Đấu Y

Chương 101: Tiểu thiếu niên và tiểu thiếu nữ

Mỗi lần kim sư gầm thét lên một tiếng chấn động đều làm cho mọi người bên trong kết trận run sợ trong lòng.

Chỉ trong chốc lát, kim sư điên cuồng đã đánh vào hư nhãn đến thất linh bát lạc, miệng kim sư đã vào được một nửa, mạnh mẽ rống lên một tiếng, sóng âm cường đại làm cho hơn mười người có tu vi không cao xuất huyết màng tai, kinh mạch nhộn nhạo.

Những người khác đều bị ảnh hưởng nhiều ít tuỳ theo tu vi, nhưng tâm thần hầu hết đều không yên, toàn bộ Lâm phủ, chân chính có thể chống đỡ một tiếng rống này cũng chỉ có hơn mười người.

Lâm Vũ Nhàn vốn đã che lỗ tai làm tốt công tác chuẩn bị chấn thương, thế nhưng ngoại trừ nghe thấy âm thanh khá lớn ra, không hề xuất hiện cảm giác gì không khoẻ, lúc này mới phát hiện ra không biết từ khi nào bản thân đang đứng trong một lồng sáng giống như kết giới nho nhỏ, lồng sáng này rõ ràng phát ra từ trên người vị thiếu niên đứng bên cạnh, một loại cảm giác ấm áp không hiểu vì sao đột nhiên hiện ra trong lòng thiếu nữ này.

Lại nói ngoài màn chắn bao phủ hơn một trăm người vào trong nó, hầu như đã bao bọc gần hết tộc nhân Lâm gia.

Trừ thứ đó ra, những người có tu vi cao đều tự động phát ra một màn chắn, bảo hộ những người đứng phía sau, mấy trăm người tập trung trong nghị sự đường là những người duy nhất trong Lâm phủ không bị ảnh hưởng.

Chỗ hổng càng lúc càng lớn, nửa cái đầu của kim sư đã chọc được vào trong kết giới, trong miệng thỉnh thoảng lại phu ra đạo đạo kim quang, kim quang một khi va chạm vào thực thể liền bạo tạc, phần lớn phòng ốc lúc này đã thành một đống phế tích.

Phốc, Kim Hổ đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, màn chắn đang chống đỡ nháy mắt biến mất, hơn một trăm người vốn đang cực khổ chống đỡ dưới màn chắn lập tức chảy máu tai và mũi, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Lần trước đánh một trận Kim Hổ đã thụ thương không nhẹ, màn chắn bảo hộ vốn chỉ miễn cưỡng chống đỡ đã không chịu được kim sư nhiều lần công kích, lập tức thương thế càng nặng hơn.

Thiếu mất một người, những người khởi động màn chắn bảo bộ lập tức bị gia tăng áp lực, có thể chống đỡ được kình khí toàn diện công kích của kim sư cũng chỉ còn có Tô Thiến Thiến, Lâm Khiếu Đường, Trương Viễn Kiều và Ngô Mưu.

Lâm Thiên Chính, Lâm Vũ Tuyền và hai vị trưởng lão, miễn cường có thể bảo vệ được mười mấy người mà thôi, nhưng Lâm Vân Phi tại phương diện kình khí hộ thể tựa hồ rất mạnh, một mình hắn bảo vệ đại bộ phận đám đệ tử tuổi còn trẻ, nhìn qua ước chừng hơn một trăm người..

Lông mày của Lâm Khiếu Đường nhíu lại, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, nếu như con kim sư to lớn này xông được vào, ngày hôm nay sợ là mọi người đều chết hết.

"Tô tỷ, giúp ta bảo vệ những người phía sau!" Lời nói của Lâm Khiếu đường còn chưa dứt, thân hình đã ly khai khỏi vị trí, một người nhảy lên, dánh một quyền về phía vị trí hư nhãn.

Thần sắc Tô Thiến Thiến khẽ động, áp lực lên màn chắn bảo hộ của nàng lập tức tăng lên gấp đôi, nhìn về phái bóng lưng trước mắt, đôi con ngươi đen loé ra những tia bất định, tựa hồ không thể lý giải được hành động của Lâm Khiếu Đường.

Mọi người đều bị hành động bất ngờ của Lâm Khiếu Đường doạ hoảng sợ, Kim Hổ ngã xuống, vị thanh niên này vừa đi khỏi, số người có thể phát ra màn bảo hộ hữu hiệu nhất chỉ còn có ba, màn bảo hộ rõ ràng phân tán hơn lúc trước rất nhiều, hiệu quả cũng giảm một mức lớn.

