Đấu Y

Chương 222: Người quấy nhiễu


- Người nào?

Lộ Hi cảnh giác nhìn xung quanh nặng nề hỏi.

- Lời vô ích thật nhiều, nếu như các ngươi không ra, vậy thì lần công kích thứ hai phát động,, các ngươi đừng nghĩ đến việc ra ngoài nữa.

Không trung lần thứ hai truyền đến giọng nữ nhân cực kỳ dễ nghe.

Sáu người cùng đối mặt nhìn nhau, khi quang hoa lần thứ hai xuất hiện, không hề chần chờ cùng nhau hướng về phía quang hoa phát ra chạy đi.

Phạm vi bao phủ của ma pháp trận vượt qua tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, hầu như là một thị trấn nhỏ vậy, lại thêm hiệu quả mê huyễn, cảm giác thực tế lại còn lớn hơn rất nhiều. Quang hoa chỉ là loại chỉ dẫn đầu tiên, phí sau còn có khá nhiều loại động vật nhỏ biến ảo chỉ dẫn hướng đi.

Chuyển hướng nhiều lần, thật vất và sáu người mới ra khỏi ma pháp trận được.

- Không nên lộn xộn, các người đang ở trong rất nhiều ma pháp trận lớn nhỏ vây quanh, hiện tại đã đến một ma pháp trận nhỏ, một lúc nữa sẽ có bóng thú hư huyễn chỉ dẫn, đi theo nó là có thể ra ngoài được rồi.

Giọng nữ tử thần bí lại vang lên lần nữa.

Dưới sự dẫn đường của bóng thú, sáu người mất thời gian hai thời thần mới ra khỏi ma pháp trận được, tiến vào trong dải đất bốn bề núi lửa dậy sóng, không trung mơ hồ huyền phù rất nhiều quang cầu trong suốt, trên mặt đất lại nhìn thấy rất nhiều ma thú đang chạy trốn.

Kỳ cảnh bốn phía làm cho lão ma pháp sư Ba Mã nhô lên, cả kinh kêu:

- Thiên võng!

Năm người khác cả kinh, thiên la địa võng là thập cấp ma pháp trận, cho dù là linh hồn giai xông vào trong muốn ra ngoài còn vô cùng khó khăn, nếu như trên người không có trang bị ma pháp hoặc tuyệt chiêu nào mà nói, rất có khả năng vị vây khốn cực lâu.

Dọc đường đi sáu người nhìn thấy rất nhiều ma pháp trận kỳ dị, ngoài trừ mấy ma pháp trận cực kỳ nổi danh thì những ma pháp trận khác sáu người hoàn toàn không biết tên.

Hơn nữa, mỗi một ma pháp trận đều có một ma thú khôi lỗi tương ứng trông coi mà những khôi lỗi ma thú này ít nhất cũng có tu vi sư giai tiêu chuẩn.

Bản thân có nhiều ma pháp trận và ma thú khôi lỗi như vậy, vậy thì lĩnh chủ phiến rừng rậm này chắc là một vị ẩn sĩ cao thâm mạt trắc.

Chẳng lẽ lại là nơi ẩn cư của một vi cao thủ đại lục hay sao chứ? Sáu người đồng thời xuất hiện suy nghĩ này trong đầu, thực tế loại khả năng này tương đối cao.

Trong khi sáu người đang mờ mịt không biết làm cái gì, một bóng hình xinh đẹp tại hư không trước mắt chậm rãi thành hình. Một nữ tử báo nhân có vóc người yểu điệu, thân hình cực kỳ quyến rũ xuất hiện trước mắt sáu người.

Ngả Tháp đung đưa đôi miêu nhĩ hiếu kỳ đánh giá sáu người, hơn chín năm qua lần đầu tiên có người vượt qua hai tầng mê huyễn ma pháp trận, tiến nhập vào trong tầng phòng ngự ma pháp trận thứ ba này.

Khu vực này kỳ thực cũng không phải là chỗ nào hẻo lánh, hơn chín năm qua, bình quân cứ cách ba tháng lại có người xông vào ma pháp trận. Bất quá đại đa số chỉ là những mạo hiểm giả tu vi không cao, hoặc là những thợ săn bình thường của các thôn trang gần đó, thông thường đều tại tầng ma pháp trận mê huyễn thứ nhất đã bị mê thất phương hướng, vài ngày sau lại bị dẫn đạo ra bên ngoài.

