Đấu Y

Chương 134: Cướp đoạt (thượng)


Yêu thú quả nhiên không phải phát hiện ra Lâm Khiếu Đường mà là hướng phía bên phải một gốc cây rất lớn.

Cùng lúc đó, trên cây đại thụ nhảy ra mấy người, Lâm Khiếu Đường kinh ngạc, chính là đám người Liễu Thanh, mấy đầu lĩnh của tộc phái lúc trước đều cùng một tổ.

Liễu Thanh, Liễu Vân, Triệu Lương, Lục Tông Minh, Tiễn Tiến và Mã Tiểu Long.

Sáu người này một tổ đội hiển nhiên tính an toàn sẽ cao hơn nhiều, người đơn độc hành động như Lâm Khiếu Đường vốn rất ít, thậm chí có thể nói là không có.

Hành động của yêu thú lông xanh mẫn tiệp phi thường, phái hiện người tới không có ý tốt, hai cánh tay dài thu lại, lực lượng vô cùng lớn, không gì sánh được, dễ dàng đột nhiên biến đổi hướng công kích, chính là một lục sắc con trường tí viên.

Yêu thú này không tính là rất mạnh thế nhưng sáu người lại không có nhiều kinh nghiệm, trong lúc nhất thời đối đầu với yêu thú này mà không có biện pháp gì hiệu quả.

Lục Minh Minh quỷ kế đa đoan, là một người nếu như có thể sử dụng đầu óc tuyệt đối sẽ không dùng đến sức mạnh, thấy lớp lông xanh của yêu thú trơn như vậy liền lấy ra một cái lưới tơ tằm.

Năm người khác lập tức hiểu được ý tứ của hắn, đánh mắt với nhau, bốn người Liễu Vân tiếp tục du đấu dụ sự chú ý của yêu thú lông xanh, Liễu Thanh và Lục Tông Minh nắm lấy ti võng chờ đợi thời cơ.

Yêu thú lông xanh này cho dù có mẫn tiệp đến thế nào đi nữa cũng không thể phá được vòng vây của sáu người, chỉ có thế không để cho bọn họ đánh trúng mà thôi, thế nhưng phạm vi lại đang không ngừng thu nhỏ lại.

Triệu Lương phóng ra hai luồng Toàn Phong chưởng, lực chú ý của yêu thú lông xanh hoàn toàn bị hấp dẫn, hai lần mạo hiểm nhảy qua một bên tránh được, đúng lúc này một tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống đêm yêu thú lông xanh bao lấy.

Chi chi chi... chi...

Yêu thú lông xanh bị bắt lập tức phóng ra từng đợt tiếng thét chói tai, so với tiếng kêu của con khỉ cực kỳ giống nhau.

- Ha ha. Bắt được rồi!

Triệu Lương đắc ý cười nói.

Toa...

- Cẩn thận!

Liễu Vân kinh hãi.

Một nhánh cây đầu rất nhọn như một mũi tên phóng tới.

Triệu Lương muốn tránh cũng tránh không kịp, nếu không phải Liễu Thanh kịp thời đẩy sang một bên chắc chắn sẽ bị đâm thủng trái tim. Bất quá lúc này cũng không phải hoàn toàn tránh được, vai trái đã bị đâm thủng.

- Người nào?

Liễu Vân kêu lên, bốn phía vang vọng.

Rầm rầm oanh...

Một tảng đá lớn từ trên đường dốc lăn xuống, chuẩn xác hướng về phía sáu người, cả đám kinh hãi đồng thời nhẩy qua một bên.

Bang bang phanh, tảng đá lớn va vào thân đại thụ vỡ làm năm mảnh mới dừng lại.

Úc úc úc úc. . ,.

Một con yêu thú lông xanh to lớn hét lên liên tiếp, từ phía tảng đá lớn vừa ném xuống vọt tới.

Con yêu thú lông xanh này so với con lúc trước còn lớn hơn gấp đôi, chiều cao vượt qua chín thước, to lớn không gì sánh được, lông thô, thể hình cường tráng, ba chiếc sừng phóng ra điện quanh loè loè.

Liễu Vân cả kinh.

- Mọi người cẩn thận, vừa rồi mới bắt được là con điện giác viên còn nhỏ, con này đã thành niên, tuổi thọ chí ít hơn một trăm năm mươi năm, trong cơ thể ít nhất có hơn hai khoả thú nguyên tinh.

