Đấu Phá Thương Khung

Chương 400: Già Nam học viện chấp pháp đội: Thanh liên biến

Hơi thở âm trầm thẩm thấu từ gốc Tử Linh thụ quỷ dị kia ra, làm cho những người chung quanh cửa trấn nhỏ có chút phát lạnh. Ở trong Hắc Giác vực, thanh danh gốc Tử Linh thụ này, cơ hồ đã đạt đến tình trạng làm cho người khác nghe đến đã sợ mất mật, rất nhiều người lăn lộn trong Hắc Giác vực hơi lâu một tí vĩnh viễn cũng không thể quên được một lần Hắc Giác vực cùng Già Nam học viện huyết chiến, nguyên nhân gây ra trường huyết chiến năm đó, đã không có nhiều người đi tìm hiểu lắm, mà họ chỉ biết, đó là sau trường huyết chiến kia, thi thể hai gã đấu vương cùng một gã đấu hoàng, vĩnh viễn bị treo lên gốc Tử Linh thụ này.

Phạm vi chung quanh Già Nam học viện, là một mảnh đất yên tĩnh, không màng thế sự, không cường giả Hắc Giác vực nào dám mang theo thần tình sát khí xông vào nhỏ, cho dù ngẫu nhiên có vài lần rối loạn, những kẻ gây rối, không đến một giờ sau đã trở thành một khối thi thể bị cắm trên Tử Linh thụ.

Suốt những năm này, ác danh Tử Linh thụ cơ hồ lan tràn đến toàn bộ Hắc Giác vực, bởi vậy, cho dù là đám cùng hung cực ác cũng rất ít kẻ có đảm lượng tiến vào. Đối với bọn hắn, đây là phần một địa a.

Đứng ở cửa trấn nhỏ, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, đem hàn ý trong lòng đuổi ra, cũng không để ý đến đám người do dự không dám tiến vào trấn này nữa, cước bộ nhấc lên, bước vào trong "Hòa bình trấn" – nơi đại biểu cho nhập khẩu của Già Nam học viện.

Ngay lúc Tiêu Viêm đặt chân vào trong trấn, hắn nhận thấy được một đạo dao động kỳ dị quét qua người mình.

Không có quá mực để ý tới đạo dao động kỳ dị kia, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn ngã tư đường trấn nhỏ. Trên đường phố, có không ít người đi đường, hai bên đường phố xuất hiện các loại tiểu quán, một ít tiểu hài tử chạy qua chạy lại ở ngã tư đường đùa giỡn vui chơi. Một bầu không khí an tường hòa hợp này, cùng với Hắc Giác vực, cơ hồ là hai loại biểu hiện hoàn toàn bất đồng.

Ở ngã tư đường này, người đi đường tự nhiên cũng phát hiện ra Tiêu Viêm từ trấn môn đi vào, tuy trong mắt có một chút cảnh giác, bất quá cũng không có phản ứng hoảng sợ quá mức.

Ánh mắt đảo qua đường phố, Tiêu Viêm vừa muốn tiến lên, trong lòng bỗng nhiên vừa động, ngẩng đầu nhìn về hướng đỉnh của đống phòng ốc ở trấn nhỏ, lại nhìn thấy hơn mười cái bóng, như vượn như hầu mạnh mẽ xẹt qua, hướng về phía trấn môn.

Sau một lát, hơn mười đạo nhân ảnh thoáng hiện tại đại môn của trấn nhỏ, ánh mắt đảo qua đám người Tiêu Viêm, trong đó một gã trung niên nhân đầu lĩnh nhàn nhạt nói: "Phàm là người tiến vào Hòa Bình trấn, phải khai báo ra thân phận, danh tính, nếu không sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài.

Ánh mắt lướt qua người mười đạo nhân ảnh, Tiêu Viêm phát hiện, ngoại trừ vị trung niên nhân đầu lĩnh kia ra, còn có hơn mười vị, nam có, nữ có, bất quá đều có chút còn trẻ, xem diện mạo cũng vào khoảng hai mươi đến hai ba.

