Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 458: Bích Hải Linh Viên


Hồn thú thân thể xanh biếc, không chú ý thì giữa rừng xanh um này khó mà thấy được, đừng nói xa cả 200m.
    Có Tinh Thần Tham Trắc, Hoắc Vũ Hạo cũng không cần quan sát mọi hồn thú, chỉ cần chú ý dao động hồn lực đủ biết con thú đó có nổi khùng đánh người hay không.


    Đôi khi có vài con thú có "hảo cảm" đặc biệt với con người, một loại cá nướng vàng rụm của đi lạc vào lãnh địa của nó. Thậm chí có nhiều loại hồn thú còn chuyên săn con người, vì nó có khả năng hấp thu hồn lực của hồn sư để tăng cường sức mạnh.


    Và những loại hồn thú đó thường có tu vi khá cao, sức mạnh tương đối khủng bố để đảm bảo nó là chủ lãnh địa của mình.
    Con vật bên kia chính là loai đó.
    - Hình như là Bích Hải Linh Viên, tu vi hơn vạn năm.
    Hoắc Vũ Hạo thông báo tình hình.


    Bích Hải Linh Viên là một loại hồn thú linh trưởng, thức ăn khoái khẩu là bích linh quả cực độc, bản thân có thuộc tính mộc, trong một phạm vi nhất định có khả năng khống chế thực vật, am hiểu công kích kịch độc, hồn thú này rất khó chơi.
    - Ai có nhu cầu tìm bạn bốn phương?


    Trương Nhạc Huyên lập tức hỏi, Bích Hải Linh Viên cũng là hồn thú cường đại hiếm thấy.
    Mặc Hiên nói:
    - Đại sư tỷ, cho ta đi, hi vọng con Bích Hải Linh Viên này tu vi cao một chút, 2v năm là ngon.


    Hồn Đế bình thường hấp thu hồn hoàn 2v năm thì có hơi khổ, nhưng đệ tử nội viện Sử Lai Khắc lại khác.
    Trương Nhạc Huyên mỉm cười, nói:
    - Cậu hên đấy, em này cũng được.
    - Nó đến đấy.
    Hoắc Vũ Hạo lập tức nhắc nhở.


    Trương Nhạc Huyên lập tức nói:
    - Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi, ba người lên bắt sống nó, ta và Nhược Nhược tiếp ứng.
    Cả ba đều sửng sốt, ai cũng nghĩ nàng đánh luôn cho rồi.


    Chỉ có Thái Mị Nhi là gật gù. Trương Nhạc Huyên thấy Vương Thu Nhi hơi đánh lẻ chơi một mình, nên muốn nàng ta mau chóng hòa nhập với đội.
    Cái bóng xanh biếc nhanh như sóc nhảy chuyền cành, hào quang càng lúc càng thịnh, 200m chỉ giây lát đã tới.


    Con Bích Hải Linh Viên này cao chừng 1.5m lực lưỡng cường tráng, cặp mắt màu lục hung dữ, răng nanh to đùng lòi ra khỏi mồm, cái bụng đang không ngừng to ra.
    Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng kéo tay Vương Đông Nhi chạy ra cùng với Vương Thu Nhi.


    Hoắc Vũ Hạo đối mặt hồn thú vạn năm cũng không phải mới vài lần, cảm xúc bình thường, hào quang màu cam lóe lên, tiểu Tuyết Nữ bay ra.
    Nhìn thấy nàng, Vương Thu Nhi sửng sốt, bất giác lùi bước, tạo ra một khoảng cách với Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi.


    Hoắc Vũ Hạo ra tay, ánh sáng ám tử kim bắn ra, Bích Hải Linh Viên rống thảm, một tầng sương mù xanh biếc tỏa ra.
    - Cẩn thận, là bích linh độc.
    Trương Nhạc Huyên nhắc nhở.


    Hoắc Vũ Hạo ứng biến lập tức, Linh Hồn Trùng Kích phát động đúng lúc, nếu không khói độc sẽ bắn tới chỗ bọn họ ngay.


    Bích Hải Linh Viên bị phá hồn kỹ, thân hình té xuống khỏi cành cây, nhưng nó ngã xuống đất liền tỉnh lại rống lên, điên cuồng phun sương độc xanh biếc dày đặc bắn qua bên này.
    Một tia sáng lam thẫm bất chợt bắn ra, nơi tia sáng đi qua, sương độc nhanh chóng đóng lại rơi xuống đất.


    Tiểu Tuyết Nữ chỉ ngón tay ra trước, Cực Hạn Băng đông cứng tất cả hơi nước trong sương độc khiến cho làn sương mất đi tác dụng.
    Bích Hải Linh Viên lắc người tránh được tia sáng cực lạnh kia, gương mặt ngu ngơ chẳng hiểu chuyện gì, khiến nó sợ hãi.


