Địa điểm khảo hạch của Ngũ đại gia tộc nằm trong một tòa đại điện thuộc nội vực Đan thành. Đây là địa phương được Đan Tháp thiết kế riêng cho việc khảo hạch. Có thể thấy Đan Tháp coi trọng khảo hạch đối với Ngũ đại gia tộc đến mức nào.
Loại khảo hạch này không phải tiến hành bí mật mà là bán công khai. Những thế lực giàu có đều sẽ đến đây quan sát Ngũ đại gia tộc khảo hạch. Vị trí của Ngũ đại gia tộc luôn được vô số thế lực dòm ngó đến. Bởi vì ai cũng biết, đây là con đường tắt để tiến vào cao tầng Đan Tháp. Chỉ cần được vị trí mơ ước đó thì thế lực lẫn danh khí trong một đêm đều như một bước lên trời.
Hiện giờ, trong Ngũ đại gia tộc chỉ có địa vị của Diệp gia là có nguy cơ bị mất. Nếu lần khảo hạch này lại không thông qua thì họ sẽ không còn nằm trong Ngũ đại gia tộc nữa. Mà một khi Diệp gia mất đi địa vị này, những thế lực khác sớm đã như hổ rình mồi sẽ cùng xông lên xâu xé tranh giành nó.
Bởi vậy, rất nhiều thế lực muốn tiến vào Đan Tháp đều coi trọng và chú ý đến đợt khảo hạch Ngũ đại gia tộc này.
Đoàn người Tiêu Viêm đi theo sau Diệp Trọng qua một tòa nhà cực kỳ rộng lớn. Khi đến đại điện thì nơi này sớm đã đông nghẹt người, đôi lúc có một nhóm người trông rất oai phong thông qua đám thủ vệ nghiêm mật tiến vào đại điện.
- Đi thôi!
Diệp Trọng nhìn tòa đại điện khảo hạch khổng lồ, siết chặt hai tay trong áo. Nơi này đã khắc sâu vào trong trí nhớ của ông ta vì mỗi một lần đến đây khảo hạch lại là mỗi lần lưu lại cho lão sự sỉ nhục sâu đậm.
Giọng nói vừa dứt, Diệp Trọng dẫn đầu đoàn người hướng cửa đại điện bước vào. Sau đó, mấy người Tiêu Viêm cũng theo sát sau.
Đám người Diệp Trọng đột nhiên xuất hiện đã hấp dẫn rất nhiều người trong đại điện chú ý. Từng đạo ánh mắt nhìn tới, khi bọn họ thấy tộc huy trên ngực đám người Diệp Trọng thì nhất thời bàn tán xôn xao, cả đại điện như loạn cả lên.
- Mau nhìn, kia là đoàn người của Diệp gia!
- Hắc hắc, lúc này nếu bọn họ thất bại nữa, chỉ sợ Diệp gia sẽ rời khỏi Ngũ đại gia tộc. Không còn được Đan Tháp che chở, cuộc sống sau này của Diệp gia e là không dễ chịu!
- Ai, đúng vậy! Diệp gia năm đó uy phong bao nhiêu, trong Ngũ đại gia tộc chỉ mỗi Đan gia có thể sánh cùng. Vậy mà bây giờ lại xuống dốc đến mức độ này, đáng tiếc!
- Phong thủy luân chuyển a!
Nghe được những tiếng bàn tán xôn xao kia, trong mắt Diệp Trọng cũng hiện lên vẻ cay đắng. Diệp gia xuống dốc đến mức độ này, không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất trong đời lão. Hiện tại, vì mong muốn Diệp gia quật khởi một lần nữa, lão đã dốc hết tất cả mọi thứ đặt cược tất cả hy vọng trên người Tiêu Viêm. Được ăn cả ngã về không! Nếu lần này lại tiếp tục thất bại, Diệp gia e rằng xong đời.
Dưới ánh mắt soi mói của nhiều người, đoàn người Diệp Trọng thuận lợi đi tới cửa đại điện. Những hộ vệ ở cửa đại điện dùng ánh mắt thoáng trào phúng bình thản nhìn huy tộc Diệp gia trên ngực đám người Diệp Trọng. Diệp gia thất bại mấy năm nay đúng là sỉ nhục khó có thể rửa sạch.
Tuy nói trong lòng bọn họ khinh thường Diệp gia nhưng những hộ vệ này không dám gây khó dễ bọn họ trước mặt mọi người. Tên đội trưởng tùy ý phất tay để cho đám người Diệp Trọng đi vào, sau đó hắn quát to vào trong đại điện:
- Diệp gia đến!
