Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 66: Rực rỡ - Điêu tàn! Con đường Hoàng Kim! (3+4)

- Báo cáo.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thời chạy đến chỗ lão sư và các học viên la lên.
Lão sư đang điểm danh liền dừng lại, người này tầm năm mươi tuổi, thân hình cao lến, da ngăm ngăm, vẻ mặt lạnh lùng.
- Hai người ở lớp nào? Sao lại đến muộn thế này?


Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều nhận ra vị lão sư này tên là Đỗ Duy Luân, là thầy chủ nhiệm hệ Vũ Hồn ở ngoại viện, ở ngoại viện quyền uy vô cùng lớn.
Hoắc Vũ Hạo trả lời:
- Thưa Đỗ lão sư, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông của lớp Một ban Tân Sinh, vì mãi tu luyện mà quên mất giờ giấc.


Sắc mặt Đỗ Duy Luân trầm xuống:
- Sát hạch mà các ngươi còn đến muộn được, còn có khái niệm về thời gian không thế? Phạt hai người sau giờ học phải đi lau chùi toàn bộ sảnh của Giáo Học Lâu. Về chỗ.
- Dạ.


Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vội vàng đáp ứng, trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần không phạt bọn hắn mất đi tư cách sát hạch là vẫn còn tốt rồi. Hai người vội vàng chạy vào đội ngũ của lớp, đứng chung với Tiêu Tiêu.


Đỗ Duy Luân liếc mắt về phía Chu Y đang đứng cách đó không xa, xong mới cầm danh sách đọc tiếp. Nếu là học viên khác với tính tình của hắn thì đã trực tiếp bỏ đi tư cách thi đấu, dù sao những nhóm ở đâu đều đã thông qua sát hạch tân sinh rồi. Nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đặc biệt ở chỗ đã có biểu hiện xuất sắc trong lúc thi đấu vòng tròn, có được thành tích toàn thắng. Điều này mới khiến vị thiết diện chủ nhiệm này cơi nới cho một chút.


Ở học viện Shrek, tuy là tất cả không phải dựa trên thành tích nhưng nếu có thực lực mạnh, thành tích tốt thì cũng sẽ đạt được một ít ưu đãi nhất định. Điều này thì ở bất cứ học viện nào đều như nhau.


- Hai tên các ngươi làm cái gì thế? Lát nữa các ngươi đợi bị Chu lão thái thái thu thập đi. Nhìn ánh mắt của bà mà xem, như muốn ăn tươi nuốt sống hai ngươi rồi.
Tiêu Tiêu nói một cách tức giận.
Vương Đông buồn bực nói:


- Ngươi cũng đừng lắm mồm nữa, còn không phải do tên Hoắc Vũ Hạo chết tiệt này sao, nếu hắn không kéo ta ra ngoài luận bàn, lại không để ý đến thời gian thì làm sao mà trễ được!


Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng đã thương lượng trước rồi, chuyện bọn hắn có được Vũ hồn dung hợp kỹ tạm thời giữ bí mật, dù sao bọn hắn cũng chưa dùng đến ở trong lần khảo hạch này. Bọn hắn nhất trí chỉ đem chuyên này nói cho Chu lão sư để bình ổn lửa giận của bà thôi. Đồng thời cũng để cho bà chỉ đạo tu luyện. Đến khi nào vận dụng thành thạo sẽ thi tiển trong lúc khảo hạch.


Lát sau Đỗ Duy Luân đã điểm danh xong, tiếp theo là bốc thăm. Chỉ là sát hạch tân sinh mà thôi, cũng có quá nhiều nghi thức rườm rà. Hoắc Vũ Hạo đại diện cho đoàn thể của hắn lên rút thăm. Toàn bộ đệ tử gồm sáu mươi bốn tổ chia làm ba mươi hai tràng, từng đôi một đấu với nhau.


Ngày hôm qua các học viên đã có một ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, khu sách hạch cũng đã cải thiện xong, chỉ cần sửa lại tấm ngăn vị trí là được. Một lần nữa chia thành mười sáu khu vực. Lúc này, diện tích sàn đấu đều tăng lên mấy lần, các học viên tham gia đấu loại cũng có không gian lớn hơn để thi triển thân thủ.


Quy tắc đấu loại rất đơn giản, sáng một trận, chiều một trận. Đoàn thể nào bị loại thì về đi học tiếp, thắng thì ở lại tiếp tục trận đấu. Trong ba ngày sẽ kết thúc chọn ra top 3.


Rút thăm xong, vòng loại liền bắt đầu, ba mươi hai trận đấu triển khai đồng thời. Như vậy thì sẽ giảm thiểu thời gian thi đấu lại, giúp cho sau khi đấu xong các học viên có thêm thời gian để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận đấu buổi chiều.


Đội Hoắc Vũ Hạo được phân thi đấu ở khu thứ mười lăm, giám thị cũng đã đổi thành người khác, lần này là một nữ lão sư, tuổi tầm ba mươi, nhìn qua có vẻ hiền lành.


Lúc rút thăm thì chỉ thấy đánh số, bọn hắn cũng không biết đối thủ của mình là ai, đến khi ra sân đấu thấy liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Đối thủ của bọn hắn lại là người một nhà, lớp Một ban Tân Sinh. Trận đấu loại này cũng trở thành nội chiến.


Ba học viên của đội đối phương Hoắc Vũ Hạo biết hết, trong đó có một gã từng có xích mích với Vương Đông. Theo Vương Đông nói thì sau khi tên kia bị hắn đánh một trận thì đã trở nên thành thật hơn rất nhiều.


Chu Y phán đoán cực kì chuẩn xác, khi bà đã định ra rằng ba người Hoắc Vũ Hạo là đội hạt giống của lớp Một ban Tân Sinh thì tất nhiên rằng có thực lực mà các đội khác có thể sánh được. Thời gian của trận đấu cũng không dài, mặc dù đối thủ cũng khá nhưng khi Vương Đông và Tiêu Tiêu đồng thời ra tay, và có kĩ năng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phụ trợ thì chỉ cần mười phút đã giải quyết xong trận đấu, tiến vào vòng trong.


Bất quá lúc ba người Hoắc Vũ Hạo đi khỏi khu sát hạch, niềm vui thắng lợi trong nháy mắt không sót lại chút gì. Bởi vì ngay cửa, Chu lão thái thái đang đứng chờ ở đấy, vẻ mặt âm trầm vô cùng.
- Tiêu Tiêu về trước nghỉ ngơi, còn hai người các ngươi, theo ta!


Chu Y nói xong, hừ lạnh một tiếng, quay người bước đi.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thời cảm thấy lạnh sống lưng, may là hai người đã chuẩn bị trước, quay sang liếc nhau xong mới đi theo Chu Y. Tiêu Tiêu chỉ có thể cho hai người một cái ánh mắt ý bảo tự cầu phúc.


Lần này Chu Y trực tiếp đưa bọn hắn về phòng làm việc của bà. Là chủ nhiệm một lớp trong ban Tân Sinh, phòng làm việc của bà nằm ở khu kí túc xá phía Bắc, phía sau khu làm việc của khu giáo sư cấp cao của Giáo Học Lâu. Văn phòng nằm ở tầng một, lúc này chỉ có mỗi mình bà.


Đi theo Chu Y vào phòng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không khỏi kinh ngạc.


Vị Chu lão sư tính cách lạnh lùng, tác phong nghiêm nghị thế nhưng bố trí văn phòng lại thập phần lịch sự tao nhã. Tường phòng quét vôi trắng nhạt, ngoài ra là một số vật liệu gỗ màu đỏ nhạt, còn có trường kỹ màu đỏ thẫm và một số bố trí khác. Trong phòng còn có một cánh cửa nhỏ, có vẻ là dẫn sang phòng ngủ. Không thể không nói rằng học viện Sử Lai Khắc đối xử với giáo viên tương đương tốt.


Hoắc Vũ Hạo bước vào sau, cẩn thận đóng cửa lại. Chu Y đã ngồi ở trên tràng kỷ, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói:


- Nói đi, hai người các ngươi đang làm trò gì? Hay đấy! Đến muộn liên tục hai ngày, có phải các ngươi nghĩ rằng đã thông qua sát hạch tân sinh, đã đủ lông đủ cánh rồi, ta không quản được các ngươi nữa chứ gì? Ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần ta muốn, thì khai trừ bọn ngươi ra khỏi học viện là chuyện dễ dàng. Trên thế giới này chưa bao giờ có chuyện thiếu thiên tài, số lượng thiên tài bị ta khai trừ cũng không phải là ít, rất rất nhiều, nguyên nhân chỉ có một, đó là tính cách của bọn chúng không thích hợp trở thành một gã cường trả. Cho ta lí do để không xử phạt hai người.


Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc nhìn nhau, Vương Đông liền huých hắn tiến lên, ý bảo hắn giải thích.
Hoắc Vũ Hạo chỉ phải kiên trì nói:
- Thực xin lỗi Chu lão sư, là đệ tử sai rồi.


Biết nhau ba tháng, bọn hắn cũng đã quen thuộc tính tình của Chu Y, chỉ thích mềm không chịu cứng, cứng rắn chống đối chỉ càng chọc giận vị thái thái này. Thái độ càng tốt thì bị trừng phạt càng ít.


- Xin lỗi là được sao? Các ngươi không biết sai lầm của mình lớn thế nào à? Các ngươi chỉ mới hơn mười tuổi đã bắt đầu lười biếng, chỉ với lý do này ta cũng có thể đuổi cả hai đi rồi. Có lý do gì thì mau nói!
Hoắc Vũ Hạo vô cùng cung kính nói:


- Chu lão sư đừng nóng giận, chuyện hôm qua ngài còn nhớ không. Hôm qua nhóm đệ tử đánh với nhóm Hoàng Sở Thiên, trong nhóm Hoàng Sở Thiên có hai tỷ muội song sinh Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc.
- Ừm.
Chu Y trả lời.
Hoắc Vũ Hạo tiếp tục nói:


- Lần đó nhóm đệ tử suýt thua trận vì Vũ Hồn dung hợp kỹ của Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc, cuối cùng nhờ cả nhóm đồng tâm hiệp lực mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai người và dành lấy thắng lợi, cuối cùng là toàn thắng tại vòng thi đấu vòng tròn.


- Sau khi trở về đệ tử và Vương Đông vô cùng thích thú về Vũ Hồn dung hợp kỹ nên quyết định thử một lần xem Vũ Hồn của cả hai có thể dung hợp được hay không. Bởi vì tại học viện không có tiết dạy đặc biệt dành cho Vũ Hồn dung hợp kỹ nên cả hai đành phải tự mày mò. Không ngờ lần đầu tiên thử nghiệm Vũ Hồn lại thật sự dung hợp, kết quả là trong quá trình dung hợp cả hai đều ngã ra bất tĩnh trên giường Vương Đông, đến khi đệ tử tỉnh dậy đã trễ giờ lên lớp. Đây cũng là nguyên nhân cả hai đi trễ vào sáng hôm qua.


Trong lúc đang giải thích Hoắc Vũ Hạo có cảm giác Vương Đông ở phía sau đang dùng hai ngón tay nhéo mạnh bên hông rồi xoay một trăm tám mươi độ.
Tuy rất đau nhưng hắn không dám thét to, lúc này khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo trở nên cứng ngắc.
- Dung hợp Vũ Hồn?


Chu Y giật mình, nàng không ngờ đây lại là lý do của Hoắc Vũ Hạo nên thuận miệng hỏi tiếp:
- Vậy các ngươi thành công thật sao?
Hoắc Vũ Hạo xoa xoay đầu:


- Cũng không biết là thành công hay không nên hôm qua lúc tập chạy đệ tử có thử lại một chút. Buổi tối cả hai lại ra khỏi học viện để thử Vũ Hồn dung hợp kỹ mới xuất hiện này nhưng không ngờ vừa thử đã thành công hơn nữa uy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ này lại vô cùng mạnh mẽ. Nhưng ngay sau khi cả hai kết hợp thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ thì Hồn Lực cả hai đều tiêu hao toàn bộ rồi ngã ra bất tỉnh tại rừng cây…đến khi tỉnh lại cũng như hôm trước.. tiếp tục muộn. Thưa Chu lão sư, hai đệ tử thật sự bởi vì cố gắng tu luyện nên mới trễ giờ thi đấu, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đệ tử chắc chắn sẽ không tái phạm nữa!


Nói đến đây Hoắc Vũ Hạo cũng ngẩng đầu nhìn trộm Chu Y, không ngờ Chu Y lúc này cũng đang trợn mắt vì ngạc nhiên.
- Ngươi… ngươi nói cả hai chỉ thử sử dụng Vũ Hồn Dung dung hợp kỹ nhưng lại thật sự thành công?
Giọng nói của Chu Y cao hắn lên, nàng cũng từ ghế ngồi đứng dậy vẻ mặt vô cùng hưng phấn.


Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng gật đầu.
Chu Y hưng phấn nói:
- Mau, mau sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ của cả hai cho ta xem!
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chu lão sư à, buổi chiều nay đệ tử còn phải thi đấu nữa, Vũ Hồn dung hợp kỹ này khi sử dụng sẽ tiêu hao toàn bộ Hồn Lực của cả hai đệ tử.
Chu Y tức giận nói:


- Đó là vì lần đầu sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ nên tiêu hao là cực lớn, những lần sau sẽ không như vậy. Nếu mỗi lần sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ xong Hồn Sư lập tức bất tỉnh vậy đây là kỹ năng để tự sát sao? Mau lên, có ta ở đây giúp cả hai hồi phục Hồn Lực chắc chắn không ảnh hưởng đến thi đấu đâu! Cả hai cứ nhằm vào ta mà thi triển!


Chu Y đã nói thế Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không tiếp tục từ chối, cả hai xoay mặt nhìn nhau, Hoắc Vũ Hạo dang tay ôm Vương Đông. Thân thể Vương Đông khẽ cứng lại một chút nhưng cũng không cự tuyệt, nhắm mắt dang tay ôm Hoắc Vũ Hạo.
Khi thân thể vừa tiếp xúc cả hai lập tức phóng xuất Vũ Hồn.


Hồn Lực lập tức dung hợp thành Hạo Đông chi lực lưu chuyển trong thân thể hai người, lúc này Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo có cảm giác cả hai đã hợp thành một.
Một, hai, ba giây trôi qua…


Lúc này Chu Y vô cùng chăm chú, trong phòng làm việc yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi… Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều phóng thích Vũ Hồn nhưng lại không có gì xảy ra…


Chu Y trợn mắt nhìn cả hai, lúc này bà đã chuẩn bị phòng ngự rất kỹ càng nhưng ngoài trừ việc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang tình tứ ôm nhau thì không có gì xảy ra… khóe mắt Chu Y đã khơi run run.


Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, nếu theo tình huống hôm qua lúc này Hồn Lực của cả hai đã tiêu hao toàn bộ mới đúng, sau đó hồn kỹ Rực Rỡ, Điêu Tàn - Hoàng Kim Lộ sẽ phóng ra… nhưng bây giờ lại không có gì xảy ra.
- Các ngươi định chọc cười ta sao?


Giọng nói Chu Y phát ra từ kẽ răng vô cùng lạnh lùng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông khẽ rùng mình tách ra, khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên.
Trên người Chu lão sư có sát khí! Cả hai đều có chung một cảm nhận, lúc này vị Chu lão thái thái này đang muốn phát tác!
Hoắc Vũ Hạo lập tức lên tiếng:


- Chu lão sư, thật sự đệ tử không nói dối, đêm qua cả hai đã thi triển được Vũ Hồn dung hợp kỹ, còn lúc này đệ tử thật sự… thật sự…
Chu Y lạnh lùng:
- Hai người các ngươi vào đây ôm nhau cho ta xem à, được lắm, hôm nay cả hai sẽ biết tay ta, ta sẽ…


Không đợi Chu Y nói xong Hoắc Vũ Hạo lập tức nắm tay Vương Đông rồi thi triển Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phụ trợ cho Chu Y.
- Hả?


Chu Y đang vô cùng tức giận chuẩn bị ra tay lập tức có cảm giác cảnh vật xung quanh trở nên vô cùng rõ ràng, chỉ cần chớp mắt một cái tất cả mọi sự việc diễn ra xung quanh trăm mét đều hiện lên trong đầu.


Phạm vi đã lớn như thế rồi? Chu Y biết rõ phạm vi Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo chỉ ở đường kính ba mươi thước, lúc này lại trở thành hơn trăm thước… biên độ tăng trưởng này quá kinh khủng rồi!
Tranh thủ lúc Chu Y còn đang sửng sốt Hoắc Vũ Hạo đã lên tiếng:


