Lâm Khiếu Đường thu lại lam châu, chỉ là ước định những hai mươi năm, tựa hồ Lâm Khiếu Đường không có chút trông đợi gì vào điều này, lại càng không biết được hai mươi năm sau bản thân còn có thể quay lại đây được nữa hay không. Bất quá tiểu mập mạp và vị tiểu thư nhân ngư này làm Lâm Khiếu Đường nhìn rất thuận mắt, nên hắn cũng không từ chối nhiều.
Trở lại thị trấn nhỏ thì đã là lúc hắn ly khai ngày thứ mười một, loại thị trấn nhỏ phương tây này luôn luôn làm cho Lâm Khiếu Đường có chút không quen. Ẩm ướt, u ám không nói, lại còn luôn luôn có gió lạnh nhè nhẹ thổi qua. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bầu không khí trong thị trấn nhỏ này so với trước kia tựa hồ như không giống như thường ngày, mọi nhà trên con đường hắn đi đều đóng kín không có môt bóng người, mấy quán bar náo nhiệt trước đó cũng đóng cửa không hề buôn bán, tựa hồ như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.
Có vài cỗ khí tức nguyên lực khổng lồ bao phủ toàn bộ thị trấn nhỏ, Lâm Khiếu Đường thu liễm khí tức cẩn thận từng li từng tí đi tới quảng trường rộng nhất thị trấn, nơi mà hầu như mọi người đều tụ tập, dường như là có một cuộc họp mặt nào đó. Lâm Khiếu Đường đi theo vài người rải rác gia nhập vào đoàn người, chậm rãi áp sát, xen lẫn vào trong đám đông.
Trong quảng trường có một đội quân chỉnh tề xếp hàng, ăn mặc rất kỳ quái, trên người bọn hồ đều có khí tức nguyên lực cực kỳ cường đại. Trung tâm quảng trường có một gã nam tử mặc bộ y phục màu hồng đang diễn thuyết cái gì đó.
Người này chí ít đã có tu vi sư giai, ma pháp nguyên lực cường đại trên người hắn ba động mạnh mẽ không hề giấu diếm, mơ hồ có thể nhìn thấy trên người hắn phát ra quang mang mông lung.
- Mọi người không nên kinh hoàng, sở thẩm phán thánh đường chúng ta đến nơi này chính là để bắt một dị giáo đồ Đạt Khắc giáo. Trước đó không lâu giáo hoàng đại nhân đã thông qua thuật tiên đoán, phát hiện nơi này có lực lượng hắc ám ba động dị thường, nếu như mọi người có thể phát hiện ra nhân vật nào đó khả nghi đi qua bản trấn mà nói, thỉnh nhanh chóng đến thông báo cho chúng ta biết, nếu như tin tức chuẩn xác thì có thể nhận được một trăm tử tinh tệ tiền thưởng, nếu như có thể bắt được thành viên nòng cốt của Đạt Khắc giảo thì có thể lập tức được phong tước vị…
- Phó giáo đại nhân, tiểu nhân phát hiện ra một nhân vật rất khả nghi xuất hiện tại bản trấn.
Phía dưới đã có người hét lên.
Nam tử mặc hồng y trên đài vẻ mặt rất thong dong nói:
- Ở đâu? Ngươi chỉ cần đi ra và xác nhận được thì có thể đến lĩnh một trăm tử tinh tệ.
- Chính là hắn!
Kẻ la hét chuẩn xác chỉ vào Lâm Khiếu Đường vừa mới chen vào trong đám đông. Lâm Khiếu Đường nhất thời cả kinh, lúc này mới phát hiện ra kẻ đó chính là gã tùy tùng gặp tại nhà của lão ải nhân Tác Cáp Đồ lần trước.
- Phó giáo đại nhân, người này không giống như chúng ta, hắn có mái tóc màu đen.
Gã tùy tùng cực lực biểu hiện.
Tinh quang trong mắt nam tử mặc hồng y chợt lóe. Mái tóc màu đen chính là một trong những đặc thù của thượng tầng giáo đồ Đạt Khắc giáo, bàn tay to huy lên.
- Bắt hắn!
Những thánh võ sĩ đứng xếp hàng chỉnh tề bốn phía lập tức hành động, hướng về phía Lâm Khiếu Đường bước tới, tạo thành một vòng vây rất lớn.
Nam tử mặc hồng y khí thế mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không nghĩ rằng những thủ hạ của bản thân sẽ thất thủ, cực kỳ nhàn nhã hướng về phía gã tùy tùng vừa rồi hỏi xem có thấy người có tiếp xúc cùng với người khác hay không.
