Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 480: Hoắc Vũ Hạo vs Vương Thu Nhi


Và người đang sợ hãi nhất có lẽ là Hòa Thái Đầu.


    Đấu Hồn Khu khá rộng lớn, nhưng tỷ thí luôn đặt quy định khoảng cách giữa hai bên là 100m. Khoảng cách quá lớn nhất định sẽ khiết khiến kéo dài thời gian tranh tài, nhất là đối với những Hồn Sư không am hiểu công kích từ xa sẽ là bất công.


    Hòa Thái Đầu vẫn gọi ra hồn đạo pháo đài, định dùng hỏa lực dày đặc áp đảo Thu Nhi. Nhưng hắn Thu Nhi thậm chí đã tới sát trước mặt, tốc độ khủng khϊế͙p͙ khiến Hòa Thái Đầu bất ngờ.


    Nhưng dù sao Hòa Thái Đầu cũng được huấn luyện Cực Hạn Đan Binh, trong lòng chấn động mà phản ứng cũng không chậm.


    Bỏ qua hồn đạo pháo đài, một tia sáng từ giữa ngực hắn bắn ra đẩy hắn bay nhanh về sau, vẽ thành một làn khói trắng giữa không trung, hắn cũng nhân thời gian ít ỏi đó, hai tay giơ lên, 6 cái ống pháo xuất hiện, hào quang dữ dội chiếu thẳng tới Thu Nhi đang đuổi tới.


    Kéo giãn khoảng cách, áp đảo bằng hỏa lực, một phương thức chiến đấu điển hình của Hồn Đạo Sư.
    Nhưng Thu Nhi trong giới Hồn Sư tuyệt đối khác biệt trong những kẻ khác biệt.


    Đối mặt công kích của Hòa Thái Đầu, cô nàng chẳng tránh chẳng né, tay phải giơ lên, Hoàng Kim Long Thương xuất hiện trong tay, mặc cho những tia hồn lực công kích bắn tới, nàng hét lên một tiếng, kim quang phụ thể, một con kim long hư ảo lóe lên phía sau, theo đó là tiếng long ngâm rền rĩ, Hoàng Kim Long Thương hóa thành tia chớp sáng chói ném thẳng tới Hòa Thái Đầu.


    - Ta kháo!    Hòa Thái Đầu hoảng hồn. Hôm trước Hoắc Vũ Hạo và Đông Nhi kể về năng lực của Thu Nhi, đặc biệt nhấn mạnh cái món vũ khí cường đại gần như thần khí này!


    Tia chớp vàng lóe lên, nháy mắt Hòa Thái Đầu chỉ cảm thấy lông lá toàn thân dựng hết cả lên, hồn đạo hộ tráo cấp 7 cấp tốc phóng ra, thân hình của hắn cũng cấp tốc hạ xuống mặt đất nhanh nhất có thể, trên vai thò ra hai khẩu pháo to đùng, lập tức khai hỏa, cao bạo đạn bắn chính xác vào mục tiêu hung hãn màu vàng kia.


    Phản ứng như thế, Thái Đầu vẫn không dám an lòng, thêm một quả pháo màu trắng nổ giữa trời, rồi ngưng kết thành một vòng bảo vệ hình tròn đường kính 3m. Đây cũng là một hồn đạo khí phòng ngự cấp 7, dùng đạn pháo kích hoạt, đó là vì nó có thể xuất hiện bất kỳ chỗ nào trên chiến trường, một món hồn đạo khí đặc chủng. Hòa Thái Đầu lúc này toàn lực phòng ngự.


    Khung trời gầm rú, hai quả cao bạo đạn nối nhau nổ tung, lực nổ tuy mạnh nhưng so ra chúng chẳng thể nào ngồi cùng mâm với Hoàng Kim Long Thương, tia chớp vàng xuyên qua bão lửa trùng trùng, lao thẳng vào vòng bảo vệ hình tròn.


    Lá chắn nháy mắt rung lên, một vòng tròn trắng toát bộc phát. Lá chắn này sau khi kích hoạt có thể tồn tại giữa không trung trong 30 giây. Dù nó không phải là định trang hồn đạo khí, nhưng trong số hồn đạo khí cấp 7, giá cả cũng rất cao, gọi là Thủ Hộ Thiên Sứ pháo. Sử dụng tốt, tác dụng hỗ trợ giải cứu đồng đội trên chiến trường rất cao.


    Đáng tiếc, lúc này Thủ Hộ Thiên Sứ lại rạn nứt.
    Hoàng Kim Long Thương khựng lại, cái bóng Hoàng Kim Long lóe lên trên thân thương, long ngâm hùng dũng. Thủ Hộ Thiên Sứ nháy mắt bị xuyên phá, Hoàng Kim Long Thương không giảm mà còn tăng tốc, truy sát Hòa Thái Đầu.