Rất ít người có thể tiến vào tầng thứ hai, đạo thứ ba chưa từng có người nào tiến vào, một khi tiến vào tầng ma pháp trận thứ ba này thì công năng ma pháp trận lấy việc tiêu diệt kẻ xâm phạm là chính chứ không phải là dẫn đường nữa.

Đã hơn chín năm chưa từng nhìn thấy ngoại nhân làm cho Ngả Tháp vô cùng tò mò, đôi miêu nhĩ vô ý thức không ngừng lay động, nhãn thần phảng phất giống như trẻ con nhìn sáu người, tràn ngập vẻ mới mẻ.

Vưu Na rất không hiểu vị báo nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt, từ lúc nào thú nhân lại có trận pháp sư lợi hại đến như vậy?

Sự nghi hoặc của Ba Mã lại càng nồng đậm hơn, bởi vì hắn có thể khẳng định được rằng trên người vị báo nữ này không hề có lấy một tia ma pháp lực dao động, tuyệt đối là một vị chiến sĩ thú nhân tộc, người thuộc chức nghiệp chiến đấu cũng có thể chế tạo ma pháp trận hay sao? Cho dù chế tạo được cũng tuyệt đối không thể làm ra ma pháp trận lợi hại như vậy.

Đối với ánh mắt hoài nghi của sáu người này, Ngả Tháp cực kỳ lơ đễnh, giật giật cái lỗ tai nói:

- Các ngươi là người phương nào? Vì sao lại xông vào lãnh địa tư nhân?

Lão ma pháp sư tiến lên một bước rồi nói:

- Chúng ta là dong binh của thiên không dong binh đoàn, trong quá trình tìm kiếm hỏa tinh lạc đường đến nơi đây, mong rằng chủ nhân nơi này có thể tha thứ.

Ngả Tháp quyệt quyệt miệng, phiền não thở dài một hơi nói:


- Các ngươi thực sự là dong binh đoàn? Ta còn tưởng là quý tộc nào đó lạc đường!

- Ha ha ha, ta đã nói rồi mà, nhất định là người thuộc dong binh đoàn, ánh mắt của lão ải nhân tuyệt đối không sai được.

Một thanh âm thô lỗ khác từ phía sau truyền đến, trong hư không một trận rung động nhè nhẹ, lão ải nhân thình lình xuất hiện phía sau báo nữ.

Thế giới này điên thật rồi? Tư duy của lão ma pháp sư hầu như đình trệ, thú nhân và ải nhân như thế nào lại ở chung một chỗ? Điều này không có khả năng mà!

Khi lão ải nhân xuất hiện, trong mắt của gã kỵ sĩ tuổi còn trẻ hiện lên một đạo quanh hoa, nguyên lực ba động trên người báo nữ chỉ là sư giai sơ kỳ mà thôi, thế nhưng lão ải nhân mới xuất hiện ít nhất cũng là cao đẳng ải nhân chiến sư, thế nhưng lí do chân chính làm cho Đức Tạp Tư chú ý chính là cây hắc bổng thô to phía sau lưng lão ải nhân, tựa hồ như hắn đã gặp qua tại nơi nào đó.

Năm người còn lại đều phát hiện ra vấn đề giống nhau, bởi vì đã từng có một ải nhân mang theo hắc bổng giống như thế, có thể hình thức không quá giống nhau, thế nhưng ba động khí tức trên hắc bổng phóng ra thì cực kỳ giống nhau.

- Cho ngươi!

Ngả Tháp không cam lòng tung một khối khoáng thạch màu lửa đỏ cho Tác Cáp Đồ.

Lão ải nhân giơ tay tiếp lấy, đắc ý nhìn chiến lợi phẩm trong tay nói:

- Tiểu nha đầu, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, không nên chơi đánh đố với ải nhân, mười lần muốn thua đến chín lần rưỡi, tính không ra nữa rồi.

- Hừ, trùng hợp mà thôi, lần sau Ngả Tháp nhất định thắng lại gấp đôi.

Ngả Tháp nắm bàn tay nhỏ bé lại khua khua không phục nói.

Lão ải nhân lau lau chòm râu tràn đầy miệng rộng nói:

- Lần sau ngươi cũng vẫn bại dưới tay lão ải nhân mà thôi.

- Chờ xem!

Ngả Tháp trợn mắt nói.

