Ngọn lửa kim sắc lung linh tựa như một loại chất lỏng kỳ dị từ từ luân chuyển trên ngón tay ngọc ngà của Huân Nhi, mà theo những chuyển động ấy, không gian xung quanh dường nhưng cũng bị vặn vẹo tạo thành từng vết rách đen nhánh.
Ánh mắt Tiêu Viêm vẫn không rời khỏi đóa kim diễm kia và không thể giấu được vẻ khiếp sợ. Dị hỏa, không phải hắn chưa từng thấy qua nhưng loại Dị hỏa trên tay của Huân Nhi lúc này lại khiến cho tim gã đập từng trận liên hồi. Thậm chí ngay khoảnh khắc đóa kim sắc hỏa diễm này xuất ra, ngọn Lưu Ly Toái Tâm Hỏa trong người hắn liền run rẩy nhè nhẹ. Tình huống này đã mấy năm nay Tiêu Viêm chưa một lần gặp.
Tình huống Lưu Ly Toái Tâm Hỏa run rẩy từng trận như vậy làm Tiêu Viêm hiểu được chỉ có một khả năng mà thôi, đó chắc chắn là sự kiêng kị của Dị hỏa.
Có thể làm Lưu Ly Toái Tâm Hỏa gặp kiêng kị lớn đến mức này, hẳn là ngọn lửa kim sắc trong tay Huân Nhi không phải là một loại Dị hỏa tầm thường. Dù sao Lưu Ly Toái Tâm Hỏa do Thanh Liên Địa Tâm Hỏa kết hợp với Vẫn Lạc Tâm Viêm mà thành, tuy không được xếp lên Dị hỏa bảng, nhưng nếu có xếp hạng thì nó chắc chắn sẽ nằm trong mười hạng đầu. Ngay cả Dị hỏa cỡ này khi gặp ngọn lửa vàng trên tay Huân Nhi cũng không thể kiềm chế được sự run rẩy vô cùng, thế thì loại Dị hỏa này đáng sợ đến mức nào đây?
Trong mười dị hỏa đứng đầu Dị hỏa bảng, chỉ có hai loại có màu vàng mà thôi. Cửu U Kim Tổ Hỏa được bài danh thứ bảy, còn lại chính là Kim Đế Phần Thiên Viêm đứng hàng thứ tư.
"Không biết được ngọn lửa trên tay Huân Nhi là loại nào trong hai Dị hỏa ấy?"Tiêu Viêm trầm ngâm tự nhủ và dĩ nhiên hắn cũng không thể khẳng định hoàn toàn. Những ngọn lửa được xếp vào Dị hỏa bảng là loại hỏa diễm có uy lực và đã được kiểm chứng chính xác, nhưng thiên địa rộng lớn nên kỳ vật nhiều vô số kể, nên ai cũng hiểu được những thông tin trên Dị hỏa bảng vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Sở dĩ như vậy nên Tiêu Viêm cũng không thể hoàn toàn xác định chính xác được ngọn kim sắc hỏa đang nhảy múa trên tay Huân Nhi kia có phải là một trong hai ngọn lửa được liệt trên Dị hỏa bảng hay không.
Ngọn kim sắc hỏa diễm tựa như có linh tính, nhảy múa liên hồi trên ngón tay của Huân Nhi. Khẽ đảo đôi mắt phượng, nàng nhìn quanh bốn phía hết một lượt, từ đám người Hồn Điện đến mấy tên cường giả của Băng Hà Cốc, đôi môi anh đào trên khuôn mặt thanh nhã động lòng người khẽ hé mụ cười rồi nói:
- Động thủ đi!
Lúc đóa kim diễm kia xuất tràng, trong lòng bọn người Cam Đại liền dấy lên một nỗi bất an không tên. Nhưng tình thế giờ đây đã tựa cung giương tên lắp không thể ngừng lại, nên bọn chúng liền đồng loạt gầm lên, cả mười mấy người liền thúc dục Đấu khí hình thành nên thanh thế rầm rầm kéo đến, mang theo thanh thế làm người khiếp sợ mà công tới hai người Tiêu Viêm. Tràng diện to lớn như vậy quả nhiên tạo được khí thế bàng bạc.