    Nhưng bất ngờ, Thu Nhi dừng lại, đứng tại chỗ lầm rầm niệm cái gì đó, như hướng lên trời cầu khẩn.
    Lúc này Hòa Thái Đầu thở phào nhẹ nhõm.


    Hoàng Kim Long Thương dũng mãnh, nhưng hắn cảm thấy uy năng trí mạng kia đã mất, không còn áp lực cực lớn đè nặng lên người hắn. Thủ Hộ Thiên Sứ pháo và hai quả cao bạo đạn dù gì cũng tiêu hao không ít uy năng.


    Tia chớp vàng tới trước mặt, chiến lược Hòa Thái Đầu thay đổi, một cặp chùy xuất hiện ở hai tay.
    Ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng lần đầu tiên nhìn thấy Hòa Thái Đầu sử dụng hồn đạo khí cận chiến, thật sự phải nhìn tới ngẩn ngơ, hai cây chùy này rất hợp với dáng anh ấy...


    Chùy dài mét rưỡi, mà đường kính đầu chùy lại hơn 1m. Thân chùy tỏa hào quang lôi điện. Lôi Đình Chiến Chùy, hồn đạo khí cấp 6. Mỗi cây đều là cấp 6 hết nha.


    Hòa Thái Đầu có thân hình cường tráng, múa cặp chùy này cực xứng tầm, cứ như trẻ con chơi đồ chơi. Đừng thấy Hòa Thái Đầu chỉ là Hồn Sư hệ thực phẩm, tuyệt học Đường môn hắn cũng chăm chỉ luyện tập, trong đó bộ Loạn Phi Phong Chuy Pháp là đặc biệt siêng năng nhất.


    Mắt thấy Hoàng Kim Long Thương đã tới trước mặt, Hòa Thái Đầu xoay nửa người, song chùy trước sau đánh tới Hoàng Kim Long Thương. Hắn rất tự tin, Lôi Đình Chiến Chùy ẩn chứa lực sấm sét bùng nổ, cộng thêm hồn đạo hộ tráo cấp 7, muốn cản Hoàng Kim Long Thương đã giảm uy thế xem ra không có vấn đề gì.


    Hòa Thái Đầu ứng biến rất tốt, lục quái Sử Lai Khắc còn lại cũng không thể tìm ra lỗi nào. Nhưng Thu Nhi không phải là một cô nương đánh bài theo lẽ thường, ngay cả Hoắc Vũ Hạo cho rằng hiểu rõ nàng nhất trong số những người ở đây cũng không ngờ nàng còn cách chiến đấu khác.


    "Keng!"    Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, song chùy lần lượt đập vào Hoàng Kim Long Thương.
    Hoàng Kim Long Thương quả thật cứng rắn, kim quang sáng chói toát ra làm giảm hiệu quả lôi điện của hay cây chùy cấp 6.


    Hoàng Kim Long Thương dù đã giảm uy lực, nhưng vẫn đủ sức đẩy lùi Hòa Thái Đầu ba bước. Nhưng uy lực của nó đến đó là hết, lúc này bị gõ bay.


    Nhưng lúc này, Hòa Thái Đầu trợn mắt ngây ngốc nhìn Hoàng Kim Long Thương lóe hào quang, bóng người như xé rách không gian hiện ra chụp lấy Hoàng Kim Long Thương, quay một vòng đập thẳng xuống từ trên cao, nhắm vào đỉnh đầu Hòa Thái Đầu.


    Thu Nhi bất động đằng kia biến mất, nhưng lại xuất hiện một nữ chiến thần với Hoàng Kim Long Thương uy phong lẫm lẫm trước mặt Hòa Thái Đầu.
    Hoàng Kim Long Thương còn có thể dịch chuyển chủ nhân? 


    Hoắc Vũ Hạo cũng tròn mắt kinh ngạc, không khỏi nhớ tới khi trước Thu Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hứng trọn một đòn võ hồn tam hợp kỹ.
    Quá nhanh, Hòa Thái Đầu căn bản không thể nào phản ứng kịp, cặp Lôi Đình Chiến Chùy giơ lên cao, miễn cưỡng đỡ lấy một thương oanh sát.


    "Đùng —— "
    Một khoảnh khắc Hòa Thái Đầu chỉ cảm giác như mình bị một tòa núi to đập vào người. Hắn rất tự tin vào sức mạnh cơ bắp của mình, tu vi cũng là Hồn Đế, nhưng thực sự so đấu sức mạnh hắn và Thu Nhi có cách biệt quá lớn.


    Mọi người nhìn thấy rõ hai chân Hòa Thái Đầu lún xuống đài, đầu gối ngang mặt đất, cặp Lôi Đình Chiến Chùy hóa thành màu vàng.