Gã tùy tùng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hơn mười ngày trước, tiểu nhân nhìn thấy hắn ở lại nhà của gã thợ rèn Cáp Tác Đồ trọn một đêm.
- Nga! Tác Cáp Đồ chính là cư dân cũ của bản trấn, nhìn thấy người khả nghi tại sao không bẩm báo?
Nam tử mặc hồng y liếc mắt nhìn về phía lão ải nhân Tác Cáp Đồ đứng ở đầu đoàn người.
Lúc này Tác Cáp Đồ đang cầm bầu rượu vừa xem vừa uống, nghe được những lời này, hoàn toàn thất vọng:
- Có sinh ý tới cửa lão ải nhân chung quy không thể chối từ, nếu không sẽ phải chết đói sao?
- Làm càn, Tác Cáp Đồ ngươi như thế nào có thể nói như vậy đối với phó giáo đại nhân đây!
Tây Mông vẫn đứng một bên nắm lấy cơ hội biểu hiện lập tức nói.
- Ải nhân không nói với cẩu!
Khuôn mặt của Tác Cáp Đồ không có nhiều biểu cảm nói, tựa hồ như hài tử bướng bỉnh bình thường.
- Ngươi chính là gian tế nhiều năm trước gia nhập của Đạt Khắc giáo phái tới.
Tây Mông hổn hển kêu la.
Rốt cuộc là chạy hay là chiến, Lâm Khiếu Đường có chút do dự. Chỉ là có thể chạy trốn được hay sao? âm thầm hối hận việc tiến đến quảng trường, nguyên bản hắn muốn biết một chút tin tức, vậy mà những tên này lại ngang ngược như vậy.
- Ta còn nhìn thấy người này đi đến quán của Cáp Lợi.
Có người lại kêu lên.
Hai chân của Cáp Lợi run run đứng trong đám đông nhìn bốn phía, thê tử bên cạnh hắn thậm chí còn bật khóc.
- Phó giáo đại nhân. Oan uổng a!
Cáp Lợi huỵch một tiếng quỳ trên mặt đất kêu to.
- Phó giáo đại nhân, tiểu nhân chỉ là một thợ may, có người tới cửa đặt may y phục, thì tiểu nhân nhận may, cũng không có dị tâm nào a.
- Ngươi nói bậy, rõ ràng người kia đi vào thật lâu mới đi ra, nhất định là các ngươi bí mật thương nghị sự tình nào đó.
Người vừa rồi lập tức nổi giận nói.
Gã nam tử mặc hồng y đứng một bên hơi hơi híp mắt lại, không nghĩ tới hiện tại lục soát lại bắt được ba con cá lớn, mặc kệ có phải là gian tế của Đạt Khắc giáo hay không, hiện tại bản thân đã có thể lập công được rồi, chỉ cần bắt lấy ba kẻ này rồi đem lên hỏa thiêu, nhiệm vụ của bản thân đã có thể hoàn thành.
- Một chút dấu vết cũng không được bỏ qua, bắt lấy cả ba người này cho ta.
Nam tử mặc hồng y phấn chấn nói.
- Các ngươi nhìn, trong lòng Cáp Lợi nhất định có quỷ, bằng không sao hắn phải chạy, nhanh bắt lấy hắn.
Có người hô lớn.
Ba gã thánh đường võ sĩ đã đến gần Lâm Khiếu Đường, một người trong đó đưa tay lên muốn công kích vào bụng Lâm Khiếu Đường, thông thường chỉ cần một chút như vậy thì phạm nhân lập tức thành thật xuống. Còn hai gã còn lại thì đứng một chỗ chăm chú nhìn chằm chằm vào thanh cự kiếm phía sau gã kiếm sĩ nhỏ bé.
Toa…
Một đạo ngân quang hiện lên!
Ba gã thánh đường võ sĩ kinh ngạc nhìn hạ thân của chính mình, thế giới xung quanh đột nhiên lung lay sụp đổ, phần eo toàn bộ bị mở rộng ra, thân trên và thân dưới đã tách riêng.
- A…
Tiếng kêu của nữ nhân.
- Giết người rồi. Dị giáo đồ đều có linh hồn tà ác, nhanh bắt lấy hắn.
Có người hò hét.
Xung quanh nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Trong nháy mắt xuất thủ, Lâm Khiếu Đường liền bay lên trời, thế nhưng chỉ cách mặt đất hơn mười thước đã bị bắt ngược lại.
