Khi Tiêu Viêm đứng dậy thì ở khu vực của tứ đại gia tộc cũng có bốn người từ từ hành động tương tự. Nhất thời, ánh mắt toàn trường đều tập trung lên năm người bọn họ.
Người dự khảo thí do hai nhà Đan, Tào phái ra thật sự không ngoài dự liệu của Diệp Trọng, đúng là Tào Hưu và Đan Hiên. Mà phía Bạch gia chính là người kiệt xuất trẻ tuổi nhất tên là Bạch Ưng. Về phần Khâu gia là một nam tử có dáng người nhỏ thó, mặc dù Tiêu Viêm không nhận biết được người này, nhưng đã được Khâu gia đưa ra thì khẳng định sẽ không phải hạng bình thường.
Ánh mắt Thịnh trưởng lão chậm rãi đảo qua năm người trong sân, sau đó dừng lại ở Tiêu Viêm một chút. Lão cùng với Diệp gia trước kia có chút giao tình, nhưng mấy năm nay vì Diệp gia suy đồi mà ít đến Thánh Đan thành. Bởi vậy quan hệ giữa hai bên cũng nhạt đi rất nhiều, chẳng qua đối với tình cảnh bọn họ bây giờ, Thịnh trưởng lão cũng có chút cảm thông, cũng đã từng lên tiếng nói giúp. Nhờ thế mà đến nay Diệp gia mới còn giữ được một đường sinh cơ cuối cùng. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
- Người đại biểu cho các gia tộc tham gia khảo hạch, tiến vào sân đi...
Nghe được thanh âm nhàn nhạt của Thịnh trưởng lão, đám người Tiêu Viêm trước vô số ánh mắt chăm chú của mọi người cũng từ từ đi xuống, sau đó đứng tách nhau ra trên quảng trường, ánh mắt mỗi người đều mang một tia đề phòng.
- Đan Hiên của Đan gia bái kiến Thịnh trưởng lão!
Đan Hiên đứng thẳng, ôm quyền cung thanh nói với Thịnh trưởng lão.
- Tào Hưu Tào gia...
- Bạch Ưng Bạch gia...
- Khâu Cơ Khâu gia...
Sau Đan Hiên, mấy người Tào Hưu cũng ôm quyền hành lễ. Thịnh trưởng lão chính là một trong Bát đại trưởng lão của Đan Tháp, địa vị hơn xa trưởng lão bình thường, cho dù là ngũ đại gia tộc cũng phải khách khí với lão vài phần.
- Tiêu Viêm đại biểu Diệp gia, bái kiến Thịnh trưởng lão!
Lễ tiết dạng này mặc dù vô dụng nhưng vẫn phải có. Tiêu Viêm cũng không phải dạng mao đầu tiểu tử (không hiểu chuyện – DG), tự nhiên sẽ không cậy thế mà giả bộ hành lễ.
Tiêu Viêm vừa dứt lời, cũng khiến cho phần đông ánh mắt kinh ngạc trong đại điện đổ dồn lên người hắn. Nhưng một số người tin tức linh thông thì đều mơ hồ biết Tiêu Viêm cùng Diệp gia có chút quan hệ. Bởi vậy họ cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao loại khảo hạch này cũng không hạn chế Ngũ đại gia tộc tìm kiếm ngoại nhân trợ giúp.
- Ha ha, Tiêu Viêm sao...?! Cái tên này chính là nổi nhất thời gian này đấy...!!!
Thịnh trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, cười nói. Theo lời lão, tự nhiên là việc lùm xùm với Băng Hà cốc lúc trước, sau đó đại chiến một trận kinh thiên với họ ở Diệp thành. Vì thế chuyện này đã trở thành một đề tài đàm luận không nhỏ ở Đan vực.
- Chỉ là mấy chuyện nhỏ, sao lọt vào mắt của Thịnh trưởng lão được!
Tiêu Viêm chỉ cười cười, nói.
- Như thế nào là chuyện nhỏ? Ngay cả người của Bạch gia ta ngươi vẫn tùy ý ra tay, rõ ràng là không để Bạch gia vào trong mắt! Tuy Băng Hà cốc không làm gì được ngươi, nhưng ngươi phải biết, nơi này là Thánh Đan thành... cũng không phải Diệp thành nhỏ bé chật hẹp kia!
