Khuôn mặt của Hoa Tiên Tử đỏ bừng, đôi mắt đen láy đói khát nhìn Lâm Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đường đột nhiên cảm thấy ý thức không rõ ràng.
Lâm Khiếu Đường lắc đầu, muốn bảo trì thanh tỉnh, trên bầu trời lại truyền đến những tiếng nổ mạng thật lớn.
Lấy ma thiên tế đàn làm trung tâm, một cỗ sóng xuyng kích cường đại đột nhiên phát ra, nhanh chóng lan truyền.
Mấy người đang điên cuồng công kích ma thiên tế đàn, một điểm chuẩn bị cũng không có, đã bị sóng xung kích đẩy lùi đi tới mấy trượng. thương càng thêm thương, ma thiên tế đàn vốn trong trạng thái bị công kích đột nhiên giống như môt con dã thú tức giận, bắt đầu đánh trả điên cuồng. Các loại xa tuyến, công kích ma pháp, và rất nhiều thủ đoạn công kích không biết tên, đều từ trugn tâm tế đàn với mật độ dày đặc điên cuồng phóng ra xung quanh.
Không gian trong tầng thứ năm càng dần càng rung động kịch liêt hơn…
- Không tốt, nơi này sắp sụp đổ rồi…
Mông Tap gầm nhẹ một tiếng, hắn là người thứ nhất lao tới truyền tống trận.
Tại mỗi một tầng đều có bố trí một truyền tống trận nho nhỏ, nếu như buông tha việc sấm trận thì có thể trực tiếp thông qua truyền tống trận này truyền tống tới tầng ngoài cấm địa.
Toàn bộ không gian đều đang rung động mạnh, trong tế đàn cũng đang bộc phát ra những tiếng thanh minh kinh khủng, phảng phất như thế giới đến ngày tận thế.
Trong lòng mọi người tuy rằng không muốn, thế nhưng không có tâm tiếp tục tìm kiếm tại nơi này, đều nhanh chóng bay về phía truyền tống trận, nhìn mật thất sắp sụp đổ, bị truyền tống ra ngoài.
Nạp Lan U mở mắt trừng trừng nhìn sư phụ và Lâm Khiếu Đường bị mấy xạ tuyến bắn trúng, không gian bắt đầu sụp đổ, sau một khắc, Nạp Lan U nhìn thấy bản thân đang trong một cánh rừng rậm rạp, bản thân đã ở tầng ngoài cấm địa, cách đó không xa là cánh cửa ra ngoài.
Lâm Khiếu Đường cũng muốn mang theo Hoa Tiên Tử chạy trốn, thế nhưng khí lực của nữ nhân này thực sự quá lớn, đặc biệt khi nàng ta đang động tình, so với cọp mẹ còn muốn dã man hơn ba phần, liều mạng xé rách y phục của chính mình, da thịt cũng đã bị phá rất nhiều địa phương.
Nhìn thấy mọi người đều đã ly khai, Lâm Khiếu Đường nóng nảy. Ba. Quay người chính là một cái tát, mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt Hoa Tiên Tử:
- Ngu ngốc, mau tỉnh lại. Không gian nơi này sắp sụp đổ rồi, nếu như không chịu đi sẽ bị cuốn vào trong không gian liệt phùng đó!
Ánh mắt của Hoa Tiên Tử mê ly, căn bản không biết Lâm Khiếu Đường đang nói cái gì. Một đóa hoa mạnh mẽ hiện lên, đem hai người bao phủ vào bên trong.
Lâm Khiếu Đường vừa định sử dụng trảo long thủ, đột nhiên miệng bị một thứ cực kỳ mềm mại bao trùm lại, sau đó một cái lưỡi trơn tuột khẩn cấp trôi vào trong…
Với tư sắc của Hoa Tiên Tử, nếu nói là Lâm Khiếu Đường không động tâm, điều này tuyệt đối là nói dối, thế nhưng tình huống lúc này nguy cơ vạn phần, tiếng oanh minh bên ngoài đóa hoa vang lên không ngừng, mật thất hiển nhiên sẽ bị sụp xuống. Lâm Khiếu Đường cho dù sắc đảm bao thiên, cũng tuyệt đối không dám dưới tình huống như thế này mà thâu hoan.
Mấy trảo long thủ liều mạng trảo lên cánh hoa xung quanh, thế nhưng tu vi của Hoa Tiên Tử cao thâm hơn Lâm Khiếu Đường không biết bao nhiêu lần, trảo long thủ căn bản không có chút hiệu quả nào.
