Editor: Peiria
Nếu như đến hội bạn học khiến cho Tần Khai Hân khó tránh khỏi có chút lo lắng, vậy với những người có quan hệ không tốt, khi gặp lại sẽ có bao nhiêu xấu hổ?
Rất nhanh, Tạ Phái Phái đã thêm QQ của cô, còn không do dự thêm cô vào nhóm bạn học, người trong nhóm rất nhiều, nhưng nói chuyện không nhiều, tất cả mọi người đều yên lặng lặn xuống nước, sau khi Tần Khai Hân vào, cũng không có ý tứ muốn nói tán gẫu, liền ở đó giả chết.
Nào biết, Tạ Phái Phái bỗng đăng bài phỏng vấn của Hách Trì lên, còn kèm theo biểu tượng cười tít mắt nói: Hoan nghênh mỹ nữ làm bánh ngọt bạn học Tần Khai Hân, mọi người vỗ tay!
Thật ngượng ngùng! Tần Khai Hân đành phải gắng gượng chào hỏi.
Bánh kem dâu tây: Chào mọi người ^_^
Trong nhóm chỉ có mấy người trả lời cô.
Trương Tuyết: Đã lâu không gặp, hoan nghênh!
Lưu Nghệ Tâm: Hoan nghênh hoan nghênh!
Tô Điềm: Hoan nghênh!
Đối với mấy người này Tần Khai Hân có chút ấn tượng, lúc ấy trong lớp họ là một nhóm, ba người cực kỳ thân thiết, nhưng vì các cô ấy thuộc kiểu mọt sách không nói chuyện yêu đương nên quan hệ với các bạn khác rất bình thường. Toàn bộ thời trung học, quan hệ của Tần Khai Hân và mấy nữ sinh này gần như bằng không.
Sau khi ba người nói xong, bỗng nhiên có một người khác xuất hiện.
Trâu Dật: Hoan nghênh!
Ngược lại, Tần Khai Hân có ấn tượng sâu sắc với người này, anh ta chính là nam sinh xấu nhất lớp kia, thường xuyên cười nhạo cô là ‘heo mập’ trước mặt bạn học, lúc ấy cô tức giận còn đánh nhau với anh ta, cào khuôn mặt anh ta nở hoa.
Đã qua nhiều năm, lúc gặp lại, chào hỏi cô, chỉ có mấy người này, thật sự là làm cho người ta không tưởng tượng nổi!
Trong lòng cô có chút thổn thức, lại thấy Tạ Phái Phái tiếp tục thay cô hét to.
Tạ Phái Phái: Khai Hân làm bánh ngọt rất ngon... Hội bạn học cuối tuần nhất định phải mang cho mọi người nếm thử đó.
Bánh kem dâu tây: Được ^_^
Trương Tuyết: Chờ mong!
Lưu Nghệ Tâm: Cảm ơn, nhìn cũng thấy ngon rồi.
Tô Điềm: Mình thích nhất đồ ngọt, vô cùng chờ mong!
Trâu Dật: Cùng chờ!
Haizz! Tần Khai Hân thoát khỏi QQ, trong lòng không có tư vị.
Rất hiển nhiển, thái độ của phần lớn các bạn học với cô vẫn rất lạnh lùng, nhưng mà Tạ Phái Phái thật sự quá nhiệt tình, nhóm cũng thêm nữa, nói đã nói rồi, dù sao cũng không thể thay đổi đi?
Quên đi, coi như đi tuyên truyền cho phòng làm việc cũng được, hơn nữa, chẳng phải còn có Bùi Thần sao?
Nghĩ tới Bùi Thần, trái tim của cô liền giống như bánh ngọt, mềm xốp, thơm ngon, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên.
“Bà chủ, gương mặt cô sáng nay tràn ngập sức sống, thực sự không phải đang yêu đương chứ?” Andy đi tới, nhìn Tần Khai Hân cười ngây ngô, không nhịn được hỏi.
Cô lập tức nghiêm mặt, thu lại nụ cười, nói: “Cô làm vệ sinh xong rồi sao?”
“Theo góc độ tâm lý học, người không trả lời thẳng vào vấn đề, thường thì trong lòng sẽ cất giấu bí mật không thể nói, ví dụ như...”
“Tiền thưởng tháng này...”
Andy: “Ví dụ như cửa tiệm của chúng ta có bà chủ xinh đẹp nhất, tải giỏi nhất, khéo hiểu lòng người nhất, biết chăm lo cho cấp dưới nhất thế giới.”
Tần Khai Hân: “Ha ha.”
Andy: “Nữ vương tha mạng!”
“Xin hỏi...” Trong tiệm bỗng truyền đến một giọng nữ: “Chủ cửa tiệm này là Tần Khai Hân phải không?”
