Nguồn: TruyenYY
Trong cuồng phong nóng cháy gào thét bên tai, thân ảnh của Tiêu Viêm vẫn linh hoạt, không ngừng phóng xuống. Thân thể càng tiếp cận thế giới nham tương sâu trong lòng đất, không khí để hô hấp cũng càng trở nên nóng rực.
Hỏa diễm xanh biếc lặng lẽ xuất ra từ trong cơ thể Tiêu Viêm, ngăn cách thân thể và ngoại giới. Nhìn xuống bên dưới được bao phủ bởi một màu đỏ thẫm, hắn hít nhẹ một hơi, ánh mắt trở nên cẩn trọng. Loại địa phương như thế này có không ít nguy hiểm, không phải là nơi để du ngoạn, cẩn thận một chút cũng không thừa. Trước đó, tâm linh của hắn cảm giác được có một sự triệu hoán mỏng manh, như có như không, xuất hiện trong chớp mắt rồi lại tán đi trong hư không. Tình cảnh quỷ dị ấy làm cho Tiêu Viêm nghi hoặc cảm giác của bản thân có chính xác hay không?
Sau một thời gian giằng co với nhiệt độ nóng cháy này, tầm nhìn của Tiêu Viêm đột nhiên trở nên thoáng đãng. Trước mặt hắn chợt hiện ra một thế giới nham tương trải dài không thấy điểm tận cùng, từng đám bọt khí khổng lồ trào ra, phình to, rồi cuối cùng nổ tung thành những đám khói trắng bay lên cao. Bên trong loại khói trắng này ẩn chứa một loại kịch độc, nếu hít phải cũng tạo thành phiền toái không nhỏ.
Tâm thần Tiêu Viêm vừa động, song dực ngọc cốt sau lưng từ từ xuất ra, chậm rãi vỗ nhẹ, mang thân thể của hắn vững vàng huyền phù trên không trung của thế giới nham tương nóng cháy.
Trong lúc thân thể huyền phù trong không trung, ánh mắt của Tiêu Viêm cẩn thận nhìn qua khắp mọi nơi. Biển nham tương vẫn tĩnh mịch giống khi hắn rời đi năm đó, hơn nữa cũng không có dấu hiệu của sự sống, chỉ có âm thanh bạo liệt do bọt khí nham tương nổ mạnh phát ra quanh quẩn. Nham tương ở nơi này có chút sền sệt dinh dính, nên cũng khó thấy được hoa lửa tóe ra. Tất cả những điều này làm cho nơi đây có chút tĩnh mịch, gây cho con người một cảm giác áp lực nặng nề. Ai sống lâu ở đây chắc chắc sẽ bị biến đổi tính tình thành quái dị. Thật may mắn, năm đó Tiêu Viêm lại hoàn hảo lâm vào trạng thái chết giả, không nhận thức được tí nào tình huống của ngoại giới. Nếu không, chắc sẽ gặp gian nan không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm thầm cảm thấy may mắn, lại kiểm tra xung quanh thêm lần nữa, cũng không thấy có gì khác lạ, mới vỗ song dực ngọc cốt bay đến một vách núi, rút ra Huyền Trọng Xích bao phủ bởi hỏa diễm xanh biếc đâm tới. Trong độ nóng của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, vách núi cứng rắn bị đâm xuyên qua như cắt đậu hũ. Cổ tay Tiêu Viêm cấp tốc vũ lộng làm đá vụn bắn ra như mưa rào, tạo thành một động phủ rộng rãi ở trên vách đá cứng rắn.
Bằng vào Lưu Ly Liên Tâm Hỏa cực nóng, Tiêu Viêm dễ dàng lập ra một cái động nhỏ trên vách đá dùng để nghỉ ngơi. Xong việc đó, hắn cũng không vội vã tiến ngay vào nham tương để tu luyện
"Du Thân Xích", mà tiếp tục ở lại trong động, nhắm mắt ngưng thần bắt đầu tiến nhập trạng thái tu luyện.
Khi Tiêu Viêm tiến vào trạng thái tu luyện, không khí xung quanh thân thể hắn bắt đầu kịch liệt chuyển động, những dòng năng lượng đỏ sậm có thể thấy bằng mắt thường đang phô thiên cái địa kéo đến, cuối cùng cũng dung nhập vào cơ thể của Tiêu Viêm.
Sau một khắc hấp thu năng lượng đỏ sậm, đôi mắt đang khép hờ của Tiêu Viêm rốt cục cũng mở ra mang một ý vui mừng như điên, nhưng cũng rất ngưng trọng. Năng lượng ở nơi này thật là vượt xa dự kiến của hắn, nhưng sự cuồng bạo của nó cũng đồng dạng vượt ngoài tính toán của hắn. Nếu hấp thu nhiều năng lượng cuồng bạo như vậy, đối với nhân tính, chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bị làm cho lệch lạc. Mà loại ảnh hưởng này, Tiêu Viêm cũng không có khả năng tiếp nhận, mặc dù hiệu quả vượt xa khi tu luyện thông thường.
