Trong Vạn Triều Thành huyên náo không gì bằng, trên đường dòng người lũ lượt đi lại không ngớt.
Lý Dật kiếp trước tuy rằng đã từng nhìn qua những đô thị quốc tế góa, thế nhưng trong Vạn Triều Thành này vẫn không kìm được mà cảm thán một phen. Dù sao hắn cũng hiểu, cái gọi là Đại Lục Đấu Thần cũng không khác gì so với Trung Quốc thời cổ xưa, đô thị lớn như vậy đều đơn thuần dựa vào nhân lực mà thành, chỉ cần như thế cũng đủ khiến cho hắn thấm thía sâu sắc rồi.
Thế nhưng trên con đường này, hấp dẫn Lý Dật nhất vẫn là các chủng tộc kỳ dị.
Tuy rằng từ trong đầu tên Lý Dật kia biết được, mảnh Đại Lục Đấu Thần này ngoài nhân loại ra còn có Yêu thú, Ám ma và các chủng tộc kỳ dị tồn tại, thế nhưng đến khi chứng kiến, cảm thấy khác biệt rất lớn.
Sau khi nhìn một chút, Lý Dật mới nhớ đến mục đích chính lần này của mình, nhíu mày một chút liền nhanh chóng đi đến chợ chuyên buôn bán các loại vũ khí.
Vạn Triều Thành là thành thị lớn nhất phía tây của Đế Quốc Thiên Phong, tất nhiên, trình độ mậu dịch bên trong loại thành phố lớn như vậy cũng cực kỳ phát đạt. Bây giờ Lý Dật đã biết, trong Vạn Triều Thành này có ba đại gia tộc lớn đó là: Lý Gia, Mạc Gia và Long Gia, mà nắm giữ phần lớn các loại nghành nghiệp mậu dịch phần lớn là ở trong tay ba đại gia tộc này, cũng là căn cơ của bọn họ, từ đó có thể khiến cho gia tộc càng lúc càng phát triển.
Dù sao, ở trên thế giới này, nếu muốn một cường giat hay tất cả mợi thứ ra sức vì người, chỉ dựa vào miệng khẳng định là không có khả năng.
Bởi vị liên quan đến thân phận, Lý Dật cũng không muốn đến nhưng khu chợ do Lý Gia quản hạt. Nếu như thế, tất cả hành vi của mình đều lọt vào mắt những người giám thị rồi, như vậy thì còn bí mật nữa?
Hắn lập tức hướng về một khu chợ lớn được nắm trong tay Thành chủ của Vạn Triều Thành mà đi, thế nhưn không đi được vài bước thì đã dừng lại nhíu mày.
Có thể là vì liên quan đến thân phận, Lý Dật bất kể đến nơi nào đều dồn tâm trí quan sát vài lần, cho nên một đường đi tới liền phát hiện ít nhất ba bốn người đang chăm chú nhìn mình chằm chằm. Hơn nữa, không ngoài dự liệu, những người này phân nữa đều thuộc về những thế lực khác, bởi vì họ chắc chắn sẽ không hợp tác, có khi còn có hành vi ngán chân đối phương nữa.
Trong Vạn Triều Thành, bất luận thế nào đều không đơn giản a.
Lý Dật hơi lắc đầu, những người này cũng không để vào mắt, về phần thế lực phía sau bọn họ rốt cuộc thế nào, lúc này cho dù biết cũng không ích gì, không bằng cứ giả ngu không biết còn hơn.
o0o
Trong chợ người người tấp nập, các tiếng rao bán quát tháo to nhỏ đủ loại truyền đến tai Lý Dật, nhưng không ngờ lại khiến hắn càm thêm hứng thú.
Ngoài Lý Dật ở đây, người đến nơi này tham quan phần lớn là các nam nữ một thân huyết khí.
Những người này trên người phần lớn đều mặt khô giáp tinh xảo hoặc kém tinh xảo, mà đeo phía sau cũng là vũ khí của bản thân họ.
Nếu Lý Dật đoán không sai, những người này là những thành viên của các Dong binh đoàn trên Đại Lục Đấu Thần này. Đối với tập thể những dong binh này, chỉ có lợi ích, như vậy mọi chuyện đều có thể làm, cho nên các thế lực lớn đều thích nhất là lợi dụng đám người này.
Tuy nhiên cường giả cũng đồng dạng, những đoàn người này cũng chiếm một vị trí nhiều nhất trong số các cường giả của Đại Lục Đấu Thần.
