Giọng nói êm ái vang vọng khắp bầu trời sương giá, thanh âm thanh thoát lan truyền trong không trung, khiến cho những bông hoa tuyết đang quay cuồng bỗng nhiên ngừng hẳn lại rồi dần tan biến. Bằng mắt thường có thể thấy được, trên bầu trời xuất hiện những gợn sóng không khí đang dập dềnh mà lan về bốn phía.
Khi âm thanh dịu dàng như hơi thở đó vang lên, cặp mắt rực sắc máu của Tiêu Viêm nhất thời sững lại, toàn thân hắn cứng đờ. Màu máu trong mắt lập tức tan đi, mà đóa sen lửa trên tay cũng biến mất lúc nào không hay.
Cổ họng hắn giật giật một cách khó nhọc, ánh mắt tràn ngập vẻ không tin nhìn sững vào không gian đang dao động. Cái giọng nói xao xuyến hồn người này quả thật vô cùng quen thuộc với hắn. Bởi dù cho có một ngày nào đó, hắn quên đi chính tiếng nói của mình, thì âm thanh kia vẫn chẳng thể nào phai lạt trong tâm trí Tiêu Viêm.
- Huân Nhi...
Hắn nuốt khan một hồi lâu, đầu cúi gằm, khó nhọc lắm mới thì thào nên hai chữ. Thanh âm thốt ra từ cổ họng của Tiêu Viêm mà nghe như gió thoảng, mà nghe như là thực là mơ!
Vẻ mặt Băng tôn giả vốn lạnh lùng vô cảm chợt khẽ chau lại trước biến cố bất thình lình này. Lão giương mắt nhìn trừng trừng vào hai bóng người già nua đứng trước khoảng không đang vặn xoắn, con ngươi thu nhỏ lại ti hí.
Sắc diện lão yêu càng lúc càng tệ hơn khi thấy từ trong không gian mờ ảo, một dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh đang chậm rãi đi ra. Rồi dưới vô số ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên, dưới bầu trời lác đác tuyết rơi, bóng người đó dần dần hiện rõ.
Đó là một cô gái vận xiêm y màu xanh, không sang trọng quý phái, nhưng vẫn toát nên một vẻ tôn quý kiêu sa đến lạ lùng. Không phải là tôn quý của phàm nhân khí tục mà là khí khái của một người có thể nắm trong tay thiên địa, là vương giả của đất trời, một nét kiêu sa vĩnh viễn trường tồn, thản nhiên trước thời gian, bất tử bất diệt.
Ba ngàn sợi tóc đen được buộc ngang bởi một sợi tơ màu tím, tùy ý buông dài, ôm lấy một bờ vai, một vòng eo lả lướt đến hút hồn. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, rèm tơ lay động, xuất trần thoát tục, như tiên tử giáng trần cho phàm nhân chứng kiến, cho phàm nhân mộng ảo mà mê say.
Rồi ánh mắt của phàm nhân lại đưa lên cao, đến khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như ngọc không chút tỳ vết của thiếu nữ áo xanh. Da trắng thịt trong, tinh khiết vô ngần, mịn màng như lụa. Một nét ửng hồng thoáng qua đủ khiến bao người như ngất như ngây, một nụ cười nhẹ nhàng như khói xuân, ấm áp mà dịu êm. Nếu mơ hồ bắt gặp nụ cười đó, phàm nhân sẽ cảm thấy bao nhiêu buồn phiền uất hận liền tan biến đi như tơ trời! Ma lực cực lớn!
Một người con gái như vậy, thật như do linh khí của thiên địa dưỡng dục mà thành. Một tiên nữ hoàn mỹ không tì vết!
Người con gái áo xanh bước ra khỏi không gian vặn vẹo, không hề liếc tới Băng tôn giả đến nửa con mắt, mà ngược lại, dưới ngàn vạn cái nhìn ngây ngốc si mê, nàng uyển chuyển xoay người, hướng ánh mắt tới gã thanh niên đang sững sờ thảng thốt ngay sau lưng. Nàng mỉm cười!
Một nụ cười đột ngột xuất hiện trên môi, như hoa quỳnh bất nở bung ra cái nụ căng phồng của mình trong đêm tối, làm sáng bừng cả bầu trời. Vô số ánh mắt bắt gặp nụ cười kia, đã thất hồn thất trí!
Nhất tiếu khuynh thành..!
Gót sen từng bước nhẹ nhàng, như một nữ hài từ trong tranh khoan thai lướt tới trước mặt Tiêu Viêm. Bàn tay trắng nõn với những ngón tay như ngó sen trong ngần vươn ra, nửa vuốt nhẹ lên mái tóc của hắn, nửa như so đọ chiều cao. Trong đôi mắt trong vắt như nước hồ thu sáng bừng một niềm vui thanh khiết không nhiễm chút bụi trần. Mê ly!
- Tiêu Viêm ca ca!
Thiếu nữ dưới ánh mắt thẫn thờ của vô số người, môi đào hé mở, làn hương thơm ngan ngát bay ra cùng với âm thanh nhẹ nhàng như tiếng suối khe khẽ ngân vang.