Những người trẻ tuổi này đều mặc một loại 1uần áo màu lam nhạt, tại trên ngực áo còn mang theo một quả huy chương xanh thẳm, trên huy chương có điêu khắc một thanh chủy thủ dính một chút máu đỏ.

Lúc này, hơn mười người trẻ tuổi với ánh mắt nhàn nhạt mang vẻ bài xích, nhìn chằm chằm đám người Tiêu Viêm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Mặt khác, sau khi báo ra thân phận, tên tuổi, đem khỏa đan dược này ăn vào a." Trung niên nhân vung tay lên, một lọ đan dược màu đỏ nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn tùy ý nhìn sắc mặt đám người Hắc Giác vực có chút biến hóa, lạnh lùng nói: "Yên tâm, đây cũng không phải là độc dược gì, chính là một loại thuốc được học viện chế thuốc hệ luyện chế ra, là một loại đan dược có thể cảm ứng sát khí, nếu nội tâm các ngươi trong trấn nhỏ có tồn tại sát khí, đan dược này sẽ theo người các ngươi mà tản mát ra hồng quang, chấp pháp đội chúng ta sẽ theo hồng quang mà tìm kiếm các ngươi. Mà các ngươi cũng biết Già Nam học viện chúng ta sẽ đối phó với những người đó như thế nào rồi đấy. Khi các ngươi định rời đi trấn nhỏ, có thể đến trung tâm giải dược để lĩnh giải dược, bất quá khi giải dược đến tay, sẽ có một đồi chấp pháp giám sát các ngươi rời đi trấn nhỏ."

Nghe được những lời này của trung niên nhân, mọi người ở cửa trấn không khỏi sắc mặt khẽ biến, lấy cái loại lưỡi đao thường xuyên liếm máu, thần kinh mẫn cảm, làm sao có thể đi nuốt một ít loại đan được không rõ đây. Đó chẳng phải là đem tính mệnh mình giao vào tay kẻ khác sao?

Nhưng ngay khi một ít kẻ kiêu ngạo nhịn không được muốn lên tiếng phản đối, hơn mười người nam nữ phía sau trung niên nhân nhất thời hô một tiếng, chỉnh tề rút ra trường kiếm bên hông, nhan sắc đấu khí khác nhau từ cơ thể bọn họ thẩm thấu ra, cuối cùng mũi kiếm chỉ hướng cửa trấn, một lời không hợp liền trực tiếp động thủ đuổi đi.

"Quy củ hòa bình trấn luôn như thế, nếu không tuân theo, không cần vào a. Bằng không, trái với quy củ, không chừng trên Tử Linh thụ lại nhiều thêm một vài thứ a." Trung niên nhân khoanh tay đạm mạc nói, lời vừa dứt, một cỗ hơi thở mạnh mẽ chậm rãi từ trong cơ thể thẩm thấu ra.

"
Thực lực người này chỉ sợ ít nhất đã ngoài thất tinh đại đấu sư a…" Cảm ứng được cổ khí thế hùng hồn của trung niên nhân kia, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm.

Nhìn thấy bộ dáng đối phương không chút buông lỏng, mọi người tại cửa trấn không nhịn được, trên khuôn mặt có chút khí thế hung ác, bất quá, khi khóe mắt bọn hắn liếc về Tử Linh thụ phía sau, cả người rùng mình lên, khí thế hung ác vừa mới tụ lại đã tan thành mây khói, cắn chặt răng, một ít người tuy vẫn không cam lòng nhưng vẫn nuốt phục đan dược, còn lại bất đắc dĩ lui ra ngoài.

Trừ những người thối lui, những người còn lại tuy không muốn, nhưng vẫn phải đi vào, sau đó hướng trung niên nhân báo danh tự, lĩnh một quả đan dược màu hồng, trước mặt chấp pháp nuốt xuống.

