Những đóa thanh sắc thảo diệp thỉnh thoảng xuất hiện, điểm xuyến cho ranh giới giữa sa mạc và lục địa. Bất quá so với cát vàng nghìn bài một điệu trong sa mạc mà nói, quả thật là thuận mắt hơn nhiều.
Bởi vì nơi đây đã tiếp cận rìa sa mạc, nên thỉnh thoảng có thể gặp được người đi đường xuôi ngược, cùng với những tiểu đội dong binh từ trong sa mạc liệp sát ma thú trở về.
Ở nơi sa mạc cùng lục địa giao tiếp, một bóng người vận hắc sam, không nhanh không chậm đang đi tới, sau lưng người đó, một thanh hắc sắc đại xích dài bằng chiều cao thân người, tạo thành một tổ hợp quái dị, thu hút nhiều ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường.
Bất quá đối với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người chung quanh, hắc sam thiếu niên dường như không nhận thấy, cước bộ vẫn chậm rãi đi trên mặt đường rắn chắc. Bất quá, nếu là người tỉ mỉ, lại có thể phát hiện, thiếu niên một mạch mà đi, tự hồ tiến hành một loại đo đạc tỉ mỉ, cơ hồ khoảng cách giữa mỗi bước đều bằng nhau.
Sí nhật treo cao trên bầu trời, không thể làm cho thiếu niên lộ ra nửa giọt mồ hôi, bộ dạng nhàn nhã dạo chơi, không hề gấp rút, giống như đang thưởng ngoạn phong cảnh.
Thiếu niên cứ thong thả hành trình như vậy, giằng co gần hết một ngày trời, lúc mặt trời chói chang từ từ hạ xuống đường chân trời nơi sa mạc, hắn mới chậm rãi ngừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn tòa thành thị khổng lồ xuất hiện nơi cuối tầm mắt, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên nét vui vẻ nhàn nhạt, duỗi người mệt mỏi, trên lưng tiếng đầu khớp xương nghe giòn tan, khẻ cười, bàn tay luồn vào trong áo bào, vui vẻ nói:
"Mạc thành, rốt cuộc tới rồi a.""Lão sư, chúng ta thật sự giúp cho tên kia luyện chế đan dược sao?" Đứng trên một gò cát, Tiêu Viêm người người qua kẻ lại nơi cửa thành, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói.
"Tên kia" trong miệng hắn, tự nhiên chính là ẩn sĩ lúc trước đã tình cờ gặp được ở Mạc thành, từng đứng trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc, Băng Hoàng - Hải Ba Đông.
"Ha ha, thế thì sao? Nếu đã như vậy, liền thuận tay cấp cho tên Đấu Hoàng đó 1 cái nhân tình đi." Trong nhẫn truyền ra tiếng cười già nua của Dược lão:
" Hơn nữa, ngươi không muốn lấy được mảnh tàn đồ kia sao? Tuy rằng hôm nay ngươi đã có được một loại dị hỏa, nhưng sau khi công pháp thăng cấp, sẽ càng thêm khó khăn. Hơn nữa, Tịnh Liên Yêu Hỏa chính là thứ rất tốt a, nếu có thể đạt được nó, trên khắp Đấu Khí Đại Lục này, sợ rằng cũng không có bao nhiêu người có thể dễ dàng khinh thường ngươi.""Bất quá, dù sao hắn vẫn không phải là một người an phận a." Tiêu Viêm thả lỏng người nói.
"Ha ha, không an phận thì làm được gì chứ? Coi như hắn hồi phục thực lực, bất quá cũng là một tên Đấu Hoàng mà thôi, có thể làm gì được chúng ta chứ? Dược lão nhàn nhạt cười. "Bất quá không thể không đề phòng, chúng ta không phải là nhuyễn thị tử, vì an toàn, dù sao cũng phải bố trí ổn thỏa một ít phòng hộ... Lúc trước ta đã từng nói qua, khi luyện đan hắn phải chuẩn bị nguyên liệu, nếu hắn trong lòng không có quỷ, làm đúng giao ước, nếu như hắn có mưu ma chước quỷ, chúng ta tất nhiên cũng không lưu tình.
"
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhếch miệng cười, khẽ gật đầu, nhẹ giọng: "Cũng tốt, vậy cứ theo lời lão sư nói đi. Nếu như có thể cấp cho Đấu Hoàng cường giả một cái nhân tình, thật sự cũng tốt, đặc biệt là hai tháng sau, khi đến Vân Lam Tông. Mặc dù ta không lo lắng khi cùng Nạp Lan Yên Nhiên quyết chiến, chỉ sợ sau khi thắng lợi, những lão gia hỏa ở Vân Lam Tông thẹn quá hóa giận, muốn xuống tay với ta, vị Băng Hoàng này, cũng là một hộ vệ không tồi a.
