Đấu La Đại Lục

Chương 302: Tám mươi mốt chuy

Dịch giả: A Fê

Biên tập: A Lá

"Vinh Vinh, ngươi đang làm gì vậy? " Áo Tư Tạp tiện tay đóng cửa lại.

Trữ Vinh Vinh xoay người đi vào bên trong, Áo Tư Tạp bây giờ bộ dáng không còn như trước kia nữa. Râu mép trên mặt cạo rất sạch sẽ, tóc cũng đã cắt tỉa chải chuốt rất chỉnh tề, một thân màu vàng phục sức tiêu chuẩn của Thất Bảo Lưu Ly tông, càng tăng thêm dung mạo anh tuấn tiêu sái của hắn.

Nhất là đôi mắt to khiến cô gái nào cũng phải ghen ghét của hắn, càng làm Trữ Vinh Vinh không dám đối diện.

Vài bước đuổi theo Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp từ trong lòng ngực lấy ra một ít đồ đặt lên trên bàn.

"Vừa rồi ta đi ngang qua đây, thấy phòng ngươi vẫn còn sáng đèn nên tới xem. Khuya như vậy còn không nghỉ ngơi sao? "

Trữ Vinh Vinh đưa lưng về phía Áo Tư Tạp, nói: "Ta đi ngủ ngay đây. "

Sau khi Áo Tư Tạp gia nhập Thất Bảo Lưu Ly tông, Trữ Phong Trí trực tiếp cho hắn gia nhập vào nội môn. Phải biết rằng, bên trong nội môn tuyệt đại đa số đều là trực hệ đệ tử của Thất Bảo Lưu Ly tông, chỉ có hồn sư bên ngoài đặc biệt xuất sắc, mới có có thể tiến vào.

Khi Trữ Phong Trí trước đông đảo môn nhân tuyên bố Áo Tư Tạp trực tiếp tiến vào bên nội môn thì, trên người hắn, không biết xuất hiện bao nhiêu ánh mắt ghen ghét cùng hâm mộ.

"Sau này ngươi cũng không thể ngủ muộn như vậy nữa. Như vậy đối với thân thể không tốt, hơn nữa, thường xuyên ngủ muộn sẽ già đi nhanh lắm. " Áo Tư Tạp hài hước nói.

Trữ Vinh Vinh nói: "Ta mới mười bốn tuổi, già cái gì mà già? "

Áo Tư Tạp nghe thấy thanh âm của nàng không khỏi sửng sốt một chút. Đã lâu rồi Trữ Vinh Vinh không dùng thái độ như vậy nói chuyện với hắn. Nghe giọng nói, thái độ của nàng hôm nay rõ ràng có chút không đúng.

"Vinh Vinh. Ngươi làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao? " Áo Tư Tạp thấp giọng hỏi.

Trữ Vinh Vinh không có trả lời. Vốn nàng đã có chút dũng khí. Chỉ có điều lúc nàng thấy bản thân Áo Tư Tạp, dũng khí trong lòng không biết tại sao trong nháy mắt lại biến mất, những lời muốn nói đã ra đến miệng, nhưng lại không thể cất lên lời.

Thấy Trữ Vinh Vinh không có mở miệng. Áo Tư Tạp không khỏi nhíu nhíu mày, than nhẹ một tiếng: "Ta về trước đây, ngươi nghỉ sớm một chút đi nhé. Đây là một chút thức ăn ta mang đến cho ngươi. Ăn đi rồi mới ngủ. Ăn chút điểm tâm sẽ rất tốt cho tiêu hóa." Giơ lên tay, muốn sờ sờ mái tóc dài của Trữ Vinh Vinh, nhưng hắn vẫn còn cố nhịn xuống. Lưu luyến nhìn bóng lưng xing đẹp của Trữ Vinh Vinh một cái, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Lúc Trữ Vinh Vinh nghe Áo Tư Tạp nói là cố ý mang đến chút thức ăn cho nàng, nước mắt không thể kiềm được trào ra.

"Áo Tư Tạp. " Nàng đột nhiên quát to một tiếng.

Áo Tư Tạp lại càng hoảng sợ, dừng cước bộ lại, lúc hắn vừa mới chuyển thân lại, một trận hương phong đã ập đến mặt. Trữ Vinh Vinh giống như cánh chim nhạn mềm mại, mãnh mẽ lao vào ngực hắn, gắt gao ôm lấy hắn.

Một chút giật mình trong chốc lát, Áo Tư Tạp mới từ từ phản ứng lại. Mặc dù Trữ Vinh Vinh đã đáp ứng cùng hắn gặp gỡ, nhưng mấy ngày nay, hai người vẫn chưa bao giờ thân mật quá giống như bây giờ.

Được ôm người ngọc thơm tho trong lòng, cái loại cảm giác này thật sảng khoái khó có thể hình dung nổi, trở tay ôm thân thể mềm mại của Trữ Vinh Vinh, trống ngực của Áo Tư Tạp không thể khống chế được đập loạn lên.

Cô nam quả nữ cùng chung một phòng, được ôm tuyệt sắc mĩ nữ mà mình yêu thương nhung nhớ.

Áo Tư Tạp không phải là loại quân tử gì đó, trong đầu hắn lập tức dâng lên các loại ý niệm kỳ dị.

Nhưng là, hắn rất nhanh tựu cảm giác được có gì không đúng, bởi vì ở trong lòng hắn thân thể mềm mại củaTrữ Vinh Vinh đang có chút co quắp, một mảng ướt át ở trước ngực đang từ từ lan ra.

