Đấu Phá Thương Khung

Chương 867: Gặp Mặt

Nguồn: TruyenYY

Tập trung nhìn vào đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của cô gái áo lam, lại nghiêng đầu nhìn ánh mắt xung quanh, Tiêu Viêm có chút xấu hổ, khẽ ho khan, nói: "Nếu hỏa hậu của ngươi trong lúc luyện đan tinh chuẩn hơn một chút, thời gian ủ đan kéo dài thêm một chút, thì phẩm chất của Thiên Khí đan sẽ còn cao hơn nữa, lí do vừa rồi ta nói đáng tiếc là vậy."

Không ngờ, Tiêu Viêm không khách khí, âm thầm giáo huấn cô gái áo lam một trận, mọi người xung quanh không khỏi ồ lên kinh ngạc, nhìn tên gia hỏa to gan lớn mật này. Bên trong nội viện, chỉ có khoảng năm người có tư cách chỉ dạy người khác luyện đan, phần lớn đều là trưởng lão của luyện dược hệ. Người thanh niên áo đen này còn trẻ rõ ràng không phải trong nhóm trưởng lão.

"Chẳng lẽ nói vài câu, cũng phải nhìn trước ngó sau? Nếu ngươi cảm thấy lời ta nói không đúng, cứ coi như là gió thoảng bên tai đi." Tiêu Viêm mỉm cười, giọng hời hợt.

Bị lời nói của Tiêu Viêm chặn lại, Hân Lam nghẹn giọng. Trong nội viện này, ít người dám nói như thế, cắn chặt răng, nàng nhẹ nhàng nói: "Đây là tổng bộ của Bàn Môn, thành viên mới có thể đi vào, ngươi thậm chí không có đeo huy chương, lại tùy ý ra vào, đó mới là không hợp quy củ, ngươi thuộc thế hệ nào?"

Nghe Hân Lam nói, những thành viên Bàn Môn đứng xung quanh mới phát hiện Tiêu Viêm chưa đeo huy chương, ánh mắt trở nên cảnh giác. Quy củ Bàn Môn nghiêm khắc, ra vào Bàn Môn phải đeo huy chương, quy củ này thành viên Bàn Môn đều biết rõ, rất ít khi gặp trường hợp thế này, Bàn Môn bây giờ không còn lỏng lẻo như trước đây.

"Ta tới tìm người." Cảm nhận được ánh mắt đề phòng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ. Hai năm không trở về Nội Viện, không nghĩ lần quay về này lại gặp phải chuyện nghi vấn xấu hổ.

"Tìm người? Ngoại nhân nếu muốn vào Bàn Môn tìm người thì phải có người dẫn đường, xông bừa vào không phải chuyện tốt." Hân Lam chậm rãi bước xuống, mang theo mùi hương nhàn nhạt, đứng trước mặt Tiêu Viêm. Ánh mắt lướt qua, cảm giác quen thuộc xuất hiện rõ ràng hơn nhiều, nên khẩu khí cũng bớt lạnh lùng: "Lần sau nhớ để ý một chút, ngươi muốn tìm ai?"

"Hổ Gia và Ngô Hạo, nói bọn họ tới gặp ta một chút." Tiêu Viêm lắc đầu, cười nói.

Lời nói vừa buông ra, sắc mặt của Hân Lam và những người xung quanh đều hiện lên nét cổ quái. Thân phận của Ngô Hạo cùng Hổ Gia ngày nay ở học viện đã không giống người bình thường, dù là thành viên của Bàn Môn cũng không dễ dàng nhìn thấy họ. Thanh niên áo đen này, dám mở miệng bảo hai vị đó đi ra gặp hắn một chút?

"Hổ Gia học tỷ cùng Ngô Hạo học trưởng thường ngày có rất nhiều chuyện bên người, không dễ trông thấy bọn họ, hơn nữa muốn gặp hai người bọn họ, trong nội viện này không phải chỉ có một mình ngươi." Hân Lam lắc đầu, đưa tay vén mấy sợi tóc đen trên trán, ngữ khí bình thản nói. Bây giờ, nàng xác định Tiêu Viêm chỉ là đệ tử bình thường, đang tìm cách trà trộn vào Bàn Môn. Người như thế, không phải là lần đầu tiên xuất hiện.

Nghe Hân Lam nói vậy, Tiêu Viêm chỉ biết buông tiếng cười khổ. Chợt Tiêu Viêm bước về phía sau đoàn người, đoàn người từ từ tách ra, chỉ còn lại một cô gái toàn thân mặc một màu đỏ, đang đứng ngây ra như phỗng, đôi mắt to long lanh, vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào người thanh niên áo đen vừa chầm chậm đi tới.