"Hoàn hảo là ta sớm có sự chuẩn bị!" Trầm ngâm một thoáng, Tiêu Viêm chợt mỉm cười, bàn tay loáng một cái đã làm nên một thủ thế, một đoàn hỏa diễm xanh biếc đã lượn lờ dâng trào, cuối cùng hoàn toàn bao phủ bàn tay của hắn.
Lúc hỏa diễm xuất hiện cũng là lúc Tiêu Viêm bấm tay một cái, trước mặt lập tức xuất hiện một số vật phẩm, trong sự khống chế của hắn cuối cùng cũng huyền phù giữa không trung. Tất cả những vật phẩm này đều là dược tài, tản ra hàn ý, vừa thấy đã biết đây là những dược liệu ẩn chứa năng lượng băng hệ hoặc thủy hệ.
Tiêu Viêm tùy ý liếc mắt một cái rồi vung tay lên, làm cho những loại dược liệu tính hàn này đều rơi vào trong tay. Hiện giờ, hắn đã là một lục phẩm luyện duợc sư hàng thật giá thật, khi luyện chế những loại dược liệu bình thường như thế này, giống như Dược lão năm xưa, có thể dùng tay làm làm lò luyện một cách tùy ý.
Bị khống chế bởi lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm, những loại dược liệu tính hàn này nhanh chóng bị luyện hóa thành một đoàn dung dịch bạch sắc, phát ra ánh sáng, chậm rãi hiện ra.
Lần này, Tiêu Viêm không có luyện chế đan dược, mà chỉ tạo ra những loại dược liệu hỗ trợ cho tu luyện, cũng giống như năm đó Dược lão luyện chế một ít cho hắn khi ra ngoài lịch lãm, là những vật phẩm nhỏ nhặt, có lợi cho tu luyện. Vì thế, quá trình luyện chế này chỉ tốn một ít thời gian. Không đến mười phần chung, toàn bộ tạp chất bên trong đoàn hàn dịch này đều bị trục ra.
Nhìn thấy hàn dịch đã trở nên trong suốt bên trong hỏa diễm, Tiêu Viêm lật tay, xuất ra một bình ngọc nhỏ, sau đó nghiêng miệng bình, đổ xuống một dòng huyết dịch đỏ sẫm cũng mang tính hàn chảy ra từ từ, cuối cùng cũng dung nhập vào trong hỏa diễm, dung hợp vào cùng một chỗ với đoàn hàn dịch trong suốt kia.
Lúc hai loại dược liệu vừa dung hợp thành một thì màu sắc của chúng cũng có sự thay đổi, dưới sự nung chảy liên tục của Lưu Ly Liên Tiêm Hỏa, tạo thành một chất lỏng màu trắng hơi dính, mang hàn ý từ từ thẩm thấu ra, chống lại hỏa diễm đang luyện hóa (chắc là luyện xong rồi nên hỏa diễm không luyện tiếp được nữa - DG)
Thấy luyện chế đã thành công, hỏa diễm xanh biếc trên tay Tiêu Viêm cũng dần dần tiêu tán. Bấm tay một cái, mang chất lỏng sền sệt màu trắng này thu vào bình ngọc. Làm xong việc này, Tiêu Viêm trút bỏ hết quần áo, sau đó mang dịch thể xoa đều trên trên cơ thể, không bỏ sót một tấc da nào.
Khi xoa dịch thể này lên người, một sự lạnh lẽo chợt bao phủ toàn bộ cơ thể của Tiêu Viêm, làn da nguyên là đang nóng cũng trở nên mát lạnh, toát ra một cỗ hàn ý. Mặc dù đang lạnh run người, Tiêu Viêm cũng thừa lúc hàn ý đang mạnh, ngồi xếp bằng lại tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Vừa tiến vào trạng thái tu luyện, một lần nữa, năng lượng hỏa thuộc tính nóng cháy xung quanh lại như được dẫn dắt, phô thiên cái địa tiến vào trong cơ thể của Tiêu Viêm một cách dũng mãnh. Lúc này, những luồng năng lượng đỏ sậm như ngưng thành thực thể không ngừng trùng kích vào thân thể đã phủ đầy hàn dịch của Tiêu Viêm. Khi nóng lạnh tương giao, sự nóng cháy của năng lượng cũng dần dần bị cái lạnh của dược liệu hàn dịch hóa giải, sau đó chuyển thành năng lượng tinh thuần, tất cả đều quán chú vào cơ thể Tiêu Viêm. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
Tiêu Viêm dùng tinh thần dò xét những đoàn năng lượng nóng cháy này, cảm thụ được năng lượng cuồng bạo đã bị hóa giải đến mức gần như không còn, mới vừa ý gật đầu. Sau đó khống chế luồng năng lượng khổng lồ này, dựa theo Phần Quyết chậm rãi vận chuyển thành đấu khí hùng hậu tinh thuần, dung nhập vào bên trong kinh mạch đã được Tiêu Viêm mở rộng ngày hôm qua.