Tiêu Viêm vừa lên tiếng thì Bạch Ưng bên cạnh không nhịn được, lớn tiếng chỉ trích.
Với việc Bạch Ưng lớn tiếng trào phúng, Tiêu Viêm cũng từ chối cho ý kiến, chỉ cười mỉm và không hề tranh hơi. Mười ngón tay đan nhau đặt trước người, giống như chưa từng nghe thấy âm thanh khiêu khích của Bạch Ưng vậy.
Thấy thế Bạch Ưng bỗng cười lạnh. Hắn cũng sớm nghe nói Tiêu Viêm cũng là một gã Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp, nhưng đó cũng chưa phải lý do để hắn kiêng kỵ. Dù sao trong Thất phẩm trung cấp cũng phân chia cao thấp mạnh yếu khác nhau. Hơn một năm trước, hắn đã đạt đến đẳng cấp này, còn Tiêu Viêm mới bước chân vào độ vài ngày. Mạnh yếu đã thấy rõ!
Thịnh trưởng lão cũng không hề ngăn trở cục diện như phát hỏa giữa hai người. Dù sao loại sự tình này thường xuyên xuất hiện nên lão cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chỉ cần nó không ảnh hưởng đến việc tiến hành khảo hạch thì bọn họ muốn ra sao cũng được.
- Nếu tất cả đều không có vấn đề gì nữa thì khảo hạch hôm nay của chúng ta sẽ bắt đầu.
Thịnh trưởng lão chậm rãi lui ra sau, ở đó có một vật hình khối bị tấm vải đen bao phủ. Lão tự tay kéo tấm vải xuống liền lộ ra một khối bia đá cao tầm một trượng. Kỳ thật nói là khối bia đá cũng không chính xác, bởi vì khối bia này trong suốt nhìn qua giống như một loại thủy tinh.
- Khảo hạch của chúng ta chia làm ba hạng mục. Mục đầu tiên chính là trắc hồn!
- Mọi người đều biết, linh hồn chính là điều căn bản trọng yếu nhất của Luyện dược sư. Có linh hồn đầy đủ cường đại mới có được cảm giác khống chế, điều khiển tuyệt nhất.
Thịnh trưởng lão vừa nói vừa chỉ vào khối bia đá, nơi đó có một kính bàn hình tròn bóng loáng, nói:
- Các ngươi từng người một đưa lực lượng linh hồn của mình vào khối bia đá này. Trị số hiển thị trên kính bàn chính là trị số trắc nghiệm lực lượng linh hồn của ngươi. Trị số này Đan Tháp gọi là
"Hồn Trị"...
- Hồn Trị chỉ cần hơn bốn trăm điểm là đạt tiêu chuẩn. Trong khảo hạch của Ngũ đại gia tộc mấy năm nay, Trị giá trị cao nhất của khảo thí Hồn Trị được ghi lại do Tào Dĩnh lập được. Năm đó nàng trắc nghiệm Hồn Trị đạt đến 976, tới nay vẫn chưa bị phá!
Nói đến đây, ánh mắt Thịnh trưởng lão cũng chuyển hướng sang phía Tào gia, nơi đó Tào Dĩnh một thân quần áo màu đen, ngọc thủ đang chống cằm vẻ nhàn nhã, tay ngọc còn lại thì vuốt vuốt một quả ngọc châu xanh mượt, bộ dáng không chút thay đổi nào dù đang bị bao phủ bởi vô số ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh.
- Ha ha, được rồi! Nếu tất cả đã rõ quy củ, như vậy liền bắt đầu đi! Ai lên trước?
Thịnh trưởng lão thu hồi ánh mắt nhìn năm người Tiêu Viêm cười nói.
Thịnh trưởng lão vừa dứt lời, năm người lâm vào trầm mặc. Một lát sau, nam tử dáng người nhỏ bé của Khâu gia tên là Khâu Cơ liền xung phong đi đầu. Sau đó hắn khẽ ấn tay lên khối bia, đôi mắt khép hờ, lực lượng linh hồn theo cánh tay mạnh mẽ tuôn vào.
- Tích, tích, tích...