- Giúp ta giết nó, đau chết mất!

Triệu Lương té trên mặt đất rên rỉ, trên vai còn cắm một cành cây thô to.

Ngoài trừ Triệu Lương, trong mắt những người khác đều loé lên tinh quang, hai khoả thú nguyên tinh, nếu như có thể thu được, vậy thì không cần tiếp tục vào trong cốc nữa.

Nguyên lai những đệ tử đại gia tộc này dùng rất nhiều nguyên thạch đến tìm những đệ tử khác đã vào mê vụ cốc mua được một ít tin tức cực kỳ trọng yếu, nửa ngày đã có người thu được một cây u thảo, những nơi phía ngoài cốc có thể tìm được u thảo hầu như đã bị họ tìm hết, lại còn kiếm được mấy khoả thú nguyên tinh, kế tiếp chỉ cần tìm một địa phương gần đâu nghỉ ngơi sáu ngày là được.


Con nhỏ đã khó bắt được như vậy, con lớn càng khủng khiếp hơn, lực lượng lớn hơn gấp mười lại còn có thê phóng điện.

Lâm Khiếu Đường thầm than may mà không phải đơn độc gặp nó, bằng không đúng là khó đối phó.

Con điện giác viên này thuộc về loại yêu thú rất có linh tính trong hành ngũ yêu thú cấp thấp, không chỉ có thể phóng điện mà còn có thể dùng dụng cụ nào đó.

Năm người dưới sự chỉ huy của Liễu Vân phân tán ra, dùng hết bản lãnh.

Con điện giác viên lớn này cũng không cùng đám người du đấu, một lòng tập trung lấy tính mệnh của Triệu Lương cũng để cho năm người luống cuống tay chân.

- Tiễn Tiến ngươi công kích hạ bàn, Mã Tiểu Long ngươi từ phía sau đánh lén, Liễu Thanh đánh chính diện, Lục Tông Minh tuỳ thời yểm hộ.

Liễu Vân nghiễm nhiên trở thành đại não của mấy người, lấy tốc độ cực nhanh hạ liền mấy mệnh lệnh.

Dưới sự phối hợp đã thành công chặn đứng mấy lần tập sát của điện giác viên, tạm thời bảo trụ được mạng nhỏ của Triệu Lương.

Nhất thời vụ khí mông lung trong rừng cây bị điện lưu đẩy hết ra ngoài, kiếm khí bốn phía, một vượn năm người liên tục giằng co.

Úc úc úc...

Đột nhiên lại truyền đến một trận tê rống!

Năm người kinh hãi, lại thêm một con điện giác viên thành niên tử một phía khác vọt tới, thẳng hướng một người đưa lưng về phía nó.

- Liễu Thanh mau tránh ra!

Liễu Vân kêu to.

Liễu Thanh cả kinh, cũng không nhìn phía sau, sử dụng tất cả khí lực nhảy ra, hiểm hiểm tránh thoát được một đạo điện quanh, sau đó con điện giác viên mới đến lại phát ra mấy đạo điện quang bắn về phía bốn người khác, có sự chuẩn bị bốn người đều nguy hiểm tránh được.

Ngay khi năm người thầm thở một hơi thì có một tiếng hét thảm trong rừng cây, chỉ thấy Triệu Lương bị con điện giác viên đến trước cầm lấy đầu, giống như một con gà xách bổng lên.

- Không tốt!

Liễu Vân thất thanh, nhưng không kịp rồi.

- Cứu ta!

Triệu Lương kêu to, trở tay công kích.

Răng rắc, cánh tay bị trực tiếp xé đứt.

- A!

Triệu Lương thống khổ kêu to.

Úc úc úc!

Nhưng con điện giác viên này lại kêu so với hắn còn vang hơn, móng tay dài sắc bán mạnh mẽ đâm vào sau lưng Triệu Lương.

Đông, một bàn tay đầy máu của con yêu thú dữ tợn từ trước ngực của Triệu Lương thò ra, trong tay còn cầm theo nội tạng dính dính.

- Cứu... cứu ta...

Thần sắc của Triệu Lương tối sầm lại, khí tức nhất thời tiêu biến, chốc lát liền chết.

Ba, điện giác viên tiện tay ném thi thể trong tay đi, tàn nhẫn liếm liếm bàn tay còn dính máu, ngửa mặt lên trời gào to.

Úc úc úc...

- Triệu sư huynh!