    Hòa Thái Đầu nhận thấy đôi tay dường như không nghe theo mệnh lệnh của mình nữa, vô lục. Thu Nhi mượn lực phản chấn của cú đập, lộn một vòng vững vàng đứng trên đài, nghiêng người tung thêm một đòn hồi mã thương, thương kình dài cả tấc nhắm thẳng vào cổ họng của Hòa Thái Đầu.


    Đỡ? Hai cánh tay Hòa Thái Đầu chẳng còn nhúc nhích nổi, các ngón tay đau đớn vì lực đạo quá mạnh tác động, làm sao có khả năng mà đỡ.


    Mũi thương lạnh lẽo dừng lại cách cổ họng một tấc, Hòa Thái Đầu trừng trợn cả hai mắt, hắn cảm thấy mắt mở thật to, hắn chỉ cảm thấy trong thương kình có một cỗ năng lượng đang hấp thu linh hồn của hắn. Cảm giác tử vong gần kề thật sự chẳng hề dễ chịu.
    - Thu Nhi thắng.


    Ngôn Thiểu Triết lên tiếng đúng lúc, đằng kia Tiêu Tiêu hối hả chạy qua.
    Thu Nhi xoay thương cắm xuống đất, tiến lên đặt hai tay nện vào vai Hòa Thái Đầu, giúp hắn sửa lại hai cánh tay bị trật khớp.


    Thu Nhi cầm lấy hai bàn tay hắn, giựt mạnh về phía mình. "Cạch, cạch" hai tiếng, xương vai đã vào lại vị trí, đau đớn dữ dội làm cho Hòa Thái Đầu rớt mồ hôi, nhưng lúc này hắn đã cảm thấy được đôi tay của mình.
    - Đa tạ.    Hòa Thái Đầu méo mặt gắng gượng.


    Thực lực của hắn và Thu Nhi không cách biệt quá xa, thế nhưng Thu Nhi rất biết cách phát huy uy thế của nàng để khắc chế hắn.


    Lúc Thu Nhi áp sát trước mặt Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo tuyệt vọng nhắm mắt. Đã bị áp sát như thế, Hòa Thái Đầu đương nhiên chẳng có cơ hội nào trước Vương Thu Nhi.


    - Thái Đầu, ngươi không sao chớ?    Tiêu Tiêu chạy như bay đến cạnh Hòa Thái Đầu, vẻ mặt ân cần ôm lấy cánh tay hắn.
    Hòa Thái Đầu cười lớn:    - Không sao, chỉ bị trật khớp. Thu Nhi đã giúp ta nắn khớp lại. Mạnh thật, ta thua không oan.


    Hòa Thái Đầu ra dấu khen tặng Thu Nhi, dù thua nhưng hắn lại không mất tinh thần. Rút hai chân đang cắm trong đất, hắn và Tiêu Tiêu cùng trở về đội. Chỉ có Tiêu Tiêu mới nhận thấy ngay tận lúc này, cánh tay của hắn vẫn đang run lẩy bẩy, cú quật thương đó của Vương Thu Nhi mạnh đến cỡ nào.


    Thu Nhi chiến thắng Hòa Thái Đầu, sắc mặt đồng đội của nàng trở nên cực kỳ phong phú.
    BIến hóa lớn nhất có lẽ là Đái Hoa Bân.


    Một thương bá đạo hung mãnh đập vào Lôi Đình Chiến Chùy làm Hòa Thái Đầu bị lún sâu vào mặt đất, Đái Hoa Bân kinh hoảng giật mình, nuốt nước bọt. Hắn không nghĩ được, nếu như kẻ phải đối mặt cú đánh đó là mình, kết quả sẽ thế nào.


    Thắng lợi đầu tiên của đội bọn họ. Thu Nhi dũng mãnh, khiến cho tất cả nghi ngờ thực lực của nàng trong các đội viên hoàn toàn tan biến. Sức bùng nổ mạnh mẽ, chiến đấu nhanh gọn, động tác nhanh nhẹn, chiến đấu đã kết thúc.


    Bối Bối thoáng nhìn đồng đội, vỗ vai Hoắc Vũ Hạo:    - Lên đi, Vũ Hạo.
    - Ặc. Đại sư huynh, sao lại là ta?    Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt sầu thảm.


    Bối Bối ra vẻ đương nhiên:    - Ngươi hiểu nàng ta rõ nhất, hơn nữa lúc ngươi muốn bọn ta giúp ngươi ngăn cản Quý Tuyệt Trần, bọn ta cũng đâu có từ chối? Đi đi, cho họ thấy được thực lực của ngươi, nhất định là được.


    Hoắc Vũ Hạo nhìn sang đồng đội cầu cứu, cả đám xem như không hay không biết, kể cả Đông Nhi cũng vậy.
    Bất đắc dĩ, hắn tâm bất cam tình bất nguyện bước ra.


