn cấp thiết hơn, trực tiếp đem nhẫn và một túi trung cấp nguyên thạch vứt ra ngoài, Lâm Khiếu Đường dùng phong cách cực kỳ huyễn hoặc đã đưa tới tay Thích Lâm. Thích Lâm cổ quái tiếp nhận đan dược, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.

Hai người kiểm tra không sai lầm, liền đem vật phẩm thu hồi, đúng lúc này, sắc mặt Thích Lâm đại biến, hắn cảm ứng được có ba cỗ nguyên lực cường đại đang di động cực nhanh.


Một đoàn hỏa diễm trên bầu trời cấp tốc phóng xuống, nổ ầm ầm, An Đức Liệt và La Nhĩ đạp không mà đến, Hán Mạc Nhĩ giống như một mũi tên màu vàng theo sau, ba người trong nháy mắt xuất hiện.

Thích Lâm nhìn ba người, lạnh lùng cười nói:

""Quang nguyên giới chỉ" đã được bản chánh án trao đổi đưa cho người này, các ngươi muốn thì tìm hắn đi, người này chính là một truy nã phạm của giáo hội hai mươi năm trước, các vị không cần phải hạ thủ lưu tình, bắt được cũng tốt, chém giết cùng chẳng sao, giáo hội vẫn thưởng cho các vị như thường, ha ha ha!"

Cùng với tiếng cười vang, Thích Lâm bay lên trời, lúc này trên mặt Lâm Khiếu Đường không khỏi hiện lên nét coi thường, cười nhạt.

Bàn tay của An Đức Liệt mở ra, một đoàn hỏa diễm nóng cháy bắn tới, "phịch" một tiếng, lập tức đem Thích Lâm vừa mới bay lên trời chưa được mười trượng bức trở lại mặt đất.

"An Đức Liệt, ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi muốn chống đối với giáo hội?" Thích Lâm với một thân chiến giáp nặng nề giận giữ hỏi.

"Lão tử không chỉ muốn có "quang nguyên giới chỉ" mà còn càng muốn linh vương đan hơn, đừng nghĩ chạy trốn, bản bá tước nhất định ngăn cản!"

An Đức Liệt bá đạo nói.

Thích Lâm nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường đang nghịch chiếc nhẫn trong tay, nhãn thần hiện rõ ý xin lỗi, Thích Lâm bừng tỉnh, thảo nào vừa rồi tiểu tử này đưa ra linh vương đan lại có những động tác quái lạ như vậy, nguyên lai là để cho ba tên thổ phỉ này có đủ thời gian và không gian để nhìn rõ được hình dáng thực sự của linh vương đan.

Thích Lâm hiển nhiên không có thời gian để hối hận, thần sắc vừa chuyển, nhìn An Đức Liệt nói:

"Nơi này cách Quang Minh Chi thành ba mươi dặm, chỉ cần ta toàn lực phóng xuất nguyên lực, các thánh đường võ sĩ rất nhanh truy tìm tới đây."

An Đức Liệt lạnh lùng nói:

"Phó chánh án đại nhân, bản bá tước rốt cuộc cũng đã minh bạch được ngươi chung quy chỉ có thể làm phó chánh án mà không phải là chánh án rồi, so sánh với Áo Phỉ Khắc đại nhân, ngươi thực sự thua kém quá nhiều, nhìn xung quanh ngươi đi!"

Thích Lâm phóng nguyên thức dò xét, nhất thời kinh hãi, phương viên hơn một trăm trượng xung quanh bị bao phủ trong một tầng ma pháp trận kết giới phong bế, tất cả mọi chuyện phát sinh bên trong, bên ngoài căn bản không thể cảm ứng được.

Chỉ là hoảng loạn trong chốc lát, trên mặt của Thích Lâm lần thứ hai hiện lên tiếu ý, nhìn về phía Tân Tây Á đứng phía sau Lâm Khiếu Đường khá xa nói:

"Ba đối với ba, An Đức Liệt, ngươi cho rằng đám các ngươi có mấy thành nắm chắc đây?"

Sắc mặt của An Đức Liệt không hề thay đổi, thế nhưng trong mắt hơi hơi giật giật, đối với ám ảnh thích khách linh hồn giai, dù sao hắn vẫn có chút kiêng kỵ, lúc đến đây vội vội vàng vàng, dự đoán "quang nguyên giới chỉ" vẫn trong tay Thích Lâm vì vậy một lòng suy nghĩ cách đối phó với hắn, thực tế hắn chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra cục diện như thế này, ba đấu với ba, bên mình hiển nhiên không chiếm được nhiều ưu thế.

Lúc này, trên mặt của La Nhĩ và Hán Mạc Nhĩ cũng không thoải mái, nếu như ba người toàn lực đối phó với một người Thích Lâm, khẳng định nắm chắc mười phần, trước đó cũng vì nghĩ như vậy với đáp ứng An Đức Liệt trợ giúp hắn, thế nhưng thế cục hiện nay lại có chút bất đồng, hai người hiển nhiên xuất hiện sự hối hận.

