Nguồn: TruyenYY
Khi mấy người Tiêu Viêm tiến vào
"Không gian trùng động", trong khoảnh khắc đó, đôi mắt họ đột nhiên tối sầm, thân thể chợt có cảm giác mất trọng lực. Bất quá, tia cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền tiêu tán. Khi ánh mắt hồi phục, trong tầm mắt họ hiện lên một thông đạo kỳ dị.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một không gian thông đạo thăm thẳm, không nhìn thấy đầu cuối, hai bên vách như được dát một tầng ánh sáng bạch ngân, mà bên trong chướng bích, là một lối đi ước chừng mười trượng, chỉ thấy được cuối đường là một phiến hắc ám sâu thẳm. Toàn bộ thông đạo cũng tương tự là một mảng tối đen, làm người ta kinh hãi, tim đập chân run, lúc nào cũng tỏa ra những dao động không gian mơ hồ và đày đặc, cực kỳ tĩnh lặng, không có một âm thanh nào khác, rất ư quỷ dị.
Lần đầu tiên thấy được loại không gian thông đạo như thế này, mặc dù có định lực như Tiêu Viêm, cũng không khỏi có chút thất thần, chậm rãi đưa mắt nhìn hai bên tường được hình thành bởi không gian chi lực, mà bên ngoài sự hắc ám vô tận kia cũng không ai có thể biết sẽ gặp cảnh tượng như thế nào.
- Tiêu Viêm đại ca, huynh lấy Thuyền Không Gian mà La gia lão tổ đã tặng ra đi. Dùng vật đó phi hành trong này tốc độ cũng rất nhanh. Có được nó, đại khái chỉ khoảng trước sau mười ngày là đủ để chúng ta đến được Trung Châu.
Trong sự yên tĩnh, tiếng nói của Hân Lam đột nhiên phát ra, đánh vỡ sự trầm mặc.
Nghe vậy, tinh thần của Tiêu Viêm cũng hồi phục lại, bàn tay thoáng vẫy nhẹ đã lấy Không Gian Thuyền ra cầm trong tay. Khi vật nhỏ này xuất hiện, liền như cá gặp nước, đón gió lớn lên. Trong vài chớp mắt ngắn ngủi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm đã hóa thành một con thuyền dài rộng đến mấy trượng. Tại mặt ngoài của con thuyền kia, có một tia ngân quang nhàn nhạt đang lưu động qua lại, nhìn rất ư huyền diệu!
- Chậc…chậc…! Thứ này cư nhiên lại có tác dụng như vậy! Khó trách chi phí chế tạo lại sang quý như thế!
Nhìn biến hóa xảy ra, Tiêu Viêm nhất thời tắc lưỡi kinh thán, rồi chuyển thân nhảy vào bên trong thuyền. Sau đó, bọn người Tử Nghiên cũng tò mò, nhanh chóng đuổi theo vào bên trong.
- Tại đầu của Thuyền Không Gian có một điểm để đưa năng lượng vào. Chỉ cần rót vào đó một ít đấu khí cũng đã đủ cho Không Gian Thuyền này phi hành trong thông đạo không gian. Hi..hi.. Không Gian Thuyền này là một thứ tốt a! Tại Trung Châu có những thế lực chuyên bán những đồ vật này kia, mà những cửa hàng đó nơi nào cũng kinh doanh Thuyền Không Gian, được chia làm nhiều cấp. Cao nhất là cấp chín, thấp nhất là cấp một. Theo muội thấy, Thuyền này chỉ e rằng khoảng tứ cấp.
Hân Lam cười duyên, nói.
Tiêu Viêm nhìn thoáng qua đầu thuyền, gật gật đầu kinh dị, chợt liếc mắt nhìn hai vách không gian ngăn cản (không gian bình chướng), hỏi:
- Vật này sẽ không đâm ra ngoài đấy chứ?
- Chắc chắn sẽ không đâu! Thuyền Không Gian chỉ có thể sử dụng trong thông đạo không gian, ra ngoài là hết tác dụng. Trong thông đạo, chỉ cần duy trì phi hành thẳng một đường, thì sẽ không xảy ra chuyện. Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối, làm thế nào cũng tránh không khỏi hiểm nguy tồn tại. Huống chi, hành tẩu trong không gian vô tận cũng đã ẩn chứa rất nhiều hung hiểm. Bất quá tỷ lệ rất thấp. Muội đã nhiều lần ngồi thuyền nhưng vẫn chưa từng gặp qua.
Hân Lam giải thích.
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm mới trở nên nhẹ nhõm thở phào, ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, nghiêng đầu nói với đám người Tử Nghiên:
- Một khi đã như thế, mọi người hãy ổn định chỗ ngồi cho chắc! Bây giờ, khởi hành!
