“Á...”
Trong tiệm cafe vang lên âm thanh giống như chọc tiết heo, hơn nữa còn là từ miệng bà chủ phát ra, mọi người tò mò xúm lại.
Tần Khai Hân nhìn di động khóc không ra nước mắt.
Tiết Mạn giơ hai ngón tay, vội vàng chứng minh mình trong sạch: “Mình nói trước, chuyện này và mình không có quan hệ, là do chính cậu không cẩn thận đụng tới.”
Không phải không cẩn thận! Rõ ràng là vô ý! Vô ý!
Tần Khai Hân thực sự muốn chặt tay mình cho rồi!
Thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, Tiết Mạn cười hì hì an ủi: “Kỳ thực cũng không có gì đáng ngại, không phải là thêm bạn tốt thôi sao? Đừng để ý đến anh ta là được!”
Làm sao có thể không buồn bực đây? Thêm bạn tốt nhất định sẽ phải nói chuyện phiếm, nói không chừng còn muốn gặp mặt, gặp rồi có thể giống như ngày hôm qua hay không?
Aaa! Tần Khai Hân phát điên!
Tiết Mạn vỗ bàn: “Nhìn cậu xoắn xuýt như vậy mình cũng thấy phiền! Đưa di động cho mình, mình giúp cậu kéo tên anh ta vào blacklist!
“Không cần!” Tần Khai Hân gắt gao bảo vệ di động, “Thêm cũng đã thêm còn kéo vào blacklist, cậu muốn mình giải thích như thế nào?”
“Cậu ngốc quá, không kéo vào blacklist thì không cần giải thích sao?”
Tần Khai Hân: “...”
Cuối cùng Tần Khai Hân cũng không kéo Bùi Thần vào blacklist, buổi tối, một mình cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm thông tin chi tiết của Bùi Thần đến ngẩn người.
Ảnh đại diện là một màu đen, nhìn kĩ một chút mới phát hiện là bầu trời sao, bạn bè ngoại trừ có vài người, cái gì cũng không có, ngay đến nội dung bài viết, tất cả đều có liên quan đến nhiếp ảnh, phần lớn là Tiếng Anh, nhìn không hiểu.
Mà sau khi kết bạn Bùi Thần cũng không tới tìm cô, cũng không lên tiếng trong nhóm, cái tên yên lặng nằm trong danh sách bạn bè của cô, hoàn toàn không nhìn ra ý đồ gì.
Phiền, thật phiền!
Tần Khai Hân rúc đầu trong chăn, lăn qua lăn lại trên giường, không dễ dàng gì mới ngủ thiếp đi, kết quả lại nằm mơ.
Tuy rằng nhân vật nam chính không đổi nhưng ngược lại nội dung đã thay đổi, biến thành Bùi Thần cầm tay xả nước cho cô, còn cô lại bắt đầu đếm lông mi của anh.
81, 82, 83,... Mẹ nó, anh đừng có động!
Bùi Thần không xuất hiện nữa, nhưng thỉnh thoảng Tần Khai Hân sẽ mơ thấy mình đếm lông mi, nhưng mỗi lần trong mơ anh đều lộn xộn, không một lần đếm hết, làm hại chòm sao Xử Nữ Tần Khai Hân khó chịu muốn chết. Lần đầu tiên trong đời cô tha thiết muốn nằm mơ thấy người này, mong mỏi có thể đếm lông mi anh cho rõ ràng.
Mặc dù trong mơ vẫn thường gặp nhưng khi tỉnh lại Tần Khai Hân cũng không có cách nào chú ý đến Bùi Thần vì Giáng sinh sắp tới, đối với cô mà nói một năm bận nhất là mấy ngày lễ, mỗi ngày không phải làm thì cũng là chuẩn bị làm bánh ngọt, ngay cả thời gian ăn cơm uống nước cũng phải giảm đi.
So với Tần Khai Hân, Tiết Mạn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hai người quen nhau trong một khóa học PME(*) tại Đài Loan, bất đồng chính là, Tần Khai Hân học vì muốn trau dồi bản thân, còn Tiết Mạn đơn thuần là có tiền cộng với rảnh rỗi, học vui đùa mà thôi.
(*) Đây là một khóa học về nghệ thuật trang trí bánh ngọt fondant chuyên nghiệp, sau khi học xong có thể lấy được chứng nhận của Anh.