Đầu tiên mọi người không giải thích được, nhưng rất nhanh phát hiện ra phương hướng thiếu niên phát ra công kích chính là hư nhãn, địa phương nguy hiểm nhất.

Thân thể cực lớn của Kim Sư kịch kiệt giãy giụa, điên cuồng công kích mọi thứ bên trong kết trận, nửa cái đầu lớn cực lực tiến vào, ngoài ra phát động công kích bốn phương tám hướng.

Chỉ bằng vài lần công kích toàn lực như thế, hơn một phần tư Lâm phủ đã bị nó tàn phá thành một vùng bằng phẳng, số người tử thương lên tới mấy trăm người.


Vừa rồi thấy linh mộc kết trận đại phát thần uy, toàn bộ mọi người trong phủ đều hiện lên nét vui mừng tưởng rằng có thể thoát nạn, nhưng dưới sự công kích, tàn phá điên cuồng của kim sư lại như ngã vào hầm băng, người người cảm thấy bất an.

Tuyệt vọng lần thứ hai trở lại quanh quẩn trong lòng mỗi người.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên mọi người nhìn thấy một bóng đen nho nhỏ, nhảy lên cao mấy trượng, nhằm tới đỉnh kết trận cách mặt đất hơn mười trượng.

Bóng đen nho nhỏ so với thân thể to lớn của kim sư thực sự kém rất xa, khí thế cũng thua sút rất nhiều.

Thế nhưng nhìn một màn này mọi người không hề có môt chút ý tứ khinh thị nào, trong lòng mọi người không biết vì sao lại hiện lên một cảm giác rung động khó có thể diễn tả được.

"Vân Phi ca ca, Khiếu Đường ca ca quả là dũng cảm!" Lâm Ba Dương mới muời hai tuổi đứng sau màn bảo hộ của Lâm Vân Phi nhìn lên không trung, dùng âm thanh vẫn còn rất non nớt nói.

Ba năm trước đây mặc dù Lâm Ba Dương với thân thể của đứa trẻ chín tuổi lấy ưu thế tuyệt đối đánh bại Lâm Khiếu Đường đã mười lăm tuổi, thu được tư cách tiến vào tiền dược đường học tập thêm.

Lâm Vân Phi hoà ái nhìn thoáng qua tiểu hài tử này, đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nhé bé nói: "Chờ sau này Dương Dương lớn lên nhất định cũng sẽ đứng trước mọi người trong Lâm gia biểu hiện dũng cảm như vậy."

"n, ta nhất định sẽ như vậy!" Lâm Ba Dương kiên định gật đầu, đôi mắt to bỗng nhiên loé lên tia nghi hoặc, không thể giải thích hỏi: "Vân Phi ca ca, vì sao ba năm trước đây Lâm Khiếu Đường ca ca lại chịu thất bại trước ta vậy?"

"Ngốc!"

Một âm thanh cực kì thanh thuý từ một bên vang lên, giống như tiếng chuông bạc ngân vang!

"Ai yêu!"

Lâm Ba Dương bị gõ vào đầu một cái khá mạnh, kêu lên một tiếng bất mãn nho nhỏ.

Lâm Nhã oai vệ đưa đôi tay bé nhỏ ra phía sau, liếc đôi mắt nho nhỏ nhìn Lâm Ba Dương nói: "Khiếu Đường ca ca sợ lòng tự trọng của những tiểu hài tử chúng ta bị tổn thương, vì thế nên vẫn ẩn dấu thực lực, nếu như ca ca muốn đánh thực sự, thì ngay cả ca ca dùng một đầu ngón tay chúng ta cũng đánh không lại."

Hai năm mưòi tháng trước đây, Lâm Nhã cũng với chín tuổi lấy ưu thế tuyệt đối đánh lại Lâm Khiếu Đường khi đó đã mười năm tuổi, sớm thu được tư cách tiến vào tiền dược đường học tập.

Lâm Ba Dương chu miệng nói: "Thì cho dù là ngươi nói đúng, cũng không được gõ vào đầu của ta chứ!"

Lâm Nhã liếc mắt nói: "Ai bảo ngươi ngốc như vậy, đánh cho ngươi biến thành thông minh!"


"Tuỳ tiện đánh người là sai trái!" Lâm Ba Dương có chút uỷ khuất.