Nói vừa dứt, Tiêu Viêm phất tay lên, phát ra một cỗ đấu khí hùng hồn, cuối cùng tiến vào bên trong điểm năng lượng. Bỗng toàn bộ thân thuyền khẽ run lên một trận, rốt cuộc cuối thân thuyền bắn ra một lực đẩy mạnh mẽ,
"hưu.." một tiếng, Thuyền Không Gian đã hóa thành một đạo ngân mang, nhanh như tia chớp xẹt vào bên trong không gian tăm tối hư vô, dũng mãnh lưới đi.
Trong không gian thông đạo, tốc độ của Thuyền Không Gian cực kỳ kinh khủng, dùng từ nhanh như sao băng cũng không đủ hình dung. Mấy người Tiêu Viêm đang ngồi trên thuyền có thể thấy được hai bên vách thông đạo bạc trắng liên tục lùi về sau vùn vụt. Tốc độ thế này thật là làm cho người ta hoa mắt.
Trong không gian thông đạo tối đen mà tĩnh lặng, một luồng sáng bạc không tiếng động lặng yên lướt đi nhanh như điện xẹt, sau đó biến mất nơi cuối cùng hắc ám, xem bộ dáng tựa như cô độc lữ hành.
Cái gọi là
"Không gian trùng động", thực chất là mang điểm tiếp xúc không gian của hai địa phương kết nối với nhau, rút ngắn khoảng cách di chuyển. Dựa theo lời nói của Hân Lam, đại khái chỉ trong vòng mười ngày, có thể đến được Trung Châu. Thực tế mà nói, muốn đi bộ từ Thiên Nhai Thành đến Trung Châu phải mất nửa năm.
Lưu hành bên trong, trải qua thời điểm đầu tiên còn thấy mới lạ, sau đó đã dần trở nên buồn tẻ. Thậm chí mấy người Tử Nghiên lúc đầu còn mang chơi đùa Thuyền Không Gian, sau đó lại không chịu nổi loại cảm giác này, vứt trả lại cho Tiêu Viêm, đi vào trong khoang thuyền ngủ mất.
Ở trong thông đạo không gian chẳng hề biết nguy hiểm đến lúc nào, Tiêu Viêm cũng không dám tiến vào trạng thái tu luyện một cách tùy ý. Dù sao, lấy thực lực hiện giờ của hắn cũng dư sức chống đỡ tiêu hao của Thuyền Không Gian. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, hắn hầu như không tu luyện lần nào, nếu muốn phục hồi đấu khí tiêu hao, hắn chỉ cần ăn một viên đan dược là có thể từ từ bình phục.
Tuy tốc độ trong thông đạo không gian nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng lại làm cho hắn càng ngày càng buồn tẻ. Cứ mỗi lúc nhìn thấy đêm tối trùng trùng, qua lâu ngày nếu như gặp người tâm trí không kiên định, trong lòng sẽ xuất hiện cảm giác bức bối, nóng nảy. Bất quá, không chỉ mình Tiêu Viêm làm việc này. Dù là hắn cũng sợ đã mang một đống bực bội.
Thời gian nhàm chán bên trong thông đạo không gian cũng yên lặng trôi qua!
Trong không gian tuyền một màu trắng bạc, xuất hiện một đạo ngân quang nhanh chóng bay vút qua. Trên đó, một gã thanh niên hắc bào tựa như quán tính, đưa tay phát ra một luồng đấu khí. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đến lượt muội rồi!
Một âm thanh mềm mại dịu dàng đột nhiên vang lên phía sau Tiêu Viêm. Hắn chợt khựng lại, xoay người nhìn ra sau. Lúc đó, Tiểu Y Tiên đã xuất hiện, cười cười nói:
- Chúng ta tiến vào nơi này được mấy ngày rồi?
- Đã mười sáu ngày.
- Chắc chỉ còn cách đích mấy ngày nữa thôi!
Tiểu Y Tiên lại cười nói. Sau đó chậm rãi đi đến khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tiêu Viêm, bấm tay bắn ra một luồng đấu khí, mạnh mẽ xoay quanh rồi dung nhập vào điểm năng lượng.
Thấy thế, Tiêu Viêm cũng cười, thu tay vào ống tay áo, trong mắt thoáng hiện sự uể oải. Đoạn thời gian hành tẩu này tuy chưa làm tiêu hao đấu khí của hắn nhiều lắm, nhưng tinh thần đã mệt mỏi lắm rồi.
Thở ra một hơi thật sâu, Tiêu Viêm từ từ duỗi người nằm xuống, lấy tay gối đầu, ánh mắt nhìn thẳng lên hắc ám vô tận phía trên. Một lúc sau, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn dáng người mặc Tố y, lướt qua những đường cong mê người của nàng, cười nói:
- Hiện giờ đã đủ tài liệu để khống chế Ách Nan Độc Thể. Nhưng vì nguyên nhân ma hạch Thiên Độc Hạt Long Thú chỉ là Lục giai, chỉ e rằng hiệu quả sẽ không hoàn mỹ nhất. Về phần sau này co di chứng hay không, huynh cũng không rõ lắm. Cho nên, huynh đề nghị, để được vẹn toàn, chúng ta hãy theo đúng yêu cầu của dược phương giải độc, tận lực tìm kiếm ma hạch cua Thiên Hạt Độc Long Thú Thất giai vào tay. Không đến thời khắc tối hậu thì không dùng quả Lục giai này.