Tuy mục tiêu không giống nhau, sinh hoạt càng cách nhau một trời một vực, hai người lại vô cùng ăn ý, hơn nữa còn là đồng hương, sau khi quay về Hàng Châu cùng nhau mở một tiệm cafe và phòng làm việc. Vốn Tiết Mạn muốn đầu tư toàn bộ chi phí nhưng Tần Khai Hân không muốn cô ấy gánh vác toàn bộ mạo hiểm nên đã bỏ mười vạn vốn riêng làm bánh ngọt còn dư vào, làm việc cũng là tận tâm tận lực, tuyệt không lười biếng.
“Cậu liều mạng như vậy, mình cũng thấy xấu hổ!” Tiết Mạn ôm mặt xem Tần Khai Hân làm đồ ngọt cho Giáng sinh, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy mang đậm phong cách Giáng sinh, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt to vô tội cùng tồn tại trên một gương mặt không hề có cảm giác khó chịu.
“Hay là mình giúp cậu nhé.” Tiết Mạn chuẩn bị xắn tay áo lên.
“Cậu vẫn nên ngoan ngoãn ngồi xuống cho mình, lát nữa đi giao hàng, buôn bán trong tiệm thế nào, chính là do khuôn mặt cậu chịu trách nhiệm.”
“Đáng ghét, cậu nói giống như người ta đi đón khách vậy.” Tiết Mạn cười đến run cả người, lông mi giả suýt chút nữa đã rơi xuống.
Tần Khai Hân bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục bắt tay vào việc của mình.
Hôm nay là lễ Giáng sinh, nói chung, các cửa hàng bánh ngọt buôn bán rất tốt, Tần Khai Hân cũng được rất nhiều khách hàng hỏi thăm, hỏi cô có thể làm bánh ngọt đơn giản một chút được không nhưng cô đã từ chối khéo léo rồi. Không phải cô chê những thứ đó kiếm được ít tiền, trên thực tế làm ra một chiếc bánh ngọt bình thường tiêu tốn nhiều thời gian tinh lực (tinh thần + thể lực) cùng với nguyên liệu, so với những thứ này cô làm tuy ít nhưng kiếm được nhiều.
Cô không làm hoàn toàn là vì cô cảm thấy những thứ đó không có tính khiêu chiến, kỹ thuật đơn giản nhất, nguyên liệu bình thường nhất, sản xuất trên dây chuyền, không cần quan tâm đến hương vị và hình thức, bánh ngọt như vậy ai cũng có thể làm được.
Lúc trước cô quyết định bỏ vốn đi Đài Loan học tập cũng đã hạ quyết tâm phải làm ra thứ gì không giống người bình thường. Giống như giờ phút này cô đang làm Crystal Ball Cake(*), chính cô vẽ vài bản thiết kế, cuối cùng thảo luận chọn lựa cùng khách hàng.
(*) Crystal Ball Cake: bánh ngọt có phần trang trí ở mặt trên được bao hoàn toàn trong một quả cầu thủy tinh (không phải thủy tinh thật đâu nhé).
Dùng bột gelatin(*) và nước đường làm một quả cầu trong suốt chứa cây thông Noel, người tuyết cùng một căn nhà gỗ nhỏ, đường trắng hệt như bông tuyết phủ ở mặt ngoài, một chiếc bánh ngọt nho nhỏ lại giống như chứa đựng cả một thế giới thần tiên.
(*) Gelatin: một loại bột được sử dụng trong rất nhiều công thức làm bánh và chè, có tác dụng làm dẻo, tạo thạch, ổn định cấu trúc. Bột gelatin được chiết xuất từ collagen có trong xương, da của động vật hoặc collagen của thực vật. Thành phần chính của gelatin là protein (gồm 8 loại axit amin), không màu, không mùi, trong suốt hoặc được sản xuất với màu hơi vàng. Gelatin có hai dạng: dạng bột và dạng lá. dđ:l”q>đ
“Khai Hân, mình nhớ rõ trước kia cậu đã từng làm qua những loại bánh ngọt thông thường đi? Buôn bán tốt sao?” Tiết Mạn rảnh rỗi không có việc gì hỏi cô.
“Đã làm, buôn bán rất tốt.”
“Vậy vì cái gì mà bỗng nhiên không làm nữa?”
Tần Khai Hân suy nghĩ một chút: “Mình nói ra, cậu đừng cười mình.”
Tiết Mạn hào hứng, tiến đến gần giương mắt nhìn Tần Khai Hân, bí mật gì gì đó, cô rất thích nghe.
“Nếu... mình nói, không cho cậu cười nhé!”
Tiết Mạn gật đầu như giã tỏi.