Tiễu Tiến và Mã Tiểu Long thất thanh kêu lên, từ khi nhập môn đến nay hai người vẫn tôn Triệu Lương làm ca ca, cũng không ngờ được rằng mới chỉ một tháng vị đại ca này đã tức tưởi mà vong.

- Liễu sư muội, hai con điện giác viên không phải là thứ chúng ta có thể đối phó được, chạy đi thôi!


Lục Tông Minh hơi lộ ra khiếp ý.

- Hừ, người tu luỵên sao có thể sợ hãi chạy trốn, muốn chạy một mình ngươi có thể chạy, ta sẽ vì Triệu sư huynh báo thù.

Liễu Vân không hề sợ hãi nói.

Lục Tông Minh bĩu môi nhỏ giọng nói thầm:

- Giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, sính anh hùng nhất thời, không có mạng nhỏ vậy thì làm cái rắm a.

- Lục sư huynh, ngươi lên hay không lên?

Liễu Thanh cũng không nghe Lục Tông Minh nói gì mạnh mẽ hỏi.

- Lên, đương nhiên là lên!

Lục Tông Minh tuy rằng miệng nói kiên quyết thế nhưng trong đôi mắt nhỏ không hề có một chút thật thà.

Hai điện giác viên thành niên, hình thể không phải giống nhau, chỉ là một con lớn hơn một chút, một con khác nhỏ hơn, trước ngực con nhỏ hơn còn nổi lên hai cục thịt mềm, đây rõ ràng là một đôi vợ chồng, mà con nhỏ lúc trước hơn phân nửa là con của chúng.

Liễu Thanh giơ kiếm trong tay, kiên quyết nói:

- Trước tiên nghĩ biện pháp giết chết con cái kia trước, ta từ trước mặt hạ thủ, Lục sư đệ ngươi dùng tuyệt kỹ từ bên sườn quấy rối nó, Tiễn sư đệ công kích hạ bàn, Mã sư đệ ngươi yểm hộ, muội muội ngươi nghĩ biện pháp giữ chân con đực, chỉ cần tranh thủ cho chúng ta thời gian một chén trà nhỏ là được.

Liễu Vân vận nguyên lực toàn thân, đúng là đã có tu vi sĩ giai đỉnh cấp, so với Liễu Thanh còn mạnh hơn một ít, thanh cự kiếm to lớn không thể so sánh với thể hình của nàng quét ngang, hướng phía con điện giác viên lớn nhất phóng tới.

Bốn người khác dưới sự chỉ huy của Liễu Thanh nhằm về phía con điện sừng vượn cái. Vừa mới giết một người, hai con điện giác viên cực kỳ hưng phấn, thấy mấy con tiểu bò sát lại muốn tiến lên, hứng phấn hét lớn một trành dài nghênh đón.

Liễu Thanh bổ ra hai đạo kiếm khí đều bị điện quang ngăn cản, vọt tới bân cạnh con điện giác viên cái giằng co, thế nhưng tại mặ lực lượng rõ ràng vị vây vào tình huống hạ phong, phút chốc đã bị đẩy lùi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tiễn Tiến chứng kiến rõ ràng Lục Tông Minh chuẩn bị ra tay liền vọt tới, thế nhưng lúc này dị biến lại xảy ra, Lục Tông Minh rõ ràng chém một kiếm gia va chạm với điện sừng vượn một chút, mượn lực bay ngược lại phóng đi, còn Tiễn Tiến lúc này đã phóng đến phụ cận quá sợ hãi.

Điện giác viên dữ tợn nhìn Tiễn Tiến không còn người hỗ trợ, cả người Tiễn Tiến cứng cong, đúng là không còn lực phản kháng. Tiễn Tiến là người có tu vi thấp nhất trong sáu người, nếu như không có ai hỗ trợ làm sao có thể là đối thủ của yêu thú hung mãnh cỡ này.

Một trảo tung ra, Tiễn Tiên ngay cả thời gian để kêu cũng không kịp tức thì bị xé nát vụn.

Mà lúc này Lục Tông Minh đã bay ngược lại khá xa, không rên lên một tiếng đã tiêu thất trong đám sương mù.

Thấy Tiễn Tiến gặp phải nguy cơ Mã Tiểu Long lập tức vọt tới, muốn tiến hành viện trợ, chỉ là không đợi hắn phóng tới được nửa đường, trên mặt đã bị máu loãng che kín, vội lau máu trên mặt mở con mắt ra thì chỉ thấy một bóng xanh rất gần, ngửa đầu vừa nhìn, điện giác viên một ngụm cắn đứt cổ.

