Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 619: Tử Kim biến thân (hạ)

Dịch giả: 


Trước đó Lỗ Cảnh Cảnh đã từng từ trên cao đánh xuống Hoắc Vũ Hạo, bị Hoắc Vũ Hạo đánh văng ra, bản thân hắn cũng dựa thế trượt đi. Trong mắt người xem, đây chỉ là một lần giao phong giữa hai bên mà thôi. Nhưng không ai chú ý tới, Hoắc Vũ Hạo đối mặt với uy thế của Lỗ Cảnh Cảnh đã xuất hiện biến hóa không nhỏ.


Một chưởng kia, chính là sáng tạo độc đáo của hắn, dung hợp chiến kỹ Nữ Thần Ánh Sáng cùng lực lượng Linh Hồn Tuyết Đế phát ra. Chỉ một chưởng kia, thế công của Hoắc Vũ Hạo chậm lại rõ ràng, bởi vì hắn cần điều chỉnh lực lượng của chưởng đó.


Tuyết Đế tam tuyệt, Đế Chưởng, Đại Hàn Vô Tuyết!
Đó là dung hợp Nữ Thần Ánh Sáng và Đại Hàn Vô Tuyết! Nhìn như một chưởng đơn giản, nhưng áp súc Cực Hạn Băng vào đó.


Thiên Địa Nguyên lực Cực Hạn Băng mang đến cho Hoắc Vũ Hạo phiền toái khổng lồ, nhưng có chỗ xấu thì đồng thời cũng có chỗ tốt. Cực Hạn Băng so với trước kia, nhiệt độ càng thấp, càng đáng sợ hơn.


Mà Lỗ Cảnh Cảnh căm hận, chỉ có hắn mới biết vì sao. Lúc ấy hắn trúng một chưởng này chẳng qua cảm thấy mông có chút tê dại, lực phòng ngự của hắn đúng là kinh người. Đại Hàn Vô Tuyết kia có lực lượng lạnh lẽo xuyên thấu nhưng cũng không xuyên qua được phòng ngự thịt mỡ của hắn để đông lạnh trái tim hắn. Nhưng có thể đông mỡ của hắn lại!


Lực lượng Cực Hạn Băng dùng tốc độ lan tràn nhanh chóng kinh người, từ từ đông lại từng tảng mỡ lớn trên người Lỗ Cảnh Cảnh. Lúc Hoắc Vũ Hạo đang thức tỉnh Võ Hồn Bản Thể lần thứ hai của mình, rốt cuộc cũng giơ tay trái đang che giấu lên.
Băng Bạo Thuật!


Trong phạm vi ảnh hưởng, bất cứ vật nào đang đóng băng đều bị Băng Bạo Thuật tác động. Mặc dù hiện tại Hoắc Vũ Hạo không có biện pháp dùng băng bạo thuật dung hợp hồn lực trong cơ thể, nhưng chỉ cần làm nổ tung đám mỡ đông kia là đủ rồi. Chẳng qua một kích kia đã làm Lỗ Cảnh Cảnh bị trọng thương.


Ngôn Phong rốt cuộc thấy rõ, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc kia, quang mang vặn vẹo miễn cưỡng rõ hơn vài phần, hắn tận mắt thấy từng tảng, từng tảng mỡ lớn bay tán loạn, Lỗ Cảnh Cảnh kêu thảm thiết bị nổ bay đến đây. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi từ mặt bên xông tới, quang mang ám kim sắc mãnh liệt hóa thành một quang nhận to lớn chém tới thân thể không trọn vẹn của Lỗ Cảnh Cảnh.


Cốt Long do Ngôn Phong biến thành phát ra một tiếng ngâm khàn giọng, linh hồn chi hỏa trong mắt bốc cháy kịch liệt. Tỏa ra quang mang băng lam sắc toàn thân bay lên, trong nháy mắt hóa thành một cỗ nước lũ khổng lồ, ngang nhiên tấn công tới Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi đang tấn công Lỗ Cảnh Cảnh.


Một đạo nước lũ màu băng lam đường kính hơn năm thước vượt qua, nhìn qua giống như một cây băng trụ khổng lồ đang đánh tới. Giờ phút này, trên đài tranh tài giống như bị phủ kín một tầng băng sương.
Đúng lúc này, có tiếng sấm rung chớp giật, cuồng phong gào thét, mưa sa từ trên trời giáng xuống.


“Oanh”
Một pho tượng đá khổng lồ hiện ra trên đài tranh tài. Một kích toàn lực của Ngôn Phong làm sao có thể đùa?  Dưới trạng thái hóa thân Võ Hồn Chân Thân Cốt Long, lực chiến đấu cường hãn của hắn tuyệt đối là kinh khủng nhất trong tất cả những người đang tiến hành so tài.