Tần Khai Hân nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy một cô gái mập mạp đứng ở cửa, mặt tròn phúng phính, mặc bộ quần áo tối màu, càng làm nổi bật làn da trắng.
“Đúng vậy, xin hỏi cô là?”
“Chào cô Tần!” Đôi mắt cô gái đó sáng lên, lập tức đi tới trước mặt cô chào hỏi, còn tự giới thiệu, “Tôi tên là Lưu Viên Viên, mọi người đều gọi là Viên Lưu Lưu. Tôi đọc được bài phỏng vấn về cô trên Weibo, biết cô đang tuyển trợ thủ, tôi muốn thử một lần, có thể chứ? Tôi thật sự rất thích ăn bánh ngọt cũng như làm bánh ngọt, tôi thề, mỗi miếng thịt trên người tôi đều là do ăn bánh ngọt mà béo phì!”
“Phì!”
Khoảnh khắc kinh ngạc qua đi, cả Tần Khai Hân và Andy đều phun ra.
Lưu Viên Viên, Viên Lưu Lưu, cô gái có lời dạo đầu độc đáo này để lại cho Tần Khai Hân ấn tượng sâu sắc, sau khi trải qua một cuộc phỏng vấn đơn giản, cô quyết định thuê cô ấy làm trợ thủ cho mình.
Sự thật chứng minh, ánh mắt của Tần Khai Hân rất chính xác, cô gái Viên Lưu Lưu này quả nhiên thích hợp với công việc này, học cái gì cũng một chút liền hiểu, làm việc cực kỳ cố gắng, mới vài ngày đã làm ra hình dạng cái bánh rồi.
Điều làm cho Tần Khai Hân vừa ý chính là, cô ấy thật tâm yêu thích bánh ngọt, nhìn thấy bánh ngọt là hai mắt đều phát sáng. Cô tin tưởng chỉ có tìm trợ thủ như vậy, bánh ngọt làm ra mới có thể tràn ngập tình yêu, để người ăn bánh ngọt cảm thấy hạnh phúc.
Đêm khuya, Tần Khai Hân cùng Tiết Mạn nói chuyện điện thoại, thông báo tình hình của hai người gần đây.
“Người này có vẻ không tệ, mình cảm thấy chúng ta có thể tìm nhiều người giống vậy, phát triển thành một nhóm, về sau chúng ta chỉ cần chỉ huy là được, cậu cũng không cần mệt mỏi như thế nữa, mình...” Trong điện thoại, Tiết Mạn dừng một chút, “Cũng có thể yên tâm kết hôn.”
“Cái gì?” Tần Khai Hân nghe cô nói vậy, quả thực bị dọa ngay tại chỗ, “Cậu muốn kết hôn? Thật hay giả?”
“Haizz, đừng nói nữa!” Tiết Mạn thở dài, “Tình huống cực kỳ phức tạp, đơn giản mà nói chính là mình bị núi băng gài bẫy, sau đó đâm lao thì phải theo lao.”
Thời điểm Tần Khai Hân vừa quen biết Tiết Mạn ở Đài Loan, cô ấy từng luôn miệng tự xưng mình là người không theo chủ nghĩa kết hôn, nói rằng phụ nữ phải hưởng thụ độc thân, hưởng thụ tự do, ngay cả khi yêu đương cũng tuyệt đối không thể bị hôn nhân và đàn ông trói buộc, phải sống cuộc sống của chính mình.
Lúc ấy, bởi thế mà Tần Khai Hân cực kỳ sùng bái Tiết Mạn, coi cô ấy là thần tượng tinh thần của mình, còn kể chuyện quá khứ cho cô ấy nghe, thành tâm tiếp thu dạy bảo.
Tuyệt đối không ngờ, cho đến hôm nay, Tiết Mạn lại muốn kết hôn, như vậy cũng quá vội vàng đi?
Kinh ngạc thì kinh ngạc, bạn tốt muốn kết hôn, trong lòng Tần Khai Hân vẫn mừng thay cho cô ấy, quan tâm hỏi: “Vậy các cậu có tính công khai không? Đã chọn ngày lành chưa? Đúng rồi, bàn đồ ngọt mình muốn đích thân làm...”
“Cái này...” Tiết Mạn thở dài, “Lại nói, nếu một ngày nào đó cậu lên mạng, nhìn thấy ảnh của mình tràn ngập, đừng quá kinh ngạc là được, mình nổi tiếng cũng sẽ không quên cậu, yên tâm đi.”
Quà nhiên là tác phong trước sau như một của Tiết Mạn, ngay cả lúc này còn có tâm tình nói giỡn.
“Đúng rồi!” Tần Khai Hân chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói chuyện của Bùi Thần cho Tiết Mạn, “Mình cũng có chuyện muốn nói với cậu, chính là...”
“Kính coong.” Chuông cửa vang lên.