- Vâng, cứ theo quyết định của huynh!
Tiểu Y Tiên gật nhẹ đầu, ôn như nói. Tuy kỳ thực so với Tiêu Viêm, nàng mạnh hơn không ít, nhưng việc này vẫn do Tiêu Viêm làm chủ, còn đối với tính toán của hắn nàng cũng không phản đối.
- Ài… Ta đối với bằng hữu, thật đúng là làm hết chức trách, lao tâm khổ tứ mà!
Tiêu Viêm làm ra một bộ dáng ủy khuất, ngửa mặt lên trời thở dài than vãn, nhưng trong thanh âm lại có vẻ như trêu đùa.
Nghe được những lời của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng cười thản nhiên, chợt sóng mắt hơi lưu chuyển, nhìn Tiêu Viêm chắm chắm, thấp giọng hỏi:
- Chỉ… là… bằng… hữu… sao…?
- Hả…?
Những lời của Tiểu Y Tiên làm Tiêu Viêm chợt ngây người, ánh mắt cùng nhau liếc một cái, sau đó không tự chủ được cúi xuống. Trong thời gian ngắn, không khí ở đầu Thuyền Không Gian trở nên hơi cổ quái.
- Thịch… thịch…!!!
Không khí cổ quái này chưa diễn ra được bao lâu, bỗng bị âm thanh rung lắc kịch liệt của thân thuyền phá vỡ đi. Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên đều cả kinh, vội vàng ngước lên, sắc mặt nghiêm lại. Lúc đó, không xa phía trước, hai bên vách thông đạo không gian do Không gian chi lực ngưng tụ mà thành cư nhiên giảm đi đáng kể. Thậm chí, chỉ cần liếc nhìn, đều có thể thấy được hắc ám hư vô ở bên ngoài thông đạo.
- Sao lại thế này?
Tiếng hô thất thanh từ trong khoang thuyền chợt vang lên, Tử Nghiên và Hân Lam đều chạy vội ra, ánh mắt đảo qua, liền thấy được sự giảm đi của không gian chi lực trên vách thông đạo.
- Vách tường không gian nơi này chưa được chữa trị hoàn toàn, bị lực lượng bên ngoài thông đạo đánh vỡ sự cân bằng bên trong
"Không gian trùng động".
Hân Lam trầm giọng nói.
- Sẽ không xả ra chuyện gì chứ?
Tiêu Viêm cau mày hỏi.
- Cũng không biết được! Vách không gian nếu trở nên hư hóa (hóa thành hư ảo), rất dễ khiến cho gió lốc không gian (không gian phong bạo) xuất hiện. Nếu bị không gian phong bạo tiến vào thông đạo, trừ phi là cường giả Đấu Tôn, không thì rất khó chạy thoát!
Hân Lam lặng người một lát, cười khổ nói tiếp:
- Hiện tại, chúng ta chỉ còn cách duy nhất là cầu nguyện sao cho đừng gặp cái gió lốc chết tiệt đó! Bằng tốc độ của chúng ta, hẳn đã muốn đến gần Trung Châu rồi!
Nghe vậy, đôi mày của Tiêu Viêm càng cau tít lại, nghiêng đầu nói với Tiểu Y Tiên:
- Giảm tốc độ xuống! Cẩn thận với hấp lực từ phía ngoài thông đạo không gian truyền vào.
Sắc mặt Tiểu Y Tiên càng nghiêm nghị, đấu khí bàng bạc từ trong cơ thể tràn ra, bao bọc toàn bộ thân thuyền, sau đó nhanh chóng thúc đẩy Thuyền Không Gian lướt tới nhanh như đện xẹt.
Trong hai ngày kế tiếp, đám người Tiêu Viêm vẫn mang kinh hãi trong tâm mà vượt qua, bởi vách thông đạo thông gian càng ngày càng hư ảo, giảm đi lực không gian, thậm chí có vài chỗ hiện ra không gian tối đen bên ngoài, phát ra hấp lực, nếu không có Tiểu Y Tiên dùng đấu khí ổn định thân thuyền mà nói, chỉ sợ rằng đã bị hút ra ngoài, trên đường đi cũng cực kỳ kinh tâm động phách!
Cũng may, tuy rằng mạo hiểm, nhưng cái gọi là Không gian phong bạo đó vẫn còn chưa xuất hiện, làm nhóm người Tiêu Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, khi bọn họ đang nghĩ đến chuyện thuận lợi như thế, tại ngày cuối cùng, một bên vách thông đạo đột nhiên vang lên những âm thanh trong trẻo của sự đổ vỡ, cùng với một tiếng gió rít lên như quỷ khóc. Lúc ấy, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi dị thường.