Nguồn: TruyenYY
Khi thân hình Tiêu Viêm đột phá qua tầng ánh sáng trong suốt kia, hắn rõ ràng cảm nhận được một cỗ dao động khác thường lướt nhanh trên thân thể kia, mà cỗ dao động này ngay khi tiếp xúc với Vẫn Lạc Tâm Viêm trên thân thể, nhanh chóng lặng lẽ tán đi, thân thể của Tiêm Viêm cũng thuận lợi tiến vào bên trong.
Lúc xuyên quang tráo kia, ánh sáng màu đỏ thắm tràn ngập nhanh chóng tản đi, thay vào đó là màu trắng nhàn nhạt của một cơn mưa lất phất, Tiêu Viêm ổn định thân hình, ánh mắt cẩn thận lướt qua chung quanh, cuối cùng dừng ở vị trí trung ương nơi hài cốt thần bí đang lơ lửng ở phía trên.
Không gian nơi này hiển nhiên là không đơn giản, Tiêu Viêm chứng kiến được màn hào quang, có điều do duyên cớ thị giác, giờ phút này nhìn qua nơi này dường như rộng rãi không ít, nhưng liếc mắt cũng có thể đụng được.
Xoay đầu lại, tầm mắt Tiêu Viêm nhìn về phía màn hào quang ở ngoài, mấy tộc nhân Thằn Lằn lửa toàn thân màu đỏ như máu, cũng đã phát hiện ra hắn, sắc mặt lập tức có chút ngưng trọng, không nghĩ đến tộc quần ở nham thạch nóng chảy thần bí này lại có người mạnh mẽ như thế. Mấy cái huyết sắc tộc nhân Thằn Lằn thực lực so sánh với lúc trước bị hắn đánh chết rõ ràng cường đại hơn, dựa theo suy đoán của Tiêu Viêm, sợ rằng cũng đạt tới cấp bậc Đấu Hoàng đỉnh phong, không thể không làm cho trong lòng Tiêu Viêm thêm cẩn thận, dù sao, người nào có thể biết, trong tộc nhân Thằn Lằn lửa, có hay không còn những cường giả khác nữa?
Nếu như có, nhưng cũng có chút cảm thấy không ổn, tuy nói có khả năng Dị Hỏa hỗ trợ, thực lực Tiêu Viêm ở nơi này, bên trong nham thạch nóng chảy cũng sẽ không bị suy yếu nhiều lắm, nhưng nơi này, dù sao cũng là sân nhà của đối phương, hơn nữa bọn chúng lại có số lượng đông đảo, một khi bị vây công, cho dù là Tiêu Viêm, chị sợ cũng là lành ít dữ nhiều.
"Chết tiệt, thế giới nham thạch nóng chảy này quả nhiên không phải giống như bên ngoài bình thường như vậy!" Cắn chặt răng, Tiêu Viêm thấp giọng mắng một tiếng. Nguồn truyện:
Truyện FULLMấy tộc nhân Thằn Lằn lửa ở bên ngoài màn hào quang kia dường như không thể nhận biết được vị trí của màn hào quang, vì vậy sau một hồi loay hoay tìm kiếm, liền bắt đầu tản đi tìm kiếm Tiêu Viêm xung quanh. Khi đạo hồng ảnh cuối cùng biến mất ở bên trong nham thạch nóng chảy Tiêu Viêm mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc trước một phen đại chiến, tuy nói rằng đánh chết không ít tộc nhân Thằn Lằn lửa, nhưng cũng tiêu hao không nhỏ thần lực.
Trong không gian trắng xóa, thân thể trôi lơ lửng ở nơi đây, Tiêu Viêm nghỉ tạm một chút, đợi đến khi đấu khí thoáng khôi phục được một ít, mới từ từ đứng dậy, cực kì cẩn thận bước tới nơi hài cốt thần bí kia.
