Đấu Phá Thương Khung

Chương 539: Trở về ngoại viện

Tại cửa ra nội viện, vài đạo nhân ảnh chợt hiện ra, xem diện mạo thì rõ ràng là đám người Tiêu Viêm, Huân Nhi. Theo sau đó còn có Lâm Diễm đang tò mò đi theo.

Tại thời điểm mấy người Tiêu Viêm mới từ trong rừng rậm đi ra thì một giọng nói nhàn nhạt, già nua tại trên đỉnh đầu mọi người bỗng vang lên: "Muốn ra khỏi Nội Viện phải có thủ tín của một vị trưởng lão.Các ngươi một đám người đông như vậy,đến đây là muốn làm gì?"

Nghe thấy âm thanh này,đám người Tiêu Viêm vội vàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên một cành cây một vị lão giả đang đứng, nhìn kĩ lại thì chính là Tô trưởng lão đã gặp ban đầu lúc mới vào Nội Viện.

Tiêu Viêm tiến lên từng bước,đè nén tâm trạng gấp gáp trong lòng xuống rồi cung kính nói với vị lão giả trên cành cây: "Tô trưởng lão, đệ tử là Tiêu Viêm có việc gấp cần phải đi một chuyến ra ngoại viện nhưng thủ tín vẫn chưa lấy được. Xin trưởng lão hãy châm chước cho!"

"Hả? Tiêu Viêm?" Nghe vậy,Tô trưởng lão sửng sốt, liền lập tức đưa ánh mắt tập trung lên trên người Tiêu Viêm, nhìn thấy có chút quen thuộc, gương mặt đang lạnh nhạt nhất thời xuất hiện một chút tươi cười "Ha ha,hóa ra là Tiêu Viêm đồng học, thế nào? Ở bên trong viện buồn quá muốn đi ra ngoài một chút à"

"Nào có tâm tình rảnh rỗi đến vậy, chỉ là có việc gấp cần phải ra ngoài." Tiêu Viêm cười khổ một tiếng. Sau đó đối với Tô trưởng lão chắp tay nói: "Trưởng lão, xin hãy giúp đỡ cho ".

Tô trưởng lão thoáng chần chừ một chút, dựa theo quy củ của Nội Viện là không có thủ tín thì tuyệt đối không thể tùy tiện đẻ cho người khác đi ra ngoài, bất quá Tiêu Viêm lại là một trường hợp đặc biệt, chính đại trưởng lão đã tự mình ra lệnh quan tâm chiếu cố đến người này, hơn nữa mặc dù hắn luôn thủ hộ ở nơi này nhưng cũng đã nghe nói đến việc Tiêu Viêm có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược bởi vậy tuy vẫn lạnh nhạt nhưng thật ra biểu hiện đã có chút thân thiết.

Trầm ngâm một lát, Tô trưởng lão rốt cục vung tay lên cười nói: "Vốn dựa theo quy củ, không có thủ tín thì ta không thể cho ngươi đi, bất quá hôm nay nể mặt Tiêu Viêm đồng học liền cho ngoại lệ một lần vậy."

Nhìn thấy Tô trưởng lão gật đầu, Tiêu Viêm nhất thời sung sướng rồi cung kính đáp: "Đa tạ trưởng lão"

Phía sau Tiêu Viêm, Lâm Diễm có chút kinh ngạc nói: "Hắc, người nầy mặt mũi không nhỏ a, ta đã đến đây vài lần, lão gia hỏa này mỗi lần đều là cái kiểu dù chết cũng không thèm nể mặt, không có thủ tín sẽ không bao giờ cho qua,không nghĩ tới đối với ngươi lại nể tình mà cho qua".

Tiêu Viêm chỉ cười cười, trong lòng hắn cũng rõ ràng,Tô trưởng lão sở dĩ đối với hắn khách khí như vậy, hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì mình có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược, dù sao thân là Luyện Dược Sư, hắn thực hiểu được ngũ phẩm đan dược đối với loại cấp bậc thực lực là đấu vương của Tô trưởng lão có loại nào lực hấp dẫn.

