Đấu Phá Thương Khung

Chương 849: Theo Đuôi

Khi Tiêu Viêm cùng Tiêu Lệ đi vào đại sảnh thì thấy ở bên trong đã có không ít người, thậm chí cả Tử Nghiên cùng Tiểu Y Tiên cũng ngồi ở đó!

Tô Thiên đang chán nản đợi trong đại sảnh, chợt thấy hai người Tiêu Viêm từ cửa đi vào liền rạng rỡ hẳn. Thị nữ ở một bên tay mắt lanh lẹ đem hai cái ghế dựa đặt tại vị trí đứng đầu ở phía trên!

Hai người chậm rãi tiến vào đại sảnh, cũng không khách khí mà ngồi xuống ghế rồi hướng phía Tô Thiên cười nhẹ:"Đại trưởng lão, có tin tức của Ưng Sơn lão nhân à?"

Tô Thiên khẽ gật đầu, chậm rãi nói:"Theo tin tình báo lúc trước, tựa hồ Ưng Sơn lão nhân đã ra khỏi thành. Có điều, kỳ quái là lão gia hỏa này lại không thèm che giấu hành tung, ngược lại đường đường chính chính từ cửa Đông môn nơi bố trí nhiều tai mắt nhất đi ra. Hiện giờ bên trong Hắc Hoàng Thành có lẽ không ít thế lực đã nhận được tin tức rồi."

Nghe vậy, Tiêu Viêm cau mày lại. Vị Ưng Sơn lão nhân này cuối cùng muốn làm gì đây? Dưới cục diện như hổ rình mồi thế này mà vẫn còn làm ra hành động phách lối như vậy, dù lão có là cường giả Đấu Tông thì đối mặt với đám người tham lam như lang sói kia, cũng rất là phiền toái.

"Chẳng lẽ đó chỉ là mồi nhử? Cũng không phải chân thân?" Tiêu Lệ cũng nhăn trán.

"Trong đám người giám thị cũng có cả những cường giả, bọn họ khi nhìn thấy hình bóng của ưng Sơn lão nhân từ rất xa cũng đều có cảm giác kinh sợ. Chẳng lẽ Ưng Sơn lão nhân có khả năng tìm được thêm một cường giả Đấu Tông để làm thế thân sao? Nếu quả thực như thế, lão chỉ việc trực tiếp bỏ đi, với hai cường giả Đấu Tông cùng song hành, thì cả Hắc Giác Vực cũng không có bao nhiêu người dám đứng ra ngăn cản!" Tô Thiên lắc lắc đầu!

"Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ một mình một ngựa có thể chống đỡ được đông đảo thế lực cùng cường giả của Hắc Giác Vực hay sao?" Tiêu Viêm nhíu chặt mày khó hiểu!

"Lấy tính tình ngang ngược hung hăng năm đó của lão gia hỏa kia, có lẽ cũng không bài trừ giả thuyết này!" Tô Thiên đối với lời nói tùy ý của Tiêu Viêm hơi chần chừ rồi nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi trợn mắt. Nếu thật như vậy, lão gia hỏa đó cũng không phải quá kiêu ngạo sao? Lấy nhãn lực của lão tự nhiên cũng có thể nhận ra, bên trong phòng đấu giá cũng không chỉ có một vị Đấu Tông như lão là có hứng thú với Bồ Đề Hóa Thể Tâm. Nếu chỉ là những người bình thường thì hắn còn có thể ỷ vào thực lực của chính mình mà không kiêng kị gì. Nhưng đối với cường giả đồng cấp, lão không có khả năng xử sự như vậy chứ?

"Ma Viêm Cốc có động tĩnh gì không?" ngón tay Tiêu Viêm gõ nhẹ lên mặt bàn, đột nhiên hỏi.

"Bọn họ cũng đã nhận được tin tức ưng Sơn lão nhân ra khỏi thành, hiện giờ đang bám ngay phía sau hắn không xa. Xem bộ dáng tựa hồ cũng không có ý định lập tức động thủ." Tô Thiên nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng nên hành động thôi. Cứ ở đây mà suy đoán lung tung cũng không giải quyết được gì, không bằng đi theo sau Ưng Sơn lão nhân để xem đến tột cùng lão giấu thuốc gì trong hồ lô. Dù sao theo ta nghĩ, với mức độ trân quý của Bồ Đề Hóa Thể Tiên thì một người tính tình cẩn thận như Ưng Sơn lão nhân tất nhiên sẽ không giao cho ai khác mang đi. Dù sao lão cũng có sự tự tin cao độ đối với thực lực bản thân mình."

"Được!"

