Lục long do dự một chút rồi nói:
- Đó chính là long sư cường đại của Long Thạch đế quốc Đặng Cổ Tháp, phụng lệnh tới nơi này trông coi.
Lâm Khiếu Đường tự suy nghĩ một hồi hỏi tiếp:
- Long sư gần đây có phải bắt một nữ tử hay không?
Lục long nhẹ nhàng phun ra một hơi thở trả lời:
- Đúng vậy, nữ tử này đã xúc phạm tới pháp luật của Long Thạch đế quốc, nên đã bị giam tại địa lao nơi này, do Tác Tư Na Ngõa trông coi. Tôn kích hắc ám long tộc, lẽ nào nữ tử này cũng đã mạo phạm ngài hay sao?
Lâm Khiếu Đường còn đang lo không tìm được lý do, đúng lúc theo đó mà trả lời:
- Ta phụng lệnh đến để điều tra ôn dịch gần đây tàn sát bừa bãi khắp nơi, trong quá trình tra xét phát hiện có khả năng liên quan tới nữ tử này nên muốn gặp mặt hỏi đôi điều.
Đôi con ngươi của lục long bỗng nhiên sáng ngời, Lâm Khiếu Đường nhất thời tiểu tâm đề phòng, lẽ nào lại bị phát hiện rồi hay sao?
Lục long mặc niệm vài câu trong miệng, một đạo trận môn (cửa trận) vô hình phía sau chậm rãi hiện nguyên hình:
- Tôn kích hắc ám long tộc, vào đi thôi, Tác Tư Na Ngõa vĩnh viễn là nô bộc trung thành của hắc ám long tộc.
Lâm Khiếu Đường lắc mình một cái đã tiến vào trong cửa đá phía sau trận môn, bên trong là một hành lang thật dài, hai bên có hai hàng đuốc thiêu đốt hừng hực cài trên vánh tường chiếu sáng đường đi.
Bậc thanh hành lang kéo dài xuống phía dưới, cực kỳ dài, Lâm Khiếu Đường cẩn thận đi từng bước, vô tung quyết vận lên cao nhất chặt chẽ bao vây bản thân. Cuối hành lang là một nhánh khẩu rất rộng, phân biết kéo dài sang ba hướng khác nhau.
Tựa hồ lập ra để phân rõ khu vực giam giữ phạm nhân với tính chất khác nhau, Lâm Khiếu Đường phóng nguyên thức ra dò tìm khí tức người vừa mới bị truy tung theo đến đây.
Nơi địa lao này ngược lại không lớn cho lắm, chu vi sơ qua chỉ có mấy trăm trượng mà thôi, thế nhưng không gian xung quanh đều tràn ngập khí tức bạo ngược, mỗi một phòng giam đều có giam giữ vài gã tội phạm hung ác.
Bốn vách tường địa lao đều có bố trí ma pháp trận phong bế phi thường lợi hại, nếu như chỉ dựa vào những chiếc song sắt trước mặt sợ là không thể giam giữ được những kẻ bạt mạng này.
Cung may bọn người kia không hề phát hiện ra Lâm Khiếu Đường thâm nhập vào trong này, bằng không cho dù chúng đang bị giam giữ chặt chẽ trong lao lung thì cũng sẽ bộc phát những tiếng rống giận điên cuồng.
Trong mắt của Lâm Khiếu Đường, bọn người này không khác với những ma tu tai Kỳ Đông đại lục cho lắm. Thông thường họ dùng những biện pháp cực đoan, có lẽ vi phạm lẽ thường để làm cho tu vi bản thân tăng thêm một cách nhanh chóng. Làm như vậy hiển nhiên phải có cái giá trả của nó, lấy linh hồn biến đổi làm tiền đề, mà linh hồn biến đổi dẫn đến kết quả chỉ có một đó là từ từ đánh mất bản tính, hãm nhập sâu vào ma đạo.