Ngày càng tới gần hài cốt thần bí kia, trong lòng Tiêu Viêm càng cảm nhận được một cỗ ý thức nồng đậm gọi về. Hiện tại hắn rốt cuộc có thể hiểu được, khi hắn ở bên trong nham thạch nóng chảy, cảm nhân được ý thức gọi về, hẳn là của bộ hài cốt thần bí này.
" Kia là đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm a?"Ánh mắt sau khi quan sát hài cốt thần bí một hồi, tầm mắt Tiêu Viêm nhịn không được nhìn về phía trên bộ hài cốt, đó là một đóa hỏa diễm vô hình.
Đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm này, chỉ hơi lớn một tí, trong đó tán ra độ ấm, vẫn không thể so bì với đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm trong cơ thể Tiêu Viêm, nếu như nói Vẫn Lạc Tâm Viêm trong cơ thể Tiêu Viêm là một dạng thành thục thì với đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm trước mặt này, chỉ có thể ở vào giai đoạn ấu sinh.
Dĩ nhiên, bất kể là ấu sinh cũng được hay thành thục cũng được, vật này dù sao cũng là Dị Hỏa. Dị Hỏa thành hình tương đối khó khăn, cần có vô số năm tháng tích lũy, mà đóa hoa này tụ tập cũng không có nhiều chi hỏa vô hình, sợ rằng tồn tại thời gian cũng không quá ngắn, chẳng qua không thể biết rằng, tại sao ở cùng một chỗ, có thể xuất hiện được hai loại Dị Hỏa, màn bí ẩn này, Tiêu Viêm thật đúng là lần đầu được chứng kiến.
Con mắt chăm chú tập trung vào đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm kia, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, loại Dị Hỏa ấu sinh này, đối với Phần Quyết có lẽ sẽ có một chút tác dụng, nhưng nói vậy cũng sẽ không quá lớn, dù sao tiến hóa Phần Quyết, cần một loại năng lượng tương đối khủng bố, mà nhìn qua vật nhỏ này, rõ ràng hãy còn không thấm tháp gì.
Bàn tay vân vê cái cằm, Tiêu Viêm trầm ngâm trong chốc lát, bàn tay mạnh mẽ vũ động một chút, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ. Ấu sinh thể Vẫn Lạc Tâm Viêm này đối với hắn mặc dù cũng có tác dụng nhưng lại không quá lớn, nhưng đối với nội viện mà nói, tác dụng tuyệt đối là một loại hạnh phúc trời ban, chỉ cần có vật này, như vậy Phần Thiên Luyện Khí Tháp chính thức có thể một lần nữa được mở ra, hơn nữa hiệu quả, so sánh với dĩ vãng cũng không yếu bớt quá bao nhiêu, chỉ cần có cường giả liên tục chuyển vận năng lượng hoặc đấu khí, như vậy có thể lần nữa làm cho Phần Thiên Luyện Khí tháp được kích hoạt.
Hơn nữa, như vậy không chỉ làm cho nội viện được lợi, đóa hoa ấu thể Vẫn Lạc Tâm Viên này, cũng có thể từng bước tiến hóa, đời một thời gian, nhất định sẽ tiến hóa lên thành Vẫn Lạc Tâm Viên kỳ thành thục. Còn nữa, với loại Dị Hỏa được bồi dưỡng từ lúc nhỏ, sau này việc thuần phục cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, sẽ không xuất hiện tình trạng như Vẫn Lạc Tâm Viêm kỳ thành thục kia phản nghịch, nói không chừng chỉ sau trăm năm, Vẫn Lạc Tâm Viên tiến hóa thuận lợi, có thể là trợ lực cho nội viện.
Dù sao Dị Hỏa, sớm muộn tiến hóa đều sinh ra linh trí của mình, đến lúc đó cũng với người bình thường không hề có chênh lệch, mà đến lúc đó, tất nhiên sẽ đem nó ra thúc giục, để nó lấy nội viện làm nhà, tiến tới thủ hộ, kể từ đó, nội viện sẽ có người thủ hộ ngoại tộc địa cấp?