Mỗi luồng đấu khí khủng khiếp đều muốn xé rách không gian chỉ nháy mắt đã đánh ập tới. Huân Nhi nhẹ nâng tay ngọc, đôi môi xinh xắn khẽ chúm lại rồi thổi nhẹ vào ngọn lửa kim sắc đang bập bùng trên tay.
Phốc…
Ngọn lửa kim sắc dưới tác động của Huân Nhi đột nhiên đón gió tăng vọt rồi hóa thành một lồng lửa chói mắt bao bọc Tiêu Viên cùng với nàng vào bên trong.
Xèo…xèo…xèo…
Những đạo Đấu khí vẫn điên cuồng oanh kích phủ lên hỏa tráo, tạo nên trận trận sóng gợn nhưng vẫn không thể nào oanh phá được hỏa tráo này. Có thể thấy được sức phòng ngự của hỏa tráo đáng sợ đến mức nào.
Mắt nhìn thấy chúng nhân liên thủ mà lại bị cái lồng lửa này cản được dễ dàng như thế, sắc mặt của đám người Cam Đại khẽ biến, nhưng lượt công kích thứ hai chưa kịp phát ra, vừa ngẩng đầu lên thì bọn họ liền thấy được trong làn mắt thu thủy của người con gái đối diện thoáng hiện lên màu vàng của đóa kim sắc hỏa diễm nọ.
- Đi…!!!
Ngón tay ngọc khẽ điểm vào không khí trong tiếng quát nhẹ của Huân Nhi.
Theo tiếng quát của nàng, hỏa diễm tráo đang bao bọc quanh thân hai người liền bùng nổ rồi hóa thành mười mấy đạo hỏa quang. Chỉ nghe xuy một tiếng liền xuyên phá không gian, trong chớp mắt đã bắn đến trước mặt đám người Cam Đại. Bọn người này chợt kinh hãi, vội vội vàng vàng ngưng tụ Đấu khí tận lực phòng ngự.
Xuy…xuy…xuy…
Những tia hỏa quang này vô thanh vô tức đánh lên những đấu khí tráo màu bạc đang bao phủ quanh thân bọn người Cam Đại, không cho bọn chúng có cơ hội thở dốc, một tiếng
"Phốc" nhỏ vang lên, ở nơi ngực bọn chúng đã truyền đến một cơn chấn động kịch liệt.
Đám người này nặng nhọc cúi đầu, lập tức nhìn thấy trên ngực của mình đang có một lỗ máu thật to chẳng biết xuất hiện lúc nào. Xung quanh lỗ máu tuyệt không tồn tại một vết máu nào, từ huyết nhục cho đến máu tươi dường như đã biến mất vào hư không trong tích tắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Đám người Cam Đại nấc lên từng đợt, ánh mắt liền chuyển lên bức tường đấu khí dùng để phòng ngự, chợt ánh mắt họ dừng lại bên trên một lỗ thủng
Bức tường phòng ngự bằng đấu khí mà bọn họ vất vả lắm mới ngưng tụ được, dưới sự oanh kích của ngọn lửa này chỉ như một tờ giấy mỏng không hơn không kém, không hề chống được một kích!
- Đây là…loại lửa gì…?
Sinh cơ của vài tên cường giả Hồn Điện và Băng Hà Cốc từ từ tiêu tán, thân thể chúng mềm dần, ánh mắt từ từ dại ra rồi từng người từng người thi nhau ngã xuống.
