Đấu Y

Chương 279: Bảo vệ liều lĩnh


"Chiến khu chủ yếu tập trung ở gần những nguyên mỏ, thôn trang, thành trần trở thành nơi tranh giành của hải thú tộc!"

Lão giả thở dài trả lời.

Tâm tình của Tác Cáp Đồ lúc này bỗng nhiên có chút không ổn định, tựa hồ như đang lo lắng cái gì đó, rốt cuộc nhịn không được nói:

"Đường Lâm, lão ải nhân ta phải quay về xem thế nào!"

Lâm Khiếu Đường hiểu rõ gật đầu:

"Đi thôi, nhớ kỹ không được quá phô trương."

Tác Cáp Đồ chùi chùi chòm râu, sắc mặt nghiêm trọng muốn lập tức ly khai, Lâm Khiếu Đường không hề ngăn cản, lấy ra một viên dược hoàn màu vàng đưa vào tay Tác Cáp Đồ rồi nói:

"Cất giữ nó thật tốt, nếu như đánh không lại, đem đan dược này ăn vào, tu luyện vài năm!"

Linh vương đan đối với sư giai mà nói, nó tuyệt đối so sánh được với thần dược, đại sư giai hậu kỳ còn có thể dùng đan được này phụ trợ trùng quan, vậy thì đại sư giai sử dụng đan dược tuyệt đối có đến chín thành nắm chắc trùng quan thành công, hơn nữa khi phục dụng vô luận là nội thương ngoại thương nặng đến cỡ nào cũng có thể hồi phục trong nháy mắt, cho dù đối với tu luyện giả cấp cao cũng như vậy. Linh vương đan không chỉ là một loại tăng nguyên đan tốt nhất, mà nó còn là một loại thánh dược chữa thương vô cùng thần kỳ.

Tác Cáp Đồ không hề khách khí, lập tức cầm lấy thu lại, tuy rằng lão ải nhân không biết đan dược này là gì, thế nhưng hắn hiếu rõ trình độ y thuật của Lâm Khiếu Đường, hắn chỉ cho đó là đan dược cứu mạng mà thôi.

Lúc này Ngả Tháp quấn quấn góc áo nói:

"Lâm đại cao, ta cũng muốn quay về xem sao, không thể cùng với ngươi và Tân Tây Á đi tới quang minh chi thành rồi!"

Lâm Khiếu Đường cười nói:

"Cũng cần phải trở về rồi, đi ra ngoài đã lâu như vậy, tộc nhân của ngươi hẳn là rất nhớ ngươi!"

Ngả Tháp cũng được Lâm Khiếu Đường tặng một viên dược hoàn màu vàng, Lâm Khiếu Đường dặn dò nói:

"Khỏa đan dược này nhất định các ngươi phải thu lại, chỉ cần khống chế, nuốt vào có thể khôi phục rất nhanh, bất quá các ngươi chỉ có thể tự dùng, người khác không được dùng."

Ngả Tháp và Tác Cáp Đồ nhìn Lâm Khiếu Đường, đối với việc hắn nói đan dược thần kỳ như vậy ngược lại có chút hoài nghi, bất quá hai người vẫn cẩn thận thu vào trong trữ vật không gian.

Nhanh như vậy đã phải chia tay, thực tế làm cho Lâm Khiếu Đường có chút không ngờ, bất quá như vậy cũng tốt, về nhà chung quy so với việc đi theo mình an toàn hơn rất nhiều.

Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á vứt bỏ thú cưỡi hướng thẳng về phía thủ thành Phổ Tây Lan liên minh — Quang Minh chi thành. Nơi này chính là nơi mà các tu luyện giả tập trung đông nhất, đồng thời nơi này cũng có rất nhiều khu vực để các tu luyện giả trao đổi lẫn nhau.

Vài ngày sau, ngoài thành Quang Minh, một nam một nữ mặc bộ trường bào mạo hiểm giả che kín người, đầu đội mũ, có vẻ phong trần mệt mỏi bước tới gần cửa thành.

"Đức Khắc. Mau nhìn. Có hai người trẻ tuổi đang hướng về phía cửa thành đi tới!" Kiệt Khắc vẫn ỉu xìu đột nhiên tỉnh táo nói.

Đức Khắc ngáp một cái, hai mắt liếc qua


"Không phải là hai gã mạo hiểm giả hay sao? Có cái gì kỳ quái cơ chứ."

Kiệt Khắc nhanh chóng kéo Đức Khắc đang muốn nằm xuống ngủ tiếp nói:

"Ngươi lẽ nào đã quên mấy ngày hôm trước vừa mới tuyên bố mệnh lệnh hay sao? Bề trên đang thiếu quáng thạch, dựa vào người thường hiệu suất quá thấp, cấp trên đã ra lệnh từ trên người những tu luyện giả lấy một chút. Mỗi khi bắt được một người thưởng cho năm mươi nguyên thạch."