"Ta cứ đánh ngươi đó, ngươi có thể làm gì ta bây giờ? Nghĩ muốn đấu với ta sao?" Lâm Nhã không nhường nhịn nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiểu nữ hài này chính là một bạo nữ có tiếng trong đám tiểu hài tử hiện nay của Lâm gia, mơ hồ đã có phong phạm của nhị tiểu thư, lại được đại trưởng lão yêu thích vô cùng, từ khi có được tư cách tiế vào tiền dược đường học tập, tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh, thực sự không thể trêu vào. Lâm Ba Dương xoa xoa đỉnh đầu thầm nói: "Hảo nam bất cân nữ đấu!"

"Ngươi nói cái gì?" Lâm Nhã dùng ánh mắt khả nghi nhìn về phía tiểu nam hài nho nhỏ.

"Ta nói Khiếu Đường ca ca rất lợi hại!"

"Thực sự? Dường như ngươi không nói nhiều tiếng như vậy a!"

"Đó là do ta nói tương đối nhanh!"

"Không so đo với ngươi, hảo nữ bất cân nam đấu, không chấp nhặt với tiểu hài tử ngươi, ta muốn nhìn xem Khiếu Đường ca ca đối phó với con sư tử tối kia như thế nào, không hơi đâu đấu khẩu với ngươi!" Lâm Nhã với bộ dạng ta đây bề bộn rất nhiều việc nói, sau đó đó sắc mặt thận trọng nhìn về phía khong trung.

Nghe hai tiểu hài tử cãi nhau, Lâm Vân Phi nhẹ nhàng cười, toàn bộ Lâm phủ còn có tâm trạng an nhàn, thoải mái như thế này, cũng chỉ có một khu vực này của hắn, đứng phía sau hắn chí ít cũng có hơn năm mươi tiểu hài tử mười ba tuổi.

Cũng chỉ có những tiểu hài tử phía sau có thể bảo trì một phần dáng vẻ dễ dàng, những người khác thì tâm trạng đã sớm thấp thỏm, vô cùng bất an, chỉ một hồi vừa rồi lại có thêm mười mấy người chết dưới kim quang cửa kim sư.

Mà Lâm Khiếu Đường đã suy yếu nhiều, hắn đã đấu với kim sư hơn mười hiệp tại vùng hư nhãn.

Thật là một thứ lợi hại, công kích của ta đối với nó căn bản là vô dụng, nếu như không phải súc sinh này bị chế trụ một phần bởi kết giới, thì với tu vi hiện tại của ta căn bản không đỡ nổi một kích, Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ.

Công kích của Lâm Khiếu đưòng tuy rằng không có nhiều tác dụng đối với kim sư, nhưng xác thực đã trì hoãn được tốc độ phá hoai của nó, thậm chí đã thoáng bức lui một chút.

Kim sư vì bị trói buộc, không thể đại triển toàn bộ thần uy, gấp đến mức điên cuồng gầm lên, làm cho mọi người phía dưới thống khổ không chịu nổi.

Con ngươi của Lâm Khiếu Đường co rút lại, lần thứ hai phóng ra mấy đạo hoả quyền, đẩy dời kim sư chút ít.

Hoàng kim sắc trong mắt kim sư hiện rõ nét đọc ác, trong mũi bỗng nhiên phun ra một luồng sương trắng.

Tầm mắt của Lâm Khiếu Đường nhất thời che lấp, một đạo kim quang đột nhiên phá sương vụ mà ra…

Lâm Khiếu Đường kinh hãi, thân thể ở không trung nên phạm vi di chuyển có hạn, muốn tránh né dã không kịp nữa rồi, một tầng sa y trong suốt phát ra bao bọc thân thể.

Phanh…

Kim quang bắn trúng bóng đen nho nhỏ giữa không trung.

Mọi người phía dưới kinh hô, một đạo kim quang đơn giản đã có thể đánh tan một căn phòng, uy lực lớn như vậy, đánh vào thân thể thì làm sao chịu được?

Không biết vì sao khi nhìn thấy Lâm Khiếu Đường bị đánh trúng, tỏng lòng Tô Thiến Thiên bỗng nhiên căng thẳng, thân thể mềm mại khẽ run lên, trong ý thức hải bỗng nhiên hiện lên một màn tẩu hoả nhập ma được Lâm Khiếu Đường cường ngạnh trợ giúp, cảm giác được mình trong vô ý đã có phản ứng quái dị, Tô Thiến Thiến nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sờ sờ chiếc cằm nhỏ xinh, thì thầm trong miệng: "Tiểu tử thối, nếu như ngươi dám chết trước khi bản tiên tử hoàn trả nhân tình ngày trước cho ngươi, bản tiên tử cho dù đuổi xuống địa ngục, cũng phải bắt được ngươi mang về."