"Vinh Vinh, ngươi làm sao vậy? " Áo Tư Tạp có chút đau lòng hỏi. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà như lụa của Trữ Vinh Vinh, nhẹ giọng hỏi.

"Ngươi tại sao lại đối tốt với ta như vậy? Tại sao? " Trữ Vinh Vinh nghẹn ngào nói.

Áo Tư Tạp nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ. Nguyên lai nha đầu này do ta làm cho cảm động, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, mỉm cười nói: "Ta tới Thất Bảo Lưu Ly tông, ngươi là người thân duy nhất của ta. Cũng là người ta yêu nhất, ta không đối tốt với ngươi hay sao? Ta sớm đã không có cha mẹ, nhưng bây giờ trời cao lại đưa ngươi đến với ta. Nếu ta còn không biết quý trọng, chẳng phải là thẹn với ý tốt của trời cao hay sao? "

Áo Tư Tạp vốn là an ủi Trữ Vinh Vinh, nhưng ai biết, hắn nói còn chưa nói xong, Trữ Vinh Vinh đã lớn tiếng khóc, hai tay ôm hắn càng chặt hơn.

Cảm thụ thấy đau xót của Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp có chút mờ mịt thất thố, mấy ý niệm quỷ quái trong lòng lúc trước biến mất không sót lại chút nào, nhưng hắn cũng không biết vào lúc này như thế nào mà an ủi Trữ Vinh Vinh mới tốt.

"Vinh Vinh. Đừng khóc. Ngươi khóc khiến lòng ta tan nát. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hãy nói cho ta biết. Chỉ cần có thể làm được, ta nhất định giúp ngươi. "

Tiếng khóc của Trữ Vinh Vinh dần dần nhỏ lại. Gắt gao ôm lấy eo Áo Tư Tạp, làm cho thân thể mình hoàn toàn chôn ở trong ngực hắn, cúi đầu, không dám nhìn hắn, cơ hồ là ngập ngừng nói: "Ngươi biết không? Chúng ta là không có khả năng cùng một chỗ được. "

Lúc vừa mới bắt đầu, Áo Tư Tạp còn không có nghe rõ, khi Trữ Vinh Vinh lại nói lại một lần nữa, hắn nhất thời giống như bị sét đánh, thân thể kịch liệt run rẩy, hai tay nâng lấy khuôn mặt xinh đẹp củaTrữ Vinh Vinh, làm cho nàng ngẩng đầu lên. "Vinh Vinh, ngươi nói cái gì? "

Thanh âm của Áo Tư Tạp có chút run rẩy. Hắn chưa bao giờ giống như bây giờ toàn tâm toàn ý yêu một người, nhưng, Trữ Vinh Vinh lại nói ra như vậy, làm cho hắn như thế nào có thể thừa nhận?

Trữ Vinh Ninh nghiến chặt hàm răng, nàng biết, lúc này nếu lại không ra nói ra sự thật, tương lai chắc chắn sẽ làm cho Áo Tư Tạp càng thêm thống khổ. Nhắm hai mắt lại, nàng cố nén đau đớn của nội tâm: "Ta nói, chúng ta là không có khả năng cùng một chỗ được. Xin lỗi. "

"Xin lỗi? " Áo Tư Tạp ngơ ngác nhìn nàng, trên mặt hiện ra một tia cười cổ quái.

"Vinh Vinh, ngươi biết không? Trước kia ta rất ít cạo râu, đối với hết thảy mọi thứ, ta cho tới bây giờ không có quan tâm qua cái gì, cho dù là Phất Lan Đức viện trường nói ta là thiên tài, ta cũng chẳng muốn tu luyện, ta chỉ muốn bình an, vui vui sướng sướng sống qua cả đời này. "

"Cho đến lúc ta gặp ngươi. Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã không thể rời khỏi dung nhan giống như tinh linh của ngươi. Ngươi từng kiêu căng ngang ngược, cho dù là khi đó, bóng dáng ngươi ở trong lòng ta cũng chưa từng mờ nhạt. Chỉ là ta nói cho chính mình, ta và ngươi là không có khả năng. Ngươi đường đường là một Đại tiểu thư, mà ta chỉ bất quá là một gã hồn sư bình thường. "

"Ngay lúc ta có thể đem bóng dáng của ngươi xóa ra khỏi tâm trí, ngươi lại bắt đầu thay đổi. Dưới sự giúp đỡ của mọi người, ngươi đã thay đổi hoàn toàn không hề giống như trước kia nữa, ngươi bắt đầu trở nên ôn nhu, ngày càng được mọi người trìu mến, mao bệnh trên người ngươi dần dần biến mất, mà cái bóng của ngươi, tại trong lòng ta càng ngày càng trở rõ ràng. Tới một ngày, lúc ngươi nói với ta, nguyện ý cùng ta tạm thời gặp gỡ, ngươi biết tâm tình ta lúc đó như thế nào chứ? Cho dù là lấy một trăm khối hồn cốt để đổi lại, ta cũng tuyệt sẽ không trao đổi với một khắc cảm giác kia. Ta tưởng rằng, mùa xuân của ta đã tới. "

"Vì tương lai có thể cùng một chỗ với ngươi, vì có thể nhận được chấp nhận của cha ngươi, ta bắt đầu liều mạng tu luyện. Ta trước kia thích nhất là ngủ, nhưng bắt đầu từ ngày đó, cho tới bây giờ ta cơ hồ chưa có ngủ qua, mỗi ngày đều tu luyện không ngừng nghỉ. Cho dù cô độc, cho dù thống khổ, chỉ cần ta nghĩ tới má lúm đồng tiền của ngươi khi ngươi cười thì, tất cả thống khổ đều bị ta dễ dàng đá ra. Ta phát hiện, ta thật sự quá yêu ngươi. Có lẽ là ta không đáng gì, mỗi khi ngươi gặp phải nguy hiểm, lúc đó ta có thể ở trước người ngươi bảo vệ, ta đều cảm giác được như vậy rất là hạnh phúc. "

Nước mắt theo khuôn mặt Áo Tư Tạp chảy xuôi xuống, hai tay hắn dần dần buông lỏng ra khỏi khuôn mặt Trữ Vinh Vinh, từng bước bước chậm rãi thối lui về phía sau. Trong mắt hắn lộ ra không phải là bi thương, mà là một loại quang mang tựa hồ tuyệt vọng.