Nghĩ tới đủ chỗ tốt dành cho nội viện, trong lòng Tiêu Viêm cũng nổi lên vẻ kích động, hắn vẫn luôn một mực tìm cách làm như thế nào để giải quyết vấn đề Phần Thiên Luyện Khí Tháp bị khô kiệt, vấn đề vừa nhức đầu vừa áy náy này. Hôm nay xuất hiện ấu thể Vẫn Lạc Tâm Viêm, không thể nghi ngờ gì nữa, đã hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn mỹ, sự áy náy trong lòng hắn, rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn tiêu tán.
Nghĩ đến đây, dường như Tiêu Viêm không nhịn được nữa, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó tiến lên từ từ, bàn tay hơi cong, định bắt lấy đóa ấu thể kia. Ngay khi Tiêu Viêm tiến lại gần bộ hài cốt thần cốt kia trong khoảng cách hai thước, một tia ánh sáng màu trắng đột nhiên từ bên trong hài cốt phát ra, biến cố xảy ra bất ngờ, làm cho Tiêu Viêm cả kinh, vội vàng lui về phía sau. Khi vừa lui về sau, cũng cùng lúc phát hiện điều kinh hãi, một cỗ sức mạnh đã khóa chặt bản thân ở tại nơi này. Thân thể bất động, làm cho khuôn mặt Tiêu Viêm thay đổi thần sắc. Ở trong tâm nảy sinh lên ý niệm chạy trốn tìm sinh cơ, luồng ánh sáng trắng trước mặt chuyển động chậm chạp, cuối cùng hóa thành một bóng thân già nua, phảng phất như lão nhân đắc đạo.
Một bóng người toàn thân mặc y phục màu trắng, bộ râu trắng như cước, khuôn mặt già nua, trong hai mắt lộ ra ánh nhìn bình thản một cách thản nhiên, khi bóng người hư ảnh đó vừa hiện ra, làm cho Tiêu Viêm cảm nhận được ở tâm tràn ra cảm giác áp bách.
"Vẫn Lạc Tâm Viêm? Không nghĩ tới, nó đã bị thu phục rồi..." Bóng người hư ảo, liếc nhìn Tiêu Viêm, chợt nói chậm rãi, cùng với một nghi thức chuẩn mực, giọng nói có vị đắc ý.
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm không khỏi cả kinh, hắn tự nhiên có thể nhận biết bóng người hư ảnh trước mặt là một dạng của linh hồn thể, có điều không nghĩ tới đối phương chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu trong cơ thể mình có Vẫn Lạc Tâm Viêm.
"Không biết lão tiên sinh ở chỗ này, tiểu tử đã mạo phạm xông vào, mong tiên sinh thứ tội!" Ý niệm trong đầu vừa vừa động tới, Tiêu Viêm trước tiên cũng cất lời nói vô cùng khách khí.
Bóng người hư ảo không để ý tới ý khách sáo của Tiêu Viêm, ánh mắt nhìn theo hắn một lát, bàn tay bỗng xuất chiêu.
Ngay khi bóng người già nua này động thủ, Tiêu Viêm chợt xuất hiện sự hoảng sợ, Vẫn Lạc Tâm Viêm vốn ở trong cơ thể mình, lại không bị khống chế, từ từ bay ra, cuối cùng lọt vào trong bàn tay phải.
Vẫn Lạc Tâm Viêm giống như một con trường xà vô hình, trên lòng bàn tay cùa thân ảnh già nua quấn quanh một hồi, bộ dáng lộ ra rất ư là thông minh, làm cho sắc mặt Tiêu Viêm có chút biến đổi. Hiện tại, Vẫn Lạc Tâm Viêm rõ ràng đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn, làm sao có thể hoàn toàn nghe lời với một người hoàn toàn xa lạ?