Ngay trong lúc An Đức Liệt tự suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bị một tiếng cười khẽ cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, chỉ thấy gã thanh niên mặc trường bào màu xanh tươi cười đầy mặt, ung dung nói:

"Bá tước đại nhân, tại hạ đã ngưỡng mộ đại danh như sấm bên tai của ngài, hiện tại được thấy quả nhiên không phải bình thường, tại hạ không muốn chỉ vì một kiện "quang nguyên giới chỉ" mà gây nên thù địch, chiếc nhẫn này tặng ngài coi như lễ gặp mặt đi!"

Ba người An Đức Liệt vừa nghe được lời này, trong lòng thả lỏng.

Thích Lâm lại mạnh mẽ cả kinh, lập tức nói:

"Tiểu tử, ngươi thế nào lại không có một chút tôn nghiêm của tu luyện giả như vậy chứ?"

Lâm Khiếu Đường không hề để ý tới Thích Lâm đang kêu la, cầm lấy chiếc nhẫn định tung đi, Thích Lâm hoảng hốt nói:

"Chậm đã, bằng hữu, ta ra giá 200 trung cấp nguyên thạch để thuê ngươi làm một chuyện, thế nào?"

An Đức Liệt đã đưa tay định tiếp nhận chiếc nhẫn, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn "quang nguyên giới chỉ" hầu như đã vào trong tay lại bị mạnh mẽ giật lại, Lâm Khiếu Đường cười tủm tỉm nói:

"Trước tiên đưa một nửa!"

"Cầm lấy!"


Thích Làm không chút do dự tung ra một cái túi.

Lâm Khiếu Đường nhanh chóng phóng nguyên thức kiểm tra, bên trong xác thực có một trăm trung cấp nguyên thạch, liền nói ngay:

"Thành giao!"

Bị lừa gạt hai lần, hiện tại An Đức Liệt đã không thể khống chế được tâm tình của mình, thân thể hơi lùi lại một bước, một đoàn hỏa diễm nóng bỏng bốc lên, tạo thành một cỗ lực lượng hỏa nguyên trùng thẳng lên trời cao, nếu như không có ma pháp trận phong bế ngăn cản, chỉ sợ cỗ hỏa nguyên lực này đã tiếp xúc trời xanh.

Một tay An Đức Liệt giơ ra, hỏa diễm trên năm đầu ngón tay hình thành một con chim lửa lớn đánh thẳng vào Lâm Khiếu Đường với tốc độ cực nhanh.

Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường không hề thay đổi, kim thủ năm ngón thật lớn từ trên đầu chụp xuống, đem chim lửa đậpthành khói bụi, trong nháy mắt đã tiêu diệt hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Kỹ nghệ cổ quái, kim thủ màu vàng quỷ dị, La Nhĩ và Hán Mạc Nhĩ hoàn toàn không bởi vì An Đức Liệt xuất thủ mà nóng nảy, vẫn lẳng lặng đứng một bên quan sát mọi chuyện phát sinh, cả hai người đều chỉ có tu vi đại sư giai trung kỳ, là người yếu nhất trong cả sáu người ở đây, tuy rằng lời hứa của An Đức Liệt vô cùng mê hoặc, thế nhưng hiển nhiên không thể vì thế mà mang cái mạng nhỏ ra đùa giỡn.

Thấy đối phương chỉ cần một chiêu đã có thể đem chim lửa của mình phá tan, trong lòng An Đức Liệt chấn động mạnh mẽ, hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp thực lực của đối phương.

Sau lưng của An Đức Liệt rung động, một đôi cánh hỏa diễm mạnh mẽ hiện ra, nguyên lực lần thứ hai bành trướng tăng lên, một con chim lửa khác từ lòng bàn tay An Đức Liệt bay thẳng ra ngoài.

Lâm Khiếu Đường khẽ nhíu mày, lòng bàn tay đẩy tới, một kim thủ lớn hiện lên bay ra cùng với chim lửa đang bay tới tấn công va chạm vào nhau, đồng thời bạo tạc ầm ầm nổ vang, kim thủ dĩ nhiên bị chim lửa đâm tan, còn chim lửa vẫn sinh long hoạt hổ như cũ tiếp tục lao tới tấn công Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường có chút giật mình, đang định phóng nguyên sa ra thì một đạo bóng đen lấy tốc độ mắt thường khó có thể thấy được hiện lên, toa, một đạo quang mang màu bạc lướt qua không trung.

Thân thể không có thực chất của chim lửa dĩ nhiên bị chém tan nát thành nhiều đoạn mà biến mất, Tân Tây Á với khuôn mặt băng lãnh nhìn vào An Đức Liệt, An Đức Liệt đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.