"Ngươi đừng nói. Áo Tư Tạp, ta, ta......"

Áo Tư Tạp cười, nụ cười trào phúng, cũng không phải trào phúng Trữ Vinh Vinh, mà là hắn trào phúng chính mình, "Ta thật sự rất ngu. Kỳ thật ta đã sớm biết chúng ta là không có khả năng. Thân là thiên kim Đại tiểu thư Thất Bảo Lưu Ly tông, ngươi như thế nào với một tên tiểu tử như ta ở cùng một chỗ. Ta cho dù có cố gắng, cũng vĩnh viễn không có khả năng đạt địa vị như ngươi. Tương lai, ngươi là tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly tông, mà ta là gì cơ chứ? Cái gì cũng không phải. Ta thật sự là quá ngu, quá choáng váng. Chính là, ngươi tại sao muốn gạt ta? Biết rõ không có khả năng, ngươi tại sao cấp cơ hội như vậy cho ta? Tại sao? "

Nghe Áo Tư Tạp gần như là hét lên, Trữ Vinh Vinh mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt của nàng vì khóc cũng đã đỏ hoe, đồng dạng là cơ hồ cũng hét lên, "Bởi vì ta cũng đã yêu ngươi. "

"Ngươi nói cái gì? " Áo Tư Tạp ngây dại, nhìn khuôn mặt kiều diễm đang đỏ lên của Trữ Vinh Vinh, hai mắt tuyệt vọng của hắn một lần nữa dâng lên một tia hy vọng.

Trữ Vinh Vinh nhìn chăm chú Áo Tư Tạp, nước mắt mông lung nói: "Đúng vậy, lúc vừa mới bắt đầu, ta đúng là không có quan tâm đến ngươi. Mặc dù ngươi rất anh tuấn, nhưng ta từ nhỏ gặp qua nam nhân anh tuấn rất nhiều. Chính là, ta dần dần phát hiện, ngươi là thật sự rất tốt với ta. Vì ta, ngươi có thể nỗ lực, ngươi có thể nỗ lực đích hết thảy. Điều này cũng không trọng yếu. Lúc ngươi bắt đầu khắc khổ tu luyện, ngươi ở mỗi một lần chiến đấu thì đều rất tự nhiên che trở ở trước mặt ta, trái tim của ta bị ngươi từng chút từng chút một chinh phục. Ngày đó, đáp ứng cùng ngươi gặp gỡ, cũng không phải là lừa ngươi. Bởi vì ta muốn cảm nhận, ở trong lòng ta, ngươi đến tột cùng có địa vị như thế nào. "

"Khi chúng ta thật sự cùng một chỗ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, nhìn ngươi mỗi một ngày bởi vì khắc khổ tu luyện mà gầy đi, ta hiểu được, ngươi làm hết thảy đều là vì ta. Hình ảnh ngươi trong lòng ta cũng từ từ lớn dần. Ta phát hiện, ý niệm ta không muốn xa ngươi càng ngày càng mạnh. Vốn, ta đã rất sớm nói cho ngươi, là chúng ta không thể cùng một chỗ, chính là, ta thật sự không nói nên lời. Không phải không đành lòng thương tổn ngươi, mà là không muốn khiến cho mình từ trong cái loại cảm giác này thoát ly. Cái loại cảm giác này, gọi là yêu sao. "

"Áo Tư Tạp, ta biết ngươi vì ta nỗ lực rất nhiều, nhưng ngươi có biết nội tâm ta bị dày vò thế nào không? Ta không ngừng nói cho chính mình, sau khi đại tái chấm dứt sẽ đem sự thật nói cho ngươi. Như vậy sẽ không ảnh hưởng tới tu luyện của ngươi. Chính là, tại trong nội tâm của ta, cũng không nguyện nói sự thật cho ngươi, bởi vì ta không muốn rời xa ngươi. Ta không muốn rời xa nam nhân yêu thích đầu tiên trong cuộc đời. Ngươi có rõ không? "

Nếu nói lúc trước Áo Tư Tạp còn có chút chần chờ, lúc này nghe Trữ Vinh Vinh khóc thổn thức như vậy, nội tâm hắn dần dần mềm đi từng chút một.

Nhìn Trữ Vinh Vinh nước mắt trên mặt không ngừng tuôn rơi, nghe nàng thổ lộ hết, Áo Tư Tạp lần đầu tiên phát hiện, tất cả nỗ lực của mình cũng không có uổng phí, đây là lần đầu tiên hai người mở trái tim, ánh mắt Áo Tư Tạp bắt đầu trở nên nhu hòa hơn.