Haizz, thôi, cứ nói đi, Tần Khai Hân thở dài: “Bởi vì bạn trên mạng.”
“Bạn trên mạng?”
“Ừm, nói ra cũng bảy, tám năm rồi, không phải mình không thi đỗ đại học sao, có một thời gian mình rất suy sụp, mỗi ngày nhốt mình trong phòng lên mạng, sau đó quen được một người.”
“Nam hay nữ? Quen nhau như thế nào?” Tiết Mạn hỏi tới.
“Nam, chúng mình quen nhau trên diễn đàn, nickname trên mạng của anh ta ‘Hắc Sắc U Mặc’(黑色幽默/Hei Se You Mo) chính là tên bài hát mình thích nhất của Châu Kiệt Luân, mình liền tán gẫu với anh ta, hơn nữa anh ta nói anh ta ở nước ngoài, mình nghĩ dù sao anh ta cũng không biết nên đã nói chuyện của mình cho anh ta rồi.”
“Chuyện gì? Chuyện về người kia?”
Tần Khai Hân có chút xấu hổ: “Ừm.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta giảng giải cho mình, khuyên mình làm lại từ đầu gì gì đó...” Tần Khai Hân ngượng ngùng, thật ra khi đó hai người tâm sự cả đêm, cô gần như nói cho đối phương biết tất cả bí mật của mình.
“Ây da, hẳn là sẽ không yêu qua mạng đi?” Tiết Mạn vẻ mặt bát quái hỏi.
“Thực ra ngay từ đầu mình đã có phần động tâm, nhưng mà sợ bị đùa giỡn, mình liền quấn lấy anh ta muốn xem video clip, kết quả...”
“Đẹp trai không?” Tiết Mạn hai mắt phát sáng.
Tần Khai Hân lắc đầu: “Quá xấu.”
“Ha ha ha ha.” Tiết Mạn cười ha hả, “Cậu còn nói không xem mặt, mất mặt chưa?”
“Cậu còn cười thì mình không nói nữa.” Tần Khai Hân cố ý nghiêm mặt.
Tiết Mạn vội vàng thôi cười: “Nói tiếp đi, đừng có ngừng.”
“Tuy bộ dạng anh ta xấu nhưng con người quả thực rất tốt, còn đồng ý giúp đỡ mình, khi đó toàn bộ quá trình giảm béo của mình đều nhờ anh ta tìm những phương pháp lành mạnh. Hơn nữa anh ta còn nhìn xa trông rộng, sau khi tốt nghiệp mình làm bánh ngọt cũng là chủ ý của anh ta, ban đầu mình buôn bán lời không ít nên rất đắc ý, không nghĩ tới anh ta lại giội cho mình một thau nước lạnh, nói bánh mình làm quá bình thường, nếu chỉ như vậy đã thỏa mãn thì sẽ bị nhấn chìm rất nhanh. Sau đó thật sự giống như anh ta nói, người bỏ vốn riêng làm bánh ngọt ngày càng nhiều, mỗi nhà đều làm giống nhau như đúc. Cũng may mình nghe xong lời anh ta nói đã đóng cửa hàng để đi học tập.”
“Oa, thần nhân!” Tiết Mạn lộ ra ánh mắt kính nể, “Nói như vậy, các cậu đã quen biết nhiều năm, bây giờ còn liên lạc không, cậu có tính toán yêu đương không? Nói không chừng hiện tại anh ta trở nên rất đẹp trai đó!”
Tần Khai Hân lắc đầu: “Từ sau khi trở về mình muốn tìm anh ta mấy lần nhưng anh ta từ chối, mình nghĩ đại khái anh ta cũng đến tuổi kết hôn sinh con nên không có ý định đi quấy rầy.”
“Ngay cả người ta có kết hôn sinh con hay không cậu cũng không biết sao...”
“Anh ta rất ít khi nói về chuyện của mình.”
“Haizz!” Tiết Mạn lắc đầu, “Sự thật chứng minh, giữa nam và nữ không tồn tại quan hệ bạn bè thuần khiết, trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi một bên cực kỳ xấu.”
Tần Khai Hân đổ mồ hôi: “Mình cũng xấu không phải sao?”
“Ai da, những thứ đó đều là chuyện từ thời trung học, cậu bây giờ vừa gầy vừa xinh đẹp, xem trên ngực này.” Cô đùa dai dùng ngón tay chỉ thẳng vào ngực Tần Khai Hân.
“Cậu lăn đi!”