Theo lực lượng linh hồn dũng mãnh tiến vào khối bia đá, chỉ thấy tấm kính bàn bóng loáng trên khối bia đá đột nhiên truyền ra âm thanh rất khẽ, sau đó một con số màu đỏ đột nhiên hiện lên nhảy nhót, cuối cùng sau chừng mười giây, dưới sự chứng kiến của nhiều người trong đại điện đã dừng lại ở con số 707.
Sau khi hình ảnh mấy con số dừng hẳn lại, Khâu Cơ mới buông tay ra, nhìn thoáng qua mấy con số trên mặt kính bàn rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Giá trị này cũng không tính là thấp, một ít Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp cũng chưa chắc đạt được như mình.
Tiêu Viêm nhìn thấy con số này cũng có chút suy nghĩ. Hắn có thể cảm nhận được Khâu Cơ có lực lượng linh hồn không tệ, nhưng không ngờ chỉ đạt được giá trị này, chỉ là 707 mà thôi. Hắn trộm nghĩ phải chăng mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng? Hắn cũng có thể mơ hồ cảm nhận được Tào Dĩnh kia rất kinh khủng, dù sao nàng ở hai ba năm trước đã vượt xa cái giá trị này rồi, chỉ không biết hôm nay nàng đã đạt đến trình độ nào?!
Sau khi có kết quả, Khâu Cơ cũng chậm rãi lui về sau. Dù sao giá trị này đã vượt xa tiêu chuẩn khảo thí nên hắn cũng không cần lo lắng nữa. Lúc Khâu Cơ lui về phía sau thì Bạch Ưng cũng lập tức bước lên trước hàng ngũ, cười lạnh liếc nhìn Tiêu Viêm. Đến lúc này hắn mới chậm rãi ấn bàn tay lên khối bia đá, hít một hơi, lực lượng linh hồn cũng mạnh mẽ tuôn ra.
- Tích, tích, tích...
Theo lực lượng linh hồn từ trong cơ thể Bạch Ưng xuất ra, mấy con số màu đỏ trên kính bàn cũng nhanh chóng tăng lên, ngắn ngủi vài giây đã đạt đến 700, sau đó từ từ dừng lại ở giá trị 785.
Nhìn mấy con số trên khối bia đá, bên trong đại điện cũng xôn xao bàn luận. Ở khu vực của mấy người Bạch gia lại càng rộ lên nhiều âm thanh mang vẻ đắc ý, mà cô nương lãnh diễm Tiêu Viêm nhìn thấy ở nơi khảo hạch cấp bậc huy chương tại Phân tháp hôm trước, lúc này cũng nhìn thân ảnh áo trắng trên sân kia bằng ánh mắt chứa chan tình cảm.
Thịnh trưởng lão nhìn thoáng qua trị số trên kính bàn rồi chậm rãi gật đầu. Thành tích bậc này có thể coi là thượng đẳng, danh tiếng thanh niên kiệt xuất trẻ tuổi nhất của Bạch gia quả nhiên không phải lời đồn. Lão nhẹ nhàng vung tay ra hiệu toàn trường im lặng rồi nhìn ba người Tiêu Viêm, Tào Hưu, Đan Hiên, cười nói:
- Đến lượt các ngươi rồi!
Nghe vậy, ba người liếc mắt nhìn nhau, Tào Hưu liền mỉm cười, nói:
- Nếu hai vị trước đã xuất thủ thì tiếp theo ta cũng đành bêu xấu vậy!
Nói xong, hắn bước nhanh lên trước rồi chậm rãi tiến đến khối bia đá. Bàn tay nhẹ nhàng tiếp xúc, ánh mắt mạnh mẽ mở ra, một cỗ linh hồn lực cực kỳ hùng hồn từ trong cơ thể như lũ quét trào ra.
- Tích, tích, tích...
Theo lực lượng linh hồn từ trong cơ thể Tào Hưu mạnh mẽ tuôn ra, chỉ thấy trị số màu đỏ trên mặt kính bàn liên tục nhảy vọt, trong chớp mắt đã đột phá 800, cuối cùng từ từ dừng lại ở trị số 846.
Nhìn trị số trên kính bàn, trong đại điện cũng vang lên một ít tiếng than sợ hãi. Trị số này, ở cấp bậc Thất phẩm trung cấp đã thuộc dạng tốt nhất rồi.
- Đến hai người các ngươi rồi...