"Vậy ngươi tại sao nói chúng ta không thể cùng một chỗ? " Thanh âm của hắn dần dần bình tĩnh trở lại, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Trữ Vinh Vinh rơi lệ: "Bởi vì quy củ của tông môn. Ngươi cũng biết, trực hệ đệ tử Thất Bảo Lưu Ly tông chúng ta đều là phụ trợ hệ hồn sư. Mặc dù trên người chúng ta có vinh diệu là đệ nhất phụ trợ vũ hồn, nhưng trên thực tế, chúng ta lại vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi khuyết điểm không có lực công kích. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao lúc đầu ta hướng xin Tam ca chế tạo ám khí. Bởi vậy, tông môn quy định, phối ngẫu của tất cả trực hệ đệ tử, đều phải là chiến đấu hồn sư có lực chiến đấu cực kỳ cường đại, mới có thể bảo vệ chúng ta. Nếu là trực hệ đệ tử khác, có lẽ còn có thể thông cảm. Nhưng ta là nữ nhi duy nhất của cha ta, cũng là người thừa kế duy nhất chức vụ tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly tông trong tương lai. Quy củ này, cha ta không có khả năng vì ta mà bỏ qua được. Tương lai ta chỉ có thể tìm một trương phu có thể sử dụng vũ lực để bảo vệ ta. "

Áo Tư Tạp kinh ngạc nhìn Trữ Vinh Vinh, "Đây là nguyên nhân chúng ta không thể cùng một chỗ? Bởi vì ta là một gã phụ trợ hệ hồn sư? "

Trữ Vinh Vinh hai mắt đẫm lệ ngây ngốc gật đầu.

"Chúng ta Thất Bảo Lưu Ly tông cho tới bây giờ cũng không có kỳ thị bình dân hồn sư, chỉ cần gia nhập tông môn, tông môn đều lấy thành ý để đối xử. Nhưng quy củ tông môn này, ta không có quyền thay đổi. Cho dù là tương lai ta trở thành môn chủ cũng không được."

"Ta biết ngươi đối ta rất tốt, ta đã thật sự thích ngươi. Chính là, nếu chúng ta lại tiếp tục như thế. Tương lai chỉ càng thêm đau khổ."

"Ta không muốn ngươi đắm chìm ở trong đau khổ này. Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ nói cho ngươi còn không muộn. Ngươi mới mười sáu tuổi, ngươi còn có tiền đồ tốt đẹp của mình."

"Xin lỗi. Áo Tư Tạp. Thật sự xin lỗi......" Nói tới đây. Nàng đã lại khóc không thành tiếng.

Áo Tư Tạp cay đắng nhìn Trữ Vinh Vinh. Thật sự có thể trách nàng hay sao?

Không. Đương nhiên không. Điều này cũng không phải Trữ Vinh Vinh sai. Khi hắn nghe được Trữ Vinh Vinh nói yêu mình, địa phương mềm mại nhất của nội tâm hắn cũng hoàn toàn xúc động.

Đối với hắn mà nói, Trữ Vinh Vinh đối với hắn có hay không có cảm tình, so với tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn.

"Muộn rồi. Đã quá muộn rồi. Mặc dù ta chỉ có mười sáu tuổi, nhưng trong lòng ta, vĩnh viễn đã không thể dung người đàn bà thứ hai. Vinh Vinh. Ngươi biết không? Bây giờ ngươi nói cho ta biết đã muộn. Ta yêu ngươi. Suốt đời trọn đời. Cho dù biển cạn đá mòn cũng sẽ không thay đổi. "

Đôi mắt đào hoa Áo Tư Tạp lóe ra quang mang vô cùng kiên định., tiến lên vài bước, nắm lấy bả vai Trữ Vinh Vinh.

"Vinh Vinh, nhìn ta. " Thanh âm Áo Tư Tạp đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại.

Trữ Vinh Vinh ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn hắn. Đột nhiên, nàng từ trong mắt Áo Tư Tạp thấy được quang mang đặc thù mà trước kia chưa bao giờ từng có, loại quang mang này nàng chỉ mới thấy qua trong ánh mắt của Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch đêm trước hôm quyết đấu của đại tái tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn đại lục.

"Vinh Vinh, ngươi hãy nghe ta nói. Ta là sẽ không bỏ cuộc đâu. Vĩnh viễn cũng không bỏ cuộc. Ta thật cao hứng. Bởi vì ta lần đầu tiên từ nghe từ miệng ngươi nói ra ba chữ thích ta này. Khó khăn xảy ra trước mặt chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta yêu nhau, khó khăn chưa chắc là không thể phá bỏ. Thất Bảo Lưu Ly tông các ngươi có cái quy củ này, đơn giản là hy vọng trực hệ đệ tử có thể có cường lực bảo vệ. Không sai, ta bây giờ làm không được, ta chỉ là một gã thực vật hệ hồn sư, nhưng cũng không đại biểu ta vĩnh viễn làm không được. Vinh Vinh. Ngươi nguyện ý chờ ta không? Cho ta mười năm thời gian, ta nhất định đi tìm ra như thế nào mới có thể làm cho chính mình trở nên cường đại, có thực lực, có phương pháp bảo vệ ngươi. "

Trữ Vinh Vinh như thế nào cũng không nghĩ tới Áo Tư Tạp cư nhiên sẽ có phản ứng như vậy, nhìn ánh mắt cố chấp trong mắt hắn, nàng đột nhiên phát hiện, nam nhân này là đáng để dựa vào. Cơ hồ là không chút do dự, nàng gật đầu. Buông tay khỏi bả vai Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp mạnh mẽ xoay người, đem tất cả những điều không muốn toàn bộ che dấu ở sâu trong lòng. "Vinh Vinh. Ta đi. Mười năm, chờ ta mười năm. Mười năm sau. Ta nếu còn không có quay lại, ngươi cũng lập gia đình đi sao. Nếu ta thành công, nhất định sẽ quay lại tìm ngươi. Mười năm sau, ngươi hai mươi tư tuổi, đang độ phong hoa tươi tốt, chỉ cần ta không chết, ta sẽ thành công. "

Nói xong những lời này, Áo Tư Tạp không một chút chần chờ, cả người giống như gió liền xông ra ngoài. Hắn sẽ không ở lại Thất Bảo Lưu Ly tông nữa, hắn biết, ở chỗ này chính mình vĩnh viễn sẽ không tìm được đáp án chính thức. Hắn phải đi, phải rời khỏi nơi này.