An Đức Liệt biết rõ bản thân không thể đối đầu với Tân Tây Á, bắt buộc phải có sự trợ giúp, trầm giọng nói:

"La Nhĩ pháp sư, Hán Mạc Nhĩ nam tước, chỉ cần các ngươi trợ giúp ta đánh trận này, tất cả mọi thứ bản bá tước kiếm được trước đây đều là của các ngươi."

La Nhĩ và Hán Mạc Nhĩ đối mặt nhìn nhau, hai người hầu như đồng thời nhảy lên, bay thẳng lên trời.

An Đức Liệt đỏ bừng hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang đi xa, hai tay mạnh mẽ hướng lên không trung, hai đạo roi lửa vô hận phóng ra ngoài, cuốn thẳng lấy hai chân của La Nhĩ và Hán Mạc Nhĩ, hai người lập tức ra sức chặt đứt roi lửa, nhanh chóng thoát ra bay đi.

"Hai tên nhu nhược!"

An Đức Liệt hèn mọn hung hăng nói.

An Đức Liệt lấy ra một khỏa dược hoàn màu hồng nuốt vào bụng, cả thân hình biến thành hỏa diễm, nguyên lực một lần nữa tăng cao, trong miệng thì thầm tụng niệm:

"Thiêu đốt đi, đem tất cả mọi thứ cản đường đốt thành tro tàn..."

Hỏa diễm tập trung vào hướng Lâm Khiếu Đường lao thẳng tới, một đạo gió xoáy màu bạc vẽ lên từ trong bóng tối, ngân quang tàn phá bừa bãi, An Đức Liệt trong quầng hỏa diễm nóng rực còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thi đã bị gió xoáy màu bạc nuốt chửng.

Hỏa diễm biến mất, An Đức Liệt toàn thân đầy máu, lảo đảo không vững, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào ám dạ tinh linh cách đó không xa, trong nhãn thần nhiều ít có chút không cam lòng, chỉ một chiêu mà bản thân đã thua hoàn toàn, nếu như luận dung lượng nguyên lực thì chính mình và đối phương không hơn kém bao nhiêu, thậm chí là hoàn toàn bằng nhau, thế nào mà một chiêu cũng không thể tiếp được cơ chứ?

Nhưng mà, linh hồn giai chính là linh hồn giai, đại sư giai mãi mãi chỉ là đại sư giai, cho dù lượng có bằng nhau đi nữa, thế nhưng sự khác biệt về chất vẫn vô cùng lớn, một trăm cân bạc và một trăm cân vàng tuy có trọng lượng bằng nhau, thế nhưng giá trị giữa chúng lại là trên trời dưới đất.

Thần sắc của An Đức Liệt vô cùng ảm đạm, một khỏa hỏa cầu màu đỏ từ trong cơ thể chậm rãi thoát ra, Tân Tây Á đưa tay bắt lấy quả cầu màu đỏ vào trong tay, quả cầu màu đỏ giãy giụa kịch liệt nhưng vô dụng, An Đức Liệt chỉ còn nguyên linh có vẻ cực kỳ vô lực.

Thích Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ám dạ tinh linh, linh hồn giai ám ảnh thích khách quả nhiên vô cùng đáng sợ, cư nhiên có thể miểu sát tu luyện giả đại sư giai hậu kỳ đỉnh cấp, hỏa ma bá tước An Đức Liệt cư nhiên không chịu nổi một kích.

"Công tử, chúng ta xử trí hắn như thế nào đây?"

Sắc mặt của Tân Tây Á vừa mới lạnh như băng nhưng khi nhìn vào Lâm Khiếu Đường thì biểu tình trên mặt không tự giác thả lỏng hơn nhiều.

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói:

"Ngươi hãy hút lấy toàn bộ nguyên lực của hắn đi, nguyên linh của đại sư giai tuyệt đối so sánh được với tăng nguyên đan thượng phẩm!"

"Dạ, công tử!"

Tân Tây Á cung kính trả lời.

Thích Lâm nghi hoặc, lúc trong giao dịch sở, ám dạ tinh linh rõ ràng là sư phụ của thanh niên này, thế nhưng vừa rồi hai người đối thoại xung hô với nhau, rõ ràng là thanh niên kia chiếm vai trò chủ đạo, lẽ nào?

Thích Lâm vô cùng kinh hãi, ám ảnh nô bộc, thanh niên này bất quá chỉ có tu vi đại sư giai mà thôi, cư nhiên có được ám ảnh nô bộc linh hồn giai, vậy thì truy nã phạm của giáo hội này có nên bắt hay không đây?

"Phó chánh án đại nhân, hiện tại nguy cơ đã được giải trừ rồi, ngài có muốn trả nửa số tiền còn lại cho ta hay không?"

Thanh âm vô cùng ung dung nhàn nhã bỗng nhiên vang lên.