Đối với đề nghị của Tiêu Viêm cũng không có ai cự tuyệt. Dưới mệnh lệnh của Tiêu Viêm và Trưởng lão Tô Thiên, Tiêu Môn cùng Học viện Già Nam bắt đầu thu thập mọi thứ, lặng lẽ từ sau đại viện rời đi, nhanh chóng ra khỏi Hắc Hoàng Thành, truy theo hành tung của Ưng Sơn lão nhân.

Ngay khi đoàn người Tiêu Viêm vừa ra khỏi Hắc Hoàng Thành không lâu, tin tức bọn họ bỏ đi cũng nhanh chóng tới tai Hắc Hoàng Tông.

Tại phòng nghị sự bên trong Hắc Hoàng Tông, Mạc Thiên Hành sắc mặt hờ hững nghe thám tử hồi báo, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu, phất tay cho hắn lui.

"Không nghĩ tới Nham Kiêu này lại ở cùng đám người Tiêu Môn. Việc này có chút phiền phức a. Nói như vậy bên phía bọn chúng không phải đã có hai tên Đấu Tông sao?" Phía sau Mạc Thiên Hành, Tề Sơn nhìn thám tử lui ra, cau mày nói.

"Nếu không phải Nham Kiêu cùng bọn chúng có quen biết, thì chắc là đám người Tiêu Môn này đã đem Xích pháp Đấu kỹ đấu được trong đại hội đấu giá tặng cho hắn để thúc đẩy hợp tác hai bên rồi." Mạc Thiên Hành khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi đổi. Nguyên bản lão đang nghĩ đến chuyện tại phòng đấu giá, Tiêu Viêm và Tiêu Môn lúc đó rõ ràng đã kết thành thù hận, vậy mà không ngờ bây giờ lại trở thành một khối.

"Bây giờ phải làm sao? Hiện giờ bọn chúng hợp tác đã khiến cho lực lượng trở nên mạnh hơn. Đừng hòng nghĩ đến chuyện chiếm được Phá Tông Đan a!" Mạc Nhai bên cạnh nghe vậy không khỏi sốt ruột nói. Phá Tông Đan đến cả Tề Sơn cũng không luyện chế nổi, cho nên nếu không lấy được một viên từ tay Tiêu Viêm thì không biết đến tháng năm nào mới có được.

"Vội cái gì, hiện giờ bọn chúng đã hợp tác với nhau, chẳng lẽ ngươi có cách phá rối sao? Có hai gã Đấu Tông thì đến cả ta cũng không dám động thủ nữa là. Hiện tại cứ lẳng lặng chờ xem, bọn chúng rõ ràng là đi về phía Ưng Sơn lão nhân. Nhưng lão gia hỏa này cũng không phải là hạng vô dụng, muốn đoạt được Bồ Đề Hóa Thể Tiên từ trong tay lão cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!" Sắc mặt Mạc Thiên hành trầm xuống, quát mắng.

Bị Mạc Thiên Hành khiển trách, Mạc Nhai oán khí đầy bụng, nhưng đành phải nuốt xuống, hậm hực mà không dám nói thêm một lời nào nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tông chủ, ta thấy hành động của Ưng Sơn lão nhân lần này có gì đó không hợp lý. Với tính tình cẩn thận của lão, không có khả năng trắng trợn chẳng kiêng nể gì mà ra khỏi thành như vậy. Lão thừa biết, ngoài thành có rất nhiều cường giả đang chờ đợi chứ?" Tề Sơn cau mày, chần chừ một lúc rồi nói.

"Lão gia hỏa này xưa nay cực kỳ xảo trá, tất nhiên là không thể nào làm ra chuyện hồ đồ như thế!" Khuôn mặt Mạc Thiên Hành hiện lên nụ cười quỷ dị, nhẹ giọng nói.

Nhìn thấy nụ cười bí hiểm trên mặt Mạc Thiên Hành, Tề Sơn và Mạc Nhai bên cạnh âm thầm liếc nhau. Trong khi hai người nghĩ Mạc Thiên Hành sẽ nói tiếp thì lão lại im lặng, làm cho Tề Sơn phải dè dặt cẩn thận hỏi: "Tông chủ biết lão gia hỏa kia định làm gì sao?"

"Đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ rõ. Hắc hắc, Bồ Đề Hóa Thể Tiên này, Hắc Hoàng Tông ta nào đưa ra dễ dàng như vậy!" Mạc Thiên Hành phất phất tay, trong mắt hiện lên một chút lành lạnh, cười gằn: "Hiện tại thì sao chứ, cứ nhìn các thế lực kia cùng Ưng Sơn lão nhân dây dưa đi, người chết càng nhiều càng tốt a!"