Chùm tia kim diễm kia tựa hồ tùy tiện phát ra mà không hề được ngắm chuẩn xác, bởi vậy cũng vẫn còn một số người không bị đánh trúng như đám người của Cam Đại đã may mắn thoát khỏi một kiếp. Không đợi Huân Nhi vẫn nói lời nào nhưng sắc mặt của bọn họ liền trắng bệch và sợ hãi lùi về phía sau liên tục. Đến giờ đây, bọn họ mới hiểu được thiếu nữ trẻ tuổi mặc áo xanh kia so với tên thanh niên đứng bên cạnh nàng còn đáng sợ hơn nhiều.
Một tràng liên thủ, cả bọn người của Hồn Điện cho đến đám cường giả Băng Hà Cốc lớp thì chết lớp bị thương. Một màn rung động lòng người đập vào mắt làm đám người đối diện lạnh toát trong lòng. Thiếu nữ này là yêu quái từ đâu xuất hiện mà lại có thực lực khủng bố như thế?
Chỉ tiện tay đã nhẹ nhàng đánh tan tác cả đám người liên thủ, Huân Nhi chúm miệng hút hết luồng kim diễm khủng bố kia vào thể nội rồi quay đầu nhìn lại. Thấy gương mặt đang dại ra vì kinh ngạc của Tiêu Viêm, nàng không khỏi cười nhẹ nói yêu:
- Ôi, huynh đang nhìn người ta chằm chằm kìa!
Nhìn thấy gương mặt tươi cười đang nhìn sang của Huân Nhi, Tiêu Viêm chợt cười khổ. Nguyên lai hắn nghĩ thành tựu của mình cũng được xem là không tệ rồi, nhưng bây giờ hắn chứng kiến thủ đoạn của nàng, gã mới nhận ra bật thốt:
- Núi cao tất có núi cao hơn a!
- Tiêu Viêm ca cũng không thể nói như thế được, Huân Nhi có thực lực như thế này chủ yếu là nhờ vào huyết mạch của tổ tiên, mà huynh hoàn toàn dựa vào năng lực của mình để đi đến trình độ như ngày hôm nay, nếu đem ra so sánh, thực lực của Huân Nhi không bằng ngươi a!
Huân Nhi khẽ cười rồi an ủi hắn.
Nghe Huân Nhi khen ngợi, trong lòng Tiêu Viêm cũng dễ chịu hơn nhiều. Gặp sự tình như thế này, hắn chỉ còn biết cảm thán mà thôi. Đúng là không có biện pháp, người cũng phân loại được mà, không thể so với nhau được…
- Kính Hàn đại trận này, cũng liền phá đi thôi!
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tiêu Viêm dần tiêu tán, Huân Nhi liền quay đầu, mắt hướng về phía vùng trời tràn ngập băng tuyết kia, ngón tay cong lại búng ra. Một luồng kim quang từ đầu ngón tay nàng thoáng hiện rồi biến mất.
Không lâu sau khi kim quang thoáng hiện, năng lượng trong phiến thiên địa này kịch liệt chấn động như sóng dậy. Chỉ một lúc, từng đạo đấu khí bàng bạc chợt hóa thành từng cột sáng dữ dội xuyên qua bức tường hàn khí rồi mạnh mẽ bành trướng cắn nuốt làm nó vỡ nát thành từng mảnh, tràn ra trận trận hàn khí.
Khi những luồng hàn khí đó tán ra không trung, độ ấm của trời đất xung quanh cũng dần khôi phục như bình thường, hàn vụ ngập tràn tứ phía cũng dần dần tiêu tán.
Sau khi những đám hàn vụ này biến mất, đột nhiên từng bóng người xuất hiện rồi lao đến trước mặt Huân Nhi mang theo tiếng xé gió do y phục ma sát vào mà khom người hành lễ với nàng.
Thấy mấy thân ảnh này, Huân Nhi gật nhẹ đầu, tay ngọc khẽ phất lên. Ngay tức khắc, đám người đó liền ly khai và phân tán ra bốn hướng mà canh gác.