    Hắn không muốn đối mặt với Thu Nhi, không chỉ vì thực lực đối phương, mà còn vì mối quan hệ hỗn loạn kỳ lạ của hai bên, hắn chẳng biết làm thế nào để đối mặt Thu Nhi cho phải.


    Đối với lục quái Sử Lai Khắc còn lại, rõ ràng có thực lực đối kháng Thu Nhi chỉ có Bối Bối và Từ Tam Thạch. Đông Nhi dù cũng là Hồn Đế, nhưng đã ra trận rồi, Hòa Thái Đầu bị đánh bại, Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu rõ ràng là kém hơn Thu Nhi. Đây cũng là nguyên nhân Bối Bối phái Hoắc Vũ Hạo ra đấu.


    Thu Nhi thấy người tiếp theo là Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt cũng hơi khác, nàng lật tay nhổ Hoàng Kim Long Thương đang cắm trên mặt dất ra, nghiêng nghiêng chỉ vào Hoắc Vũ Hạo.
    Đằng xa, Huyền lão và Thái Mị Nhi kẻ vuốt cằm người suy tư. Hoắc Vũ Hạo vs Vương Thu Nhi, trận này đáng xem đây.


    Một là Cực Hạn Băng, võ hồn song sinh. Một là Cực Hạn Sức Mạnh, võ hồn hoàng kim. Trận đấu này nhất định rất phấn khích. Cả Huyền lão cũng muốn biết rõ ràng hai đứa nhóc này ai mạnh hơn ai, dù sao chỉ khi thực lực gần gần nhau mới có thể phát huy tối đa.


    Nhìn Thu Nhi, Hoắc Vũ Hạo lộ vẻ ái ngại, cúi đầu nói:    - Nương tay nhé!
    Thu Nhi chỉ hừ một tiếng, Hoàng Kim Long Thương sử lên, hào quang trong mắt nóng rực, nào có vẻ gì sẽ nương tay?
    Ngôn Thiểu Triết nhìn hai người, mỉm cười nói lớn:    - Nhớ, thắng bại là dừng. Bắt đầu.


    Lời vừa dứt, Thu Nhi đã hành động. Hệt như trận trước, chân giậm mạnh lên đất để lại một cái hố to, bắn đi như gió lao tới Hoắc Vũ Hạo.


    Nhìn cái hố trên sàn đấu, Ngôn Thiểu Triết lầm rầm rên rỉ trong lòng. Lại phải tu sửa chiến đài, cái con bé này phải dùng vật liệu gì mới không bị nó phá hoại đây?


    Hoắc Vũ Hạo chẳng hề có ý tưởng so tốc độ với Thu Nhi, bằng sức mạnh bẩm sinh, sức bật của nàng thừa sức khiến cho tốc độ đủ sức so với Hồn Thánh.
    Thu Nhi xông tới, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên sắc bén hơn.


    Một cái bóng màu cam xuất hiện sau lưng, Tiểu Tuyết Nữ khả ái xuất hiện, hai ngón trỏ gõ gõ vào nhau theo thói quen, giương cái mặt vô tội nhìn Thu Nhi đang lao đến.
    Hoắc Vũ Hạo không lui lại, kim quang mãnh liệt cũng bốc lên từ trên người hắn, tròng mắt cũng sáng rực.


    Không phải chớ? Hắn muốn ngạnh chiến với Thu Nhi?
    Dường như mọi người đều nảy ra cùng một tiếng cảm thán trong lòng, không thể không tán thưởng cho lòng "dũng cảm" của Hoắc Vũ Hạo.
    Cũng vừa lúc đó, Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo sáng lên.


    Hào quang trắng toát khuếch tán, Suy Nhược Quần Thể. Bản thân là Chiến Hồn Sư hệ khống chế, không khống chế đối thủ trước đã xông bừa lên, đó là không thể.
    Suy Nhược Quần Thể là Tinh Thần Hỗn Loạn, tác động vào Thu Nhi.


    Hoắc Vũ Hạo xấu xa, Suy Nhược Quần Thể vẫn còn có dấu hiệu, luồng sáng trắng chạm vào người, Thu Nhi liền tụ hồn lực, bằng huyết thống Hoàng Kim Long mạnh mẽ triệt tiêu tám phần hiệu quả.


    Nhưng đà xông tới của nàng đã mất, khoảng cách đến Hoắc Vũ Hạo còn những 40m. Thân hình hạ xuống vừa định bật lên, Tinh Thần Hỗn Loạn lập tức tác động. Nắm vững thời điểm cực kỳ tinh diệu, đối với Thu Nhi mà nói, đơn giản là xấu xa.


    Tinh thần thoáng mơ hồ, khiến chân của nàng lảo đảo, bước chân nặng nề nện lên mặt đất vang lên tiếng nổ như trước, nhưng tinh thần đang choáng váng liền mất trọng tâm, ngã nghiêng qua một bên. Cũng may thân thể Thu Nhi mạnh mẽ cường tráng, nếu là hồn sư có tố chất bình thường, phát lực mạnh như thế mà lệch chân thì chỉ có mà gãy gập.