Đức Khắc lập tức ngồi dậy nhìn kỹ người đang tới phía xa xa, hai người đang chậm rãi bước tới xác thực có tản mác ra nguyên lực cảm, nếu như bắt được, đó chính là một trăm nguyên thạch nha, trong tình hình cuộc sống rối loạn như hiện nay, kiếm một ít nguyên thạch cũng không phải là việc dễ dàng.

Kiệt Khắc và Đức Khắc vốn là hai gã dong binh, ba năm trước đây hải thú nhất tộc tấn công Minh Tây đại lục, hai người bọn hắn dưới hoàn cảnh cùng đường đành phải gia nhập giáo hội. Hai người này đã có tu vi sĩ giai trung kỳ, trong mắt các tu luyện giả cấp thấp thì hai người đã được coi là cao thủ, rất nhanh đã bị sung quân đến Phổ Tây La liên minh thủ thành, trở thành tiểu đầu mục thành vệ quân.

Có thề tránh né được chiến loạn coi như là không tồi, mỗi ngày có thê ăn no uống tốt, lại còn có một đám đàn em dưới tay để quát tháo sai bảo, cuộc sống như hiện tại chung quy đã là rất khá.

Sĩ giai nhất lưu trên cơ bản đều trả trộn vào giới phàm nhân. Trong mắt tu luyện giả chân chính mà nói dưới sư giai so với phàm nhân không có nhiều khác biệt cho lắm, thế nhưng đối với người thường mà nói thì sĩ giai đã là cao thủ hàng đầu, có rất nhiều thương nhân phú hào đều thuê cao thủ sĩ giai làm người bảo vệ, tất nhiên giá cả không thể thấp, bất quá làm bảo vệ cho những phú hào thương nhân không có tiền đồ cho lắm, chỉ cần hơi chút không chú ý rất có thể bị tu luyện giả cao cấp giết chết.

Gia nhập vào giáo hội, tìm kiếm che chở, trong mắt của Kiệt Khắc và Đức Khắc thì đây là lựa chọn sáng suốt nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hai người trông coi cửa thành phía nam Quang Minh thành này đã hơn một năm rồi, hai người quản hạt hơn ba mươi người chia thành tiểu đội, thành vệ đội Quanh Minh thành hiện nay hầu như do những tu luyện giả cấp thấp như bọn họ đảm nhiệm, còn những người thường thuộc thành vệ đội trước kia đã bị sung quân vào các khu khai thác mỏ làm công.

"Đội trưởng, có muốn chúng ta qua đó đem hai người kia trực tiếp bắt lại, sau đó giao lên trên?"

Một gã vệ binh lấy lòng nhìn Kiệt Khắc nhiệt tình hỏi.

Kiệt Khắc híp mắt lại nói:

"Không cần nóng vội, những kẻ mạo hiểm giả như thế này nhiều ít đều giấu giếm trên người chút điểm béo bở nào đó, nếu như làm cho bọn họ cảnh giác rất có thể sẽ đem những thứ đó bốc hơi mất tích, chúng ta cần phải đem thứ đó cướp đoạt trước tiên rồi mới giao nộp bọn họ cho cấp trên đổi nguyên thạch, không được lãng phí!"

Vệ binh liên tục gật đầu:

"Đội trưởng nói chí lý, tiểu nhân quá mức nóng vội rồi."

Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á vừa mới tiến vào trong phạm vi Quanh Minh thành một trăm dặm, liền thu liễm nguyên lực một đường đi bộ, đi hết nửa ngày rốt cuộc cũng đi tới ngoài thành.

Đứng trước cửa thành, Lâm Khiếu Đường nhìn tường thành thật lớn bao quanh, trên môi lướt qua một tia cười khẽ, năm vạn nguyên thạch ta tới rồi đây!

Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á một trước một sau đi vào trong cửa thành, bốn gã vệ binh nhất thời xông tới, trong đó có một người từ trên cao nhìn xuống nói:

"Nhị vị có giấy thông hành hay không?"

Những tiểu lâu la này đều đã có tu vi phó, vệ giai, điều này làm cho Lâm Khiếu Đường hơi chút ngạc nhiên, rất ngoài dự liệu, thông thường những chức vị như thế này đều do người thường đảm nhiệm.

Lâm Khiếu Đường vẫn chưa dừng lại cước bộ, tiếp tục hướng về phía trước đi tới. Đám vệ binh chặn đường phía trước thấy hai người này dĩ nhiên làm như không nhìn thấy bọn họ tồn tại, có chút bốc hỏa, thanh trường thương trong tay mạnh mẽ đâm về phía trước.