Hiện tại, ý thức của Lâm Khiếu Đường càng dần càng mơ hồ, hương dịch trong miệng Hoa Tiên Tử không ngừng chảy vào trong miệng của Lâm Khiếu Đường, độc tố cũng theo đó mà xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Khiếu Đường.
Trên thực tế, chỉ cần một chút cũng đủ cho người bình thường rơi vào tình trạng ham muốn cực độ không thể nào thoát ra được, lấy tu vi địa vương giai của Hoa Tiên Tử cũng không chống đỡ nổi, Lâm Khiếu Đường tự nhiên không có cách nào chống lại.
Độc linh chỉ có thể hấp thu các loại độc tốc có độc nguyên lực, đối với loại độc tố kích thích như thế này cũng không có biện pháp.
Ý niệm muốn chạy trốn khỏi nơi này trong đầu Lâm Khiếu Đường rất nhanh bị dục vọng mạnh mẽ chiếm cứ…
Không bao lâu, trong đóa hoa hiện lên một màn xuân sắc, một nam một nữ xích lõa ôm nhau triền miên cùng một chỗ, điên cuồng lộn xộn, hận không thể đem đối phương ăn tươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một bàn tay to dã man bò lên gò nhũ phong cao ngất, hung hăng ngắt véo mạnh mẽ, chủ nhân của gò nhũ phong lại kêu lên những tiếng rên rỉ thỏa mãn, chủ nhân của bàn tay to cũng hừ một tiếng, hai bên kịch liệt đáp ứng qua lại lẫn nhau.
Bao dung và tuôn trào kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ…
Lâm Khiếu Đường chưa từng thấy thỏa mãn như thế này, Hoa Tiên Tử cũng chưa từng điên cuồng như vậy, cứ tiếp diễn, trong không gian như muốn sụp đổ, hai vị tu luyện giả chìm trong xuân độc, dưới sự dẫn đường chi phối của cảm giác, kết hợp với nhau…
Không biết đã trải qua bao lâu, hai người uể oai ngủ say, đối với mọi chuyện phát sinh xung quanh hoàn toàn không biết…
Đầu mờ mịt, Lâm Khiếu Đường chậm rãi mở hai mắt, khi thấy một màn bừa bãi xung quanh, mạnh mẽ ngồi dậy, mật thất không hề sụp xuống, tựa hồ như vừa mới trải qua một hồi địa chấn.
- Ngươi tỉnh rồi!
Thanh âm thanh thúy nhưng khàn khàn từ phía Lâm Khiếu Đường truyền đến, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Hoa Tiên Tử quần áo chỉnh tề, vẻ mặt mờ mịt nhìn chính mình.
- n, tỉnh!
Lâm Khiếu Đường đơn giản đáp lại, trong trí nhớ hiện lên một tràng cảnh hỗn loạn, giống như vừa mới trải qua một hồi xuân mộng.
Lâm Khiếu Đường cấp tốc mặc quần áo lên người, đề phòng nhìn về phía Hoa Tiên Tử, tình trạng thân thể của nàng tựa hồ như đã tốt hơn rất nhiều. Thương thế trước đó đã không còn cảm giác được, bản thân nhớ được những chuyện đã xảy ra vậy thì nàng cũng nhất định nhỡ rõ mọi chuyện. Trong lúc vô ý nhìn thấy nàng tắm, suýt nữa gặp phải tai họa sát thân, hiện tại lại làm chuyện động trời này, nữ nhân này chẳng phải là đuổi đến tận chân trời cũng nhất định muốn đem chính mình giết chết…
Hoa Tiên Tử với biểu tình cổ quái nhìn Lâm Khiếu Đường thật lâu, Lâm Khiếu Đường thì đã làm tốt công tác chuẩn bị chạy trốn, chuyện không nên sảy ra cũng đã sảy ra, thần sắc của Hoa Tiên Tử hơi dừng lại nói:
- Ngươi như thế nào lại quen biết đồ đệ của ta?
Trong lòng Lâm Khiếu Đường cả kinh, khôi phục ký ức rồi? Trong miệng cảm thấy khô khốc
- Là ở mấy hội đấu giá trước kia quen biết nàng ta!
Hoa Tiên Tử gật đầu trầm tư một hồi, lạnh lùng nói:
- Không muốn chết, tất cả mọi chuyện phats inh nơi này, không được nhắc tới với bất kỳ ai, cho dù ngươi thân nhất của ngươi cũng như vậy.
Không biết vì sao, khi Lâm Khiếu Đường nghe được những lời này, trong lòng lại không hề cảm thấy dễ dàng, ngược lại có chút phiền muộn và thất lạc, có thể là do bản thân ích kỷ, hoặc ham muốn chiếm giữ.