Ánh mắt Tiêu Viêm dõi theo những hắc ảnh này đến khi mất dạng, sau đó hắn quay đầu lại đoạn hít vào người một hơi thật sâu, lòng tràn đầy rung động. Chẳng lẽ đây chính là lực lượng của Cổ tộc sao? Quả thật vô cùng khủng bố…!!!
Sự rung động trong lòng Tiêu Viêm đang kéo dài thì bị cắt đứt bởi một tiếng nổ điếc tai kèm theo một luồng năng lượng lớn từ trên không truyền xuống. Phóng mắt về phía đó, hắn thấy hai người Thanh Hải và Thiên Sương Tử đã gần chống đỡ hết nổi với lão già hắc y rồi. Lão già kia dù lấy một địch hai nhưng vẫn chiếm thượng phong, nên có thể thấy thực lực của vị Hắc y lão giả này rất đáng sợ.
Đúng là lời cảnh báo của Huân Nhi cũng không phải là không có đạo lý. Nhìn thái độ của nàng mà đoán, hẳn địa vị của nàng trong Cổ tộc rất cao.
"Nếu muốn giữ nàng ở bên cạnh, nếu không đủ thực lực để gia tộc nàng coi trọng thì chuyện ấy quả thật giống người si nói mộng!".
Tiêm Viêm nắm tay thật chặt. Nếu Cổ tộc kia quả thật coi trọng thực lực, thì với tu vi Đấu Tông như hắn quả thật là xa xa không đủ để lọt vào pháp nhãn của gia tộc Huân Nhi.
Thực lực hiện tại của Tiêu Viêm chỉ có thể đấu với cường giả Đấu Tông đỉnh phong mà thôi thì đã cố hết sức rồi. Như vậy hắn phải nhanh chóng tăng lên thực lực của mình. Muốn thực lực tăng nhanh, Tiêu Viêm phải tìm được Dị hỏa mới càng nhanh càng tốt.
Thời gian tới khi Đan hội khai mạc còn gần một năm nữa, mà nghe nói trước khi bắt đầu còn phải qua một vòng sơ loại nữa. Bởi thế thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Tiêu Viêm khẽ thở dài. Muốn tăng nhanh thực lực của mình, hắn nhất định phải đoạt được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa trên Đan Tháp kia.
Lòng đã hạ quyết tâm, Tiêu Viêm tiếp tục ngẩng cao đầu nhìn vào trận chiến của bạch y lão giả cùng với Băng Hà. Hiện tại, hai người đang giao thủ với nhau trong khí thế hừng hực. Trong không trung, dưới sự đang đối chiến của hai người, đã không ngừng xuất hiện các khe hở đen nhánh mang theo năng lượng dao động đáng sợ xuất hiện khiến cho người xem kinh hồn táng đởm
Đùng…đùng…
Trên bầu trời, hai đạo thân ảnh va chạm vào nhau như sét đánh làm bạo xuất từng tiếng nổ vang liên hồi. Vị bạch y lão giả bây giờ đang phấn khích cười to, bàn tay xương xẩu gầy guộc phát ra một đạo ánh sáng sắc bén màu ngọc bích cùng với những thủ ấn biến ảo một cách huyền diệu.
- Hắc hắc, ngươi hãy đón một chưởng Nhân Thiên Ấn của lão phu xem nào!
Nghe được lời cười to của Bạch y lão giả, lông mày Tiêu Viêm khẽ dựng.
"Nhân Thiên Ấn? Thủ ấn thứ tư trong Đế Ấn Quyết?"Băng Hà vì nghe được tiếng nói lúc nãy của bạch y lão giả cũng liền ngẩn người.
"Nhân Thiên Ấn?" Tên này dường như có chút quen tai.
- Niết Thiên Ấn? Đế Ấn Quyết?
Một ý niệm đáng sợ lóe lên trong đầu, thân ảnh Băng Hà đột nhiên rúng động mãnh liệt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ rồi nhanh chóng dời đến hình dáng xinh đẹp vận áo xanh phía xa xa.
- Nàng ta? Nàng ta quả nhiên là người của Cổ tộc!?