- Muốn chạy trốn hay sao? Bản giáo đã sớm sắp đặt ma pháp trận cấm chế!
Nam tử mặc hồng y âm trầm nói.
Lúc này những gã thánh đường võ sĩ đã rút ra bội kiếm của mình, đồng thời phóng về hướng Lâm Khiếu Đường. Lâm Khiếu Đường không thể bay lên, không kịp nghĩ nhiều liền giao đấu với mấy tên võ sĩ đầu xông đến trước tiên.
Ải nhân Tác Cáp Đồ cũng bị một đám võ sĩ thánh đường vây quanh, bởi vì ải nhân chiến sư uy danh truyền xa, trong lúc nhất thời đúng là không có người nào dám mạo muội xuất thủ.
- Một đám thùng cơm, còn lo lắng cái gì, lên cho ta.
Nam tử mặc hồng y đứng ở trên đài cao nhìn thấy một màn như vậy nhất thời tức giận nói.
Một gã thánh đường võ sĩ cố lấy dũng khí đánh về phía Tác Cáp Đồ. Phanh, chỉ nghe thấy một tiếng trầm muộn, tên võ sĩ giống như diều đứt dây bị gió mạnh thổi bay ra ngoài, va ngã ba bốn người phía sau, lại bay thêm mấy trượng mới rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu liền không còn hô hấp.
Trong tay lão ải nhân không biết từ khi nào đã có thêm một thanh thiết chùy thật lớn dữ tợn hướng về phía những gã võ sĩ còn lại rít gào.
Cáp Lợi lại không may mắn như Tác Cáp Đồ và Lâm Khiếu Đường, ngoại trừ tay nghề may vá y phục thì hắn không còn năng lực nào khác, chạy được năm bước đã bị một gã võ sĩ thánh đường bắt được, thê tử của hắn đồng dạng cũng không thể tránh thoát được.
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên liên tưởng tới thời kỳ hắc áp của Châu u thời trung cổ, tình huống nơi này tựa hồ như cực kỳ giống nhau.
Những tên bị tẩy não căn bản không nghe nói lý.
Những gã võ sĩ thánh đường này bất quá chỉ có tu vi sĩ giai hiển nhiên không thể chống đỡ được Lâm Khiếu Đường, chỉ trong thời gian mấy cái chớp mắt, lại có thêm năm người chết dưới kiếm.
Tác Cáp Đồ đã làm một cư dân nơi này lâu như vậy, hiển nhiên cực kỳ minh bạch hậu quả khi bị bắt được, huống hồ chủng tộc ải nhân là một chủng tộc cố chấp, coi như là chết đi thì họ cũng tuyệt đối không thúc thủ chịu trói.
Trên người Tác Cáp Đồ phát ra đấu khí màu hồng, đó chính là đấu khí đặc biệt của ải nhân tộc "liệt hỏa đấu khí". Thanh đại thiết chùy hơn một trăm cân, mỗi một lần vung lên là đoạt lấy một tính mạng của thánh đường võ sĩ, cận chiến cho đến bây giờ vẫn là sự kiêu ngạo của ải nhân.
Chỉ trong chốc lát hơn mười gã võ sĩ bao vây lão ải nhân đã bị tử thương hơn một nửa, những gã còn lại đều kéo dài cự ly không dám tiếp xúc quá gần lão ải nhân.
- Tiểu tử, muốn sống thì hãy chạy theo lão ải nhân ta!
Tác Cáp Đồ đột nhiên quát to một tiếng, đưa vài bày ra tư thế xung phong, dưới chân mạnh mẽ đạp một bước, keo theo thiết chùy, hướng về phía một lỗ hổng quảng trường xông ra ngoài.
Lâm Khiếu Đường nghe tiếng, chém ra một đạo kiếm khí, thân ảnh lập tức lóe lên đuổi theo sau.
Con mắt của nam tử mặc hồng y híp lại, hướng về một phương hướng làm một thủ thế.
Bỗng nhiên một trận gió xoáy nổi lên, lão ải nhân chưa chạy được xa đã bị một lực lượng rất lớn đẩy ngược lại, đại thiết trượng vẫn như cũ kéo lê trên mặt đất đến mấy chục trượng, tạo thành một đường rãnh thật sâu trên con đường đi qua.
Tác Cáp Đồ cả kinh nói:
- Thánh võ sư!