    Ngay sau đó, kỹ năng thứ ba của Hoắc Vũ Hạo lập tức ập đến, hai tia hào quang tử kim từ mắt hắn bắn tới, chính là Linh Hồn Trùng Kích.
    Cường khống hệ tinh thần, dù có biết rõ cũng không thể ngăn chặn.
    Thu Nhi bị Linh Hồn Trùng Kích tấn công khiến cái đầu bật ngửa ra sau, ngã xuống đất.


    Chính lúc đó, Hoắc Vũ Hạo tiếp tục hành động. Chân trái lấy đà, dĩ nhiên không mạnh mẽ như Thu Nhi, nhưng về mặt tốc độ cũng chẳng kém bao nhiêu, vì sau lưng còn có  bốn món hồn đạo thôi tiến khí.
    Toàn thân tản ra kim quang, Hoắc Vũ Hạo nhanh như tia chớp lao tới Thu Nhi, tay phải tung quyền tấn công.


    Nắm chắc cơ hội, khống chế hồn kỹ, Hoắc Vũ Hạo ra đòn hoàn mỹ.
    Khán giả quan chiến không khỏi toát mồ hồi lo lắng cho Vương Thu Nhi. Bằng năng lực khống chế của mình, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn chiếm thượng phong!


    Nhưng khi ai nấy đều nghĩ rằng một quyền đó sẽ định thắng bại, Thu Nhi đang ngã xuống gần chạm đất, đột nhiên xoay người, tư thế hoán chuyển đối diện Hoắc Vũ Hạo. Nghênh đón hắn là quyền dũng mãnh của tay trái, thân hình khựng lại giữa không.


    Dĩ nhiên nàng không thể nào có khả năng phản trọng lực để lơ lửng như vậy, thứ giúp nàng chống đỡ chính là Hoàng Kim Long Thương trong tay phải.
    Thì ra, khoảnh khắc đó Thu Nhi hồi tỉnh bất ngờ sau đòn Linh Hồn Trùng Kích, dùng Hoàng Kim Long Thương giữ vững thân hình, tả quyền nghênh đón Hoắc Vũ Hạo.


    Hoắc Vũ Hạo không nghĩ rằng mình có thể chiến thắng cấp kì như vậy, bởi như thế thì đối thủ nào có phải là Vương Thu Nhi nữa. Thế nhưng việc nàng ta cấp tốc hồi phục từ đòn Linh Hồn Trùng Kích cũng khiến hắn giật mình kinh hãi. Kháng tinh thần của cô nàng này cao thật!


    Hai quyền đụng đối chiến, tiếng vỗ chát chúa của da thịt và xương cốt vang lên, Hoắc Vũ Hạo bị đánh bay. So đấu sức mạnh, võ hồn của Thu Nhi là cực hạn sức mạnh, hắn thắng sao cho được.


    Hoắc Vũ Hạo dù bị đánh bay, nhưng Thu Nhi cũng không thể thừa thắng truy kích, kim quang của cả hai bắn ra đánh nhau, Hoàng Kim Long Thương phá đất rút lên, nàng xoay người hạ xuống.


    Hoắc Vũ Hạo bay lên, tiểu Tuyết Nữ biến đổi, đôi mắt xanh lam như hóa thành biển lớn mênh mông, thân hình lớn lên, trở lại bộ dáng Tuyết Đế.
    Thu Nhi chấn động, khó tin nhìn vào mắt Tuyết Đế, chính lúc đó nàng thấy mình đã lâm vào một thế giới đầy băng tuyết.


    Tuyết Đế tam tuyệt, Đế Hàn Thiên kết hợp Vĩnh Đông Lĩnh Vực, Tuyết Vũ Cực Băng Vực!


    So đấu sức mạnh với vô địch sức mạnh Hoàng Kim Long nhất định là ngu, Hoắc Vũ Hạo tự biết mình không có cơ hội, muốn chiến thắng Thu Nhi, nhất định phải dốc hết ưu thế của mình. Bối Bối nói rất đúng, trong số mọi người ở đây, hiễu rõ năng lực của Thu Nhi nhất, chính là hắn.


    Khán giả quan chiến cảm nhận rõ nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng,  Tuyết Vũ Cực Băng Vực chỉ bao trùm trong phạm vi đường kính khoảng 100m, nhưng hàn khí tản ra khắp đấu trường. Cũng vì tu vi của Hoắc Vũ Hạo còn chưa đủ, nếu như hắn đủ mạnh, có thể không chế hàn khí không lan ra ngoài, chẳng những tiết kiệm hồn lực mà còn gia tăng uy lực lĩnh vực.