Tiêu Viêm thảng thốt! Trong lòng hắn, là một niềm kích động vô tận khiến thân thể không dừng được phải run lên nhè nhẹ, dù nét mặt vẫn chưa tỏ ra vẻ gì quá ư thất thố. Hắn mở lớn đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt mà ngày đêm mình hằng tưởng nhớ. Chỉ vài năm thôi, nàng đã lớn thế này, duyên dáng yêu kiều là vậy! Và càng khiến hắn vui mừng đến suýt phát điên, là trong đôi mắt thăm thẳm hồ thu của nàng vẫn giữ được hơi ấm quen thuộc thuở nào.
Nàng hôm nay, dung mạo, khí chất hay thực lực đều thay đổi kinh người, đủ khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn tôn thờ nàng như nữ thần ở trong tim. Nhưng trong phút giây được nhìn thấy nàng, được nghe giọng nàng, Tiêu Viêm mới bừng lên một cảm giác sung sướng và ngẹn ngào khó tả. Bởi mặc kệ nàng biến hóa thế nào, nàng vẫn là cô bé con luôn bám theo mình trước kia, miệng nỉ non hoài bốn chữ:
- Tiêu Viêm ca ca..!
Thân hình hắn run rẩy càng lúc càng mạnh! Rồi đến một lúc, như không nhịn nổi áp lực đè nén tình cảm của nhiều năm xa cách dồn lại, Tiêu Viêm sãi một bước dài về phía trước, dưới muôn vàn ánh mắt kinh hãi bàng hoàng, hắn giang rộng đôi tay, ôm chầm lấy thiếu nữ khuynh thành khuynh quốc kia vào lòng!
Hành động đột ngột của Tiêu Viêm, cũng khiến cho Huân Nhi giật mình cất nên tiếng kêu nho nhỏ. Gương mặt nàng trong thoáng chốc đã ửng hồng, thân thể chỉ khẽ run lên nhè nhẹ, không hề phản đối. Nàng và Tiêu Viêm bây giờ đâu có còn là niên thiếu như xưa, áp lực trong lòng hắn, nỗi nhớ nhung cồn cào day dứt của hắn, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng. Sự ấm áp từ cái ôm của Tiêu Viêm, đã khiến trong mắt nàng thoáng hiện vẻ ướt át ôn nhu.
Hai lão già áo đen vừa thấy Tiêu Viêm ôm chầm lấy Huân Nhi thì trong mắt liền lóe lên một tia hàn quang sắc bén. Nhưng khi nhận ra nàng không có nửa điểm chống cự, cả hai đều liếc mắt nhìn nhau, rồi khe khẽ lắc đầu.
Huân Nhi lần này rời khỏi Cổ giới, đã mang theo hai lão để hộ vệ. Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh tượng trên, thì có nói sao bọn họ cũng vô pháp tin tưởng điều này là sự thật!
Bởi phóng mắt nhìn khắp Cổ tộc, có biết bao nhiêu thiếu niên anh tài thiên phú ngất trời yêu nàng say đắm. Nhưng kẻ đầu tiên và cuối cùng đoạt được trái tim Huân Nhi, không ngờ lại là một thanh niên nhìn có vẻ rất bình thường. Đối với người ái mộ nàng trong Cổ tộc, Huân Nhi tuy vẫn cười nói dịu dàng, nhưng trong thái độ lại lộ ra một điều gì đó xa cách và cự tuyệt người từ ngàn dặm. Hai lão chưa bao giờ thấy trong tộc có kẻ nào dám can đảm mà kéo nàng vào lòng như thế!
- Ài, chuyện này mà truyền tới Cổ giới, e rằng vô số đứa nhỏ sẽ nổi điên lên mất nhỉ!
Lão già áo đen tóc bạc trắng trợn mắt nhìn cảnh tượng kia rồi không nhịn được cất tiếng than thở!
- Ánh mắt của tiểu thư Huân Nhi xưa giờ không nhận xét sai! Theo ta được biết, chàng trai trẻ kia chính là người của Tiêu gia!
Lão già áo đen còn lại thản nhiên.
Nghe vậy, lão già tóc bạc chợt ngẩn người ra:
- Tiêu gia? Là hậu bối của người kia sao?
Lão đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, kinh ngạc đến ngẩn người, rồi chợt mỉm cười:
- Hèn gì! Có điều, nếu hắn muốn được Cổ tộc tán thành cũng không phải dễ dàng. Dù sao hắn chỉ là hậu bối của người kia thôi, vẫn chưa thể hiện được điều gì. Trong khi đó tiểu thư của chúng ta lại là người có huyết mạch được thức tỉnh thuần khiết và hoàn mỹ nhất trong ngàn năm qua của Cổ tộc!
- Chuyện này thì tiểu thư nhất định đã có chủ kiến. Hai lão già chúng ta có nói gì cũng vô dụng!
- Ha hả! Hi vọng là vậy!