Thời gian một nén hương nhanh chóng trôi qua, thế nhưng Lâm Khiếu Đường vẫn chưa tìm ra chút dấu vết tung tích của người cần tìm, trước đó người này phảng phất như biến mất khỏi thế giới. Đúng lúc này, sâu trong địa lao âm trầm đột nhiên truyền ra âm thanh đánh nhau lịch liệt. Có người tranh đấu, mơ hồ trong đó còn có vài đoạn đối thoại với nhau, trong đó có một thanh âm Lâm Khiếu Đường cảm giác rất quen thuộc.
Lâm Khiếu Đường nhướng mày, theo thanh âm mà tìm tới. Nguyên lai địa lao còn có một tầng tiếp theo, không khí so với tầng thứ nhất còn thêm âm lãnh hơn nhiều. Ma pháp trận phong bế quanh địa lao cũng càng mạnh mẽ hơn.
Vào đến tầng thứ hai, thanh âm nghe được càng rõ ràng hơn, thanh âm này rõ ràng là của Nạp Lan U. Cước bộ của Lâm Khiếu Đường tăng lên, chỉ chốc lát đã đi tới đầu cuối cùng của hành lang lao ngục tầng thứ hai. Trông một gian địa lao tại một góc xa xa có tiếng đánh nhau.
- Ha hả, Lan Nhã tiểu thư, chỉ cần ngươi đi theo lão phu, lão phu nhất định không bạc đãi ngươi. Tình thế hiện tại ngươi cũng đã biết rồi, Long Thạch đại đế chết oan uổng cách đây không lâu, ôn dịch lại đang tàn sát bừa bãi toàn bộ Minh Tây đại lục, Long Thạch đế quốc lại là một quốc gia trong tầm tai họa lớn nhất, nghiêm trọng nhất, lại cộng thêm Lai Đặc giáo giống như tằm ăn rỗi không ngừng xâm chiếm biên giới, toàn bộ Long Thạch đế quốc đang bị vây trong nguy cơ trùng trùng. Còn đám long kỵ sĩ kia sớm không chống đỡ được nữa rồi, chỉ có ta mới xứng đáng làm Long Thạch đại đế trong thời gian tới.
Đặng Cổ Tháp tràn đầy tự tin nói, phảng phất giống như hắn chính là chúa tể.
Nạp Lan U hóa trang thành Lan Nhã nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Đặng Cổ Tháp nói:
- Phi, chỉ bằng ngươi, trong đại lục cao thủ đại vương giai không phải là ít, chỉ bằng một linh hồn giai như ngươi có thể hoành hành ngang dọc được hay sao?
Tinh quang trong mắt Đặng Cổ Tháp chợt lóe lên:
- Lan Nhã tiểu thư, đừng tưởng ngươi có thể giãy giụa thoát được phược long thằng và chống đỡ được lão phu vài chiêu là có thể đắc ý vênh váo, lão phu chỉ là không đành lòng làm cho ngươi bị thương mà thôi, không muốn ăn quả đắng thì lập tức giữ quy củ cho ta, lão phủ chỉ hút lấy âm nguyên của ngươi, cũng không ăn ngươi, ngươi sợ cái gì? Sau này lão phu nhất định bồi thường thỏa đáng cho ngươi.
- Nằm mơ, cho dù chết thì ta cũng tuyệt đối không cho lão già ngươi chạm đến một sợi tóc gáy!
Lan Nhã kiên quyết nói, tuy nhiên ngoài miệng mạnh mẽ, nhưng sâu trong nội tâm lại khiếp đảm không gì sánh được. Nạp Lan U thế nào cũng không nghĩ ra Lạc Phỉ cư nhiên dám phản bội, lại càng không nghĩ tới Lạc Phỉ không hề nghĩ tới tình cảm tỷ muội mấy chục năm, hợp tác với người khác để đối phó chính mình.