Hai người đang đùa giỡn, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Tần Khai Hân tưởng rằng hàng được đưa đến, chạy ra mở cửa thì nhìn thấy một người được bao bọc kín mít đứng ở cửa, khẩu trang, kính mắt, khăn quàng, mũ, còn có áo khoác ngoài lớn đến mức có thể hóa trang, không cần nhìn mặt cũng biết ‘anh ta’ là ai.
Tần Khai Hân thông suốt để người nọ nhanh chóng vào trong, sau đó vội vã đóng hết cửa sổ, nói với Tiết Mạn: “Tiểu Mạn, Triển Lệnh Kiêu tới đây.”
“A...” Tiết Mạn trợn trừng mắt, “Mình còn tưởng anh ta đã chết rồi.”
Tần Khai Hân đầu đầy vạch đen, xoay người nhìn Triểu Lệnh Kiêu đã cởi tầng áo khoác bên ngoài, bên trong chỉ mặc chiếc áo len mỏng màu đen, kết hợp với khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng, mang đến cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.
Anh ta không nhìn Tần Khai Hân, trực tiếp đến trước mặt Tiết Mạn, chân dài bước tới ghế salon, nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn.
Mù rồi, Tần Khai Hân quay người sang chỗ khác, khóc không ra nước mắt.
Lúc trước cô biết bạn trai Tiết Mạn là Triển Lệnh Kiều thì rất kinh hãi, dù sao vài năm gần đây Triển Lệnh Kiêu chính là nam diễn viên chạm tay có thể bỏng, ít nhiều fan nữ từng lấy cái chết đe dọa để được gặp anh một lần, vậy mà anh ta lại thành khách quen ở phòng làm việc của Tần Khai Hân.
Nghe nói hồi đó là Tiết Mạn chủ động theo đuổi anh ta, nhưng từ nhỏ Tiết Mạn đã không có kiên nhẫn, sau khi đuổi tới tay lại chê anh ta quá nhàm chán nên muốn chia tay, kết quả trốn thế nào cũng không thoát, chính mình đã chôn trong cái hố này rồi. d/đl;q,đ
“Này, có Khai Hân ở đây, anh không thể bớt phóng túng một chút sao?” Tiết Mạn đỏ mặt giáo huấn Triển Lệnh Kiêu.
Triển Lệnh Kiêu ngẩng đầu, đôi môi nhiễm son của Tiết Mạn trở nên đỏ bừng, ánh mắt lạnh nhạt như nước nhìn Tần Khai Hân, ánh mắt này rõ ràng là cảnh cáo, cô đi được rồi, đi chỗ nào thì đi, đừng phá hỏng chuyện tốt của gia.
“Mình đi giao hàng đây.” Tần Khai Hân thức thời rời đi, ra đến cửa vẫn không quên nói một câu, “Một tiếng sau mình về, còn có bánh ngọt làm chưa xong, hai người nhớ chừa lại cho mình chút thời gian đó.”
Tiết Mạn muốn nói gì đó nhưng toàn bộ âm thanh đã bị nuốt sạch vào trong răng môi.
Xem đi, đây là lễ Giáng sinh, vừa khổ vừa mệt lại bị ngược đãi, con chó độc thân tức thợ làm bánh ngọt Tần Khai Hân bị một đôi tình nhân đuổi khỏi hang ổ, lái xe, tiếng nhạc ‘Kim Cú Bại’ trên đường càng làm rõ thực tế cô phải đi giao bánh ngọt, cảm giác này, thật chua xót.
‘Người bị bỏ quên sợ những ngày nghỉ, chỉ có một mình chúc mừng càng cố gắng uống nhiều, tôi yêu người mà không có ai bên cạnh, đó là cô đơn cùng tôi qua đêm...”
Radio trên xe vang lên bài ‘Thánh Đản Kết’ của Trần Dịch Tấn, rất đúng với tình huống của Tần Khai Hân này giờ phút này, cô ngâm nga theo giai điệu, không khỏi lại nhớ đến một người nào đó không nên nhớ.
Thêm bạn QQ xong giả chết, đầu óc người này có bệnh không? Trong lúc suy nghĩ thì có một tin nhắn được gửi tới, Tần Khai Hân chú ý liếc qua.
Bùi Thần: Anh muốn đặt một chiếc bánh ngọt.
Sự thật chứng minh, khi lái xe tuyệt đối không thể nhìn di động, Tần Khai Hân bị dọa đến giật mình, không kịp phanh xe, đụng vào một chiếc Ferrari đi ra từ chỗ ngoặt.