Làm sao lại như vậy? Thiệt kỳ quái! Như có vẻ hiểu rõ sự nghi hoặc trong lòng Tiêu Viêm, lão giả liếc mắc nhìn hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười có chút tiếu ý, thản nhiên nói:
"Bởi vì ta vốn từng một lần là chủ nhân của khỏa Vẫn Lạc Tâm Viêm này, mặc dù ngươi đã luyện hóa được nó, nhưng nó đối với ta vẫn không có sự kháng cự quá lớn, hơn nữa xét về Khống Hỏa chi thuật, chẳng lẽ người có thể so sánh với lão đầu tử ta được không?
"Từng một lần là chủ nhân?
" Nghe được lời này, đồng tử trong mắt Tiêu Viêm co lại, nụ cười có chút cam chịu nói: "Ha hả, lão tiên sinh thật sự không cần phải trêu chọc tiểu tử như ta, ban đầu lúc ta thu Vẫn Lạc Tâm Viêm, chưa từng nhận thấy nó là vật có chủ.
"
"Bởi vì trước khi chết, ta đã phóng thích cho nó tự do, cho nên khi đó nói nó là vật vô chủ, cũng không sai." Lão giả áo bào trắng mỉm cười nói.
Tiêu Viêm nuốt nước miếng một cái, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, ở chỗ này lại có thể gặp được cố chủ của Vẫn Lạc Tâm Viêm, nếu như lời của lão giả này là thật thì có thể nói, thời gian ông ấy chết, sợ rằng đã lâu lắm rồi, ít nhất đại trưởng lão Tô Thiên đối với chuyện này hiển nhiên không hề biết được điểm nào.
Có điều làm cho Tiêu Viêm phải lo lắng là lão giả này có hay không sẽ thu hồi Vẫn Lạc Tâm Viêm? Dị Hỏa đúng là sinh mạng của Tiêu Viêm, nếu như bị mạnh mẽ lấy đi, như vậy, đối với hắn sẽ tạo thành thương tổn cực lớn. Vì vậy, nếu phát sinh chuyện này, cho dù là liều mạng, hắn cũng phải giữ lại được nó. Lão giả mặc áo bào trắng trước mặt, khi còn sống hẳn là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng bất kể thế nào, hiện tại chỉ là một linh hồn đã ngừng nghỉ, hơn nữa, linh hồn còn có chút yếu ớt, dường như không lưu lại quá nhiều lực lượng.
"Yên tâm, ta sẽ không đoạt mất Vẫn Lạc Tâm Viêm của ngươi, nghiêm chỉnh mà nói, ta sớm đã làm một người chết, linh hồn tồn tại dưới đây nhiều năm như vậy, cũng sớm bị tiêu tán gần như không còn, hôm nay ngươi nhìn xem, cũng là một linh hồn ấn ký còn lưu lại, không thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho ngươi.
" Lão giả nói một cách thản nhiên.
Bị nói toạc ra suy nghĩ ở trong lòng, Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm, cũng có đôi chút xấu hổ, lập tức vội vàng nói: "Lão tiền bối nói quá lời, không biết tục danh của lão tiên sinh?
Lão giả áo bào trắng cười cười, trong vẻ mỉm cười đó, tùy ý tán ra một chút kiêu ngạo, nói: "Lão phu là Diệu Thiên Hỏa, mọi người cũng thường gọi ta là Thiên Hỏa tôn giả.
"
"Tôn giả?"
Nghe được xưng hô này, trái tim Tiêu Viêm nhất thời đập mạnh, đối với cái danh hiệu phía sau, hắn hiểu rõ điều đó tượng trưng cho cái gì, vị lão giả áo bào trắng thần bí ở chỗ sâu nhất trong nham thạch nóng chảy, năm đó là một gã cường giả Đấu Tôn, danh chấn đại lục!