- Không gian nơi này không hề sụp xuống, chỉ là chúng ta đã hôn mê ít nhất ba ngày rồi.
Hoa Tiên Tử không biết là nói với Lâm Khiếu Đường hay nói với chính mình, nói chung biểu tình cực kỳ đạm mạc.
Lâm Khiếu Đường loại bỏ tạp niệm trong đầu, nhìn bốn phía, lẽ nào phải chờ lần ma pháp trận thủ hộ đến thời kỳ suy yếu tiếp theo mới có thể đi ra ngoài hay sao?
Hai người không nói chuyện với nhau, đều tự đi tìm kiếm lối ra.
Một ngày một đêm cứ như vậy mà thôi qua, nơi này không có mặt trăng và mặt trời thay thế, cũng không có ban ngày và buổi tối, vĩnh viên là khung cảnh trắng xóa.
Ma thiên tế đàn vẫn như cũ huyền phù trên không trung, Lâm Khiếu Đường thực sự không tìm được lối ra, liền bay tới trước ma thiên tế đàn thử thời vận, nếu may mắn có lẽ phát hiện ra thứ gì đó.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường còn đang nghiên cứu các ký hiệu và hoa văn trên tế đàn, bỗng nhiên hắn phát hiện ra phía tảng đá tại tế đàn dĩ nhiên có một khe hở, không giống trước kia hoàn toàn khép kín.
Trong sự hiếu kỳ, Lâm Khiếu Đường đưa tay chạm vào phiến đá, đột nhiên, không hề tốn bao nhiêu sức lực, trực tiếp đem phiến đá nhấc lên, trong tế đàn nhất thời bắn ra quang mang chói mắt.
Sau khi thích ứng được ánh sáng mạnh, Lâm Khiếu Đường có thể nhìn thấy rõ được vật phẩm trong tế đàn, chính là những khỏa đan dược phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, ước chừng hơn hai mươi khỏa.
- Linh vương đan!
Hoa Tiên Tử không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh kinh ngạc nói.
Đây là linh vương đan trong truyền thuyết, có thể đề cao xác suất tụ linh thành công lên tới 50%, Lâm Khiếu Đường âm thầm nghĩ, nhiều linh vương đan như thế này hẳn là thừa đủ để bản thân có thể trùng quan tiến nhập linh hồn giai.
Lâm Khiếu Đường nhìn phiến đá trong tay rất không giải thích được, vì sao trước đó vô luận là dùng phương pháp gì cũng không thể làm cho nó động đậy dù chỉ một chút, thế mà hiện tại lại có thể đơn giản nhấc lên.
Hoa Tiên Tử tựa hồ như nhìn ra nghi hoặc của Lâm Khiếu Đường
- Trước đó, tuy rằng cơ thể của ta trong trạng thái hôn mê, thế nhưng mọi chuyện phát sinh xung quanh vẫn được nguyên linh nhìn thấy tất cả, tế đàn này được gia trì một loại ma pháp trận cực kỳ đặc thù bảo vệ. Tầng ma pháp trận trên tế đàn chỉ khởi động khi ma pháp trận bên ngoài cấm địa đến thời kỳ suy yếu, nếu như thời kyd suy yếu trôi qua, trận pháp tự động biến mất. Muốn đoạt được vật trong tế đàn, kỳ thực vô cùng đơn giản, chỉ cần chí tử địa nhi hậu sinh (đặt bản thân trong tình trạng chết để tìm đường sống) là có thể thuận lợi đoạt được.
- Tiền bối, vãn bối chỉ cần mấy khỏa là được…
Biểu tình của Lâm Khiếu Đường rất chăm chú cẩn thận nói, chỉ là hắn chưa nói xong thì đã bị tiếng cười thanh thúy của Hoa Tiên tử cắt đứt.
- Phốc xích…
Hoa Tiên Tử cười thành tiếng
- Dâm tặc, ngươi sợ ta như vậy hay sao? Ta từ lâu đã tiến nhập vào địa vương giai hậu kỳ, linh vương đan đối với ta có tác dụng gì? Ngươi thích thì có thể lấy toàn bộ là được, không cần phải chia phần cho ta, lại càng không cần lo lắng chuyện giết người diệt khẩu một mình đoạt hết mọi vật, đối với tu vi của ta mà nói cho dù dùng hết vạn khỏa linh vương đan thì cũng không có kết quả gì hết.