    Tuyết rơi ào ào, Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ biến mất. Những bông tuyết lạnh lẽo sắc bén như đao cuốn quanh người Thu Nhi triển khai công kích toàn diện.


    Thu Nhi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không tìm kiếm Hoắc Vũ Hạo, tay cầm Hoàng Kim Long Thương, vẻ mặt của nàng lúc này rất bình tĩnh, thậm chí hai mắt nhắm lại cảm nhận thay đổi quanh mình.


    Một tầng kim quang nhìn qua không thấy nặng ra sao (?) bốc lên từ cơ thể nàng, bao phủ lấy cả người, nhưng chỉ một lớp hào quang mỏng manh đó lại có thể cản lại toàn bộ hoa tuyết lạnh lẽo và sắc bén không thể chạm vào nàng nữa.
    Đang lâm vào Tuyết Vũ Cực Băng Vực, hồn lực Thu Nhi tiêu hao cực nhanh.


    Tuyết Vũ Cực Băng Vực ở những nơi càng lạnh, độ ẩm càng cao thì hiệu quả càng lớn. Dù học viện Sử Lai Khắc không lạnh lắm, nhưng có Hải Thần hồ gần đó, độ ẩm tương đối đủ.


    Nếu có ai nhìn thấy trạng thái hồn lực của hai người kia, sẽ phát hiện ra cả hai đều tiêu hao càng lúc càng nhanh.
    Thu Nhi đang cố ngăn trở uy lực của lĩnh vực tác động lên người, còn Hoắc Vũ Hạo phóng thích lĩnh vực tấn công đối phương.


    Tương đối thì Hoắc Vũ Hạo tiêu hao chậm hơn một chút, dù sao lĩnh vực do hắn chủ động thi triển, mà trong môi trường lĩnh vực cực lạnh, tốc độ hồi phục hồn lực của hắn cũng nhanh hơn Thu Nhi, còn có tiểu Tuyết Nữ hỗ trợ.


    Nhưng Hoắc Vũ Hạo chỉ là Hồn Vương, còn Thu Nhi lại là Hồn Đế, cả hai đều là võ hồn cực hạn, cường độ hồn lực không cách biệt lắm nhưng nếu tiếp tục tiêu hạo như vậy, Hoắc Vũ Hạo mặc dù tốc độ tiêu hao chậm hơn nhưng thực tế tổng lượng hồn lực của hắn và Thu Nhi xê xích không nhỏ, ai tiêu hao hết hồn lực trước cũng khó nói.


    Hoắc Vũ Hạo thi triển Tuyết Vũ Cực Băng Vực đương nhiên không phải chỉ muốn tiêu hao đối phương, nhưng một là vì hắn không muốn ngạnh chiến với Thu Nhi, hai người đã từng đồng sinh cộng tử, hắn không muốn đấu với Thu Nhi, lý do còn lại là vì đang tìm cơ hội. Thu Nhi trong lĩnh vực sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, với lại có thể phong ấn Hoàng Kim Cảm Tri của nàng, còn Hoắc Vũ Hạo lại có thể cảm ứng được bất kỳ thay đổi nào của nàng.


    Một khi Thu Nhi lộ sơ hở, Hoắc Vũ Hạo sẽ lập tức có cơ hội khắc địch chế thắng. Cho nên, hắn đang đợi.


    Tính xa hơn nếu hắn không thể thắng Thu Nhi, dùng Tuyết Vũ Cực Băng Vực tiêu hao sạch hồn lực của nàng, trận sau nàng không thể đấu tiếp, thì cũng là thành công. Bản thân là chiến Hồn Sư hệ khống chế, Hoắc Vũ Hạo tính toán khá khôn khéo.


    Dường như Thu Nhi đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Hoắc Vũ Hạo, đứng yên đó không động đậy, như hóa thành tượng đá. Hoàng Kim Long Thương cắm xuống đất, không chút động tĩnh.
    Trạng thái này của Thu Nhi có vẻ như toàn thân đầy sơ hở, nhưng Hoắc Vũ Hạo không dám khinh cử vong động.


    Thu Nhi không vội, Hoắc Vũ Hạo càng không nóng nảy. Sử dụng Tuyết Vũ Cực Băng Vực, hắn yên lặng cảm ứng những thay đổi trong lĩnh vực của mình. Lĩnh vực này hắn cũng chưa thể thi triển thuần thục, còn lâu lắm mới có thể phát huy hoàn toàn uy năng trọn vẹn của lĩnh vực, đây là một cơ hội tốt để luyện tập và thể ngộ.


    Hai người thì có thể nhẫn nhịn chờ đợi, nhưng đội viên bên ngoài thì khổ sở khó chịu. Tuyết Vũ Cực Băng Vực càng lâu, nhiệt độ xung quanh càng xuống thấp, lát sau cả khu vực này đã xuống tới -20 độ, mà vẫn còn dấu hiệu tiếp tục giảm xuống. Đấu Hồn Khu đã có không ít tòa nhà bị đóng băng, đám học viên phải vận hồn lực chống lạnh.