"
"Ha ha, Luyện dược sư am hiểu nhất chính là xây dựng mạng lưới quan hệ. Lần này đi cướp đoạt di hỏa, ngươi không nhìn thấy sao? Bằng thực lực của Đan Vương Cổ Hà, căn bản không có khả năng xông vào sâu trong sa mạc như vậy. Bất quá tên kia cũng kiếm được một đội ngũ cường giả đông đảo như vậy trợ giúp, sau cùng còn làm cho Xà Nhân tộc gà bay chó chạy.
" Dược lão cười nói.
"Ân". Gật đầu cười, bàn tay Tiêu Viêm vỗ nhè nhẹ huyền trọng xích sau lưng, sau đó quay hướng thành thị thật lớn tọa lạc tại rìa sa mạc chậm rãi bước đi.
Thuận lợi tiến vào thành thị, Tiêu Viêm đứng trên dường nhìn khắp chung quanh, theo lộ tuyến trong trí nhớ, quay hướng cuối đường đi tới, hồi lâu sau, dừng lại ở một cửa hàng bán bản đồ phong cách cổ xưa cuối phố.
Có lẽ vì trời tối, nên cửa lớn của cửa hàng lúc này đã khép hờ, ánh đèn nhà nhạt bên trong hắt ra, chiếu trên người Tiêu Viêm.
Đứng ở cửa hàng, Tiêu Viêm nhìn cánh cửa khép hờ, trong lòng không khỏi bồi hồi. Không nghĩ tới lúc trước mình làm loạn một trận, lại đụng nhằm một tên ẩn sĩ là Đấu Hoàng cường giả, loại kết quả này thật sự có chút ngoài dự liệu.
Quét mắt về phía dòng người thưa thớt nơi ngã tư đường, Tiêu Viêm lúc này mới lặng lẽ đẩy đại môn ra, chui vào trong, đồng thời nhanh chóng đem cánh cửa đóng lại.
Bên trong cửa hàng, một khối nguyệt quang thạch tản ra hào quang nhàn nhạt, ôn hòa không chói mắt, đem bên trong cửa hàng chiếu sáng.
Vẫn cách bày biện như trước kia, những thứ vì cuộc đấu lúc trước phá hỏng, đã được sửa chữa hoàn hảo, ở phía cuối quầy lão giả vẫn cuối đầu cẩn thận chạm khắc bản đồ, vì quá chuyên tâm hắn cũng không cảm ứng được Tiêu Viêm đã lặng lẽ đi vào.
Bên trong cửa hàng, có 4 người đang lực mua bản đồ, 3 nam 1 nữ, quần áo trên người đều hoa lệ, phía sau 4 người, vài tên đại hán hình thể tương đối cường tráng, vẫn cung kính đứng yên. Lúc Tiêu Viêm tiến vào, bọn họ cũng quay đầu nhìn qua, bất quá thấy thần sắc Tiêu Viêm phong trần mệt mỏi, liền quay đầu về, miễn cưỡng nhìn những bản đồ trước mặt.
Lúc 4 người bọ họ quay đầu lại, Tiêu Viêm cũng nhìn qua khuôn mặt bọn họ, 3 vị nam tử bộ dáng cũng khá, bất quá trong mắt ẩn chứa ngạo khí.
Mặt khác, nữ tử mặc một bộ váy dài màu đỏ bó sát người, bộ dáng khá xinh đẹp, vóc người trong chiếc váy đỏ cũng có vẻ lả lướt đầy hứng thú. 3 vị nam tử thỉnh thoảng liếc mắt theo bóng lưng mê người của nữ tử, trong mắt đều hiện lên vẻ ái mộ cùng ham muốn, bất quá trong ánh mắt ái mộ, tựa hồ cũng hiện lên vẻ kiêng kị.
Tiêu Viêm không để ý đến nhựng cử chỉ quái dị của nhóm người này, ánh mắt quét qua người lão giả, chậm rãi tiến đến chỗ quầy, tiện tay cầm một tấm bản đồ, uể oải vung vẩy.
Nghe được âm thanh phát ra từ bản đồ, ngọn bút đang lưu loát sinh động như may bay nước chảy của lão giả thoáng dừng lại một chút, bất quá cũng như lần gặp gỡ lúc trước, hắn vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt: "Thật có lỗi, hôm nay cửa hàng đã đóng cửa, nếu muốn mua bản đồ, xin mời ngày mai quay lại.
"
Nghe được lão giả vẫn lạnh nhạt như trước, Tiêu Viêm nhịn không được, lắc lắc đầu, lão gia hỏa này...
Ngay lúc Tiêu Viêm chuẩn bị nói chuyện, hai gã đại hán thể hình nhanh nhẹn dũng mãnh thình lình ngăn trở trước mặt, bán tay nắm chặt vũ khí bên hông, sắc mặt đầy hung quang gắt gao nhìn hắn.