Ra thế giới bên ngoài đi tìm thứ mình cần. Thực vật hệ hồn sư thật sự không thể bảo vệ người yêu của chính mình hay sao?

Không, hắn tin tưởng chính mình có thể làm được. Vì tình yêu trong lòng, vô luận như thế nào, hắn cũng phải làm được.

Nhìn bóng lưng Áo Tư Tạp biến mất, cả người Trữ Vinh Vinh trở nên ngây dại. Cho đến giờ khắc này, nàng mới rõ ràng phát hiện, chính mình đã không thể tự khống chế tình cảm của bản thân, một nam nhân anh tuấn vì mình mà nỗ lực hết thảy. Nàng không muốn để cho hắn đi, nàng thật sự muốn hắn lưu lại, nhưng nàng biết, nếu làm như vậy, chính mình cùng hắn sẽ thật sự vĩnh viễn không có cách nào ở cùng một chỗ được.

Một tiếng thở dài trầm thấp tại sau lưng Trữ Vinh Vinh vang lên. Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.

"Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. Nếu trong vòng mười năm, hắn thật sự có thể quay lại. Vậy, các ngươi có lẽ thật sự có thể cùng một chỗ. "

Trữ Vinh Vinh quay người lại, nhìn không biết từ lúc nào Trữ Phong Trí đã yên lặng xuất hiện, mạnh mẽ nhào vào trong lòng cha mình thất thanh khóc rống lên.

Kiếm đấu la Trần Tâm, Cốt đấu la Cổ Dong lẳng lặng đứng ở đó, hai đại Phong Hào Đấu La liếc nhau, Kiếm đấu la luôn luôn ít lời đột nhiên nói: "Thời gian sẽ chứng minh, hắn không phải là đồ bỏ. Nếu như đúng như lời hắn nói, nếu trong mười năm hắn không chết. Vậy, mười năm sau, hắn nhất định sẽ cho hồn sư giới một cái kinh ngạc. Cho chúng ta một cái kinh ngạc. Cứ để cho hắn xông xáo đi. "

Trữ Vinh Vinh thân là người thừa kế tông chủ, chỗ của nàng xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, Trữ Phong Trí bọn họ như thế nào lại không nghe thấy? Ba người sớm đã tới, cũng nghe được đại bộ phận nội dung cuộc nói chuyện của Trữ Vinh Vinh với Áo Tư Tạp, bọn họ cũng không có hiện thân, khi Trữ Phong Trí nghe được quyết định cuối cùng của Áo Tư Tạp thì, trong mắt hắn tràn ngập sự tán thưởng.

Sử Lai Khắc Thất quái, quả nhiên không có một người nào là người bình thường, có lẽ thiên tư người này kém hơn so với Đường Tam, nhưng ở trong nội tâm hắn ẩn giấu sự kiên nghị, điều này đủ để quyết định rất nhiều chuyện.

Trữ Phong Trí không có lưu Áo Tư Tạp lại, cũng đang muốn xem, người trẻ tuổi này trong tương lai có thể gây cho mình kinh ngạc như thế nào. Nếu phần kinh ngạc kia đủ để triệt tiêu quy củ tông môn, vậy, cũng không ngại làm nhạc phụ của hắn.

Đường Tam đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy bị lao xuống thủy đàm rồi.

Thác nước từ trên cao hai trăm thước đổ xuống, lực đánh sâu vào mạnh như thế nào, chỉ có chánh thức trải qua mới có thể rõ ràng.

Hồn lực hắn bị phong ấn, đừng nói tại bên trong thác nước luyện chuy, cho dù muốn bò lên trên khối mỏm đá thật lớn kia đã rất khó làm được. Suốt ba ngày thời gian trôi qua, Đường Tam trên tảng đá vô cùng bóng loáng còn chưa đứng vững được, ngay cả một chuy cũng không thể chém ra được.

Mỗi ngày đều đến khi sức cùng lực kiệt, hắn mới miễn cưỡng bò lên trên bờ nghỉ ngơi, tinh lực vừa khôi phục, lại lần nữa trở lại phía dưới thác nước cố gắng.

Đường Tam tâm tính kiên nhẫn nổi danh, hắn cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là thất bại.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Hắn tin chắc, cha để cho mình làm việc này nhất định có đạo lý của người.

Dưới tác dụng tại Trí tuệ đầu cốt, Đường Tam bắt đầu phán đoán trình độ bóng loáng của khối mỏm đá kia, bắt đầu phán đoán lực đánh sâu vào của nước chảy, tìm kiếm điểm vào tốt nhất trên tảng đá, bắt đầu cố gắng tránh né lực nước chảy đánh sâu vào.

Lợi dụng mỗi một bộ phận thân thể chính mình giảm bớt lực đi.

Chú tạo chuy trầm trọng không thể nghi ngờ lại giúp hắn, sức nặng thân thể lớn hơn, lại càng không dễ dàng bị lao xuống thủy đàm.

Đường Hạo vẫn ngày ngày ngồi tu luyện trong động do chính mình tạo ra.