Nhưng lại không chỉ là một người, nếu như chỉ là một hai gã thánh võ sư mà nói, Tác Cáp Đồ cũng không quá mức lo lắng, thế nhưng nếu như đến đây đến hơn mười người, vậy thì hắn đấu không lại.
Tác Cáp Đồ có chút nghi hoặc, hắn cũng không nghĩ rằng gã kiếm sĩ tóc đen, tuổi còn trẻ kia có chỗ nào khả nghi, tuy rằng ba động nguyên lực trên người hắn so với hiểu biết của bản thân thì có rất nhiều chỗ không giống nhau, nhưng có thể khẳng định một điều đó chắc chắn không phải là hắc ám đệ nguyên lực, cùng với Đạt Khắc giáo không có quan hệ gì.
Thế nhưng, chỉ là đến lục soát một thị trấn nhỏ mà thôi, cư nhiên lại phái tới tròn một tiểu đội thánh đường võ sư, vậy thì vấn đề có điểm lớn, trọng yếu hơn nữa là, bất luận là tiểu đội thánh đường võ sư nào cũng sẽ có một gã đội trưởng, bản thân có tu vi thánh đường đại võ sư.
Vừa rồi người đánh Tác Cáp Đồ bay xa như vậy, chính là hợp lực của bốn gã thánh đường võ sư.
Nam tử mặc hồng y lạnh lùng cười, ý tứ của hắn, muốn từ trong tay Lai Nhân Đặc chạy mất, một cửa cũng không có. Lần này cấp trên đối với chuyện lục soát rất coi trọng. Tựa hồ như có một nhân vật quan trọng của Đạt Khắc giáo đi qua hải vực tiềm nhập vào trong Phổ Lan Tây liên minh, nếu như chính là gã kiếm sĩ cổ quái trước mắt này mà nói, vậy thì lần này có thể lập được đại công rồi, chỉ cần có thể bắt giữ được hắn, hiện tại bản thân chỉ là một phó giáo lập tức lên chủ giáo cũng không phải là không có khả năng. Như vậy bản thân sẽ không phải tiếp tục ở lại một nơi chim không thèm ỉa, rùa không thèm đẻ trứng này.
Lâm Khiếu Đường đã sớm cảm nhận được ngoài quảng trường này, trong bóng tối còn có một nhân vậy lợi hại đang ẩn nấp, còn cho rằng lão ải nhân có lộ tuyến chạy trốn nào đó, lại không hề nghĩ tới vừa mới chạy theo, lão ải nhân đã bị đánh ngược trở về, còn kém một chút thì va vào bản thân.
- Phó giáo đại nhân, tiểu nhân thực sự oan uổng a!
Cáp Lợi còn đang đau khổ cầu xin, không hề chú ý tới có ai mới tới.
Cáp Lợi đã từng xem qua, hơn nữa lại ngay trên quảng trường rộng lớn này, có người bị trói trên một cây cột giữa trung ương quảng trường thiêu sống, sau đó chỉ còn lại một đống tro tàn.
Cực độ sợ hãi làm cho Cáp Lợi quên đi sự sợ hãi, móc ra một thanh trủy thủ vẫn mang theo bên mình, mạnh mẽ hướng về phía một gã thánh đường võ sĩ đang khống chế chính mình đâm một phát, sau đó liều lĩnh chạy đi.
Tư…
Cáp Lợi vừa mới chạy được ba bước đã bị một thanh cự kiếm đâm thủng người, không cam lòng ngã xuống, phía sau còn truyền tới tiếng kêu to thê thảm của thê tử hắn. Khi Cáp Lợi xoay người liếc nhìn thê tử lần cuối cùng, lại nhìn thấy trên người thê tử cũng có một thanh cự kiếm xuyên qua người, mạnh mẽ thổ ra một ngụm máu tươi, Cáp Lợi đau khổ ngã xuống.
Cáp Lợi như thế nào cũng không hiểu được, chỉ vì làm cho người khác một kiện y phục mà lại phải chịu tai ương ngập đầu như vậy, rốt cuộc là vận khí bản thân không tốt, hay là ông trời quá không công bình. Trước khi hắn nhắm mắt lại, Cáp Lợi áy náy nhìn về phía thê tử đang nằm trong vũng máu, lẩm bẩm nói:
- Thân ái của ta. Xin lỗi…
Lâm Khiếu Đường lạnh lùng nhìn hai phu thê trong vũng máu, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, tựa hồ như tất cả những chuyện này đều là lỗi của chính mình, thế nhưng ai có thể nghĩ được đây chứ? Ý niệm một lòng muốn chạy trốn trong đầu, lúc này bỗng nhiên hoàn toàn phai nhạt đi, sát ý lại nồng đậm mạnh mẽ không gì sánh được. Sự đen tối, thối nát của nơi này so với Kỳ Đông đại lục còn kịch liệt hơn nghìn lần.