Cô không có biện pháp, đành phải tạm thời cúp điện thoại, chạy đi mở cửa.
Bùi Thần đứng ở ngoài, sắc mặt hơi tiều tụy.
Tần Khai Hân vội vã mở cửa để anh vào nhà, tò mò hỏi: “Sao anh đã về rồi, không phải nói đang ở Thượng Hải ư?”
“Nhớ em nên về.”
Trời ạ! Lời thoại buồn nôn như vậy, tại sao anh lại có thể bình tĩnh nói ra đây?
Tần Khai Hân hơi thất thần, Bùi Thần đã cởi giày xong, theo thói quen chuẩn bị xỏ đôi dép hình dâu tây màu hồng.
“Chờ một chút!” Tần Khai Hân bừng tỉnh, vội vàng lấy ra một đôi dép mới kiểu nam từ trong tủ giày cho Bùi Thần, “Anh xỏ đôi này đi!”
“Cho anh?” Anh giương mắt hỏi.
“A... Đúng là có hơi đáng yêu một chút...”
Mấy ngày nay có Viên Lưu Lưu hỗ trợ, cô bớt thời gian lên mạng tìm dép lê, vốn muốn mua một đôi dép trang nhã cho Bùi Thần, nhưng khi nhìn đến đôi dép con gấu màu lam, thật sự cảm thấy rất đáng yêu, còn cùng bộ với đôi dép con thỏ màu hồng nhạt, cô nhất thời không không chế được liền đặt mua.
“Thật đáng yêu.” Bùi Thần xỏ dép lê vào, lại nhìn đôi dép dưới chân cô, nói “Em càng đáng yêu hơn.”
Tần Khai Hân: “...”
“Anh ăn cơm tối chưa?” Cô hỏi.
“Vẫn chưa.” Anh đáp.
“Trong tủ lạnh có sủi cảo, em đi nấu cho anh một bát.” Tần Khai Hân nói xong, trực tiếp tiến vào phòng bếp.
Bùi Thần ngồi bên cạnh bàn làm việc của cô, nhìn cô nấu nước sủi cảo hết sức chăm chú, nước sôi trong nồi bốc lên, hơi nước bay ra, vờn quanh khuôn mặt tuấn tú của anh.
Tần Khai Hân dùng ánh mắt quét qua vài lần, thật sự không chịu nổi nữa, liền hỏi: “Anh về trễ như vậy, ngày mai còn muốn đi Thượng Hải sao?”
“Ừm.” Anh gật đầu.
“Lại đi?” Cô kinh ngạc, “Vậy anh về làm gì?”
Thực ra vấn đề này khi anh bước vào cửa cô đã hỏi, cho nên đáp án của Bùi Thần vẫn như cũ.
“Nhớ em.”
“...”
Nước đang sôi sùng sục, sủi cảo trắng như tuyết chìm nổi trong nồi, hơi nóng làm khuôn mặt cô đỏ bừng.
“Chắc cũng chín rồi, em nếm thử xem.” Tần Khai Hân cầm muôi dài múc một cái bánh sủi cảo, có vẻ đã chín, lớp vỏ mỏng bị nấu thành màu hơi mờ, bọc lấy nhân bánh đầy thịt bên trong.
Tân Khai Hân đưa sủi cảo tới gần miệng thổi thổi, dè dặt cắn một miếng, răng nanh đụng vào sủi cảo đầy nước, vỏ bánh liền vỡ ra, bên trong tràn ra đầy nước thịt.
Đúng là đã chín, cô vừa tắt bếp, vừa ăn cái bánh sủi cảo còn lại một nửa trong muôi.
Đột nhiên, Bùi Thần đứng lên, thò đầu ăn cái bánh sủi cảo cô cắn dở.
Ăn luôn rồi!
Ăn luôn rồi!
Ăn luôn rồi!
Tay của cô dừng lại ở giữa không trung, mắt trừng lớn nhìn Bùi Thần.
“Ừm.” Anh gật đầu, “Quả thật chín rồi.”
Chín cái đầu anh! Làm một nồi bánh cho anh thì không ăn, lại cứ ăn cái bánh cô đã cắn một nửa, trên đó còn dính nước miếng của cô, là gián tiếp hôn môi đấy anh có hiểu không, có hiểu không!
Tần Khai Hân khóc không ra nước mắt, trái lại Bùi Thần nhàn nhã múc bánh sủi cảo, chính mình cắn một miếng, rồi đưa tới bên môi cô, “Trả cho em.”
“... Em không ăn, em đang giảm béo.”
“Không cần giảm.” Anh ăn bánh, ngẩng đầu nói, “Anh thích.”
Mẹ ơi, cứu mạng! Ở đây có người thích trêu ghẹo con gái, trái tim của con mẹ đập thật nhanh!