Trong nháy mắt kế tiếp, tượng đá khổng lồ đã bị tiêu diệt, hóa thành vô số mạt băng tràn đầy lực lượng oán linh tà ác, căm hận.
Kết thúc!
Trong con ngươi Cốt Long Ngôn Phong kia toát ra một tia ngạo nghễ. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tia ngạo nghễ kia biến thành kinh ngạc.


Quang mang vặn vẹo xung quanh tiêu tán, một thân ảnh hiện ra tại vị trí cách hắn không xa.
Làm sao có thể? Bọn chúng đã bị ta hủy diệt hoàn toàn mới đúng! Làm sao vẫn còn ở đây?
Ngôn Phong nhìn qua, rõ ràng chính là Hoắc Vũ Hạo được Vương Đông Nhi giúp đỡ huyền phù trên không trung.


Ngay sau đó hắn phát hiện, không thấy thân ảnh căm hận của Lỗ Cảnh Cảnh, những thứ mỡ khiến người ta nôn mửa kia cũng không thấy đâu. Cuộc tranh tài trên đài vẫn như cũ, nhưng chỉ thiếu thân ảnh đồng đội hắn.
Chẳng lẽ………


“Thời điểm ngươi thanh lý môn hộ rất mạnh.”Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói với Ngôn Phong.
Trong lòng Ngôn Phong trầm xuống, rốt cuộc hiểu rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì.


“Ngươi làm như thế nào? Ở trạng thái Võ Hồn Chân Thân, tinh thần lực của ta ở hình thái linh hồn hỏa thiêu đốt, có thể làm đa số năng lực khống chế tinh thần mất đi hiệu lực, tu vi của ngươi cách biệt với ta như vậy, làm sao có thể……”


Ngôn Phong hiểu, trong nháy mắt đó, mình bị Hoắc Vũ Hạo làm ảnh hưởng tâm thần, nhìn Lỗ Cảnh Cảnh thành Vương Đông Nhi và Hoắc Vũ Hạo, nhưng ảo thuật này Hoắc Vũ Hạo làm sao thi triển khiến cho hắn thất kinh.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói: “Ngươi cho là ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”


Ngôn Phong vung đầu Cốt Long khổng lồ lên, lạnh lùng nói: “Ngươi lại giết một đồng đội của ta, ta nhất định sẽ luyện hồn phách ngươi bảy bảy bốn mươi chín lần, để ngươi cảm nhận cực hình thống khổ nhất thế giới này tới chết.”


Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: “Vậy phải đợi lúc ngươi làm được rồi hẳn nói.”


Ngôn Phong hừ lạnh một tiếng, “Thực lực chênh lệch thì không phải kỹ xảo có thể bù đắp. Nếu như ta không đoán sai, sau khi ngươi lừa ta thì tinh thần lực cũng tiêu hao rất lớn. Hơn nữa, với sức phòng ngự ở trạng thái Võ Hồn Chân Thân của ta, các ngươi căn bản không phá được, cho nên ngươi không sử dụng năng lực quấy nhiễu tinh thần của ta. Cuộc tranh tài này, các ngươi nhất định thua.”


“Phải không? Vậy thì thử một chút xem sao.” Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lóe lên hàn quang, con mắt dọc trên trán chợt lóe sáng, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, rơi chính xác vào trên người Ngôn Phong.


Trong phút chốc, Ngôn Phong có cảm giác trái tim mình dường như nhảy chậm một nhịp, có một loại cảm giác cổ quái truyền khắp toàn thân, tựa như khắp nơi chung quanh cũng trở nên đen tối.
Đây là kỹ năng gì? Rõ ràng không sinh ra bất kì ảnh hưởng gì với ta, nhưng tại sao làm cho ta có cảm giác cực kì bất an?


Giết hắn! Phải giết hắn! Ý niệm điên cuồng bộc phát trong đầu Ngôn Phong, quang mang băng lam sắc trên người hắn chợt tăng cường, ngay cả xương cốt trắng bệch cũng biến thành màu băng lam. Trong đầu hắn hiện tại chỉ còn một ý niệm, chính là giết chết Hoắc Vũ Hạo.


Chung quanh thân thể Hoắc Vũ Hạo, con mắt dọc màu bạc tạo thành vầng sáng khổng lồ, ngân quang cũng trở nên mạnh mẽ, không chỉ như thế, hắn và Vương Đông Nhi phía sau cũng xuất hiện biến hóa kì dị.


Cả đài tranh tài đột nhiên lóe sáng, phảng phất có một vòng hào quang bạch kim sắc khuếch tán ra từ trên người Hoắc Vũ Hạo.
Ngay sau đó, cả đài tranh tài đột nhiên sáng lên một đạo quang mang kim ngân song sắc.