"Tiêu Viêm ca ca, không cần lo lắng, tại Già Nam học viện thì đệ tử ở bên trong hẳn là sẽ không phát sinh cái chuyện đại sự gì đâu".Vẫn chú ý tới Tiêu Viêm, Huân Nhi bỗng nhiên nhẹ giọng nói, mặc dù Tiêu Viêm che dấu rất tốt nhưng nàng vẫn phát hiện trên trán hắn có chút nhàn nhạt lo âu.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Nhưng mà ngươi cũng đã rõ tính tình cao ngạo của Tiêu Ngọc, nếu như không phải là đại sự thì tuyệt đối sẽ không tới tìm ta, bất kể nói như thế nào, chúng ta đều là người cùng một gia tộc, huống hồ Tiêu gia cũng là nguyên nhân bởi vì ta mà thành như hiện giờ, nên đối với họ, ta cũng là có chút áy náy ".

Huân Nhi khẽ cười cười, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Tiêu Viêm, ý bảo không cần quá mức lo lắng.

Tại trong lúc hai người đang thấp giọng nói chuyện, không gian ở mảnh đất trống trải trước mặt bỗng nhiên dập dờn kịch liệt,chợt không gian giống như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ xé ra,nhất thời liền lóe lên ánh sáng ngân quang của ngọc đại môn trong tầm mắt mọi người.

Tô trưởng lão nhẹ nhàng từ trên nhánh cây rơi xuống đất mặt, hướng về phía Tiêu Viêm đám người cười nói:

"Ta đã phát ra tín hiệu cho bên ngoài rồi, cho nên sẽ có Sư Thứu đợi các ngươi.Ở ngoài nội viện có rất nhiều ma thú,nếu không có Sư Thứu trở đi, chỉ sợ ít nhất cũng phải hao phí rất nhiều thời gian".

"Đa tạ Tô trưởng lão, ân tình ngày hôm nay, Tiêu Viêm tất sẽ báo đáp". Đối với Tô trưởng lão, Tiêu Viêm ôm quyền cảm tạ, rồi cũng không dừng lại lâu, liền dẫn đầu đám người bước nhanh đến đại môn, một vầng hào quang chợt lóe lên, bóng người liền biến mất không thấy.

Sau khi Tiêu Viêm biến mất, đám người Huân Nhi cũng gắt gao đuổi theo,ánh sáng màu bạc chợt lóe lên lần nữa, bên ngoài rừng rậm lại trở nên yên tĩnh.

"Xem bộ dáng Tiêu Viêm này vội vàng như vậy, xem ra lúc này thật sự có việc gấp, sợ là phải là hồi bào cho đại trưởng lão mới được".Một lúc sau khi người cuối cùng biến mất tại đại môn, Tô trưởng lão trầm ngâm một hồi, liền xoay người phi lên không trung, một đôi đấu khí hóa cánh hiện ra, nhắm hướng bên trong nội viện cấp tốc lao đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ra khỏi đại môn màu bạc, tức khắc liền xuất hiện ở trong tầm mắt của Tiêu Viêm là núi non trùng trùng điệp điệp, tại phía trước cách đó không xa là một khe núi sâu không thấy đáy.

Vào lúc này, tại bên cạnh khe núi, một đầu Sư Thứu thật lớn đang vẫy cánh, trên mình nó còn có hai người đang ngồi.

Nhìn thấy đám người Tiêu Viêm xuất hiện, một gã điều khiển Sư Thứu liền đứng dậy đối với Tiêu Viêm cười nói: "Ha ha, các vị muốn đi ra ngoại viện thì lên đây đi".

"Đa tạ." Tiêu Viêm cũng không nói nhảm, vung tay lên, liền dẫn đầu bay lên mình Sư Thứu, thân thể thẳng tắp vững vàng ngồi ở phía sau lưng ngươi kia. Sau đó bọn người Huân Nhi cũng theo sát mà lên, thực lực mọi người đều không phải tầm thường cho nên tự nhiên sẽ không xuất hiện sự cố như một ít tân sinh lúc trước khi đi vào Nội Viện

Nhìn thấy đám người Tiêu Viêm có thân pháp vững vàng như vậy, hai người điều khiển sư thứu trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng, không hổ là đệ tử của nội viện, thân pháp như vậy, không phải đệ tử ngoại viện nào có thể sánh bằng.