Hỏa thuộc tính trong thế giới nham tương này vô cùng nồng đậm, tạo cho Tiêu Viêm một sự kinh hỉ không nhỏ. Hơn nữa, hiện tại năng lượng cuồng bạo bên trong đã bị hàn dịch hóa giải nên đã có thể hấp thu hoàn toàn, không còn kiêng kị gì. Theo tốc độ này, Tiêu Viêm tin tưởng trong vòng ba tháng hắn sẽ đột phá thành công cảnh giới lục tinh Đấu Hoàng.
Tiêu Viêm tu luyện lần đầu trong thế giới nham tương cũng không lâu lắm, thời gian chỉ khoảng một giờ. Đôi mắt bình tĩnh chậm rãi mở ra, trong con ngươi màu đen bắn ra chút hỏa mang (ánh sáng đỏ), trong yết hầu phun ra một hơi thở nóng rực, cuối cùng từ từ tiêu tán.
Bàn tay hơi nắm lại, cảm thụ được một luồng đấu khí dâng trào, Tiêu Viêm không khỏi nhếch miệng thản nhiên cười nhẹ. Nơi này quả nhiên rất phù hợp với hắn, tu luyện không đến một giờ, hắn cảm nhận được đấu khí đã có sự tiến bộ không nhỏ. Nếu tu luyện lâu dài, tất nhiên sẽ tiến triển khủng khiếp. Nhưng có một điều còn chưa được hoàn mỹ, chính là không khí nơi này lại quá mức tĩnh mịch và áp lực, muốn tu luyện lâu dài, phải chuẩn bị trước tâm lý chịu đựng cô đơn.
Tu luyện vốn dĩ là việc buồn tẻ, muốn đạt được lực lượng phi thường phải trả giá bằng cố gắng phi thường. Trên thế giới này, không có chuyện lực lượng tự nhiên mà đến, sự tình này, trải qua thời gian dài như vậy, Tiêu Viêm đã sớm hiểu được. Bởi vậy, dù biết tu luyện nơi này sẽ rất gian nan, nhưng Tiêu Viêm vẫn như cũ không thay đổi sự lựa chọn của mình.
Sau một ngày trong thế giới nham tương, Tiêu Viêm rốt cục cũng tu luyện
"Du Thân Thước". Hoàn cảnh nơi này đối với tu luyện quả thật là quá hoàn mỹ.
Mới bắt đầu tu luyện, dĩ nhiên là gặp rất nhiều khó khăn.
"Du Thân Thước" cấp bậc không thấp, nên hoàn toàn luyện được dĩ nhiên là không dễ. Nhưng cũng may, thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm không thấp, khi tu luyện không bị rẽ vào đường vòng. Vì thế, sau mấy ngày tu luyện trong nham tương, bản thân dù gặp không ít nguy cơ, cũng đã phần nào nắm bắt được phương pháp tu luyện, thi triển chiêu pháp cũng không đến nỗi nào. Tuy khoảng cách đến đại thành còn dài, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi có thể đạt được trình độ như vậy, đã là nhất biểu thiên tài. Chỉ cần cho Tiêu Viêm đủ thời gian, muốn hoàn toàn luyện được
"Du Thân Thước" là chuyện hắn nắm chắc trong tầm tay.
Trong thế giới nham tương nóng cháy và tĩnh mịch này không có khái niệm về thời gian, nhưng Tiêu Viêm biết được mình đã tiến vào đây gần mười ngày. Trong mười ngày này, thu hoạch của hắn là không nhỏ, không những hoàn toàn củng cố cảnh giới ngũ tinh Đấu Hoàng, hơn nữa
"Du Thân Thước" của hắn càng ngày càng thuần thục. Theo thời gian, Tiêu Viêm càng trở nên thích ứng với thế giới nham tương này, làm cho hắn càng thêm thoải mái.
Dưới sự thích ứng với hoàn cảnh, Tiêu Viêm vẫn để tâm cảm nhận sự triệu hoán như ẩn như hiện của ngày hắn vừa đến. Cuối cùng cảm giác kia lại lặng lẽ xuất hiện thêm lần nữa. Lần cảm thụ này càng rõ ràng hơn, sau khi trải qua dò xét cẩn thận, hắn kinh ngạc phát hiện đối tượng phát ra ý triệu hoán này lại giống như Vẫn Lạc Tâm Viêm?