Sáu người mờ mịt nhìn lão ải nhân và thiếu nữ báo nhân đột nhiên xuất hiện, hai người này hiển nhiên đã quên bọn họ rồi.

Ba Mã vội ho một tiếng rồi nói:

- Thỉnh hỏi các ngươi là chủ nhân nơi này hay sao?

Xiêm áo của Ngả Tháp nhẹ nhàng phất ra nói:

- Đừng quản chuyện ai là chủ nhân ở đây, tốt nhất các ngươi nhanh đi một chút, nếu như bị Tân Tây Á tỷ tỷ biết có người quấy nhiễu, nhất định sẽ hung hăng cho các người ăn chút đau khổ. Lần trước có người xông vào điểm cuối cùng của tầng ma pháp trận thứ hai, vừa lúc bị tỷ tỷ phát hiện đội ngũ ba người bọn họ. Các người rất may mắn hôm nay là trách nhiệm của ta và ải nhân gia gia. Bất quá Tân Tây Á tỷ tỷ cực kỳ mẫn cảm, nếu như không chú ý nhất định tỷ tỷ sẽ phát hiện ra các ngươi!

Nghe xong những lời này, sáu người ngoại trừ Ba Mã và Vưu Na ra, bốn người khác đều nhíu nhíu đầu lông mày, Lộ Hi càng vươn cao bộ ngực nói:

- Hừ, ở đây rõ ràng vẫn trong lãnh thổ của Thụy Ma Nhĩ quốc gia, từ lúc nào đã trở thành lãnh địa tư nhân rồi!

Ngả Tháp còn muốn nói cái gì, lai bị lão ải nhân ngăn lại, lão ải nhân gọi ra một linh điểu hư huyễn nói:

- Các ngươi muốn xuyên qua hỏa sơn để tiến vào Nạp Đạt Tư công quốc, đi theo nó là đươc rồi, nhanh đi!

- Ai cũng không cho đi!

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên từ trong không trung truyền đến, một bóng đen trong nháy mắt thành hình, tiếp đó một đạo ngân quang từ góc nhỏ không có khả năng xuất hiện phóng ra.

Ngân quang thẳng hướng Ba Mã, lão ma pháp sư nhất thời quá sợ hãi, hiện tại tiến tới cự ly gần như thế này đối với ma pháp sư mà nói thực sự chí mạng.


Hoàng kim đấu khí toàn thân Đức Nạp Tư bành trướng, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt lão ma pháp sư, ngân thương trong tay dễ dàng tiếp được ngân quang, chuyển nguy thành an.

- Cám ơn ngươi!

Sắc mặt Ba Mã tái nhợt nhìn bóng lưng tiêu sái của Đức Nạp Tư vô thức nói.

Đức Nạp Tư hơi hơi gật đầu, đôi mắt tinh anh lại tập trung nhìn vào một gốc đại thụ cành lá tốt tươi, cất cao giọng nói:

- Các hạ xuất thủ có phải quá độc ác, chúng ta cũng không có ác ý gì, chỉ là những dong binh lạc đường mà thôi, coi như là đã quấy rầy các hạ, cũng không cần thiết phải hạ sát thủ chứ?

- Dong binh lạc đường? Vậy đám binh mã phía sau là chuyện gì xảy ra?

Phía sau đám cành lá um tùm truyền đến thanh âm nữ tử tràn đầy hàn khí, nếu như không phải quá mức lãnh đạm thì thanh âm này thực sự nghe rất êm tai.

Ầm ầm…

Đúng lúc này, phía sau truyền đến rất nhiều tiếng nổ mạnh, sự rung động mạnh mẽ thậm chí truyền đến tận nơi này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sáu người cả kinh, Đức Nạp Tư vẫn như cũ đề phòng nhìn về phía đám cành lá tốt tươi, hơi áy náy nói:

- Ta lấy vinh quang của kỵ sĩ ra thề, chúng ta với đám người phía sau không có liên quan.

- Đúng vậy sao? Vậy thì kỳ quái rồi, cách hành vi lộ tuyến lại không sai chút nào!

Giọng nữ nhân lại truyền đến lần nữa.

Toa, ngân quang lại lóe lên, không chờ Đức Nạp Tư giải thích, chủ nhân thanh âm bắt đầu công kích.

- Những người này thế nào lại không nói lý như vậy chứ!

Lộ Hi căm tức, tiến về phía trước một bước, ngăn trước mặt Ngả Tháp thuận thế kéo Ba Mã ra phía sau.