Diệp Trọng mặt không đổi sắc, như không nhận ra vẻ khinh thường trên mặt bọn cận vệ, dẫn đám người Tiêu Viêm bước vào đại điện, sau đó biến mất khỏi ánh mắt dòm ngó của mọi người.
Đi vào trong, dưới ánh đèn nhu hòa chiếu khắp đại điện, Tiêu Viêm nhận thấy vô số ánh mắt đầy ý vị nhìn đoàn người của mình. Hắn không yếu thế, cũng liếc mắt nhìn lại.
Tiêu Viêm khẽ nheo mắt đảo khắp đại điện. Hiện giờ có không ít người ngồi nơi này. Hơn nữa, chuyện khiến cho người ta kinh ngạc chính là những người này phần lớn đều toát ra khí thế mạnh mẽ, hiển nhiên bọn họ đến từ một vài thế lực hay gia tộc mạnh.
Đối với những ánh nhìn soi mói từ bốn phương tám hướng, Diệp Trọng cũng không thèm quan tâm. Lão biết những người này đến đây đều mong đợi Diệp gia mình khảo hạch thất bại. Có như thế, bọn chúng mới có thể thay thế vị trí của Diệp gia.
- Phía trước là hàng ghế dành cho Tào, Đan, Bạch, Khâu tứ đại gia tộc!
Thời điểm Diệp Trọng dẫn đoàn người Tiêu Viêm bước vào đã thấp giọng nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngạc nhiên nhìn lên. Quả nhiên, trước đại điện có những hàng nghế, bất quá những hàng ghế này chỉ có người của ba đại gia tộc. Nhìn huy chương trên áo bọn họ, hẳn là ba gia tộc Đan, Bạch, Khâu.
Trước tiên Tiêu Viêm dừng mắt tại nơi Đan gia ngồi, sau đó trong mắt thoáng hiện vẻ kinh dị. Bởi vì tại chỗ đoàn người Đan gia, hắn nhìn thấy một bóng người nhỏ xinh quen thuộc. Người này chính là cô bé ngày đó Tiêu Viêm đã vô tình đẩy ngã trong lần khảo thí ở Phân tháp.
Trong lúc Tiêu Viêm nhìn cô bé này, cô ta như cảm giác được cái nhìn của hắn liền quay đầu. Mắt đối mắt, cô bé lại vội vàng né tránh, bộ dáng sợ hãi.
- Cô bé này hơi lạ! Nhưng nếu có thể đứng ở nơi đó, hẳn địa vị của nàng tại Đan gia cũng không thấp!
Diệp Trọng cũng nhìn cô bé, nói. Bất chợt, lão nhìn sang nam tử áo lam bên cạnh cô bé rồi biến sắc mặt, thấp giọng nói:
- Đan Hiên, không nghĩ hắn cũng tới. Xem ra, lần khảo hạch này của Đan gia là do hắn xuất thủ!
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Diệp Trọng, Tiêu Viêm cũng nhìn qua. Chỉ thấy, bên cạnh cô gái có một nam tử áo lam cao lớn đứng thẳng tắp, dung mạo tuấn tú, gương mặt ôn hòa. Chẳng qua, vẻ ôn hòa này rõ ràng chỉ dành cho cô bé bên cạch. Nhưng dù vậy, phối hợp với trang phục của nam tử, nhìn qua có chút nho nhã. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Đan Hiên!
Tiêu Viêm thầm thì một tiếng.
Vừa lúc đó, lam y nam tử kia quay đầu, ánh mắt hai người nhìn nhau, hắn lại mỉm cười hiền lành.
- Thiên phú luyện đan của người này rất cao! Dù là phóng mắt khắp Đan gia cũng đứng số một số hai, không kém yêu nữ Tào Dĩnh của Tào gia là mấy. Trong Tào gia, có thể áp chế hắn e chỉ có mỗi yêu nữ kia. Nếu lần này hắn xuất thủ, e sẽ dành được một trong ba vị trí đầu tiên.
Tiêu Viêm nghe được Diệp Trọng thấp giọng nói thế liền chậm rãi gật đầu. Vừa muốn nói, hắn lại cảm thấy một ánh mắt lạnh băng đang chăm chú nhìn mình. Hơi nghiêng đầu một chút, hắn phát hiện ra ánh mắt này phát ra từ khu khu vực dành cho Bạch gia.
Tại khu chỗ ngồi dành cho Bạch gia, phụ nhân ngày đó bị Tiêu Viêm hung hăng dạy dỗ đang trợn mắt dõi theo hắn. Bộ dáng thâm cừu đại hận của mụ tựa như muốn lập tức nhào lên cắn xé hắn thành từng mảnh vậy.