Những tao ngộ trong "ma tháp cấm địa" làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của Nap Lan U vô cùng uể oải, nàng như thế nào cũng không thể quên được hình ảnh trong nháy mắt khi truyền tống ra ngoài, sư phụ của nàng và Lâm Khiếu Đường cùng nhau bị cuốn vào trong không gian toàn qua, bốn phía hoàn toàn rơi vào tình trạng sụp đổ. Cho dù sư phụ nàng có thần thông quảng đại hơn nữa cũng không có khả năng trong tình trạng nguy hiểm như vậy mà thoát thân.
Hơn một tháng trước Nạp Lan U mang theo tâm trạng vô cùng chán chường mệt mỏi quay lại Thiên Long thành, khi nhìn thấy hảo tỷ muội Lạc Phỉ của nàng bình an vô sự thì kích động không gì sánh được, thế nhưng không đợi Nạp Lan U có chút phản ứng nào thì đã bị nhốt vào trong lao lung, nàng không thể tin tưởng được Lạc Phỉ đã hợp mưu với người khác đối phó nàng chiếm đoạt Phỉ Nhã thương hội mà nàng đã mất bao nhiêu công sức xây dựng lên.
Hai lần đả kích cực mạnh hầu như làm cho Nạp Lan U không chịu nổi, bất quá trải qua một thời gian tranh đấu, Nạp Lan U vẫn chưa áp dụng phương pháp cực đoan, bởi vì nàng nhất định phải trở lại, cho dù một mình một người cũng nhất định phải thưởng thức vượt đại dương một phen. Chỉ cần quay lại được Kỳ Đông đại lục thì tất cả mọi chuyện khó khăn đều có cách giải quyết.
Kỳ Đông đại lục cho dù như thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn rất nhiều so với cảnh nàng phải lẻ loi một mình tại nơi đất khách quê người này. Nạp Lan U suy nghĩ, lúc này chỉ cần nàng có thể quay trở lại, nhất định nàng sẽ dốc hết sức lực của mình để chống lại các thế lực bên ngoài xâm chiếm Hiên Viên quốc, cho dù chết trận thì nàng cũng không oán không hối.
Thế nhưng tất cả những chuyện đó sợ là không thể thực hiện…
Thấy thần sắc của Lan Nhã bất định, hai mắt Đặng Cổ Tháp híp lại, cho rằng đối phương đang lo lắng, liền thừa lúc còn nóng rèn sắt.
- Trận ôn dịch này có người nói là do ai đó làm cho thần linh tức giận, do thần linh thượng giới phủ xuống, cứ cách mỗi một năm lại bùng phát mạnh mẽ, làm cho nhân khẩu đang bành trướng cực nhanh co rút lại, đồng thời cũng hạn chế tiến độ tu luyện của các tu luyện giả, càng làm cho rất nhiều tu luyện giả còn đang bị vây trong giai vị thấp chết vì ôn dịch. Thông thường trong lúc ôn dịch bùng phát, toàn bộ đại lục sẽ có những biến hóa phi thường. Lan Nhã tiểu thư, đây chính là một cơ hội, có thể nắm bắt hay không chỉ có thể nhìn quyết định của chính ngươi, theo lão phu tuyệt đối không phải là sai lầm.
Nạp Lan U cười lạnh nói:
- Đặng Cổ Tháp ngươi cũng quá coi thường tu luyện giới của Minh Tây đại lục rồi, thực sự muốn trọng chỉnh cách cục đại lục, ngươi bất quá chỉ là môt vai tam lưu hạ cấp mà thôi, muốn độc bá một phương? Quả thực buồn cười.
Đặng Cổ Tháp nghe xong những lời này, tức giận sôi trào, không thể tiếp tục bảo trì thái độ khuyên giải, hung quang trong đôi mắt già lão lóe lên, không gian phía sau đột nhiên vặn vẹo, hai ma nhân toàn thân bao trùm bằng lân giáp màu đen nhảy ra.