"Ách?
" Đột nhiên xảy ra một màn như vậy, khiến Tiêu Viêm không khỏi sửng sờ, hắn cái gì cũng chưa từng nói, không lẽ lại đắc tội với người? Lập tức lắc lắc đầu đầy mờ mịt, nhìn về phía nữ tử váy hồng, tại Mạc thành này địa vị tựa hồ không thấp.
"Lúc Băng đại sư chế tác bản đồ, không muốn bị người khác quấy rầy, do vậy, phiền ngươi ra ngoài cho.
" Nữ tử khuôn mặt tươi cười, chậm rãi đi đến, nhàn nhạt nói.
Thanh âm của nữ tử tuy êm dịu dễ nghe, nhưng trong lời nói ẩn chứa vẻ bá đạo, ngang tàng. "Chẳng lẽ những người này cũng biết thân phận thực sự của hắn?". Thấy nữ tử lo nghĩ cho Hải Ba Đông như vậy, Tiêu Viêm nhất thời sửng sốt, kinh ngạc lẩm bẩm trong bụng.
So với việc Tiêu Viêm lấy làm lạ, nữ tử trước mặt, trong lòng càng có chút buồn bực. Cha của nàng luôn nói, lão nhân ở cửa hàng bản đồ này, là một cường gải thực lực rất mạnh, cho nên, hắn đã phân phó cho con gái bảo bối đi đến nơi này ân cần hỏi han lão nhân mỗi lúc rảnh rỗi, vì quyền lợi của bản thân, chiếu cố cho hắn một cách tốt nhất. Bất quá Lão nhân đối với sự chiếu cố của nàng tựa hồ không cảm kích gì, mỗi lần đến đều là gương mặt lạnh nhạt, thật sự làm cho nữ tử tính tình cao ngạo này có chút không tiếp thụ được.
Mặc dù vẫn bị lạnh nhạt, bất quá nữ tử này phi thường tin tưởng phụ thân của mình, hơn nữa có một lần, nàng đã cảm thụ khủng bố khí tức lão nhân vô ý xuất ra. Dưới cỗ khí tức, nàng bất ngờ phát hiện mình chỉ có thể run rẩy.
Cho nên một thời gain dài đến nay, tuy lão nhân thái độ lãnh đạm, bất quá Nàng vẫn như cũ đối đãi cực kỳ cung kính, bộ dáng khúm núm, thông minh, làm cho đám bạn của nàng khó có thể tin được, đây lại là ma nữ ngang ngược, từng khiến cho Mạc thành gà bay cho chạy hay sao?
Hôm nay, nàng vẫn giống như trước, đi đến cửa hàng giúp lão nhân làm việc, đương nhiên, thái độ của lão nhân đối với nàng vẫn là lạnh nhạt giống như lúc trước, trừ những lúc đưa mắt nhìn ra ngoài, đều là mặc kệ bọn họ, đem tâm thần đầu chú trên bản đồ.
Nữ tử váy đỏ tính tình ngang ngược, bị đối xử như vậy, đương nhiên oán khí chứa đầy một bụng, bất quá phần oán khí này, nàng không có khả năng phát ra với lão nhân, mà lúc này Tiêu Viêm xông tới, vừa vặn trở thành nơi để nàng trút giận.
Không để ý đến tiếng quát mắng ngang ngược của nữ tử, Tiêu Viêm lơ đãng liếc nàng, tùy tiện đem bản đồ cầm trên tay nhét vào quầy, thân thể nghiêng qua, mau chóng thoát qua phòng hộ của hai gã đại hán.
Nhìn Tiêu Viêm không nghe lời nàng mà rời đi, lại được đằng chân lân đằng đầu, nhích lại gần, hồng quần nữ tử mày liễu dựng thẳng, con ngươi xẹt qua 1 tia quang mang nguy hiểm, cái cằm trắng như tuyết khẽ giương lên, nhất thời, vài tên đại hán chung quanh, mặt đầy hung quang mang Tiêu Viêm xúm lại quây Tiêu Viêm vào trong.
Hồng quần nữ tử 2 tay khoanh trước ngực, cặp mắt mang vẻ châm biếm chăm chú nhìn Tiêu Viêm, trong nhiên, trong lúc nàng đang chuẩn bị để nghe lời van xin tha thứ từ Tiêu Viêm, hắn lại có một hành động làm nàng trợn mắt há mồm. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chỉ thấy Tiêu Viêm một tay xé nát một xấp bản đồ, sau đó hung hăng quay hướng lão giả mà trong lòng nữ tử cực kỳ tôn quý đi tới, trong lúc đi tới, lầu bầu: "Lão già dịch, làm mặt lạnh với ta, cuối cùng ngươi còn muốn luyện dược nữa hay không?".