Hai gã trung niên cũng đã rút kiếm ra bảo hộ trước người Ba Mã và Vưu Na.

- Ngả Tháp, dường như chúng ta đã dẫn sói vào nhà mất rồi!

Tác Cáp Đồ bắt đầu lên tiếng.

- Thế nhưng, ta xem bọn hắn dường như không phải người xấu nha!

Ngả Tháp ngây thơ giật giật đôi miêu nhĩ tam giác cực kỳ khả ái.

Lão ải nhân nhún vai, từ chối cho ý kiến nói:

- Muốn đánh nhau?

- Nói vậy, Tân Tây Á tỷ tỷ thực sự sẽ giết chết bọn họ.

Ngả Tháp hơi lo lắng.

- Vạn nhất bọn họ thực sự tới bắt chúng ta thì làm sao bây giờ?

Tác Cáp Đồ thổi thổi râu mép nói.

Giữa sân, Đức Nạp Tư và Tân Tây Á đã sớm giao thủ với nhau hơn mười hiệp. Quanh thân Đức Nạp tư bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, đây chính là biểu hiện của hoàng kim đấu khí có thành tựu, hiển nhiên là một vị đại địa kỵ sư trung kỳ, thanh trương thương ngân sắc trong tay được sử dụng đến xuất thần nhập hóa, ám nguyệt song đao của Tân Tây Á và ám sát thuật dĩ nhiên không thể phá được phòng ngự của đối phương trong thời gian ngắn.

Lộ Hi đối với Đức Nạp Tư vẫn cực kỳ tự tin càng nhìn càng kinh hãi, thất thanh nói:

- Công chúa, đối phương cũng là đại sư giai, rất có khả năng là chủ nhân chân chính của nơi này!

Ám dạ tinh linh? Này… đây là chuyện gì sảy ra? Lão ma pháp sư Ba Mã thực sự có điểm rối loạn. Một lão ải nhân, một thiếu nữ báo nhân rồi lại thêm một ám dạ tinh linh, tổ hợp này rốt cuộc là tổ hợp gì?

Vưu Na giật mình nhìn ám ảnh nhỏ bé không ngừng phóng ra ngân quang, không sai, đó chính là một ám dạ tinh linh thích khách đại sư giai, trong các loại chức nghiệp cận chiến, bọn họ hầu như là người cực mạnh, Đức Nạp Tư sợ là không phải đối thủ.

Nhưng mà, giờ phút này, tiếng nổ phá hoại xa xa càng dần càng truyền đến mạnh hơn. Đám truy binh vẫn đi theo dấu chân của Vưu Na rốt cuộc đã đến rất gần.

Đối với kỵ sĩ mà nói, cận chiến trên mặt đất vốn không phải là sở trường của bọn họ, cho dù thực lực của hắn rất mạnh, thế nhưng khi chống lại vương giả cận chiến trên mặt đất, rõ ràng lực bất tòng tâm, kỵ sĩ thuộc về chức nghiệp chiến đấu cự ly trung bình, và còn cần có tọa kỵ mới có thể phát huy hoàn toàn thực lực.

Đức Nạp Tư bên ngoài thì bình tĩnh chống đỡ những đòn tấn công sắc bén của đối phương, thế nhưng trong lòng lại kêu khổ không ngớt, tốc độ của ám ảnh thích khách thực sự quá nhanh, góc di động hay phương hướng cũng cực kỳ quỷ dị, tần suất càng nhanh đến kinh người, Đức Nạp Tư muốn sử dụng công kích quy mô sát thương lớn cũng không thể sánh được, chỉ có thể trong tiết tấu công kích của đối phương tiến hành chống lại một cách bị động, bại thế đã hiện ra.

Toa toa toa, ba luồng ngân quang đồng thời hiện lên, Đức Nạp Tư kinh hãi, thanh trường thương trong tay giờ phút này lại dường như dài quá mức, khi đạo ngân quang thứ tư hiện lên, thanh trường thương của Đức Nạp Tư lặng yên rơi xuống đất, luồng ngân quang thứ năm theo nhau mà đến.

- Dừng tay, nếu không ta sẽ giết nàng!

Vưu Na không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Ngả Tháp, môt bộ quyền sáo che nửa tay bằng kim chúc màu hồng lặng lẽ gác lên cái cổ thon dài mềm mại của Ngả Tháp.