Đối với ánh mắt oán độc của phụ nhân, Tiêu Viêm như không nhìn thấy. Sau đó hắn nhìn một chút liền dừng lại trên người một gã nam tử bạch y của Bạch gia. Trên người nam tử này tràn ngập hàn khí nhàn nhạt, bộ mặt lãnh túc, ánh mắt lóe hàn quang chớp động khiến cho người khác không dám đối diện với hắn.
- Hắn là người trẻ tuổi xuất sắc nhất Bạch gia – Bạch Ưng! Ai, Bạch gia quả nhiên đưa hắn xuất thủ!
Nhìn sắc mặt lãnh túc của tên bạch y nam tử, Diệp Trọng thở dài. Bạch gia quả nhiên không cho Diệp gia cơ hội chuyển mình.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, mắt đối mắt nhìn Bạch Ưng, khóe miệng cả hai hơi cong bùng lên địch ý.
Trong lúc mọi người nói chuyện, đoàn người Diệp gia cũng đã an vị tại khu vực được dành cho mình. So với lực lượng hùng hậu của bốn đại gia tộc, thật sự hoàn cảnh bọn họ bên này hơi khó nhìn.
- Đan Hiên cùng Bạch Ưng đã sớm bước chân vào cấp bậc Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp. Lần này, tất nhiên bọn họ sẽ là đại địch của ngươi! Khâu gia thì đỡ hơn, chỉ có một Luyện dược sư Thất phẩm sơ cấp, không tạo thành nguy hiểm quá lớn!
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Trọng nhìn về dãy ghế Tào gia. Hiện giờ, Tào gia vẫn chưa đến.
- Lần này Tào gia sẽ phái ai? Tào Đan sao?
Tiêu Viêm cũng biết Diệp Trọng lo lắng, thấp giọng hỏi.
- Tào gia có ba người, được xưng là trụ cột tương lai của Tào gia. Trong đó, yêu nữ Tào Dĩnh đứng đầu, Tào Đan kém nhất, còn lại một người tên là Tào Hưu. Thiên phú luyện đan của Tào Hưu so với Tào Đan không kém nhưng tính tình của hắn lại trầm tĩnh khác xa so với Tào Đan. Sau khi trưởng thành thì hắn xuất môn lịch lãm. Bảy năm sau trở về, hắn đã đạt tới Thất phẩm. Theo sở liệu của ta, hôm nay hắn hẳn đã đạt đến cấp bậc Thất phẩm trung cấp. Mà lần trước Tào Đan đã bại trong tay ngươi nên lúc này Tào gia hẳn là sẽ phái Tào Hưu ra mặt!
Diệp Trọng liền phân tích cặn kẽ.
Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu. Tào gia này quả nhiên thiên tài xuất hiện lớp lớp. Có thể đạt được danh vọng đến bậc này quả không phải không có đạo lý. Ít nhất, Diệp gia so với bọn họ kém hơn rất nhiều.
- Tào gia tới!
Ngay khi Tiêu Viêm thở dài, một tiếng quát rõ to từ bên ngoài đại điện truyền vào, thanh âm vang dội không ngừng.
Sau khi nghe tiếng nói vang vọng, bên trong đại điện chợt xôn xao không ngừng. Không ít thế lực vốn đã an tọa đều vội vàng đứng bật dậy, khuôn mặt ai ai cũng hiện vẻ tươi cười. Địa vị Tào gia hiện giờ đủ để cho bọn họ vuốt mông ngựa.
Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn ra đại môn đang rộng mở. Nơi đó, một thân ảnh tuyệt mỹ từ từ xuất hiện.
Ngay khi thân ảnh tuyệt mỹ đó bước ra, bầu không khí cũng bởi vì sự có mặt của nàng dường như lập tức đọng lại.
Thân hình cô gái mềm mại, cao ráo. Một thân trang phục màu đen lộ ra khí chất lãnh ngạo. Da nàng trắng tựa tuyết, ba búi tóc đen tùy ý xõa trên hương phiến. Đôi má hơi gầy nhưng đặc biệt tinh xảo tựa như ngọc trác khiến cho người ta có cảm giác yêu thích không rời tay.
Cô gái đứng ở cửa đại điện, khẽ chớp chớp đôi mắt. Hai hàng lông mi hẹp, dày lộ ra sự xinh đẹp lạ thường, quyến rũ động lòng người.
Trong đại điện, không ít người nhìn nàng mà trở nên mê mẩn thất thần. Khóe môi cô gái khẽ cong, chậm rãi nở một nụ cười mỉm. Khẽ liếc mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, trong nháy mắt, yêu khí dạt dào.