- Hèn nhát! Lâm trận bỏ chạy!

Liễu Thanh mắng to một câu, cũng không còn tâm trạng chiến đấu, bay thẳng hướng muội muội định chạy đi.

Liễu Vân đang dồn sức du đấu với điện giác viên, lực lượng tinh xảo cư nhiên bình thủ, tình hình chiến đấu bên cạnh tuy đã phát hiện, nhưng lại không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thấy có người hướng phía mình phóng tới liền kêu lên:

- Nhược điểm của nó ở rốn, sử dụng kiếm khí đánh vào chỗ hại.

Vốn là chuẩn bị chạy sang phía muội muội chạy trốn, vừa nghe thấy lời này tinh thần Liễu Thanh nhất thời rung lên, lúc này thi triển tất cả tuyệt kỹ, đem oán khí trong lòng toàn bộ phát ra.

Điện giác viên một lòng nghĩ đến đem con người nhỏ bé trước mắt này một vuốt bóp nát, hung mãnh công kích không hề để ý đến Liễu Thanh, cho đến khi hơn mười đạo kiếm khí phóng đến mới vội vàng chống đỡ, loại yêu thú này da dầy thịt cứng, cũng không sợ bị đánh trúng, nhưng mà vừa mới phá được đạo kiếm khí thứ hai, con điện giác viên đực lập tức thấy thân thể mềm nhũn.

Cúi đầu nhìn, dưới rốn cắm một thanh tiểu đao sắc bén, Liễu Vân thừa có đánh lên phóng ra ám khí, nàng không trông cậy vào thực lực của ca ca có thể đánh trúng nơi yếu hại của nó, chỉ cần phân tán chút lực chú ý của nó là được.

Úc...

Con điện giác viên đực gầm lớn một tiếng, rốn chính là nơi yếu hại nhất của nó, một khi bị thụ thương sẽ gặp phải cảnh toàn thân không còn khí lực phản kháng, những đạo kiếm khí còn lại đều đánh trúng vào vết thương.

Lúc này Liễu Thanh đã chạy đến nơi, cự kiếm vung lên, cái đầu ba sừng nhất thời bay cao, đầu mình hai nẻo, thi thể không đầu thật lớn nặng nề đổ xuống.

Con điện giác viên cái thấy tình cảnh này rơi vào điên cuồng, giữa ba cái sừng điện quang loè loè, chợt ngưng tụ lại, một đạo điện quang cực thô bắn ra ngoài.

Liễu Vân mở trừng đôi mắt nhìn điện quang, muốn tránh cũng không tránh được, một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện, Liễu Thanh khởi động cự kiếm che trước người muội muội.

Tư, tư...

Đạo thiểm điện to lớn phóng trúng thanh cự kiếm trong tay Liễu Thanh, điện lưu nhất thời khuếch tán toàn thân, một cỗ vị đạo cháy khét tràn ngập.

Điện giác viên cái phóng ra đạo điện lưu cường đại này nhất thời kiệt lưc ngã xuống, chỉ là trong miệng vẫn không những rên rỉ.

- Ca ca!

Liễu Vân thất thanh kêu to, tiến lên ôm lấy cổ thân thể ngã xuống. Mũi tai Liễu thanh đều chảy máu, ngực một mảnh cháy đen, bất quá chưa hoàn toàm mất đi ý thức.

- Yên tâm, còn chưa chết được, chỉ là không thể tiếp tục tiến vào trong, xin lỗi.

Liễu Thanh phun ra một ngụm máu, coi như còn thanh tỉnh nói.

Thấy một màn như vậy, Lâm Khiếu Đường không khỏi nghiêm nghị kính phục, từ trước ấn tượng của hắn không phải là tốt, bất quá hắn có thể liều mình cứu muội muội của mình thì không phải là người xấu, coi như là con người kiên cường, chỉ là tính cách có chút thích thể hiện mà thôi...

Ba ba ba ba...

Tiếng vỗ tay thanh thuý phá vỡ rừng cây đầy sương mù u ám, có vẻ nhưu trống rỗng mà quỷ dị.

- Đặc sắc, đặc sắc, quá đặc sắc... , sách sách sách... , tình huynh muội thật tốt, thực sự làm ta quá cảm động.