Đối với chuyện của Đường Tam điều gì cũng không hỏi. Trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Đường Tam có chứa đựng một lượng lớn nước uống cùng thức ăn, đủ để cho hai người kiên trì một tháng.

Cho nên, ở một tháng thời gian này, Đường Tam cũng không phải đi hái trái cây.

Mỗi khi hắn đi lên nghỉ ngơi, đều sẽ lấy ra một ít thực vật đưa đến động quật của cha, đặt trước mặt cha mình.

Sau khi ăn xong lập tức nghỉ ngơi, tinh lực nhất khôi phục sẽ lại một lần nữa nhào vào trong nước.

Đường Hạo ngẫu nhiên mở mắt, ánh mắt lại tự nhiên mà rơi vào trên người Đường Tam, mắt thấy con mình sau mỗi một lần lao xuống rồi bò lên trên, trong mắt hắn đều toát ra một tia nhàn nhạt vui mừng.

Ngốc tiểu tử, ngươi biết không? Thác nước này đối với ngươi mà nói, nó là một thanh chú tạo chuy.

Nó chuy luyện, là thân thể của ngươi. Là Thần tượng duy nhất đại lục (thực ra có ba Thần tượng mới đúng – A Lá), ta muốn làm, đó là đem thân ngươi rèn luyện thành một kiện thần khí chánh thức.

Năm giây. Rốt cục kiên trì tới năm giây rồi.

Tới ngày thứ năm, Đường Tam ở trên mỏm đá đã có thể kiên trì được năm giây thời gian.

Mặc dù hắn không có hồn lực trợ giúp, nhưng là đứng ở trên mỏm đá, thân thể hắn lại có thể dựa theo đặc tính của Quỷ Ảnh Mê Tung nhẹ nhàng luật động, mặc dù phải đón đỡ lực đánh sâu vào của thác nước, nhưng vẫn có thể tìm được sự cân bằng tốt nhất để thừa nhận lực đánh sâu vào.

Cho dù là hô hấp khó khăn, hắn đã có thể kiên trì thêm một hồi.

Đối với Đường Tam mà nói, đây không thể nghi ngờ là một sự khởi đầu. Chính là vạn sự khởi đầu nan. Lúc ban đầu kiên trì không thể nghi ngờ là thống khổ nhất. Đường Tam chẳng những phải thừa nhận tác động mạnh mẽ của thác nước, còn phải thừa nhận thống khổ của bản thân khi không thể nào thi triển hồn lực. Tựa như một người trưởng thành đột nhiên biến thành một tiểu hài tử, lực lượng trong nháy mắt thu nhỏ lại, phải một đoạn thời gian mới thích ứng.

Sau năm ngày thời gian, vừa hay là quá trình thích ứng này. Năm ngày này, không ngừng bị thác nước đánh sâu vào, Đường Tam đối với thống khổ không cách nào sử dụng Huyền Thiên Công từ từ khôi phục lại, bằng vào Trí tuệ đầu cốt giúp trí tuệ của bản thân hắn tăng lên rất nhiều, dần dần nắm giữ được phương pháp.

Bắt đầu từ ngày thứ sáu, thời gian hắn dừng lại trên mỏm đá gia tăng vài lần, chú tạo chuy trong tay rốt cục có thể bắt đầu huy vũ được.

Tại trên mỏm đá bóng loáng phát lực không thể nghi ngờ là một sự cực kỳ thống khổ. Nhưng Đường Tam cực kỳ thông minh, hắn cũng không có vội vàng bắt đầu luyện tập Loạn Phi Phong chuy pháp, mà...trước tiên để chiến lực có thể thích ứng tại thác nước, nỗ lực cố gắng khống chế sự cân bằng, tùy ý để thác nước chảy xối xả vào người.

Khi Đường Tam rốt cục có thể dưới thác nước đứng vững, sẽ không lại bị đẩy vào trong nước thì, Đường Hạo rốt cục đối với hắn tiến hành chỉ thị thứ hai.

Tu luyện. Tu luyện hồn lực. Đương nhiên, đối với Đường Tam mà nói, là tu luyện Huyền Thiên Công.

Đường Tam một lần rất kinh ngạc nghe cha nói. Nội lực Huyền Thiên Công của mình đã bị phong bế rồi. Như thế nào vẫn tu luyện? Nhưng khi hắn thật sự tu luyện, lại phát hiện phong ấn của cha phi thường kỳ lạ. Mặc dù không thể sử dụng nội lực Huyền Thiên Công, nhưng tu luyện lại không bị ảnh hưởng.

Mỗi khi thân thể trống rỗng của hắn bắt đầu tu luyện, sau khi tích súc nội lực tuần hoàn một vòng, sẽ tự nhiên mà nhiên mà dung nhập vào bên trong Hỏa Nhiệt phong ấn, cùng nội lực vốn có của mình dung vào một thể.

Mặc dù làm như vậy nhưng Đường Tam không cách nào cảm nhận được trình độ tiến bộ của Huyền Thiên Công. Nhưng cứ tu luyện như vậy, tốc độ khôi phục thân thể rõ ràng lại nhanh hơn.

Cho nên, Đường Tam bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày đều lấy ba canh giờ tiến hành tu luyện. Thời gian còn thừa là ở dưới thác nước mà rèn luyện.

Phốc——

Chú tạo chuy tại trong thác nước đập bể xuất ra một cái bọt nước không lớn lắm. Tuần hoàn một vòng, lại trở lại đỉnh đầu Đường Tam. Thành công rồi! Đường Tam đại hỉ, bất quá cũng chỉ là vui mừng một chút mà thôi, bởi vì tâm chí không yên, bị thác nước đẩy xuống thủy đàm.