Trên người cô gái một thân quần đỏ, dáng người không coi là cao gầy nhưng khiến người nhìn có cảm giác lả lướt, dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng trước ngực vẫn đầy đặn, không thừa không thiếu. Gương mặt tinh xảo, trắng trẻo, khí chất thanh thuần, quyến rũ lòng người, tư sắc không hề thua kém với co gái áo lam. Chỉ cần từ những ánh mắt ái mộ ở xung quanh cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp của nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tiêu Viêm chờ thiếu nữ váy đỏ dừng chân, thấy nàng sau khi nhìn thấy mình khuôn mặt liền dại ra, không khỏi cười cười. Chợt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vươn tay ra vỗ vỗ vào đầu nàng, cười nói: "Hai năm không thấy, ngươi cũng đã cao lớn không ít."

Cử chỉ vô cùng thân mật của Tiêu Viêm làm nàng bừng tỉnh. Nhìn gương mặt nhu hòa tươi cười của người đối diện, trong đôi mắt long lanh của cô gái nhất thời mờ ảo, hai giọt nước mắt trong suốt từ từ rơi xuống. Từ sau sự kiện năm đó, người đứng trước mặt nàng dường như chưa từng cùng nàng có những cử chỉ thân thiết như thế.

Cô gái đột nhiên rơi nước mắt, lập tức dẫn đến lửa giận của những kẻ hộ hoa sứ giả đang đứng chung quanh. Từng ánh mắt phẫn nộ liên tiếp bắn về phía Tiêu Viêm.

"Tiêu Mị, ngươi làm sao vậy? Không có sao chứ?" Một đạo lam sắc thân ảnh nhanh chóng hiện ra bên cạnh thiếu nữ áo đỏ. Chứng kiến bộ dáng nàng khóc như lê hoa đái vũ*, rung động lòng người, liền vội vàng hỏi.

Còn nàng, lúc này mày nhỏ dựng thẳng, trừng trừng nhìn về phía Tiêu Viêm, vừa muốn buông lời trách móc, lại không nói thành lời. Chỉ có thể phát ra những âm thanh run rẩy.

"Tiêu… Tiêu Viêm biểu ca, thật là ngươi sao?"

Bị Tiêu Mị kéo lại, Hân Lam không khỏi chau mày với Tiêu Mị, đang định mở miệng nói, bỗng nét mặt trở nên ngưng trọng, đôi mắt trong suốt từ từ mở to ra, đầy ngạc nhiên nhìn người thanh niên áo đen trước mặt. "Tiêu… Tiêu Viêm?"

Tiêu Viêm biểu ca?

Những người đứng tại nơi này đều biết rằng Tiêu Mị là tộc muội của người sáng lập Bàn Môn. Có thể được xưng là biểu ca, hơn nữa tên cũng gọi là Tiêu Viêm. Ngoại trừ người sáng lập Bàn Môn, danh vọng không ai có thể so sánh được ở Già Nam học viện, còn có thể là ai?

Sự ồn ào nơi bãi đất trống đột nhiên trở nên triệt để yên tĩnh. Ánh mắt trời chói lọi, chiếu thẳng vào từng gương mặt đang trợn mắt há mồm. Giờ phút này, trong lòng mọi người đều dâng lên một cỗ cảm giác hoang đường kỳ diệu.

Một người vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người sáng lập Bàn Môn, cứ như vậy lại mà hiện ra sờ sờ trước mặt bọn họ?

Nhìn gương mặt đang tươi cười của người đó, tất cả mọi người đều biết, hôm nay, sợ là Bàn Môn sẽ phải vì vậy mà sôi trào.

--------------

Trong đại sảnh to lớn sáng sủa, bầu không khí hơi ẩn chứa áp lực và hưng phấn, những ánh mắt chứa đựng tâm tình đều tập trung vào đại sảnh, nơi chiếc ghế mà người thanh niên áo đen đang ngồi.

Trong đại sảnh cũng không có nhiều người, số người tham dự cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa toàn là những gương mặt quen thuộc, thân thiết đã lâu. Trừ bỏ Tiêu Mị cùng Hân Lam, những người còn lại đều là những người cùng tiến vào nội viện với Tiêu Viêm năm đó, hơn nữa còn cùng hắn sáng lập nên Bàn Môn.