Tác Cáp Đồ và Lâm Khiếu Đường dựa lưng vào nhau, đương nhiên cổ của lão ải nhân bất quá chỉ đến eo của Lâm Khiếu Đường mà thôi. Lão ải nhân đem bầu rượu trên người đưa lên uống đến ngụm cuối cùng, lau lau miệng nói:
- Người thanh niên, ngươi hẳn là một người từ nơi khác đến đúng không. Lão ải nhân ta khuyên người đừng lên xung động, chuyện tương tự như vậy dưới sự thống trị của hai đại giáo hội trên Minh Tây Đại Lục này sảy ra rất nhiều, so với nơi này thậm chí còn thảm thiết hơn nhiều, đây cũng không phải là sai lầm ở ngươi, mà là giáo quyền quá mức đen tối mà thôi, cho dù ngày hôm nay không có ngươi đi nữa. Có lẽ ngươi căn bản không hề đến nơi này, thì chuyện tương tự như vậy cũng sẽ sảy ra mà thôi. Tin tưởng ta đi. Sự xuất hiện của ngươi ngược lại lại giảm đi số người bị hại đến hàng chục lần, nếu như không có mục tiêu xác định, sợ là hôm nay thôn trấn này càng chết nhiều người hơn nữa.
Tâm trạng của Lâm Khiếu Đường vẫn như cũ không thể bình tĩnh lại được, nguyên lực trên người vẫn đang không ngừng đề thăng, phảng phất giống như một ngọn hỏa sơn đang phun trào ra bên ngoài.
Tác Cáp Đồ quay đầu nhìn thoáng qua gã kiếm sĩ thoạt nhìn rất gày gò. Trên người của hắn cư nhiên lại ẩn chứa nguồn năng lượng khủng bố đến như vậy, trước đây còn tưởng rằng nhiều nhất hắn chỉ tương đương với bản thân mà thôi, nguyên lai so với chính mình còn lợi hại hơn nhiều, trước đó hắn chỉ là một chân nhân bất lộ tướng không muốn quá lộ liễu.
Phó giáo Lai Nhân Đặc có chút đăm đăm, nhìn gã kiếm sĩ cổ quái hầu như đang bốc cháy, hắn càng chắc chắn rằng đây là một con cá rất lớn, chỉ cần bắt được hắn thì tiền đồ sau này của bản thân chắc chắn sẽ cực kỳ rộng rãi.
- Lai Nhân Đặc. Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì?
Một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai Lai Nhân Đặc, dọa hắn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Chỉ nhìn thấy một khuôn mặt hầu như dán sát vào mặt của hắn. Lai Nhân Đặc bất giác thối lui ba bước, nhìn rõ tiểu đội trưởng trực tiếp lãnh đạo tiểu đội thánh đường võ sư, thánh đường đại võ sư Cổ Đức, Cổ Đức cũng đang nhìn hắn tủm tỉm cười.
Quay về phía dưới đài nói.
Trong miệng Lai Nhân Đặc thầm chửi một câu, cũng không dám nói thành tiếng. Chức vị của bản thân so với người này tuy rằng cao hơn một chút, thế nhưng thánh đường đại võ sư cũng không phải là giáo hội có thể quản được, ngay cả giáo chủ đại nhân nhìn thấy bọn họ cũng phải tươi cười đón chào, không dám có một chút chậm trễ. Thánh đường đại võ sư chính là một cơ cấu đặc biệt trong giáo phái, chính là tử thủ "thánh đường sở thẩm phán". Hơn nữa trực tiếp hiến dâng tính mạng cho giáo hoàng. Lần này nếu như không phải bề trên ra lệnh, muốn thỉnh bọn họ đến đây với chính mình thì thực sự là khó hơn lên trời.
Khí tức trên người của Lâm Khiếu Đường vẫn còn đang tiếp tục tăng lên, lão ải nhân đã không chịu nổi luồng khí áp thật lớn bên cạnh mình, tối trọng yếu hơn nữa chính là, trong luồng khí áp kia hình như còn có độc tố rất kịch liệt, ngay cả lão ải nhân da dày thịt thô cũng có điểm chịu không nổi…