Dù sao cũng không phải mỗi người sinh ra đều trong các đại gia tộc, cũng không phải ai cũng có thể thuận lợi đi trên con đường cường giả, mà trở thành một dong binh không thể nghi ngờ có thể xem như là một con đường thuận lợi.
Thế nhưng lúc này, Lý Dật cũng không chú ý đến những dong binh đó, ánh mắt của hắn phần lớn tập trung trên những món binh khí của các Dong binh này.
Có thể là liên quan đến việc linh hồn dung hợp, năm loại cảm giác của Lý Dật lúc này so với kiếp trước còn mẫn cảm hơn vài phần. Hơn nữa Thiên Ma Cửu Biến hắn tu luyện quỷ dị không gì sánh được, cho nên mặc dù những binh khí này chưa xuất khỏi vỏ mà Lý Dật cũng đã cảm giác được trên bề mặt của nó tản mát ra loại khí Huyết Sát rồi.
Loại khó Huyết sát như vây khiến nguyên khí trong cơ thể Lý Dật cuồn cuộn vận hành, tựa hồ nguyên khí lúc trước vẫn còn trì trệ đã có cảm giác đột phá vậy.
Loại cảm giác này khiến tâm tình Lý Dật trở nên sảng khoái. Đương nhiên hắn cũng không ngốc đến mức đánh chủ ý với mấy món binh khí đó. Dù sao, đối với mỗi một Dong binh thì vũ khí có khi còn quan trọng hơn tính mạng của mình nữa.
Ánh mắt của hằng chỉ tùy ý nhìn trên quầy hàng. Những thứ trên các quầy hàng này đủ hình dạng kỳ quái, từ vũ khí đến hài cốt các loại Ma thu như xương, da long, Tinh hạch, ngoài những thứ đó ra còn có dược thảo và các loại Quyển trục gì đó.
Quang quất một hồi, Lý Dật trong lòng rõ rang, kỳ thật cũng không có gì to tát, những Quyển trục này là Tàn phiên của các loại Công pháp và Đấu kỹ. Mấy thứ này không biết từ lúc nào đã truyền lưu trên Đại Lục Đấu Thần, có người nói bên trong có ghi chép Công pháp hay Đẫu kỹ thần kỳ gì đó.
Chỉ có điều những mãnh Tàn phiến này thật sự là quá nhiều, cho dù một vài thế lực lớn tổn hao vài chục năm tâm huyết, cũng không nhất định có thể tìm ra một mảnh Công pháp và Đấu kỹ này. Cho nên dần dần về sau, mấy thứ này cũng không còn được bao nhiêu người xem trọng cả.
Mà những Dong binh trong quá trình mạo hiểm thì thỉnh thoảng trong một vài di tích có thể tìm thấy mấy mảnh Tàn phiến này. Bọn họ cũng biết tuyệt đối không có biện pháp thu được Công pháp và Đấu kỹ nên đều tùy ý bán đi, chỉ hy vọng trong các thành phố lớn sẽ có những người xem tiền như rác, mua nó về để nghiên cứu. Điều này đối với bọn họ mà nói đều là vui mừng ngoài ý muốn.
Đối với những mảnh Tàn phiến này, Lý Dật quả thật có vài phần hứng thú, hắn đối với các Công pháp và Đấu kỹ trên Đại Lục Đấu Thần này cũng không hiểu rõ lắm, những mảnh Tàn phiền này tuy rằng không thể tu luyện, thế nhưng dùng để nghiên cứu một chút nói không chừng có thể tìm ra vài chỗ tốt.
Hắn lúc này đang đấu tranh tư tưởng, Lý Dật kiếp trước là cấp bậc Tông sư, tuy rằng nói một thân công phu lúc trước cũng không xuyên việt đến đây, thế nhưng nhãn lực và kiến thức thì không giảm đi chút nào.
Chỉ có điều mục đích chính của bản thân lúc này là khí Huyết sát, Tàn phiến của các loại Công pháp và Đấu kỹ có thể hoãn lại sau này tính.
Cuối cùng Lý Dật ngồi xổm trước một gian hàng bày đủ các loại binh khí và tạp vật, hắn vòng vo nữa ngày hôm nay rồi, cửa hàng này xem như là hợp ý nhất rồi.
Binh khí tại các quầy hàng lớn phần nhiều đều là những thứ mới tinh, mặc dù sắc bén, thế nhưng lại không có tác dụng nào với hắn. Quầy hàng trước mặt này bán đầy đủ các loại vũ khó đã có người dùng qua, có thể có chút keo kiệt, thế nhưng binh khí đã từng được sử dụng mới là thứ Lý Dật cần. Bởi vì chỉ có những binh khí đã nhuốm huyết quang mới có loại khí Huyết sát đó.
Tùy ý kiểm tra các lọa tạp vật trong chốc lát, Lý Dật mới lấy ra một thanh chủy thủ, lăm ra vẻ vô ý nói:
- Vì sao những binh khí này đều đã có người sử dụng qua hết rồi vậy?
- Thích thì mua, không thích thì thôi, hỏi nhiều như vậy làm gì!
Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên. Lý Dật hơi sửng sốt, nhịn không được hường về phía âm thanh nhìn lại.
NGười này hơi gầy, da trắng nõn nà một cách quá đáng, không biết hắn ngồi xổm ở đây từ lúc nào, nhưng lại đem khuôn mặt giấu ở phía trong bóng tối. Lý Dật ngửi một chút, ngửi thấy một mùi hương hoa lài nhàn nhạt, trong không khí tràn ngập mùi máu này.
Thì ra người này là một nữ nhân…
Bất quá điều này không liên quan gì đến Lý Dật, đừng nói đến việc đối phương là một nữ nhân, cho dù là một tuyệt thế mỹ nữ, thì trong mắt Lý Dật lúc này, giá trị của nàng còn kém xa so với một đống binh khí trước mặt.
Lý Dật đưa tay vuốt mũi, lát sau mới thản nhiên nói:
- Những binh khí này bán thế nào?
Nữ nhân dường như ngẩng lên liếc Lý Dật một chút, thấy hắn không có vẻ không phải nói đùa mới nói:
- Một cái năm kim tệ, tùy tiện chọn đi…
Vũ khí giống như thế, một thanh mười kim tệ cũng không quá đáng. Mà vũ khí đã sử dụng giá năm kim tệ cũng xem như hợp lý. Chỉ có điều trong mắt bản thân, những vũ khó này hấp dẫn người khác như vậy, Lý Dật liền lo lắng không biết nếu đóng gói tấy cả mang đi, rốt cuộc có đủ tiền hay không nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện tiền, Lý Dật đột nhiên sửng sốt, nhịn không được mà cười khổ.
Trên người hắn không có tiến!
Đây cũng không phải là chuyện đáng buồn cười, kiếp trước hắn ra ngoài chưa bào giờ đem theo một chút tiền nào, nởi vì trước khi hoàn thành ủy thác, người quản lý đã sớm an bài tất cả rồi, cho nên Lý Dật quả thật đã quên mất điều này.
Thấy dáng vẻ cổ quái của Lý Dật, nữ nhân hơi chần chờ một lát, mới nói tiếp:
- Có phải quá đắt không… Nếu không thì bốn kim tệ vậy,… không không không … ba kim tệ cũng được…
Thanh âm trong trẻo lạ lung, thế nhưng trong lời nói có vài phần khẩn trương cấp bách.
Lý Dật không nhịn được mỉm cười, nữ nhân này không có chút gì giống người làm ăn, ngược lại giống người cần tiến đến mức bán hết tất cả gia sản vậy…
Nghĩ đến đây, Lý Dật thở dài nói:
- Vị tiểu thư này, ta…
Hắn còn chưa nói xong, thì lập tức khựng lại tại chỗ, bởi vì lúc Lý Dật nói ra hai chữ tiểu thư thì nữ nhân ở phía đối diện đã dùng tốc độ cực nhanh vọt đến trước mặt Lý Dật, một thanh chủy thủ lam sắc sáng bóng không biết lúc này đã kề trên ngực Lý Dật…
Lý Dật thở dài, chậm rãi giơ hai tay lên, thấp giọng nói:
- Vị tiều thư này, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi… Ta chỉ là một người bình thường, bình thường tới cực điểm. Ngươi dùng chủy thủ bôi độc dược như vậy, ngươi có thể đừng run được không. Lỡ như không cẩn thận làm rách da của ta, vậy e rằng cái mạng nhỏ của ta…
Nữ nhân này một tay giữ chặt vai Lý Dật, một tay khác nắm chủy thủ hơi run run, thế nhưng đói với chuyện này hiển nhiên nàng rất quen thuộc, cho nên động tác này không khác gì hai người đang bí mật thảo luận bào sinh ý vậy.
Loại chuyện này ở chợ thường xuyên phát sinh, cho nên cũng không làm người khác chú ý gì.
Lý Dật hít một hơi thật sâu, trong hương thơm nhàn nhạt mơ hồ truyền đến một tia máu tươi…