Khuôn mặt của Lm Khiếu Đường hơi nóng lên, bản thân thực ra đã đa tâm rồi, bất quá hiện tại hắn trong hoàn cảnh yếu thế, lại có hành động mạo phạm trước đó, cẩn thận một chút là tốt nhất, vạn nhất động phải nghịch lân của Hoa Tiên Tử, điều này tuyệt đối là một chuyện cực xấu. Trong lòng thì nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn kỳ quái nói:
- Vậy thì tiền bối đến nơi này là vì cái gì?
- Sở Tĩnh Tư
- Ách…, tiền bối, vãn bối vô tri, "Xử Cảnh Ti" là bảo bối gì?
Không biết vì sao mỹ nhan của Hoa Tiên Tử đỏ bừng lên, đôi vai mềm mại run nhè nhẹ.
Lâm Khiếu Đường còn cho rằng bản thân đã nói sai cái gì, lại một lần nữa đề phòng.
Nhìn thấy cử động của Lâm Khiếu Đường, Hoa Tiên Tử rốt cuộc không thể khống chế được hành động của chính mình, cười thành tiếng thật lớn:
- Ha ha… Ha ha ha…, ngươi ngươi, thực sự quá buồn cười rồi, ha ha ha…
Kinh ngạc nhìn Hoa Tiên Tử cười đến gập người lại, Lâm Khiếu Đường lúng túng không hiểu ra sao, không biết là bản thân quá khôi hài, hay là Hoa Tiên Tử có điểm thần kinh không ổn định.
Hoa Tiên Tử thật vất vả mới nhịn được cười
- Dâm tặc, ta trong cảm nhận của ngươi đáng sợ đến vậy hay sao?
Nói nhảm, lão tử nếu như có tu vi chí tôn cao hơn ngươi đến hai giai vị, nhìn ngươi có sợ ta hay không? Trong lòng Lâm Khiếu Đường tự kêu la, ngoài miệng thì thành thật nói:
- Tiền bối chính là đương đại cao nhân, vãn bối chỉ là kính trọng ngài mà thôi.
- Hừ, nhìn lén ta tắm cũng là kính trọng hay sao?
Bỗng nhiên lời nói của Hoa Tiên Tử hơi căng thẳng, bất quá trong ánh mắt vẫn hiện rõ một tia giảo hoạt không hề thay đổi.
Lâm Khiếu Đường không dám lên tiếng. việc này chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên mà thôi, nhiều lời vô ý, một hồi trầm mặt, khiến cho lưng Lâm Khiếu Đường cảm thấy tê dại, không thể để cho trầm mặc kéo dài dẫn đến việc vị cao nhân trước mặt này giận chó đánh mèo, cho bản thân một trận tơi bời, Lm Khiếu Đường không khỏi tự tìm cách hỏi:
- Tiền bối, "Xử Cảnh Ti" rốt cuộc là bảo bối gì? Vãn bối thực sự chưa bao giờ nghe qua, chẳng lẽ lại là trấn mộ chi bảo của thượng cổ đại thần hay sao?
Hoa Tiên Từ trắng mắt liếc nhìn nói:
- Thật lâu trước đây, tên của bản tiên tử chính là Sở Tĩnh Tư, tên dâm tặc ngươi, lúc nào cũng chỉ có một tiếng tiền bối, bản tiên tử nghe đến phát phiền. Tên đã nói cho ngươi rồi, ngươi cứ thế mà gọi, tiếp tục gọi là tiền bối, vậy thì tự vả vào miệng.
Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên dị dạng, đối với khẩu khí cả vú lấp miệng em của Hoa Tiên Tử rất là khó chịu, nữ nhân này vô luận là mạnh hay yếu, cuối cùng vẫn là một người, chẳng lẽ lại sợ bị gọi là tiền bối hay sao chứ? Đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi, chỉ là không muốn dẫn đến tranh chấp vô ích mà thôi.
Lâm Khiếu Đường có chút nổi giận nói:
- Sở nha đầu, nếu như ngươi đã không cần đan dược này, vậy thì bản dâm tặc ta không cần phải khách khí nữa.
Nói xong, Lâm Khiếu Đường gập tay lại, một trảo long thủ hiện lên lao vào trong tế đần cướp đoạt, đem hai mươi ba khảo linh vương đan hễ quét là sạch, mà Hoa Tiên Tử đứng một bên lại bắt đầu cười đến co người lại.
- Dâm tặc ngươi, thực sự thú vị, tại Kỳ Đông đại lục, cho dù lão quái vật Thông Thiên lão tổ kia nhìn thấy ta, cũng không dám gọi ta cái danh xưng ấy, thực là không biết tên dâm tặc ngươi nhát gan như chuột hay là gan to lớn mật nữa.
Hoa Tiên Tử vừa cười vừa nói.