Khi hai lão già còn thấp giọng trao đổi, thì Thiên Hỏa tôn giả và Tiểu Y Tiên đứng cách đó không xa lại giật mình sửng sốt trước cảnh tượng này. Thiên Hỏa tôn giả dù sao còn đỡ hơn, lão kinh ngạc chỉ vì không ngờ Tiêu Viêm lại có quan hệ với những người cường hãn như vậy. Nhất là hai lão già áo đen kia, lão nhìn sao cũng không thấu, thực lực của bọn họ, ít cũng hơn lão hai tinh!
Còn Tiểu Y Tiên thì khác, nàng nhìn bóng lưng của Tiêu Viêm, rồi nhìn người con gái trong lòng hắn, ánh mắt đã thêm phần u ám và chua xót. Nàng không phải chưa từng nghe hắn nói qua về cô gái tên là Huân Nhi này. Không phải không nhận ra cái cảm giác đượm buồn nhung nhớ trong giọng điệu của hắn. Nhưng lúc này nàng vẫn vô cùng kinh ngạc, bởi nàng chưa từng thấy hắn tỏ ra thất thố và xúc động mãnh liệt như thế trước bất kỳ thiếu nữ nào khác.
Cái tình cảm quyến luyến, thiết tha ấy chợt khiến nàng cũng cảm thấy khát khao. Từ khi quen biết hắn tới nay, nàng chỉ thấy hắn biểu lộ cảm xúc trên đúng một lần, và lần duy nhất đó, đang diễn ra trước mắt nàng, với người con gái khác!
Tiêu Viêm siết chặt Huân Nhi vào lòng. Dù vừa trải qua một hồi chiến đấu đầy khốc liệt, nhưng không hiểu sao, khi ôm cái thân thể thon gọn mềm như nước này lâu bao nhiêu thì lại càng khiến hắn thêm cảm thấy bừng bừng sức sống bấy nhiêu!
Huân Nhi im lặng trong vòng tay sít sao của Tiêu Viêm. Trong đôi mắt long lanh một niềm thương xót. Nàng biết chứ, sau khi mình rời đi, hắn đã trải qua bao nhiêu là gian nan cực khổ. Gia tộc bị thảm sát, ân sư bị tù đày... không cái nào không là những đả kích thật sâu, thật đau đớn. Ấy vậy mà tất cả đều đặt lên đôi vai gầy guộc của hắn, khiến cho lòng nàng lúc này dào dạt thương yêu.
Nhưng hắn lại khiến nàng vô cùng vui mừng, hắn không vì thế mà bị đánh bại, không vì thế mà ngã gục. Hắn vẫn kiên cường chống đỡ, từng bước lớn lên. Rời đế quốc Gia Mã, đi tới Hắc Giác Vực, rồi từ đó xâm nhập Trung Châu. Từng bước từng bước hắn đều tỏa ra hào quang rực rỡ!
Tiêu Viêm của nàng bây giờ, không phải là thiếu niên măng tơ đầy nhiệt huyết mà hành sự non nớt thiếu suy nghĩ như xưa! Hắn lúc này, xứng đáng được gọi là cường giả!
- Tiêu Viêm ca ca! Mấy năm nay Huân Nhi không ở cạnh ca ca, ca ca không trách giận Huân Nhi chứ!?
Thanh âm nàng như suối nguồn mát trong, mềm mại cuốn trôi đi bao nỗi ưu phiền mệt nhọc trong lòng Tiêu Viêm. Sức sống của hắn bỗng nhiên dần dần trỗi dậy!
- Này, đừng tưởng nũng nịu thế là ca không trách phạt ngươi!
Tiêu Viêm cười cười, tâm tình dần bình ổn lại. Hắn xoa xoa đầu Huân Nhi rồi buông tay đẩy nàng ra, ngắm nhìn thật kỹ. Sâu trong đáy mắt hắn, sâu trong con người hắn, động lực và ý chí đang không ngừng sôi sục.
- Ca bị thương!
Huân Nhi nhìn thân thể tơi tả loang lổ vết máu của Tiêu Viêm mà mắt phượng đau lòng, nhẹ giọng xuýt xoa.
Nguồn: https://truyenfull.vnGiọng của nàng vẫn nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng Tiêu Viêm lại đột nhiên cảm giác được, năng lượng thiên địa xung quanh hắn, đang lặng yên mà hừng hực dâng trào.
- Kẻ làm ca chảy máu, thương thế hắn còn nặng hơn ca gấp trăm ngàn lần.
Tiêu Viêm khẽ cười, đưa tay chỉ vào cái hố to bên cạnh những kiến trúc đổ nát trong Diệp thành cho Huân Nhi!
Nàng hé môi thơm cười, đôi mắt long lanh nhìn hàn khí đang bao phủ khắp nơi, rồi uyển chuyển xoay người.
Thấy Băng tôn giả đứng đằng xa đang nhìn chăm chăm vào bọn họ, trong đôi mắt như pha lê của Huân Nhi chợt dâng lên một ngọn lửa màu vàng kim rực rỡ. Nàng cất giọng nhẹ nhàng như hơi thở mà thanh âm vẫn vang vang khắp cả đất trời:
- Chuyện còn lại… ca để cho Huân Nhi nhé!