- Chu lão sư có nhớ đệ tử đã từng nói qua, phạm vi của Tinh Thần Tham trắc sẽ tăng lên theo tu vi của đệ tử. Hơn ba tháng được ngài giúp đỡ dạy dỗ nên phạm vi Tinh Thần Tham Trắc của đệ tử đã có phạm vi đường kính năm mươi thước, ngoài ra đệ tử còn nghiên cứu được cách tập trung tinh thần lực tại một hướng giúp tăng thêm phạm vi. Lúc này ngài có thể cảm giác được trong phạm vi đường kính năm mươi thước là nhờ đệ tử và Vương Đông sử dụng dung hợp Hồn Lực, Hồn Kỹ của đệ tử được hỗ trợ nên phạm vi ảnh hưởng tăng lên gấp đôi, biên độ tăng trưởng Hồn Lực của cả hai cũng tăng lên, điều này có thể chứng minh đệ tử và Vương Đông sử dụng được Vũ Hồn dung hợp kỹ mà! Hơn nữa dấu vết cả hai sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ đêm qua vẫn còn, nếu ngài không tin đệ tử có thễ dẫn ngài đi xem.


Nghe Hoắc Vũ Hạo giải thích một lúc nên Chu Y đã bắt đầu bình tĩnh, lúc này nàng biết mình đã quá nóng giận.


Trong hơn ba tháng làm lão sư cho lớp Hoắc Vũ Hạo nàng rất rõ hắn. Trong trí nhớ của nàng chưa có học viên nào siêng năng hơn hắn, trong nhóm đệ tử cùng lứa hắn cũng vô cùng trầm ổn, thậm chí có thể xem như một ông cụ non. Nếu thật sự hắn muốn nói dối cũng không thể nghĩ một lý do dễ bị phát hiện như thế.


Mỗi người có một sở trường riêng, Chu Y mặc dù là lão sư trong học viện Sử Lai Khắc nhưng lại không quá hiểu rõ về Vũ Hồn dung hợp kỹ. Dù sao Vũ Hồn dung hợp kỹ thật sự rất hiếm gặp, nghe Hoắc Vũ Hạo giải thích nàng cũng đã khá tin tưởng, lửa giận cũng đã giảm bớt khá nhiều.
Chu Y hất tay lên:


- Thôi được, thu lại Hồn Kỹ đi, ta tạm tin tưởng hai ngươi. Nhưng việc không thể sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ lại vô cùng kỳ lạ, cả hai ở lại đây chờ ta một chút, ta đi gọi một lão sư đã nghiên cứu khá sâu về dung hợp Vũ Hồn đến giải thích.
Chu Y vừa nói xong lập tức bước đi ngay.


Người vừa ra ngoài Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lập tức thở phào ngã người ngồi xuống ghế, Hoắc Vũ Hạo đưa tay trái lau mồ hôi lạnh trên trán, Vương Đông cũng đưa tay lên… lúc này hắn phát hiện tay trái của mình vẫn còn đang bị Hoắc Vũ Hạo nắm lấy.
- Mau buông tay!


Vương Đông tức giận rút tay ra sau đó trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Tất cả là tại ngươi, nếu không phải vì ngươi muốn ra ngoài nghiên cứu kỹ năng ta làm sao bị Chu lão sư để ý, đây cũng đâu phải bí mật gì!
Hoắc Vũ Hạo dựa người vào lưng ghế cười ha ha:


- Trách thì cứ trách ta nhưng đây cũng đâu phải chuyện xấu, được các lão sư chỉ điểm việc tu luyện của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cái tính khí nóng lạnh thất thường của ngươi vẫn không bỏ đi được à, có lẽ chỉ có ta mới chịu được ngươi mà thôi!


Vương Đông hừ một tiếng:
- Chỉ với ngươi ta mới thế, người khác thì còn lâu. Nhưng hôm nay có thể trông thấy bộ dạng khϊế͙p͙ sợ của Chu lão thái thái thì bị mắng một trận cũng không quá lỗ. Ngươi nói xem sau khi chúng ta vượt qua sát hạch còn có thể được Chu lão thái thái dạy hay không?


Hoắc Vũ Hạo nói:


-C ũng không biết nữa, Chu lão sư tuy có thể dạy rất nhiều nhưng vẫn có sở trường riêng. Bởi vì lớp chúng ta quá thấp, tu vi cũng không cao nên Chu lão sư cũng không thể hiện ra trình độ thật sự của mình. Ta thật sự hi vọng sau khi vượt qua sát hạch có thể tiếp tục dược Chu lão sư giảng dạy, dù sao được một người hướng dẫn tận tình nghiêm khắc đối với chúng ta cũng không phải là việc xấu, ít nhất chúng ta sẽ không lơ là việc học tập kiến thức và tu luyện.