Tào Hưu chậm rãi lui về sau, sau đó chuyển mắt nhìn hai người Tiêu Viêm, Đan Hiên, nói.
Nghe vậy, Đan Hiên khẽ gật đầu rồi hướng về phía Tiêu Viêm cười ôn hòa, đoạn chậm rãi đi lên.
Đan Hiên tiêu sái đi ra, không nghi ngờ là khiến cho vô số ánh mắt các
"sắc lang" trong đại điện đều đổ dồn đến, thậm chí ngay kẻ hờ hững như Tào Dĩnh cũng đưa mắt đẹp ngước lên nhìn. Đan Hiên - thiên tài của Đan gia, đại danh đỉnh đỉnh này rất nhiều người biết, chưa kể nàng sau này nhất định sẽ là người lèo lái con thuyền Đan gia. Thực lực lẫn tính tình của nàng đều đủ tư cách đáp ứng tốt chuyện này.
Dưới vô số ánh mắt soi mói của mọi người, Đan Hiên dừng bước trước khối bia đá, nhẹ nhàng đặt tay lên, trên khuôn mặt không chút lo lắng và khẩn trương gì cả.
Bàn tay sờ khối đá, Đan Hiên chậm rãi nhắm mắt. Một cỗ lực lượng linh hồn bàng bạc chậm rãi từ trong cơ thể tuôn ra. Trong lúc mơ hồ, ngay cả không gian xung quanh cũng dường như bị vặn vẹo. Thấy một màn như vậy, ánh mắt Thịnh trưởng lão cũng thoáng hiện nỗi kinh ngạc.
Lực lượng linh hồn bàng bạc mạnh mẽ tràn vào khối bia đá, âm thanh
"tích, tích" dồn dập vang lên. Con số màu đỏ trên kính bàn nhảy nhót liên tục, dùng một tốc độ kinh hồn khiến tim người ta đập rộn đột ngột nhảy vọt!
Trị số tăng một cách khủng khiếp, nháy mắt đã đột phá 700 rồi 800, lúc này mới từ từ hãm dần tốc độ, nhưng vẫn như trước tiếp tục nhảy lên. Cuối cùng, khi tất cả mọi người đang hồi hộp thì trị số đã vọt qua 900 rồi dừng lại ở con số 903.
Thịnh trưởng lão cũng ở thời khắc này gật đầu cười hài lòng. Đan Hiên có thể đạt tới trị số này thì không lâu sau nàng sẽ có cơ hội tiến nhập Luyện dược sư Thất phẩm cao cấp. Quan trọng hơn, nàng vẫn còn trẻ, ngày sau nói không chừng còn có tư cách đạt đến cảnh giới Tông sư chân chính.
Ở chỗ ngồi Tào gia, đôi mắt đẹp của Tào Dĩnh cũng hiện lên chút ít kinh ngạc, chợt khẽ mỉm cười.
"Đan Hiên này quả không tồi! Mặc dù vẫn chưa đủ tư cách so với mình nhưng với người khác cùng bối phận thì đã là dạng kiệt xuất rồi!"Trong sân tiếng kinh hô tán thán kéo dài một lúc mới dần dần an tĩnh lại. Sau đó tất cả ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên người cuối cùng. Đây chính là cơ hội cuối cùng của Diệp gia, nếu như Tiêu Viêm không đạt được trị số vượt qua được Bạch Ưng kia để đứng vào hàng ba người xếp đầu thì Diệp gia triệt để toi đời.
Đám người Diệp Trọng lúc này cũng cực kỳ khẩn trương nhìn Tiêu Viêm. Nếu như ngay cả hạng mục đầu tiên của khảo hạch cũng không lọt vào tốp ba thì những hạng mục khảo hạch phía sau cũng không cần tiến hành nữa...
Tào Dĩnh khẽ giương đôi mắt yêu mị dạt dào hăng hái ngó Tiêu Viêm. Nàng cũng rất muốn biết gã thanh niên có chút danh tiếng này đến tột cùng có đủ bản lĩnh cứu vãn Diệp gia hay chỉ đang ra vẻ trấn định?
Trước tất cả ánh mắt soi mói của toàn trường, Tiêu Viêm cũng chậm rãi hít một hơi, sắc mặt trầm ổn, từ từ bước lên trước, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên rồi áp chặt vào khối bia khảo thí!