    Từ Tam Thạch tỏ vẻ nghi hoặc:    - Tiểu tử Vũ Hạo này đang chiến đấu hay đang tỏ tình tán gái thế? Chả có động đậy gì hết vậy?
    Bối Bối trừng mắt:    - Đừng có nói linh tinh.
    Vừa nói, hắn chỉ về hướng Đông Nhi đầy hàm ý.


    Từ Tam Thạch cười nham hiểm:    - Không sao, không sao. Nếu tiểu tử Vũ Hạo có can đảm thương thầm nhớ trộm người khác, Đông Nhi, tam sư huynh... khục khục, tam sư huynh nhất định giúp ngươi đánh hắn răng rơi đầy đất.


    Vốn còn định đùa cợt, nhưng bàn tay Giang Nam Nam lặng lẽ đặt lên hông hắn, làm cho Từ Tam Thạch lập tức giở giọng điệu "chính nghĩa".


    Đông Nhi phì cười:    - Tứ sư tỷ, quản giáo hắn thật chặt nhé, tránh cho ngày ngày ra ngoài ba hoa chích chòe. Tam sư huynh bụng dạ gian xảo, không giám sát chặt chẽ là không được!
    Giang Nam Nam hừ một tiếng:    - Có bản lĩnh cứ chạy xem, chạy rồi thì đừng có trở lại, ta mặc kệ!


    Từ Tam Thạch cười giả lả:    - Chạy? Ta chạy đi đâu a! Ta chạy có nhanh cũng không thể thoát khỏi bàn tay Nam Nam chúng ta mà! Chỉ cần nàng kéo nhẹ một cái, ta sẽ lập tức trở về bên cạnh nàng, mặc cho sai khiến! Đúng không.


    Giang Nam Nam phát cáu:    - Chớ có khua môi múa mép, không được chia rẽ Vũ Hạo và Đông Nhi. Nghe rõ chưa?
    - Dạ, tuân lệnh.    Từ Tam Thạch đáp ngay không do dự.


    Đông Nhi không sốt ruột, nàng mơ hồ đoán ra được ý tưởng của Hoắc Vũ Hạo, hắn muốn đối thủ tiêu hao. Nhưng việc Hoắc Vũ Hạo không đối kháng chính diện với Thu Nhi làm cho nàng cảm thấy không vui cho lắm. Trong lòng hắn, Thu Nhi có vị trí như thế nào?


    Tính thời gian, Vũ Hạo phóng ra lĩnh vực cũng đã sắp cạn hồn lực.
    Vẫn là Đông Nhi hiểu rõ Hoắc Vũ Hạo nhất, đúng như nàng phán đoán, lúc này Hoắc Vũ Hạo hành động.


    Nhẹ nhàng như bông tuyết, Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ áp sát Thu Nhi. Trong Tuyết Vũ Cực Băng Vực, hắn là chúa tể không gian này, lĩnh vực tự động ẩn giấu khí tức của hắn.
    Hai tay Hoắc Vũ Hạo lúc này có màu sắc khác nhau, tay trái băng xanh, tay phải băng trắng, nhẹ nhàng hạ xuống sau lưng Thu Nhi.


    Hồn lực đã không thể cung cấp cho lĩnh vực kéo dài nữa, thắng bại là lúc này. Thắng đương nhiên là quá tốt, thua cũng không sao, đã tiêu hao gần hết hồn lực của nàng ta.


    Thu Nhi ở ngay trước mặt, Hoắc Vũ Hạo lại thoáng do dự, nhưng tay trái vẫn đánh xuống. Lúc này, toàn tay trái của hắn bao bọc bởi băng tinh tỏa ánh sáng xanh ngọc huyễn lệ và bí hiểm.
    Chính lúc đó, Thu Nhi hành động.


    Đúng vậy, trong lĩnh vực, Thu Nhi không cảm nhận được một chút khí tức nào của Vũ Hạo, chính là uy năng của lĩnh vực. Nhưng là người có võ hồn Hoàng Kim Long, cảm giác của nàng mạnh đến cỡ nào? Uy hϊế͙p͙ đến sát người, dù nàng không nhận thấy khí tức đối phương nhưng trong lòng cũng lập tức xuất hiện nguy cơ.


    Hoàng Kim Long Thương đâm ra sau, thương ảnh liên miên bao trùm cả một khu vực, sắc nhọn như một con cự long thức tỉnh, long ngâm rền rĩ, bông tuyết tán loạn.


    Nhưng nơi này vẫn là Tuyết Vũ Cực Băng Vực của Hoắc Vũ Hạo, Tinh Thần Tham Trắc luôn chú ý Thu Nhi, lúc nàng sử thương tấn công, Hoắc Vũ Hạo cũng đã thay đổi vị trí.


    Chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung, Hoắc Vũ Hạo như một bông tuyết lướt qua Hoàng Kim Long Thương, tay trái vẫn tấn công, nhưng lại vỗ vào bên hông nàng.


    Nháy mắt bùng nổ, tốc độ của hắn tăng lên tối đa. Thu Nhi vì toàn lực thi triển Hoàng Kim Long Thương, hồn lực cũng đồng thời giảm mạnh làm cho phản ứng chậm nửa nhịp.
    Nhờ có Tinh Thần Tham Trắc, Hoắc Vũ Hạo nắm bắt thời cơ phải nói là cực chuẩn.


    Trúng! Tay trái Vũ Hạo nhẹ nhàng đánh vào eo Thu Nhi, cực hạn băng nháy mắt xâm nhập, Băng Đế Ngao phóng thích uy năng, sức mạnh cường đại vỗ Thu Nhi văng ra. Không chỉ vậy, Băng Bạo thuật cùng với Cực Hạn Băng xâm nhập, làm đóng băng huyết mạch bên hông Thu Nhi.


    Thực lực Thu Nhi quả thật mạnh mẽ, đối với người thường hông chính là chỗ yếu, lại còn là trung tâm phát lực. Khi hông có vấn đề, lập tức sẽ rơi vào quẫn cảnh không thể phát lực.


    Thu Nhi đứng yên ở đó như đã mọc rễ dưới chân, một chưởng Vũ Hạo vỗ vào hông cũng không đẩy nàng đi được. Ngay khi tay phải của hắn (??) chạm vào hông nàng, cảm giác cứ như chạm vào khối sắt kiên cố. Băng Bạo thuật và Cực Hạn Băng dù đã xâm nhập thành công vào cơ thể nàng, nhưng bàn tay của hắn ngay sau đó cũng bị bật lên. Hơn nữa khoảng thời gian tích tắc đó, Thu Nhi đã xoay ngửa người vòng lại.


    Không thấy Hoàng Kim Long Thương! Thu Nhi vốn cầm Hoàng Kim Long Thương trong tay phải, lúc này đã biến mất, thương ảnh dày đặc mới nãy cũng biết mất.
    Không ổn, bị lừa! Hoắc Vũ Hạo lập tức đoán ra huống không tốt.


    Thế nhưng chính lúc này, kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn cũng bộc lộ. Nếu là người khác, lâm vào tình cảnh bất lợi phản ứng đầu tiên sẽ là chạy ra thật xa, càng xa càng tốt. Nhưng Vũ Hạo biết, hiện tại hắn không thể kéo giãn khoảng cách. Sức mạnh, tốc độ khi cận chiến của Thu Nhi bộc phát thế nào hắn đã từng nhìn thấy rõ. Dù có lĩnh vực che chắn hắn cũng chẳng có chỗ trốn, một khi khí thế giảm sút, e rằng một kích của Thu Nhi cũng không đỡ nổi, phải biết rằng hồn lực của hắn cũng đã tiêu hao bảy tám phần.


    Cho nên, Hoắc Vũ Hạo không chạy, tay phải thò ra như chớp, vỗ tới vai Thu Nhi. Tấn công là phòng thủ, cùng lúc đó Băng Hoàng Hộ Thể bao trùm toàn thân, bích quang lóe lên, Băng Hoàng Nộ sắp sửa bạo phát.


    Luận tốc độ ứng biến, có thể nói Hoắc Vũ Hạo đã đạt cực hạn, hơn nữa hắn nhận thấy một chưởng lúc nãy vỗ trúng Thu Nhi không hẳn vô ích. Băng Bạo thuật đã xâm nhập, nhưng hắn do dự không kích nổ, vì hắn cũng không biết  Thu Nhi có ứng phó nổi uy lực Băng Bạo thuật hay không, nếu thật sự làm nổ tung cái eo của nàng, thì đó không phải chỉ là trọng thương bình thường.


    Hoắc Vũ Hạo hành động đủ thứ động tác, Thu Nhi chỉ hành động rất đơn giản. Vừa phát động, tất cả lưu loát hoàn mỹ. Hoàng Kim Long Thương đâm ngược ra sau, tiếp theo lập tức buông tay, lúc bị hắn vỗ vào eo, nàng chỉ hơi khựng người lại rồi vặn mình tung quyền.


    Lúc ngăn cản lĩnh vực, Thu Nhi phóng thích ra hồn kỹ thứ nhất Hoàng Kim Long Thể, khiến Hoắc Vũ Hạo mắc bẫy, lúc bị Hoắc Vũ Hạo vỗ trúng, nàng cũng không tăng cường phòng ngự, chỉ như vậy mới có thể đánh lửa Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo.