Nguồn: TruyenYY
Nhìn Hồng Lập nhe răng cười nanh ác đang nhanh chóng đi tới, nét mặt của Tiêu Viêm vẫn đangvô cảm chợt thoáng hiện một tia sát ý. Người của Hồng gia thật sự làm người ta rất căm ghét.
- Hồng Lập, lấy thân phận của ngươi mà lại ra tay đối phó với một tiểu bối như vậy, không sợ mất mặt sao?
Hàn Trì nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hàn Tuyết vẫn đang nở nụ cười, cuối cùng cũng nhịn không được tức giận, quát lên.
Hồng Lập tạm đình chỉ cước bộ, liếc nhìn Hàn Trì, cười lạnh nói:
- Thực lực của hắn mà lại so sánh với tiểu bối của chúng ta ư? Hàn Trì, nếu Hàn gia ngươi thích nhúng tay vào thì cứ việc, đừng nói nhảm nữa! Nếu không sợ sau này Phong Lôi Các sẽ tính sổ với Hàn gia các ngươi thì cứ xông lên đi…hắc…hắc…hắc…!!!
Nghe được sự uy hiếp trong giọng nói của Hồng Lập, khuôn mặt Hàn Trì đã trở nên tái xanh vì giận. Nhưng đúng là hắn thật sự không dám ra tay. Những lời trước đó của Trầm Vân đã mang Hàn gia ép đến không thở nổi. Phong Lôi Các chính là một đại thế lực mà Hàn gia của hắn không thể chống lại.
Nhìn thấy Hàn Trì không còn vọng động nữa, Hồng Lập tiếp tục cười đắc ý, nắm chặt thanh Đại đao trong tay, lưỡi đao phản xạ ánh mặt trời lóe lên những luồng sáng trắng lạnh lẽo, làm lòng người phát rét.
Vút…Xoẹt…Vút…
Hắn ta tùy ý vũ lộng đại đao trong tay, lập tức không gian xung quanh đã bị đao lực cắt thành những mảnh nhỏ. Hồng Lập này, tuy nhân phẩm làm người ta khinh thường, nhưng không phủ nhận rằng thực lực của hắn mạnh hơn Hàn Trì nhiều.
Theo Tiêu Viêm dự đoán, chỉ e rằng người này đã là một cường giả đặt một chân vào cảnh giới Đấu Tông. Bất quá, mặc kệ hắn có đặt chân vào cảnh giới Đấu Tông hay không, chỉ cần hắn không có thực lực Đấu Tông thật sự, Tiêu Viêm cũng chẳng kiêng kị gì. Giữa hai cảnh giới này vẫn có một sự chênh lệch rất lớn.
Đấu khí màu xanh hùng hồn, chậm rãi tràn ra từ trong cơ thể Hồng Lập, rồi đột ngột bùng phát thành một luồng cuồng phong mạnh mẽ, thổi lên ào ào trên quảng trường. Hiển nhiên, Hồng Lập này chủ tu công pháp Đấu khí Phong thuộc tính. Loại đấu khí thuộc tính này thiên về tốc độ, hơn nữa lực công kích cũng không kém phần mạnh mẽ.
- Hồng Lập, nhanh chóng giải quyết tên tiểu tử này!
Khi trong lòng Tiêu Viêm còn đang cân nhắc, Trầm Vân nọ đột nhiên quát lên một lần nữa. Chẳng qua, lúc này đây tiếng quát có vẻ mơ hồ, nhưng lại lộ vẻ gấp gáp hơn nhiều.
Sau tiếng quát này, ánh mắt Tiêu Viêm càng trầm xuống, vẻ cười lạnh càng sâu. Chỉ thấy Trầm Vân lúc trước còn mang bộ dáng cao nhân tiêu sái, thế nhưng hiện tại dưới tay của Địa Yêu Khôi đã rơi vào thế hạ phong. Sau mỗi quyền của Địa Yêu Khôi, hắn đều tránh né rất chật vật. Lấy độ mạnh mẽ của thân thể của Địa Yêu Khôi, khi chính diện chống cự thì Trầm Vân không phải đối thủ của nó. Nếu không phải Khôi lỗi này không thể thi triển đấu kỹ, chỉ sợ rằng giờ này tình huống cua hắn đã cực kỳ nguy hiểm. Nhưng, ai cũng nhìn ra được dưới công kích của Địa Yêu Khôi, Trầm Vân cũng chỉ có khả năng tự bảo vệ mình mà không thể công kích lại.
Hồng Lập cũng nhìn rõ tình trạng của Trầm Vân, trong lòng lập tức rùng mình rởn gai ốc. Khôi lỗi kia cư nhiên lại có uy lực mạnh như vậy, ngay cả cao thủ như Trầm Vân cũng rơi vào cục diện khốn đốn như thế! Xem ra, muốn giải quyết tình huống này là chuyện rất khó khăn rồi. Nếu không, đợi cho Trầm Vân tử vong dưới tay con khôi lỗi này thì Hồng gia của hắn cũng chẳng hay ho gì. Nghĩ đến đây, Hồng Lập trở nên căng thẳng, nắm chặt tay lại, đấu khí màu xanh càng thêm mạnh mẽ lượn lờ quanh thân hắn. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn nắm chặt đại đao, hướng về Tiêu Viêm cười dữ tợn, chợt hung hăng dẫm mạnh chân xuống đất, thân ảnh liền hóa thành một luồng sáng mơ hồ, đột nhiên bạo xuất tới!
"Vù…"Dưới sự hỗ trợ của Phong thuộc tính, Hồng Lập cơ hồ trong chớp mắt đã hiện ra ở trước mặt Tiêu Viêm, thanh đại đao trong tay hắn hóa thành vô số đạo lưu quang chói mắt, dùng khí thế như sét đánh, hung hãn bổ vào người Tiêu Viêm. Ánh đao dừng lại rồi xuyên qua người Tiêu Viêm, nhưng lại không bắn ra một giọt máu nào?!
- Tàn ảnh sao?
Ánh mắt Hồng Lập như ngừng lại, lập tức trông thấy Tiêu Viêm hiện ra phía sau tàn ảnh khoảng mười thước, đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình.
Tiêu Viêm trợn mắt, bàn tay lộn một cái tạo thành một thủ ấn, liền bùng phát ra một ngọn lửa xanh biếc, nóng hừng hực, cuối cùng lại xuất thêm một ngọn lửa khác cũng mang màu xanh lam nóng cháy trong không trung.
Hai loại hỏa diễm vừa hiện ra, nhiệt độ tại quảng trường đột nhiên tăng vọt rất cao, mà hơi nước trong không khí xung quanh dường như cũng bị đun sôi lên.
Cảm thụ được biến hóa này, Hồng Lập cả kinh trong lòng, thân tùy tâm động, lại một lần nữa như tia chớp lướt đến Tiêu Viêm, quyết tâm liều mạng.
Quay đầu về phía Hồng Lập đang sát khí đằng đằng, sắc mặt Tiêu Viêm cũng không thay đổi, lập tức thi triển Tam Thiên Lôi Động đến cực hạn, vẽ ra từng đạo tàn ảnh, né tránh toàn bộ công kích của Hồng Lập. Tốc độ này của hắn làm Hồng Lập khó có thể theo kịp, mắt nhìn Tiêu Viêm vẫn trụ vững từng giây, từng giây một, làm trong lòng Hồng Lập dấy lên từng cơn lửa giận.
Trong khi kéo dài thời gian với Hồng lập, hai ngọn Dị hỏa trong tay của Tiêu Viêm đã dung hợp thành Phật Nộ Hỏa Liên, động tác như mây trôi nước chảy, lưu loát sinh động, không có chút trở ngại nào, cái thiếu hụt duy nhất khi thi triển đấu kỹ này chính là thời gian, nhưng lại được Tam Thiên Lôi Động bổ khuyết, tạo thành một chuỗi động tác cực kỳ hoàn mỹ.
Cùng lúc với sự hình thành của Phật Nộ Hỏa Liên, một cỗ năng lượng cuồng bạo cũng theo đó chậm rãi tán ra. Cảm nhận được luồng năng lượng này, bất luận là Hồng Lập, hay đám người Hàn Trì, cũng đều biến sắc. Dưới tình trạng lực lượng hủy diệt đang tràn ngập này, cho dù là cường giả như bọn họ, cũng cảm giác được trái tim của mình đang đập nhanh dần.
- Đấu kỹ thật đáng sợ! Nếu thật sự bị đánh trúng, dù là ta đi nữa, cũng phải trọng thương hoặc táng mạng đương trường a!
Nhìn Tiêu Viêm đang đùa giỡn Hồng Lập giữa trường đấu như mèo vờn chuột, thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện, lại cảm thụ được năng lượng càng ngày càng cuồng bạo trên tay hắn, Hàn Trì cũng không nhịn được, đưa tay lên lau mồ hôi trán, nói.
- Xem ra, ngày đó hắn còn lưu thủ a! Trông biểu hiện ngày hôm nay của hắn, cho dù là ta, cũng e rằng không phải đối thủ của hắn! Thật là dọa người mà!
Hàn Điền cười khổ một tiếng. Hiện tại hắn mới biết được, mấy ngày trước Tiêu Viêm khi đối diện với hắn, nghe giọng nói thì có vẻ cuồng vọng, nguyên lai là trong mắt người ta, thực lực bé nhỏ của mình căn bản là không thể gây một chút tổn hại nào.
- Tiêu Viêm này e rằng sau lưng phải có bối cảnh a! Nếu không, chỉ bằng sức lực một người, dù có thiên phú kinh khủng thế nào đi nữa, cũng khó có thể đạt được thành tựu như bây giờ a! Không nói đến con khôi lỗi kinh dị kia, chỉ cần hắn liên tục xuất ra cao giai đấu kỹ thế này, e rằng tất cả những nhân vật trẻ tuổi trong Phong Lôi Các, so ra cũng không ai có thể sánh được với hắn rồi! Ài…!!!
Hàn Trì lẩm bẩm tiếp lời.
Nghe vậy, đám người Hàn Điền cũng không ngớt đồng tình, liên tục gật đầu như bổ củi. Một người dù thiên phú cao đến đâu, nhưng tinh lực, tài lực hữu hạn, lại không thể chuyên tâm khổ tu thì không thể kinh khủng như thế. Mà trong lòng bọn họ đều rõ ràng, Tiêu Viêm vẫn còn một thân phận còn khủng bố hơn, Lục phẩm Luyện Dược Sư!
Khi thực lực đạt đến cấp bậc này, thuật luyện dược đã đến mức thường nhân khó có thể tưởng tượng được. Chuyện thế này lại tập trung chỉ trên một người, đúng là một chuyện quá khó tin! Đây là việc tiêu tốn tài nguyên, tinh lực đến mức nào chứ? Nếu hắn có thể tự mình đạt được thành tựu trong cả hai lĩnh vực, chỉ sợ người ta chỉ biết kinh hô lên một tiếng
"Lão yêu quái" a!
- Tất cả mọi người của Hồng gia nghe lệnh! Vây tên tiểu tử này lại cho ta!
Tại thời điểm đám người Hàn Trì đang thì thầm với nhau, Hồng Lập đã truy đuổi Tiêu Viêm quá lâu, rốt cục đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, bèn tức giận quát toáng lên.
Nghe được tiếng quát của Hồng Lập, không ít người tỏ ra kinh ngạc. Tên này cũng thật không biết xấu hổ nữa a! Lấy lớn hiếp nhỏ đã không nói, giờ còn muốn lấy đông thắng ít nữa. Mặt mũi của Hồng gia hôm nay đã hoàn toàn mất sạch!
Một số cường giả của Hồng gia, sau khi nghe hiệu lệnh của Hồng Lập, cũng tỏ ra ngần ngại một lát, nhưng sau đó cũng phải cắn răng, kiên trì xông tới!
- Các ngươi, những tên khốn này, thật đúng là lũ hỗn đản không biết liêm sỉ!
Nhìn thấy động tĩnh của Hồng gia, Hàn Tuyết vừa hồi phục bình tĩnh một ít, mặt còn đang lộ nét cười, đã nhất thời trở nên giận dữ, bất chấp lễ tiết của nữ hài tử, nói năng phải thận trọng, giận dữ quát lên. Sau đó, nàng còn muốn lao ra hỗ trợ, nhưng lại bị Hàn Trì dùng tay giữ lại.
- Cha, Tiêu Viêm đã giúp Hàn gia chúng ta, chúng ta cũng không thể đứng yên trơ mắt nhìn thế này a!
Hàn Tuyết cực lực giãy dụa, nói.
- Ài…nha đầu ngươi sao hôm nay lại lỗ mãng thế này vậy? Ngươi mà tiến lên, chỉ tổ làm vướng bận cho Tiêu Viêm mà thôi, không giúp được gì mà ngược lại còn làm liên lụy cho hắn nữa! Đấy gọi là giúp hắn sao?
Hàn Trì nhăn mày trách mắng.
Nghe vậy, lúc này Hàn Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, giọng điệu như như muốn biện giải, nói:
- Hắn là người con thỉnh đến, mà ta lại thấy chết không cứu sao?
Hàn Trì khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ngươi ít tỏ ra thông minh một chút đi! Tâm tư gì của ngươi mà phụ thân ta không hiểu hử?
Nhìn thấy Hàn Tuyết hơi có ý thẹn thùng, hắn ta cũng không khỏi cười khổ, thở dài một hơi. Khi bọn hắn đang bàn bạc, khoảng mười cường giả của Hồng gia đã trực tiếp vây quanh Tiêu Viêm thành một vòng tròn, làm hắn rất khó khăn khi dùng thân pháp né tránh.
- Chạy à? Ngươi không phải giống con thỏ đang tẩu thoát, rất vui sướng chạy nhảy lung tung hay sao? Để lão tử chém gãy hai chân ngươi, xem ngươi còn chạy đường nào?
Nét cười trên mặt Hồng Lập càng dữ tợn, dừng lại trước mắt Tiêu Viêm, nắm chặt đại đao bước tới. Nhưng, khi vừa bước được hai bước, thân hình chợt cứng đờ lại. Chỉ thấy, thân ảnh cao lớn của Tiêu Viêm đang đứng trên bệ đá, dùng đôi nhãn châu thâm thúy như trời đêm bình tĩnh nhìn hắn. Trong một khắc này, quá trình dung hợp của hai ngọn Dị hỏa trong tay Tiêu Viêm đã hoàn tất, tạo thành một đóa Hỏa liên xanh biếc, lớn bằng bàn tay, đang chậm rãi trôi nổi trên chưởng tâm của hắn. Theo nó xoay tròn, một tia không gian liệt phùng đang văn vẹo tràn ra.
- Đuổi theo ta sảng khoái chưa hử?
Tiêu Viêm nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Hồng Lập, lại liếc nhìn mấy gã cường giả Hồng gia trong khoảng cách mười thước xung quanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, nhẹ giọng hỏi.
- Rút lui…
Đồng tử Hồng lập hơi co lại, quát lên.
- Đã muộn rồi!
Tiêu Viêm cười cười, thân hình chợt hư vô tiêu biến như quỷ mị, mà đóa Hỏa liên xanh biếc đẹp đẽ kia vẫn dừng lại tại chỗ. Sau đó, trong không trung chợt bùng lên một luồng hào quang xanh biếc và trong suốt như ngọc thạch ầm ầm bùng nổ, mang theo một lực lượng hủy diệt.