Đạo tia sáng này xuất hiện quá đột ngột, cũng quá mãnh liệt. Vì vậy cả đài tranh tài trong phút chốc hóa thành một mảnh cường quang chói mắt, hơn nữa còn xuất hiện gió lốc mưa sa. Khán giả mặc dù tâm tình phấn khởi, nhưng giờ khắc này, ai cũng không thấy chuyện gì xảy ra trên đài tranh tài.
“Ầm”


Quang mang kim ngân sắc chẳng qua là kéo dài trong chốc lát đã biến mất. Nhưng trên đài tranh tài lại xuất hiện biến hóa kinh người một lần nữa.


Trước đó Cốt Long đang bay trên không trung, toàn lực phóng thích hồn lực, tăng uy năng của Võ Hồn Chân Thân lên tới cực hạn, chuẩn bị một kích giết chết Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi, nhưng sau đó lại đập mạnh lên mặt đất, tiếng động cũng vì vậy mà vang lên.


Ngay sau đó, quang mang từ con mắt dựng đứng trên người Hoắc Vũ Hạo biến mất. Vương Đông Nhi khép cành lại, bao phủ thân thể hắn trong đó.
Kim quang rực rỡ bay lên, thanh âm rồng ngâm trầm thấp, thanh âm ca xướng dễ nghe gần như đồng thời phát ra.


Kim quang đột nhiên phân ra một đạo trước người và sau người Hoắc Vũ Hạo, làm giữa không trung biến thành ba đạo thân ảnh. Phía trước là một Nữ Thần Ánh Sáng, phí sau cũng là một Nữ Thần Ánh Sáng. Hai đạo thân ảnh màu vàng tuyệt mỹ, cứ như vậy chia ra phía trước và sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Ba thân ảnh tạo thành một cảnh tượng kì dị trên không trung.


Đáng tiếc, trong cuồng phong gió lốc, căn bản không ai thấy rõ hai ánh mắt của hai Nữ Thần Ánh Sáng. Ánh mắt của các nàng tồn tại chân thật, cũng rất phức tạp nhưng không giống nhau.


Hai đạo kim quang đồng thời xông về phía thân ảnh này. Trong lúc này, một đạo quang mang thân ảnh trắng noãn cùng một quang mang thân ảnh xanh biếc đồng thời bay lên.
Màu vàng, màu trắng, màu xanh biếc, màu lam, màu tím. Những vầng sáng huyễn lệ chói mắt này cơ hồ chẳng phân biệt trước sau bay lên trời.


Một vòng hào quang màu tử kim cũng hiện ra bên dưới thân ảnh, đây không phải là hồn hoàn, mà trong đó lại có hoa văng hào quang mỹ lệ. Trong vòng hào quang này bao gồm quang văn đồ đằng hình Long, hình Quang Minh Nữ Thần Điệp, hình cô gái tuyệt sắc, hình con mắt dựng thẳng, hình sâu trắng mập mạp cùng với bò cạp lóe lên bích mang.


Những thứ quang văn này kết hợp, lập tức hội tụ thành hào quang tràn đầy thần bí phức tạp kia.
Sau khi nó hiện ra, một thân ảnh khác cũng hiện ra trên không trung.


Đó là một nam tử vóc người thon dài, toàn thân bao trùm bởi một áo giáp tử kim sắc. Trông áo giáp kia không có cảm giác kim khí, mà là một loại bảo thạch trong suốt. Vầng sáng tử kim sắc phát ra từ trên đó. Ở sau lưng hắn cũng có một đôi cánh, hình dáng đôi cánh cũng hết sức kì lạ, không giống cánh chim, cũng không giống cánh bướm, mà giống như một đôi cánh Thượng Cổ Thần Long.


Khôi giáp không có nón bảo hộ, chỉ có một đầu tóc đen dài tới vai xõa ra sau. Trên trán, con mắt dọc phát ra ánh sáng tử kim sắc sang ngời, nhìn cẩn thận, phảng phất như có thể thấy ý chí thiên địa từ đó.


Bộ dạng nam tử trước mặt không hoàn toàn giống Vương Đông Nhi, cũng không hoàn toàn giống Hoắc Vũ Hạo. Nhưng lại tràn ngập sắc thái anh tuấn thần thánh.


Áo giáp lấy dạng hình thoi làm chủ, trên thân chiếu rọi quang mang tử kim sắc, nhiều mặt góc cạnh chiếu xạ ra lưu quang, quang văn màu tử kim. Lại nhìn xuống dưới chân có một ít vòng hào quang tử kim sắc, mỹ lệ làm người ta không thể nhìn thẳng.


Trong tay của hắn không có vũ khí, nhưng bên cạnh có một quang mang Cự Long tử kim sắc quanh quẩn, hai mắt của hắn mấp máy, nhưng chỉ có con mắt dựng thẳng trên trán mở ra.
(Lời dịch giả: tui đoán hình ảnh cuối cùng là do Hạo, Đông Nhi và Thu Nhi hợp lực mở đường hầm thời không, kêu gọi Nhị Lang Thần xuyên không nhập vào =)))