Tiêu Mị dịu ngoan đứng bên cạnh Tiêu Viêm, ấm trà cầm trong tay cẩn thận rót vào chén trà trước mặt từng người. Trong lúc khom người, loáng thoáng một vùng tuyết trắng mê người lơ đãng xuất hiện, khiến ánh mắt người khác khó bề nghiêm chính.

Tiêu Viêm nhìn không chớp mắt, đợi đến khi Tiêu Mị châm trà xong, đứng thẳng người lên, mới thu hồi ánh mắt phóng túng, hướng về phía nàng khẽ cười cười, rồi đảo mắt qua mấy người trong sảnh, cười nói: "Tất cả mọi người cũng ngồi xuống đi, đều là người một nhà, cần gì phải khách khí như thế?"

"Hắc hắc, lão Đại, cuối cùng cũng đợi được người trở về, hiện giờ đám người ở bên ngoài kia đều phát điên phát cuồng lên rồi!" Một gã thân hình cường tráng, to lớn hơn người, hàm hậu cười nói.

Tiêu Viêm vẫn còn nhớ rõ hắn, A Thái – một kẻ đơn giản và chân chất. Năm đó sáng tạo Bàn Môn, lúc đầu là do người này giật dây, tuy nhiên nhiều năm không gặp, ngày nay hắn lại có vẻ câu thúc. Dù sao lời đồn đãi về Tiêu Viêm trong mấy năm nay không hề ít, nhất thời cảm giác thực lực của mình đã bị bỏ xa không ít, trong lòng liền xuất hiện chút ít kính sợ.

Tiêu Viêm mỉm cười, trong lòng không ngớt cảm thán, những năm nay chưa một lần trở về, đúng thật là có chút cảm giác cảnh còn người mất a.

"Ngươi… Ngươi thực sự đúng là môn chủ?" Khi Tiêu Viêm còn đang cảm thán trong lòng, ánh mắt Hân Lam vẫn một mực theo dõi hắn, rốt cuộc nhịn không được mới hỏi.

"Như thế nào? Không giống sao?" Tiêu Viêm nhìn nữ Luyện Dược Sư xinh đẹp của Bàn Môn, hỏi lại với giọng hài hước.

Hai má Hân Lam hơi đỏ lên, ánh mắt không hề ngượng ngùng, ở trước mặt mọi người cẩn thận đánh giá lại Tiêu Viêm lần nữa, rồi tự nhiên hào phóng nói: "So với điêu tượng nhìn còn hơn rất nhiều, lúc nãy không nhận ra, ngươi cũng không nên trách tội ta."

Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi lắc đầu cười, đang định mở lời nói, bỗng có tiếng thình thịch vang lên, cánh cửa đại sảnh đang đóng chặt đã bị mãnh liệt mở ra. Một tiếng hừ lạnh trong trẻo vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh.

"Hừ, tiểu tử nhà ngươi, cuối cùng cũng trở về, vừa đi một lần là đã hai năm, loại môn chủ phủi tay như ngươi, đi như thế sảng khoái lắm sao."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, Tiêu Viêm không khỏi nở nụ cười trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên, theo ánh mặt trời rọi vào nơi cửa, một người tóc ngắn xinh đẹp trong trang phục nữ tử, đang đứng ngạo nghễ, đôi mắt sáng ngời bướng bỉnh, hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn.

Bên cạnh nữ tử, một nam tử vác trên vai thanh huyết sắc trọng kiếm, đứng im lìm, gương mặt ngày thường luôn bao phủ nét lạnh lùng của Trương Bình, giờ phút này cũng lộ ra nét tươi cười mừng rỡ.

Nhìn hai người quen thuộc đứng trước cửa, trên mặt Tiêu Viêm dần dần hiện lên một nụ cười ấm áp xuất phát từ tâm can.

---------*-----------

* Lê hoa đái vũ: như hoa lê xao xác dưới mưa, nguyên là câu nói để hình dung tư thái của Dương Quý Phi lúc nàng khóc, sau này được sử dụng mô tả người con gái xinh đẹp diễm lệ kể cả khi khóc.

Xuất xứ trong bài thơ Đường "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị:

Phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử

Do tự nghê thường vũ y vũ

Ngọc dung tịch mịch lệ lan kiều

Lê hoa nhất chi xuân đái vũ...

Dịch thơ:

Gió rung áo bay tà phất phới,

Tưởng khúc xưa điệu mới Nghê Thường.

U hoài mắt lệ còn vương,

Hoa lê ướt đẫm cành xuân la đà...