Hôm nay đã ngày thứ mười lăm hắn đi tới nơi này. Trải qua không ngừng cố gắng, hắn rốt cục có thể thành công chém ra Loạn Phi Phong chuy, chuy thứ nhất, lúc phát lực cũng không bị ngã từ trên mỏm đá xuống.

Có chuy thứ nhất thì sẽ có chuy thứ hai. Do Đường Tam không ngừng rèn luyện, Loạn Phi Phong chuy pháp bắt đầu dưới tay hắn triển hiện ra, mà chú tạo chuy dù sao không phải Hạo Thiên Chuy, sức nặng không có đáng sợ như vậy, hơn nữa tự thân sức nặng của nó cũng có thể giúp Đường Tam ổn định thân hình trên tảng đá. Dần dần, hắn ở bên trong thác nước luyện tập Loạn Phi Phong chuy pháp càng ngày càng thuần thục.

Lúc bắt đầu chỉ có thể làm bắn tung tóe một đóa bọt nước, sau đó lại vũ động mưa gió không ra. Tại dưới thác nước tựa như một cái vòng tròn bích chướng, không ngừng ngăn cản nước chảy từ thác nước đánh sâu vào, làm bắn tung tóe một tảng lớn bọt nước.

Số lần huy động chú tạo chuy rất nhanh ổn định tăng lên. Thời gian thoáng qua. Ba tháng thời gian đã trôi qua.

Oanh——

Một chuy cuối cùng phát ra, thân thể Đường Tam tựa như pháo đạn phóng lên cao, đón đánh sâu vào thác nước chừng hơn mười thước. Bên trong mười thước ấy, nước chảy bị phản kích mà chảy ngược lên, khi thân hình hắn hạ xuống, phát ra thật lớn âm thanh oanh minh. Ngay cả cầu vồng bảy sắc tạo thành bởi bọt nước, trong một sát na này cũng bị giảo động vặn loạn lên.

Điều đó đương nhiên không phải lực lượng bây giờ của Đường Tam có khả năng đạt tới được. Mà là đặc tính của Loạn Phi Phong chuy pháp.

Một chuy mạnh hơn một chuy, lực lượng một chuy điệp gia một chuy. Nếu không phải tố chất thân thể Đường Tam cực kỳ cường hãn, thì lực đánh sâu vào khủng khiếp kia, cũng đủ để đưa thân thể hắn toàn bộ xé rách.

Chín chín tám mươi mốt chuy toàn bộ hoàn thành trong nháy mắt, lực lượng tám mươi mốt lần điệp gia ngưng tụ cùng một chỗ, dù hắn bây giờ không thể sử dụng nửa phần hồn lực, nhưng trong nháy mắt lực công kích kinh khủng đã siêu việt hơn hẳn thời khắc đỉnh cao nhất của hắn.

Phanh——

Lực lượng biến mất, thân thể Đường Tam bị thác nước đập nặng nề rơi vào trong thủy đàm, nhưng lúc này giờ phút này sự hưng phấn trong lòng hắn lại khó có thể hình dung.

Ba tháng. Chính mình rốt cục hoàn thành được yêu cầu của cha, rốt cục chém ra được tám mươi mốt chuy.

Bây giờ trên da Đường Tam tràn đầy một tầng màu cổ đồng mạnh mẽ. Chiều cao lại vừa gia tăng thêm vài phần, mặc dù râu tóc trên mặt có vẻ toán loạn, nhưng cặp mắt hắn giống như kia hàn tinh bình thường nhưng lại sinh ra quang mang chói sáng.

Trong nháy mắt khi nước chảy vòng lại, Đường Hạo đang ngồi ngay ngắn tại bên trong thạch động đã mở hai mắt, quang mang vui mừng lẫn sợ hãi từ đáy mắt chợt lóe ra. Chưa điều gì khiến Phong Hào Đấu La đứng đầu đại lục như hắn sợ hãi, lúc này cũng không thể không than thở về sự xuất sắc của con mình. Lúc đầu, hắn hoàn thành những bước này, phải dùng mất nửa năm thời gian. Mà Đường Tam tâm chí kiên nghị, dưới sự trợ giúp của thiên phú, không ngờ chỉ mất có ba tháng mà thôi.

Từ trong thủy đàm nhảy lên bờ, Đường Tam một tay nắm chú tạo chuy, hắn đầu tiên thấy cha mở hai mắt.

Ánh mắt Đường Hạo từ trên người con mình đảo qua, trải qua ba tháng thời gian này, trên người Đường Tam cơ thể trở nên càng thêm rõ ràng, mỗi một khối cơ bắp mặc dù cũng không khổng lồ khoa trương, nhưng trên da đều ẩn chứa một tầng nhàn nhạt vầng sáng, lấy nhãn lực Phong Hào Đấu La của hắn tự nhiên có thể nhìn ra được trong đó ẩn chứa lực lượng bộc phát như thế nào.

"Ba ba, con thành công rồi. Tám mươi mốt chuy. " Đường Tam có chút đắc ý hướng Đường Hạo nói. Tám mươi mốt chuy, toàn bộtám mươi mốt chuy, cái loại tâm lý này cùng thân thể cùng vượt qua làm hắn tràn ngập hưng phấn.

Đường Hạo hướng hắn gật đầu, trong miệng phun ra hai chữ, "Tốt lắm. Bất quá, ngươi còn phải làm một việc tốt hơn. "

Vừa nói, Đường Hạo cầm lấy chú tạo chuy trong tay Đường Tam, tiện tay vung lên, chú tạo chuy giống như lưu tinh phóng lên cao, trong chớp mắt biến mất không thấy đâu nữa.