- Ngươi là hắc ám triệu hoán sư!
Nạp Lan U cả kinh nói.
- Hiện tại Nạp Lan U giác ngộ cũng đã quá muộn rồi!
Đặng Cổ Tháp âm trầm nói.
Hai hắc giáp ma nhân là ma tộc trung cấp, lấy lực lượng mạnh mẽ mà nổi danh, thể hinh bên ngoài không cao to cho lắm, thế nhưng nếu xét về lực lượng tuyệt đối không thua kém hơn so với Bỉ Minh nhất tộc, hơn nữa tốc độ của bọn họ nhanh hơn.
Là một người thuộc đạo tông, Nạp Lan U không am hiểu cận chiến cho lắm, lại trong một không gian nhỏ hẹp như thế này, muốn chống lại một quái vận am hiểu cận chiến nhất, không cần nói đã biết rõ kết quả.
Từ trong miệng của hắc giáp ma nhân luôn luôn chảy ra dịch thể làm người khác buồn nôn, điên cuồng nhảy về phía Nạp Lan U. Nạp Lan U đưa cây trường tiên màu hồng trong tay len, vụt một roi, đánh trúng vào thân hình của hắc giáp ma nhân, thế nhưng ngoại trừ phát ra tiếng roi quất, không hề tạo thành bất cứ thương tổn gì cho đối phương.
Hai hắc giáp ma nhân, một trái một phải, trực tiếp khống chế lấy thân hình của Nạp Lan U. Đặng Cổ Tháp nở nụ cười dâm đãng nói:
- Lan Nhã tiểu thư, đây chính là do ngươi tự tìm khổ.
Phanh…, một tiếng nổ, cửa sắt lao ngục bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập tan, vô số kim thủ từ bên ngoài bay vào trong, Đặng Cổ Tháp chưa kịp phản ứng thì đã bị mấy kim thủ đánh trúng ngực, cấp bách lùi lại hai bước, năng nề và vào vách tường, tạo thành một hố sâu trong vách.
Những kim thủ còn lại chia làm hai hướng, công kích về hướng hai gã hắc giáp ma nhân phía trước. Thế nhưng chỉ là tạm thời quấy nhiễu hai hắc giáp ma nhân mà thôi, chưa tạo thàng thương tổn đáng kể nào.
Đặng Cổ Tháp bị đánh đến trở tay không kịp, trong lòng cả kinh. Có người xông được vào đây, hắn cư nhiên một điểm cũng không phát hiện ra được, lẽ nào người này đã đem lục long thủ hộ bên ngoài giết chết rồi hay sao?
Hơn mười kim thủ mặc dù không thể chế phục được hai gã hắc giáp ma nhân, nhưng cũng đủ làm cho chúng chật vật khốn đốn. Hai gã hắc giáp ma nhân rống lên một tràng dài rồi xông thẳng tới, hận không thể đem tên khốn kiếp dám trêu đùa chúng nuốt sống.
Hai gã hắc giáp ma nhân đã có thể xông qua được vòng vây của kim thủ , tiến rất gần cửa lao ngục, đột nhiên một kim thương tỏa sánh chói lọi phóng đến, phù một tiếng, không hề trở ngại đâm sâu vào trong bộ giáp màu đen trước ngực ma nhân, từ phía sau lưng ma nhân thứ hai ló ra ngoài.
Đặng Cổ Tháp quá sợ hãi, một thân lân giáp của hắc giáp ma nhân có thể so sánh với long lân, coi như là binh khí thượng phẩm cũng không thể dễ dàng đâm xuyên qua như vậy, thế mà một kim thương do nguyên lực thực chất hóa tạo thành lại có thể đơn gian xuyên thấu lân giáp của cả hai gã ma nhân, lẽ nào người bên ngoài đã có tu vi địa vương giai?
