Từ trên thạch đài hạ xuống, Tiêu Viêm lại dừng bên cạnh tảng đá xanh. Ánh mắt hắn nhìn về số chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh đá. Tuy nói chất lỏng này đã bị pha loãng đi, nhưng hiệu quả lại không tệ chút nào. Cho dù không đạt được tẩy tủy luyện cốt thì hiệu quả tôi luyện cơ thể cũng không ít.
- Thứ này cũng nên lấy một ít, sau này, lúc luyện chế đan dược đặt biệt có thể dùng tới.
Âm thanh Dược Lão vang lên trên đầu hắn.
Nghe vậy, Tiêu Viêm lại lấy ra hai bình ngọc từ trong nạp giới, thật cẩn thận đem Địa Tâm Thối Thể Nhũ màu trắng ngà thu vào bình. Sau khi hai bình ngọc đã đầy, chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh cũng đã vơi đi hơn phân nửa.
Liếc mắt nhìn lượng nhũ dịch còn lại trong rãnh, Tiêu Viêm hơi suy tư hơn nữa cũng không đem nó lấy hết. Sau này nói không chừng đám người Lâm Tu Nhai sẽ đến để đoạt Địa Tâm Thối Thể Nhũ. Nếu đến cuối cùng, vất vả cả nữa ngày mà không thu hoạch được gì, khó tránh khỏi bọn chúng sẽ hoài nghi rằng đã có người hạ thủ trước, lấy đi hết số bảo bối này. Mà biết được nơi này có kỳ bảo cũng chỉ có bọn chúng và Tiêu Viêm. Mặc dù hắn không sợ bọn họ hoài nghi nhưng dù sao thì
"Địa Tâm Thối Thể Nhũ" này vẫn là do Hàn Nguyệt phát hiện trước, bản thân vô tình chiếm được tiện nghi lớn, nếu cứ giữ lòng tham muốn ôm hết số bảo vật thì cũng có chút quá đáng.
Ý niệm lướt qua trong lòng Tiêu Viêm, hắn liền đem hai bình Địa Tâm Thối Thể Nhũ đã bị pha loãng thu vào nạp giới. Sau đó, không hề nán lại, xoay người hướng theo con đường lúc trước đến đây bay nhanh. Vì đã quen thuộc với đường đi, nên lần này thời gian hắn đi ra đã giảm đi không ít. Chỉ cần hai mươi phút đã ra khỏi sơn động.
Vỗ mạnh hai cánh, Tiêu Viêm bay vút ra ngoài cốc, ánh mắt nhìn về phía xa. Trong bóng tối nhưng hắn vẫn thấy được hào quang bảy màu lúc ẩn lúc hiện ngoài cốc, một sự bùng nổ năng lượng như sấm vang chớp giật.
Nhìn thấy thất thải quang mang vẫn sáng chói như cũ, Tiêu Viêm mới nhẹ nhõm được một ít. Đôi cánh vỗ nhanh hết tốc lực, thân hình hắn hóa thành một bóng đen, không một tiếng động xuyên vun vút qua màn đêm. Một lúc lâu sau, thân hình dừng lại, hắn đã xuất hiện ở lưng chừng không của cốc khẩu. Ánh mắt hướng về chiến trường trước mặt, không khỏi cảm thấy líu lưỡi.
Cốc khẩu lúc này cơ hồ đã bi tàn phá đến không ra hình dạng gì cả. Mặt đất vốn bằng phẳng bị những lỗ hỏng gồ ghề phủ kín. Những tảng đá lớn từ trên vách núi rơi rụng xuống rừng rậm hai bên, khiến nó bị phá hoại không ít. Cây cối gãy ngang che lấp hơn một nửa thông đạo nơi cốc khẩu.
Mà bên trong chiến trường, Thôn Thiên Mãng vẫn như cũ, cuộn thân thể khổng lồ chiếm cứ bầu trời, thất thải quang mang trong cơ thể cuồn cuộn tràn ra, uy áp mạnh mẽ làm ma thú đang ẩn núp trong phạm vi mười dặm đều phát run. Mặc dù khí thê Thôn Thiên Mãng vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng nếu nhìn thật kỹ vẫn có thể thấy phía trên số vảy rắn bảy màu hiện lên một số vết cào rất sâu. Có lẽ trong lúc chiến đấu, Tuyết Ma Thiên Viên củng không phải ở vào thế thất bại hoàn toàn.
Ánh mắt lườm xuống dưới, khi trông thấy Tuyết Ma Thiên Viên, khuôn mặt Tiêu Viêm nhịn không được hiện lên vẻ kinh ngạc. Lúc này, cả người lông mao màu trắng như tuyết của Tuyết Ma Thiên Viên đã bị xà toan có tính ăn mòn mãnh liệt của Thôn Thiên Mãng xâm thực hơn một nửa. Máu tươi giàn giụa trên cái đầu to lớn, khiến cho nó vốn đã có vẻ rất khó nhìn càng thêm dữ tơn. Trên cơ thể cao lớn cũng có không ít dấu vết bị năng lượng mạnh mẽ va chạm. Đôi mắt có màu đỏ tươi như lồng đèn lúc này cũng đã xuất hiện một ít sự né tránh và mệt mỏi. Có lẽ đối mặt với loại cường địch như Thôn Thiên Mãng, Tuyết Ma Thiên Viên trong tình trang suy yếu đã sắp hoàn toàn mất ý chí chiến đấu.
So sánh với bộ dáng thê thảm của Tuyết Ma Thiên Viên thì thương thế của Thôn Thiên Mãng xem ra không có gì nghiêm trọng.
- Không ngờ được tiểu gia hỏa này lại cường hãn như vậy, quả không hổ danh thượng cổ dị thú.
Nhìn sự chênh lệch về vết thương giữa hai kẻ, trong lòng Tiêu Viêm không khỏi kinh ngạc, thì thầm một tiếng.
Tiêu Viêm xuất hiện, đồng thời khiến Thôn Thiên Mãng và Tuyết Ma Thiên Viên chú ý. Một kẻ thì hưng phấn thè thè lưỡi với Tiêu Viêm, còn một kẻ thì phát ra một tiếng gào phẫn nộ xen lẫn chút bất an.
- Tiểu tử, đi thôi!
Không để ý đến Tuyết Ma Thiên Viên đang ngửa mặt rít gào, Tiêu Viêm hét to với Thôn Thiên Mãng. Hắn xoay đầu, vỗ mạnh đôi cánh, thân hình thẳng về phía sâu trong ngọn núi mà bay vút đi.
Thôn Thiên Mãng thoáng chần chừ, lát sau, cái đuôi khổng lồ quẩy thật mạnh, thân hình vẫn đang bành trướng gấp rút thu nhò lại, hóa thành một đạo tiểu quang ảnh, bay nhanh theo hướng Tiêu Viêm. Sau cùng, hai bóng dáng biến mất dần trong đêm tối, để lại Tuyết Ma Thiên Viên đang phẫn nộ đến phát điên nhưng không làm gì được bọn chúng.
… … …...
Trong đêm tối, hai bóng đen, một lớn một nhỏ bỗng nhiên từ trên trời hạ xuống trên một ngọn cây. Tiêu Viêm quay đầu, liếc mắt về sơn cốc đã khuất nơi cuối chân trời, nhẹ nhõm thở ra một hơi. Xoay người lại, Tiêu Viêm nhìn Thôn Thiên Mãng trôi nổi trước mặt, hào quang bảy màu trên vảy của nó đã ảm đạm nhiều. Có lẽ lần này ác chiến với Tuyết Ma Thiên Viên khiến nó tiêu hao khá lớn. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu nho nhỏ của Thôn Thiên Mãng, Tiêu Viêm lấy một lọ Tử Tinh Nguyên từ trong nạp giới ra, cười nói:
- Đến đây, nhóc, tối nay làm thực không tệ, lần này ta cho ngươi ăn no.
Nếu là trước đó, Thôn Thiên Mãng vừa thấy Tiêu Viêm lấy Tử Tinh Nguyên ra, sẽ lập tức búng người tới ngay. Nhưng lúc này, Thôn Thiên Mãng không nhục nhích, đứng giữa không trung một cách quỷ dị. Một mắt rắn yêu mị liếc Tiêu Viêm. Lúc trong lòng hắn cảm thấy có gì đó khổng ổn thì một tiếng nói lạnh như băng bỗng nhiên từ miệng Thôn Thiên Mãng thốt ra:
- Ngươi thật đem bổn vương nuôi như một sủng vật sao?
Tiếng nói tuy lạnh như băng nhưng lại ẩn chưa một cỗ tà hỏa khiến lòng Tiêu Viêm tê dại.
Khi cỗ tà hỏa từ bụng dưới vừa bốc lên, Tiêu Viêm như cảm giác được một trận hàn ý từ trong lòng trào ra. Ánh mắt không rời khỏi Thôn Thiên Mãng trước mặt, hắn thấy sửng sốt trong nháy mắt, thân hình nhanh như điện giật lùi về phía sau, kinh hãi thốt lên:
- Mỹ Đỗ Toa nữ vương?
Trong lúc Tiêu Viêm kinh sợ thoái lui, thân thể Thôn Thiên Mãng lại lần nữa bộc phát ra ánh hào quang bảy màu nhàn nhạt, thân hình từ từ uốn éo, lát sau, đã biến thành một vưu vật yêu mị, cơ hồ khiến cho mọi người đàn ông trong nháy mặt tình nguyện trở thành thú cưng.
Dáng người thon dài, quần áo hở hang, chỉ vừa đủ che bộ ngực đầy đặn, hạ thân chỉ có vỏn vẹn một lớp da màu tím che phủ đến bắp đùi. Dưới bộ váy bằng da lộ ra một đôi chân dài làm người khác miệng lưỡi khô khốc. Đường cong thon dài khiến đôi mắt kẻ khác mê muội. Dời ánh mắt lên, cái eo rắn trắng như tuyết lại khiến trái tim Tiêu Viêm run lên liên hồi. Quả thật nàng là một vưu vật có thể khiến mọi người đàn ông điên cuồng. Nhưng, muốn thu phục vưu vật yêu mị này, nếu không có thực lực thông thiên, e rằng sẽ bị nàng nuốt luôn một phát vào bụng.
Cho dù trong lòng biết rõ người đẹp trước là một xà mỹ nhân có thể ăn thịt người, nhưng Tiêu Viêm cũng không khỏi tránh khỏi có chút tâm tình nhộn nhạo. Nhưng điểm tâm tình đó của hắn đã bị một ánh mắt lạnh như băng phóng tới làm cho tan thành mây khói trong nhảy mắt, chỉ còn lại một bụng phòng bị và cảnh giác.
Ánh mặt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt không một chút tì vết, băng lãnh mà yêu mị, Tiêu Viêm cười khan một hơi. Hắn phát hiện tiếng cười của mình lại biến thành hơi khàn khàn.
- Nữ vương bệ hạ, thật trùng hợp, ta lại gặp mặt.
Một câu nói cực kỳ thiểu năng đủ cho thấy trong lòng Tiêu Viêm đang khẩn trương đến độ nào. Đối với người đàn bà trước mặt này, hắn cảm thấy kiếng kị hơn cả đối với Vân Sơn của Vân Lam Tông.
Nguồn: https://truyenfull.vn- Cũng thật là trùng hợp đó. Nhưng cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi không để Thôn Thiên Mãng và Tuyết Ma Thiên Viên đấu với nhau làm nó tiêu hao không ít năng lượng thì ta vẫn bị nó phong ấn.
Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương quét qua người Tiêu Viêm, khóe môi đỏ thắm hiện lên ý châm chọc.
Khóe miệng há ra, Tiêu Viêm thật muốn tự cho mình một bạt tai. Không nghĩ tới kẻ đầu sỏ gây nên việc này lại là chính mình…
- Dược tài để luyện chế Dung Linh đan, người đã tập hợp đủ chưa?
Không để ý đến sắc mặt khó coi của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương lạnh nhạt hỏi.
Khóe mắt giật giật, trong lòng Tiêu Viêm chợt cười khổ. Tập hợp cái gì đây, hắn vốn đâu có coi chuyện này là quan trọng. Ngay cả việc của hắn còn lo chưa xong, làm gì có thời gian giúp nàng tìm dược tài Dung Linh Đan chứ. Mà cho dù có thời gian, hắn câu giờ được thì sẽ tận lực câu, nếu không, người đàn bà này vừa có được dung linh đan, dung hợp xong linh hồn Thôn Thiên Mãng, thì kẻ xui xẻo đầu tiên chính là hắn. Đây là một người đàn bà đáng chết, từ lúc đầu đến giờ vẫn không từ bỏ sát tâm với hắn.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng. Với thân phận cao quý của Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương, bậy giờ, vì đủ loại nhân tố đã trở thành sủng vật kiêm tay đánh thuê cho Tiêu Viêm, nàng cao ngạo như vậy, làm sao có thể nhẫn nhịn được? Nếu không vì dung linh đan và linh hồn Thôn Thiên Mãng không ngừng phản phệ, nàng đã sớm dùng mấy chưởng xé Tiêu Viêm ra mảnh nhỏ.
Nhìn bộ dáng im lặng không nói gì của Tiêu Viêm, trên mặt Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương dần hiện lên một nụ cười lạnh và sát ý:
- Xem ra người vẫn chưa để tâm chuyện của ta. Như vậy, lưu lại ngươi còn có ích lợi gì?
Dứt lời, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương vung mạnh bàn tay mềm mại của nàng. Theo sự huy động này, Tiêu Viêm kinh hãi phát hiện không gian xung quanh đều ngưng đọng lại. Mà thân thể hắn, như bị giam trong một cái lồng, không thể cử động.
"Đây là thực lực chân chính của Đấu Tông cường già sao?
Tùy ý giơ tay nhấc chân cũng có thể làm cho không gian đọng lại?" Trong lòng Tiêu Viêm hiện ra chút hoảng sợ. Nhân thức đối với Đấu Tông Cương Giả của hắn lại sâu thêm rất nhiều.
Lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm dùng sức giãy giụa, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương nhẹ nhàng tiến lên vài bước hướng về phía Tiêu Viêm. Bàn tay nhỏ nhắn dựng lên, hào quang bảy màu ngưng tụ trên lòng bàn tay, biến thành một thanh trường kiếm bảy màu thon dài và sắc bén.
Tiêu Viêm dùng sức kháng cự một lúc, không gian chung quanh không hề rung động. Lúc Tiêu Viêm bất đắc dĩ muốn bỏ cuộc thì một cỗ linh hồn dao động cường hãn rốt cục từ trên hắc sắc giới chỉ tràn ra. Mà dưới sự dao động linh hồn mạnh mẽ, không gian ngưng đọng xung quanh vỡ nát ầm ầm. Thân thể của Tiêu Viêm lúc này đã lấy lại được sự tự do.
- Ha ha, sơ giai Đấu Tông có thể làm không gian đọng lại. Không miệt thị Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương ngươi, nhưng đệ tử của Dược Trần ta há có thể để người nói giết là giết ngay sao?
Thân ảnh hư áo của Dược Lão trong hắc sắc giới chỉ đã bốc lên, trôi nổi bên cạnh Tiên Viêm, thản nhiên nhìn chăm chú vào Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương ở đối diện.
Trả Lời Với Trích Dẫn