Không để ý tới Đường Tam đang có chút ngốc trệ, Đường Hạo một tay chém trên một cây đại thụ bên người, tay hắn tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt vào thân cây, cả cây đại thụ giống như là đậu hũ trực tiếp bị chặt đứt.

Tay Đường Hạo huy động, Đường Tam chứng kiến chỉ có bụi gỗ bay tán loạn cùng chưởng ảnh hư ảo của Đường Hạo.

Phải biết rằng, Tử Cực Ma Đồng của hắn đã tới giai đoạn đỉnh của đệ tam trọng, nhãn lực bây giờ của hắn cũng không thấy rõ động tác của Đường Hạo, có thể thấy được Đường Hạo nhanh như thế nào.

Khi Đường Hạo dừng lại, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh chuy tử, cùng chú tạo chuy lúc trước giống nhau như đúc, nhưng là chặt đại thụ để làm ra.

Cầm mộc chuy nhét vào tay Đường Tam, "Kế tiếp, dụng nó lại luyện tập loạn Phi Phong chuy pháp. Chuy mà bị hỏng, ngươi tự mình làm lại."

Bỏ lại những lời này, Đường Hạo lại một lần nữa quay về động quật của mình. Chỉ là mội câu giải thích đơn giản, nhưng giao cho Đường Tam, cũng là nhiệm vụ càng thêm khó khăn hơn.

Lúc vừa mới vừa tiếp nhận mộc chuy, Đường Tam cũng không có cảm giác khác thường gì. Ba tháng, hắn dùng quen thuộc chú tạo chuy nặng mấy chục cân, lúc cầm chuôi mộc chuy này, quả thực hay là nhẹ như không.

Khi hắn một lần nữa xuống nước hướng đến thác nước thì, so với lúc trước còn thấy dễ dàng hơn rất nhiều, bản thân mộc chuy có sức nổi, lại nhẹ như vậy, cơ hồ chỉ mất năm giây thời gian, Đường Tam đã tới thác nước.

Chính là, lúc hắn lên trên mỏm đá dưới thác nước, lập tức cảm giác được có chút không đúng. Dưới lực đánh sâu vào thật lớn của nước chảy, thân thể hắn nhoáng lên, không ngờ suýt chút nữa bị lao xuống mỏm đá.

Phải biết rằng, ba tháng rèn luyện này, đã sớm làm cho hắn đứng ở mỏm đá trên thân thể ổn định giống như đinh đóng trên tường. Đột nhiên xuất hiện cước bộ hư phù, hắn lại có thể nào không ngạc nhiên cơ chứ?

Rất nhanh, Đường Tam tựu ý thức được có chuyện không đúng. Chú tạo chuy trong tay biến thành mộc chuy, sức nặng kém hơn nhiều. Trọng tâm của mình vốn đối với nước chảy đã quen thuộc bây giờ đã thay đổi.

Sức nặng không giống trước, muốn đứng vững tự nhiên trở nên rất khó khăn. Nghĩ thông suốt điều này, Đường Tam lập tức rõ ràng vài phần dụng ý của cha mình.

Rất nhanh trí, sau khi hắn đứng vững cũng không có lập tức huy động mộc chuy, mà là đứng vững vàng ở nơi đó, khống chế mộc chuy nhẹ nhàng huy động, cảm thụ qua cảm giác mộc chuy trong nước chảy.

Nhìn mộc chuy nhẹ nhàng huy động, lực cản ở trong nước không ngờ so với chú tạo chuy trước kia còn lớn hơn nhiều. Thân mình nó nhẹ khiến cho nước và lực song trọng ảnh hưởng, làm Đường Tam khống chế càng thêm khó khăn hơn.

Đến khi Đường Tam cảm giác được có thể một lần nữa đứng vững, hắn bắt đầu lại sử ra Loạn Phi Phong chuy pháp.

Đệ nhất chuy, đệ nhị chuy còn có thể kiên trì bình thường, chỉ là không thuận tay mà thôi, nhưng lúc đến đệ tam chuy, mộc chuy thân mình yếu ớt bị chấn nát, một thanh mộc chuy đã bị hỏng.

Bắt đầu từ ngày đó, Đường Tam tiến vào giai đoạn rèn luyện thứ hai.

Hắn không có nội lực, không cách nào đem nội lực rót vào trong mộc chuy để bảo vệ nó, hắn có thể làm chỉ là đem lực lượng có thể nắm trong tay, khống chế mộc chuy dưới tình huống đang không ngừng tăng lực để không bị nước chảy phá nát, không bị lực lượng chính mình làm gẫy.

Khó khăn chợt gia tăng cũng không làm cho Đường Tam lùi bước, ngược lại làm tinh thần hắn càng thêm tập trung hơn, đặc huấn bắt đầu càng thêm gian khổ.

Chín tháng sau.

Trong âm thanh chói tai rít gào, một cột nước khổng lồ phóng lên cao. Lúc này bị đánh ngược lên không phải chỉ có một bộ phận của thác nước, mà cơ hồ là toàn bộ thác nước rộng chừng mười thước. Dưới thác nước, một thân ảnh bay lên trời, toàn thân đều lóe ra màu cổ đồng quang huy, dưới ánh mặt trời chiếu xuống giống như vàng bình thường lấp loé sáng lên.

Tám mươi mốt chuy, Đường Tam đã quên rằng mình đã hoàn thành tám mươi mốt chuy một vài lần rồi.