Nhìn những người này ngoan ngoãn nuốt đan dược vào, sắc mặc đạm mạc của trung niên nhân mới hơi hòa hoãn lại, bất quá tựa hồ như hắn không thích người Hắc Giác vực lắm, nên thủy chung cũng không lộ vẻ hòa nhã gì.

"Nếu là đệ tử, có thể không uống thứ này được không?" Ngay khi trung niên nhân theo thói quen đem đan dược đưa đến trước mặt một người trẻ tuổi, người phía sau đột nhiên hỏi tới.

"
Ách?" Nghe được lời này, hơn mười người chấp pháp đội chung quanh, nhất thời đem ánh mắt kinh ngạc nhìn lại đây, nhìn gương mặt trẻ tuổi thanh tú kia, trung niên nhân thần tình hoài nghi, nói: "Ngươi nói người là đệ tử của bổn viện?"

"
Lúc trước sau khi qua trắc thí chiêu sinh của học viện, ta xin phép nghỉ một thời gian ngắn, cho nên chỉ có thể tự mình đi tới." Tiêu Viêm nhún vai, mỉm cười nói.

"
Ngươi tự mình xuyên qua Hắc Giác vực đến đây?" Nghe vậy, trung niên nhân nhất thời sửng sốt, thần tình kinh ngạc. Phải biết rằng, học viên tân sinh, đều ở bên ngoài Hắc Giác vực, sau đó sẽ được người do học viện phái đến hộ tống lại đây. Dù sao, tại địa phương hỗn loạn chuyên ăn tươi nuốt sống nhau kia, một tân sinh mới ra đời, chỉ sợ còn chưa đến được cả đại thảo nguyên Hắc Vực, đã bị vô số ám đao giải quyết.

Đối với ánh mắt kinh ngạc của trung niên nhân này và hơn mười người nam nữ trẻ tuổi, Tiêu Viêm chỉ cười cười hạ cằm gật đầu.

Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, kinh ngạc trong ánh mắt của trung niên nhân lại đậm hơn nhiều, ánh mắt đảo qua người Tiêu Viêm, nói: "Báo tên, tuổi, chiêu sinh đạo sư."

"
Tiêu Viêm, mười tám tuổi, đạo sư…" Ánh mắt chớp chớp, trong đầu Tiêu Viêm hiện lên hình ảnh nữ nhân thành thục dịu dàng như nhu thủy kia, không khỏi cười nói: "Nhược Lâm đạo sư."

"
Mười tám tuổi? Mười tám tuổi lại dám một mình đi ngang qua Hắc Giác vực, tiểu tử, mặc kệ lời của ngươi nói là thật hay giả, sự quyết đoán của ngươi, thật sự là lần đầu tiên ta thấy." Trung niên nhân phất phất tay, vừa muốn phân phó mấy người ở sau tra hồ sơ, một gã thanh niên đang nhíu mày đau khổ suy tư cái gì đó, sắc mặc lại bỗng nhiên biến đổi, thất thanh nói: "Tiêu Viêm? Chẳng lẽ ngươi là cái tên Tiêu Viêm người Gia Mã đế quốc, xin phép nghỉ hai năm?"

Thanh niên thất thanh làm cho mọi người chung quanh sửng sốt, chợt thần tình đều giật mình, đem ánh mắt có chút quái dị hướng về phía Tiêu Viêm, kẻ còn chưa tiến vào trường học đã trực tiếp xin phép nghỉ hai năm, sớm đã làm cho toàn bộ học viện nghe đến thanh danh của hắn. Tất nhiên, thanh danh của Tiêu Viêm tại Già Nam học viện có thể "
xâm nhập lòng người" như vậy, tự nhiên là không khỏi có ít nhiều can hệ đến Huân nhi…

"
Tiêu Viêm? Là Tiêu Viêm ca ca trong miệng của Huân Nhi học muội?" Vài tên thanh niên ngẩn người ra, trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, đột nhiên toát ra thêm một chút ý tứ hàm xúc khó hiểu. Loại vẻ mặt này, trước kia ở Ô Thản Thành, Tiêu Viêm cũng từng chứng kiến qua từ vị Gia Liệt thiếu gia.

"
Hắc, cô gái này, ta còn chưa tới học viện, kết quả là đã xuất hiện một số tình địch không rõ a!" Nhìn thấy thấy vẻ mặt của vài vị thanh niên kia, nhất thời Tiêu Viêm lâm vào một trận dở khóc dở cười lắc lắc đầu.

"
Nếu theo như lời các ngươi, Tiêu Viêm tại Gia Mã đế quốc Ô Thản Thành thì hẳn là ta."

Tiêu Viêm hướng về phía các vị trung niên nhân kia khoát tay, cười nói.

"
Trước tiên ngươi theo chúng ta đến phòng làm việc để tra hồ sơ đã, nếu lời ngươi nói không sai, thì cũng không phải phục dụng thứ này. Đúng rồi, ta gọi là Hoắc Đức, là đội trưởng Già Nam học viện chấp pháp tiểu đội hai, cũng là một gã hoàng giai đạo sư của học viện." Lúc Tiêu Viêm nói ra tên Ô Thản Thành, trung niên nhân cũng đã tin vài phần, bất quá vì để chắc chắn hơn, hắn cũng mang theo Tiêu Viêm đến phòng làm việc của hắn trong trấn.

"
Hoắc Đức đạo sư." Mỉm cười tiếp đón, nhìn thấy Hoắc Đức gật đầu, Tiêu Viêm từ giữa những ánh mắt khác thường của mười đội viên trong chấp pháp đội đi theo Hoắc Đức.

"
Hắc, người này thật sự là cái tên Tiêu Viêm kia sao?" Không xa không gần thì theo phía sau Hoắc Đức, hơn mười học viện chấp pháp đội kia nhìn theo bóng dáng Tiêu Viêm, không khỏi trao đổi khe khẽ với nhau.

"
Thoạt nhìn hẳn cũng không giả a, nhưng cũng không phải rất tuấn tú a. Vì sao lại làm cho Huân Nhi học muội nhớ thương đến vậy? Thậm chí vì hắn còn trực tiếp cự tuyệt sự theo đuổi của chúng ta."

"
Cũng đừng nhìn Tiêu Viêm nhỏ tuổi thế mà khinh, hắn có thể một thân một mình xông vào Hắc Giác vực, hơn nữa an toàn tới đây, đủ để nói lên một số chuyện, ít nhất, hiện tại, nếu là chúng ta lưu lại trong Hắc Giác vực mười ngày nửa tháng, ta không dám cam đoan mình có thể lành lặn mà trở về." Một gã thanh niên bộ dáng bình thường, nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Viêm, liếc mắt nhìn một đồng bạn, nhàn nhạt nói.

Vị thanh niên có khuôn mặt bình thường này tựa hồ trong chấp pháp đội có uy vọng không nhỏ, bởi vậy, vừa nghe thấy những lời này của hắn, những chấp pháp đội viên khác đều ngẩn ra, yên lặng gật gật đầu. Làm việc tại cái trấn đấu tiên tiếp xúc với Hắc Giác vực, ngày thường bọn họ có thể thấy được những kẻ điên trong Hắc Giác vực.

"Xin phép một lần liền hai năm, người kia cũng thật là kì lạ a, ta nghĩ, đoạn thời gian sau này trong học viện, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện đáng xem a. Không biết có bao nhiêu người đang chờ đợi hắn để xem thử Tiêu Viêm ca ca mà cô gái vĩ đại đến làm cho rất nhiều nam nhân cũng cảm thấy xấu hổ - Huân Nhi học muội, cả ngày nhắc tới đến tột cùng có thần thông gì." Ôm song chưởng trước ngực, thanh niên nhẹ giọng lẩm bẩm