Đám vệ binh một trận kinh hoảng. Đã đâm vào khoảng không, còn mục tiêu không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau bọn họ, không biết vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra cái gì.


Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á lười cùng với những gã tu luyện giả cấp thấp này tranh cãi, tiếp tục hướng về phía trước bước đi.

Đức Khắc và Kiệt Khắc đứng phía sau nhìn thấy đám vệ binh dĩ nhiên không thể ngăn cản được bước tiến của hai người, hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hai người này là cao thủ.

Vóc người Đức Khắc lực lưỡng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên đối diện với ánh mắt của nữ mạo hiểm giả đi phía sau nam mạo hiểm giả, cặp mắt kia băng lãnh tràn ngập sát ý kinh người, Đức Khắc cảm giác được có một cỗ uy áp không thể thừa nhận đem cả người hắn bao phủ bên trong, loại cảm giác này trước đây hắn cũng đã từng trải qua một lần, lúc đó chính là khi hắn mới gia nhập vào giáo hội cảm nhận được từ trên người của một gã đại chủ giáo.

"Đức Khắc, ngươi làm sao vậy? Nhanh đi ngăn cản bọn họ!" Kiệt Khắc thúc giục nói.

"Để cho bọn họ đi vào thôi!"

Đức Khắc toát mồ hỏi đầy mặt trả lời.

Kiệt Khắc cảm thấy kỳ quái, nhìn Đức Khắc rồi chuyển ánh mắt sang đôi nam nữ đang tiến vào thành, động thân, một người vọt tới, chỉ là không đợi hắn đi được hai bước, bồng một tiếng, y phục và vũ khí trên người nhất thời nát bấy mà thân thể của hắn lại không có một chút tổn hại nào.

Kiệt Khắc hiển nhiên là bị người khác công kích, chỉ là lúc nào bị công kích và ai công kích, không một ai biết, kỹ nghệ thật đáng sợ, nếu như người này muốn, chắc chắn có thể giết hết tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt.

Đám vệ binh sợ đến ngây người, binh khí trong tay nhất thời vỡ nát thành nhiều đoạn rơi xuống đất.

Đông một tiếng, hai chân của Đức Khắc mềm nhũn, đặt mông ngồi trên ghế, lau mồ hôi trên mặt, âm thanh run run nói:

"Kiệt Khắc, bọn họ chính là tu luyện giả cao cấp, không nên đi trêu chọc bọn họ, bọn họ tới đây hẳn là vì muốn chống lại hải thú nhất tộc công kích, giáo hội đã có mệnh lệnh không được ngăn cản bất cứ tu luyện giả cấp cao nào tiến nhập vào Quang Minh thành!"

Kiệt Khắc kinh ngạc ngốc trệ tại chỗ, hắn đâu có tâm tư đi trêu chọc hai người này, thân hình đã sớm sợ đến mức không dám động đậy một ly, linh hồn nhỏ bé của hắn tạm thời ly thể, người vừa mới công kích chỉ cần hơi chút phóng lực ra, chỉ sợ nát bấy không chỉ là vũ khi và quần áo trên người hắn mà cả cơ thể cũng trở thành đống thịt nát.

Vừa vào Quanh Minh thành, sự phồn hoa đã lâu không nhìn thấy lại được chứng kiến lần nữa, chỉ là người trong thành này tựa hồ như chỉ có những tu luyện giả và người thường già yếu.

Lâm Khiếu Đường một đường đi nhanh, vẫn luôn thu liễm khí tức. tìm một nhà nghỉ bình thường tạm thời đặt chân. Nhà nghỉ nho nhỏ này có sinh ý tương đối tốt, phòng dành cho khách chỉ còn lại một gian cuối cùng, Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á chỉ đành phải ở chung, cũng may hai người đã quen với hoàn cảnh như thế này, cả chủ lẫn tớ đều không có cảm giác gì không thích hợp. Tân Tây Á còn cho rằng hai người nên ở chung một phòng thì hơn, khi đó nàng có thể làm tốt công việc bảo hộ chủ nhân, nàng đã coi mình như cái bóng của Lâm Khiếu Đường, giống như ảnh tùy hình, thời khắc nào cũng bảo trì cảnh giác.