Cho dù xuyên thủng ngực, nhưng hai gã ma nhân vẫn chưa tử vong. Sinh mệnh của ma tộc so với các sinh mệnh khác cường hãn hơn rất nhiều, cho dù là ma hạch (một loại bộ phận cơ thể cùng loại với trái tim) dừng đập, cũng không lập tức tử vong, vẫn như cũ bảo tồn sức chiến đấu cực mạnh.
Gã hắc giáp ma nhân đằng trước hung tàn đem kim thường từ trước ngực rút ra ngoài, hai mắt đỏ bừng nhìn vào thân ảnh một thanh niên dần dần hiện rõ ngoài cửa vào.
Bị trúng vết thương nặng như vậy mà có thể không cần để ý, con ngươi của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ co rút lại, hay mở ra, trong tay áo lập tức bay ra một đoàn mây màu bạc.
Vừa nhìn thấy đoàn mây màu bạc hai hắc giáp ma nhân giống như nhìn thấy ma thần kinh khủng không gì sánh được, hú lên một tiếng quái dị lập tức hướng vào chỗ cửa không gian vừa mở muốn chạy trốn. Thế nhưng tốc độ của chúng hiển nhiên chưa đủ nhanh, đoàn mâu màu bạc điên cuồng đem hai gã hắc giáp ma nhân bao phủ bên trong, một ít càng điên cuồng hơn, dũng mãnh lao vào trong miệng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chỉ là thời gian mấy hồi thở dốc, hai gã hắc giáp ma nhân chỉ còn lại một đống hài cốt và lân giáp, tất cả nội tạng da thịt bên trong đã bị đám mây màu bạc thôn phệ sạch sẽ.
Nhìn kiệt tác của "tham thị thú", Lâm Khiếu Đường lại có chút tiếc hận, "tham dị thú" còn chưa thể đem toàn bộ xương cốt và lân giáp của hắc giáp ma nhân thôn phệ, hiển nhiên chúng còn chưa tiến hóa đủ.
"Tham thị thú" đã hoàn thành nhiệm vụ, trong nháy mắt đã bay vào trong tay áo của Lâm Khiếu Đường, biến mất không thấy.
Đặng Cổ Tháp vô cùng khiếp sợ nhìn thanh niên đang chậm rãi tiến vào, chính là gã tu luyện giả muốn tìm gặp Lan Nhã tại Phỉ Nhã giao dịch sở lúc ban ngày.
Nạp Lan U có cảm giác không thể tượng tượng nổi, thất thanh nói:
- Lâm tiên sinh…
Một tiếng kêu này làm cho Đặng Cổ Tháp triệt để hồi phục lại tinh thần, thân thể mạnh mẽ hướng về phía trước tạo thành một đường cung đẹp mắt, một đạo huyễn ảnh từ trong cơ thể bắn ra ngoài.
Phụ ma thú, Lâm Khiếu Đường âm thầm giật mình, lão gia hỏa này cư nhiên có được một con phụ ma thú mười ba cấp ẩn dấu trong cơ thể, bất quá triệu hoán sư không đến nỗi cường đại cho lắm, nếu như lúc gặp phải cường địch mà không kịp triệu hoán sủng vật chiến đấu thì thực đúng là chết một cách oan uổng.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường biết rõ đánh lâu không ổn, vừa rồi có thể đắc thủ là do đã chiếm tiên cơ, nếu như lão gia hỏa này có thể triệu hồi được ma tộc cường đại hơn, sợ là bản thân đấu không lại, hơn nữa triệu hoán sư thường tu luyện ác ma phụ thể chi thuật, gã hắc ám triệu hoán sư này đã sớm đem linh hồn bản thân ra trảo đổi, tốt nhất rời đi là thượng sách.
Lâm Khiếu Đường giơ tay lên, cách không một trảo, Nạp Lan u bị một cỗ lực lượng cực mạnh hút lấy, trong nháy mắt đã bay ra ngoài cửa…