"Ngồi cho vững" người cưỡi Sư Thứu thét to, Sư Thứu vỗ cánh một trận mạnh mẽ

Làm bốc lên một trận cuồng phong, thân thể to lớn vút lên trời cao, sau đó nhằm hướng núi non ở ngoài ngoại viện, cấp tốc bay vút mà đi.

Ngoại viện,con Sư Thứu bay xuống dưới quảng trường.

Quảng trường chung quanh, bởi vì Sư Thứu cực kỳ thu hút, do đó có không ít ngoại viện đệ tử vây quanh ở chỗ này, mà khi những học viên này thấy một đám người từ trên mình Sư Thứu nối đuôi nhau xuống thì nhất thời sửng sốt. Tiêu Viêm, Huân Nhi, Hổ Gia, Ngô Hạo,bốn người đã được đi vào Nội Viện đang lúc trước, dường như là mọi người ở ngoại viện đều biết, họ chính là những ngôi sao sáng, cho dù hiện giờ thời điểm đã cách hơn nửa năm thời gian nhưng vẫn như cũ có không ít đệ tử nhớ rõ bọn họ. Bởi vậy, tại khi bốn người xuất hiện, chung quanh liền vang lên từng trận nói nhỏ khe khẽ, cho đến từng đạo ánh mắt nóng cháy.

Tiêu Viêm đang vội vã,tự nhiên là không rảnh để ý tới những ánh mắt này, trực tiếp mang theo mọi người đi ra quảng trường.Sau đó liền theo trí nhớ đến chỗ ở của Nhược Lâm đạo sư.

"Hắc, nữ hài tử áo xanh kia thật khá, trước kia cũng chưa thấy qua lần nào, thật sự là đáng tiếc, nếu là trước đây nhìn thấy, nói không chừng còn có thể âu yếm",nhìn đám người biến mất tại cuối tầm mắt,một ít thanh âm vang lên.Trong thời gian nửa năm này, lại có một đám tân sinh tiến nhập ngoại viện, bởi vậy đối với đám người Huân Nhi thật ra chưa từng thấy qua.Nhưng thấy khí thế của đám người Huân Nhi nên đám tân sinh cũng không dám quá mức lớn tiếng, hiện giờ thấy người vừa đi, tự nhiên âm thanh liền vang lên.

Một gã nhìn như có tuổi trong học viện, nghiêng đầu liếc mắt về gã tân sinh bên cạnh, cười lạnh nói: "Hừ, tiểu tử thật sự là ngứa da, đó là nữ nhân của học trưởng Tiêu Viêm, bằng vào ngươi mà cũng đòi cùng người ta thân cận ".

Tên tân sinh kia bị nói móc, sắc mặt xám tro liền phản kích lại: "Tiêu Viêm là ai? Ta chỉ nghe qua tân sinh Diêm Thừa lão Đại, cũng không biết ai là Tiêu Viêm".

Một gã học viên cũ châm chọc: "Tân sinh vương Diêm Thừa? Hắc hắc, một đám không biết trời cao đất rộng, tân sinh mà muốn đòi khoe khoang, còn muốn cùng so với người ta, lúc trước Tiêu Viêm học trưởng tại lúc đi vào Nội Viện cũng đã là lục tinh Đại Đấu Sư, hiện giờ ở bên trong viện khổ tu nửa năm, thực lực khẳng định lại là tinh tiến rất nhiều, nói không chừng đã muốn đạt tới Đại Đấu Sư đỉnh, cái tên Diêm Thừa kia lại đòi bằng? Chỉ một cái tát của người ta là mẹ hắn cũng không nhận ra". Cái tên tân sinh Diêm Thừa kia,bất quá chỉ là do giới tân sinh chọn ra, có thực lực nổi tiếng trong đám tân sinh nên được đám tân sinh ủng hộ, kêu là cái gì tân sinh vương, mặc dù tân sinh thực lực không coi là mạnh mẽ, nhưng là đã thắng qua nhiều người, cho nên tại ngoại viện cũng là một thế lực không kém.

Nghe được Tiêu Viêm có thực lực Đại Đấu Sư đỉnh, tên tân sinh sắc mặt liền biến đổi, mà hắn cũng rõ ràng sự chênh lệch thật lớn giữa hai bên nên lập tức không dám nói thêm lời khinh bạc nào nữa, mang theo cái mặt xám xịt chạy mất tích.

Đám người Tiêu Viêm tự nhiên không biết sự biến hóa của ngoại viện trong nửa năm qua, hơn nữa dù có biết cũng không thèm để ý, lấy thực lực Bàn Môn hiện giờ, xem như ở bên trong viện đều là bài danh phía trên, nào còn cần để ý tới tân sinh mới vào ngoại viện.

Một đường rất nhanh đã tới được nơi ở của Nhược Lâm đạo sư, bởi vì có hai người Huân Nhi cùng Hổ Gia bởi vậy trên đường cũng hấp dẫn không ít ánh mắt. Một ít học viên cũ cũng nhận ra họ, đồng thời một ít tân sinh gương mặt tò mò nhìn theo trong khi vẫn đang bàn tán về bọn người Huân Nhi

Một đường vội vã tới đây, ước chừng mười phút sau, tòa lầu các lịch sự, tao nhã của Nhược Lâm đạo sư liền xuất hiện trước mắt Tiêu Viêm, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cước bộ nhanh hơn. Một lát sau, rốt cục đi tới trước cửa, Tiêu Viêm nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa

Cửa phòng liền mở ra, gương mặt có chút tiều tụy xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, thân thể cao ngất, mềm mại, hai chân thon dài mượt mà, không phải Tiêu Ngọc còn có thể là người phương nào?

Mở cửa ra, Tiêu Ngọc nhìn thấy nhóm người này thì ngẩn người ra, bất quá tại lúc ánh mắt chuyển tới Tiêu Viêm, nhất thời ngẩn ra, bên trong đôi mắt trong suốt dần nổi lên sương mù.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên thấy Tiêu Ngọc ở trước mặt hắn lộ ra tư thái nhu nhược như vậy, Tiêu Viêm cũng cảm thấy ngạc nhiên, chợt vội vàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, đến tột cùng là làm sao vậy? Ta chính là một mạch không nghỉ chạy tới đây".

Hàm răng cắn chặt bờ môi đỏ mọng, Tiêu Ngọc cuối cùng vẫn chưa có khóc, chỉ là một tay nàng vội vàng kéo Tiêu Viêm chạy vào phòng trong, thấy dị trạng của nàng như vậy, Tiêu Viêm cũng không dám có chút phản kháng, tùy ý để nàng lôi kéo vào phòng.

Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Ngọc, đoàn người xuyên qua đại sảnh, cuối cùng tới trước một cánh cửa, Tiêu Ngọc mới đi chậm lại, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.

Nhìn thần sắc của Tiêu Ngọc, bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy,chậm rãi đi vào phòng, chợt nhìn thấy một cái giường,bên trên giường có một nam tử đang nằm.

Nam tử bộ dáng ước chừng 25 tuổi đôi mắt nhắm lại một cách căng thẳng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơn nữa vẻ mặt hỗn loạn và thống khổ, thân thể ngẫu nhiên lại run rẩy, mà trên khuôn mặt lại cùng với Tiêu Viêm có ba phần giống nhau.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc kia, nắm tay Tiêu Viêm quả thật trong giây lát nắm chặt lại, đôi con ngươi trong lúc này mơ hồ có tơ máu lan tràn ra. Một lát sau, một đạo áp lực vô cùng to lớn cùng với tiếng gầm trầm thấp từ yết hầu lặng yên truyền ra.

"Nhị ca!"