Trải qua hai ngày tìm hiểu, Lâm Khiếu Đường đã có thể lý giải được cơ bản tình huống hiện nay, nguyên lai Quanh Minh thành đã trờ thành nơi tụ tập của hầu hết các tu luyện giả trong toàn bộ Phổ Tây Lan liên minh, tùy thời đều chuẩn bị chống lại sự công kích của hải thú nhất tộc, những tu luyện giả nơi này đều là vì kháng địch mà tới, chỉ là ba năm đã trôi qua, hải thú nhất tộc vẫn chưa hề công kích tới nơi này, nhưng để an toàn đám tu luyện giả này vẫn không rời khỏi, bởi vì hải thú nhất tộc hiện tại vẫn chưa bị đánh bại.

Vị trí địa lý của Quang Minh chi thành cực kỳ đặc thù, thành thị này giống như ranh giới phân chia, đem nơi thống trị của Lai Đặc giáo phân chia thành hai nửa nam và bắc. Hai bên thành thị đều bố trí rất nhiều ma pháp trận, mà những ma pháp trận này một khi khởi động sẽ tiêu tốn rất nhiều nguyên thạch, muốn khởi động hoàn toàn phải bỏ vào hơn mười vạn nguyên thạch, thêm nữa cứ mỗi nửa năm đều phải tay đổi một lần.

Nếu như Quang Minh chi thành bị công phá vậy thì Lôi Khắc công quốc phía nam

Phổ Tây Lan liên minh nhất định gặp nguy hiểm rồi, nơi đó có chí cao thần điện của

Lai Đặc giáo hội --- Áo Lai n thần điện, nơi thần thánh sơn mạnh tọa lạc.

Hải thú nhất tộc vô cùng cường đại, đã vượt quá xa dự liệu của Lâm Khiếu Đường, đám xâm lược giả này hẳn là sinh hoại tại hải dương vô biên vô tận, giống như thú mà không phải thú, giống như người mà không phải người, một loại chủng tộc rất khác biệt, bởi vì một nguyên nhân nào đó đến bây giờ vẫn chưa biết rõ, ba năm trước đây đột nhiên khởi xướng tấn công toàn diện nhân ngư tộc và Minh Tây đại lục.

Trong đó tin đồn lớn nhất chính là, có một thượng cổ ma thú từ trong ngủ say thức tỉnh, đột nhiên gia nhập hải thú nhất tộc, đem rất nhiều hải thú tán loạn khắp nơi chiêu nạp tụ tập lại một chỗ, cũng đã xây dựng một tổ chức với quân đội rất có kỷ luật, bắt đầu mở rộng ra bên ngoài.

Tựa hồ cho tới bây giờ, tu luyện giới Minh Tây đại lục đối với việc hải thú nhất tộc vì sao lại tấn công toàn diện không được rõ ràng cho lắm, lại càng không hiểu vì sao từ trước đến nay lũ dã thú vẫn không có đầu óc kia đột nhiên đoàn kết cùng một chỗ, lại còn rất có kế hoạch tuần tự tiến bành chiến tranh cướp đoạt.

Lâm Khiếu Đường đối với "đại sự" này ngược lại không quan tâm nhiều cho lắm, chỉ là ý thức muốn lý giải tình huống một chút, điều hắn quan tâm chân chính hiện tại chính là làm sao để có được nguyên thạch.

Bởi vì bên trong Quanh Minh thành tụ tập rất nhiều tu luyện giả vì vậy những khu giao dịch và công hội trong thành, mỗi ngày đều náo nhiệt phi thường. Dưới tình huống chưa có chiến sự lan tới nơi này, đám tu luyện giả hầu như thời khắc nào cũng tập trung ưu hóa bảo bối của mình, muốn trong thời gian ngắn nhất làm cho bản thân càng trở nên mạnh mẽ hơn, có lực lượng mới có thể làm cho tỷ lệ sống sót tăng lên nếu như tình huống chiến sự phát sinh.

Những nơi giao dịch và chợ bình thường đã không thể thỏa mãn được Lâm Khiếu Đường, chỉ có đấu giá hội hoặc hội họp trao đổi của những tu luyện giả cao cấp mới là mục tiêu chính của Lâm Khiếu Đường.

Thế nhưng những khu giao dịch quá mức chói mắt Lâm Khiếu Đường lại không tiện xuất hiện, rất dễ bại lộ bản thân.

Trải qua vài ngày cẩn thận quan sát, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc đã xác định được mục tiêu, mang theo Tân Tây Á tiến nhập vào một chỗ hội sở không chói mắt lắm trong Quanh Minh thành. Nơi này, mỗi ngày số người ra vào không nhiều, cũng không náo nhiệt như những khu giao dịch cao cấp khác, thế nhưng mỗi một vị tu luyện giả ra vào đều không đơn giản, hơn nữa mỗi người đều có vẻ thần bí dị thường.

Thần bí, chính là thứ mà Lâm Khiếu Đường cần...