Nghe vậy, Tề Sơn và Mạc Nhai ngơ ngác nhìn nhau, rồi bất chợt cùng cười lớn!

"Ài, nếu không phải Hắc Hoàng Tông ta nghiên cứu lâu như vậy, mà vẫn chưa từng tìm được chút tin tức nào về Bồ Đề Tâm từ Bồ Đề Hóa Thể Tiên, thì cũng sẽ không đem thứ này ra đấu giá đâu!" Ánh mắt nhìn xa xa bên ngoài Hắc Hoàng Thành, Mạc Thiên Hành khẽ nhíu mày, lạnh lùng.

"Có điều mặc kệ đến cuối cùng có nghiên cứu ra điều gì hay không, thì cứ giữ lại bên mình vẫn là tốt nhất. Hắc Hoàng Tông ta nếu không chiếm được cái gì, thì những người khác cũng đừng mong có được!"

Trên ngọn đồi nhỏ, đám người Tiêu Viêm nhìn xuống con đường lớn len lỏi qua khu rừng. Phía đầu đường, một lão già tóc muối tiêu tựa như chẳng để ý đến bầu không khí quỷ mị xung quanh chậm rãi mà đi. Ở phía xa xa đằng sau, rất nhiều bóng người ẩn hiện, từng ánh mắt tham lam nóng rực xuyên qua đám cây rừng dày đặc, gắt gao tập trung vào thân hình già nua phía trước.

Nhưng dù cho lòng tham có đốt cháy lý trí, thì trước thực lực kinh khủng của Ưng Sơn lão nhân, ai nấy đều không dám có nửa điểm manh động. Bọn họ chỉ không ngừng bám theo sau, bất quá càng bám càng làm cho lòng tham sôi sục, đến một lúc nào đó cũng sẽ bùng nổ. Quả thật, sức hấp dẫn của Bồ Đề Hóa Thể Tiên đối với tất cả đều rất khó cưỡng lại.

"Lão gia hỏa này một chút nóng nảy cũng không có sao? Cứ tỉnh rụi như vậy mà đi, chẳng phải sẽ khiến càng lúc càng thêm nhiều người bị hấp dẫn tới sao chứ?" Trên đồi, Tiêu Lệ nhìn thân ảnh già nua trong rừng kia, nhướng mày bực bội.

Bên cạnh Tiêu Lệ, Tiêu Viêm và Tô Thiên cũng khẽ cau mày. Cử động của Ưng Sơn lão nhân cũng khiến cho bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Theo lẽ thường mà nói, khi chiếm được bảo bối trân quý như vậy, tự nhiên là phải lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ thị phi này. Vậy mà lão gia hỏa hết lần này tới lần khác bày ra một trò kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ lão thật sự nghĩ, sẽ lấy thực lực của bản thân mà chống lại nhiều cường giả Hắc Giác Vực như vậy sao chứ?

"Trong rừng càng lúc càng xuất hiện thêm nhiều hơi thở. Không ít kẻ thực lực không phải bình thường, chỉ cần một người không nhịn được ra tay, sẽ dẫn đến rút dây động rừng, nhất định sẽ tạo thành một cục diện hỗn loạn. Đến lúc đó Ưng Sơn lão nhân sẽ gặp phiền phức không nhỏ đâu." Tô Thiên chậm rãi nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua xung quanh khu rừng một lượt, đột nhiên nói: "Bọn người Ma Viêm Cốc đâu?"

"Có lẽ cũng đang theo dõi Ưng Sơn lão nhân, có điều lần này bọn người Ma Viêm Cốc tới đây hẳn toàn là cường giả thân thủ không kém. Chúng đã ẩn nấp trong rừng thì cũng khó mà phát hiện ra được." Tô Thiên thấp giọng nói.

Tiêu Viêm gật nhẹ, ánh mắt quét trở về đường lớn trong rừng, chăm chú nhìn theo bóng lưng Ưng Sơn lão nhân. Chẳng biết tại sao, hắn lại cảm giác được một điều gì đó không đúng. Mọi người đều nói lão gia hỏa này thận trọng xảo trá, nhưng hành vi hiện giờ của lão quả thật có chút không phù hợp với bốn chữ này!

Ngay khi ý niệm còn đang quanh quẩn trong lòng Tiêu Viêm, thì đám người vẫn đi theo đằng xa sau lưng Ưng Sơn lão nhân đột nhiên lại rối loạn.

Cảm nhận được sự xôn xao đó, Tiêu Viêm khẽ chớp mắt rồi ngưng hẳn lại, thì thầm: "Rốt cuộc đã chịu động thủ rồi sao?"