    Hồn hoàn thứ tư của Vũ Hạo lóe sáng, một cơn lốc xoáy kim sắc xuất hiện trên đầu Bích Hải Linh Viên.
    Tinh Thần Hỗn Loạn thất kinh quay loạn xạ.
    Hoắc Vũ Hạo buông tay Vương Đông Nhi, nàng hiểu ý liền chụp lấy vai hắn, bung cánh bướm, ánh sáng rực rỡ bắn tới Bích Hải Linh Viên.


    Công kích Điệp Thần Quang ngập tràn thuộc tính quang minh được Hoàng Kim Mang tăng phúc.
    Linh Viên căn bản không thể tránh né, ré lên kinh hoàng. Quang hỏa lóe lên, độc tố bị đóng băng rơi trên đất bị quanh minh lọc đi hết.


    Bất quá, Bích Hải Linh Viên cũng là chủ đất khu này, thực lực không đơn giản. Bộ lông xanh biếc sáng rực, phần lớn công kích bị đánh bạt đi, dù nó không ngừng bị đánh lui nhưng chẳng hề bị thương.


    Bích Hải Linh Viên gầm lên giận dữ, bích quang đậm đặc. Vương Đông Nhi đập cánh liên hồn mang theo Hoắc Vũ Hạo bay lên cao. Trên mặt đất, cây cối xung quanh Bích Hải Linh Viên cũng tỏa bích quang mãnh liệt, như kiếm bén cắt xé một phạm vi cao đến 5m, rộng 30m.


    Vương Thu Nhi vốn đi theo Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, thấy Bích Hải Linh Viên đột nhiên bùng nổ liền dừng bước, tung quyền.
    Nắm tay đánh ra hoàn toàn là hoàng kim, mang theo tiếng long ngâm khiến cây cối rụng lá lả tả.
    Kim quang đi qua, bích quang phân ra làm hai, chẳng thể chạm đến Vương Thu Nhi.


    Ngay lúc đó, Bích Hải Linh Viên run rẩy kịch liệt, nó tỉnh lại thoát khỏi Tinh Thần Hỗn Loạn, không do dự quay đầu bỏ chạy.
    Khu vực bích quang đầy trời khi nãy, cây cối héo rũ như mất đi sinh lực.


    Ngay khi Bích Hải Linh Viên quay đầu đi, dưới chân nó kim quang sáng lên, không qua mãnh liệt, mà có khí tức quang minh nhẹ nhàng, quan sát kỹ sẽ thấy mặt đất có một cái trận đồ hình sao sáu cánh đường kính chừng 3m.


    Bích Hải Linh Viên bỏ chạy đại theo một hướng, dù nó cũng thấy ngôi sao kia, nhưng không cảm thấy bị uy hϊế͙p͙, nó tung người một cái nhảy lên cao.
    Ngay lúc đó ngôi sao 6 cánh rung động, một cột sáng phóng lên cao, bao trùm Bích Hải Linh Viên.


    Cột sáng bắn cao chừng 3m, kim quang vây chặt con vượn, không cho nó động đậy. Nó gào lên, liều mạng giãy ra, hồn lực xanh biếc trong cơ thể tuôn ra.
    Hồn hoàn thứ tư của Vương Đông Nhi lấp lánh, chính là hồn kỹ thứ tư của nàng: Lục Mang Tinh Trận.


    Lục Mang Tinh Trận uy lực cường đại, một khi bị đánh trúng sẽ bị quang minh trói gô, quang minh hỏa thiêu đốt, trói buộc toàn bộ hồn kỹ, chỉ sử dụng được hồn lực. Cách biệt hai giai trở xuống bị trói buộc ít nhất ba giây.


    Hồn kỹ thật cường đại cả công kích lẫn khống chế. Thương tổn đối thủ tiêu hao hồn lực cực lớn là một cái hồn kĩ cực kỳ toàn diện lại cường đại.


    Đương nhiên, cường đại cũng có khuyết điểm, cùng một lúc chỉ có thể tồn tại 1 cái tinh trận, sau khi phát động phải chờ 1 giây mới có hiệu quả.
    Bích Hải Linh Viên dĩ nhiên không biết làm sao thoát, chỉ có thể giãy giụa.


    Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi từ trên trời giáng xuống, cả hai thay đổi vị trí.
    Vương Đông Nhi hóa đôi cánh lam vàng thành vàng chóe, như thanh đao lớn chém xuống, khiến nó kêu thảm thiết, rồi bị đánh bay.


    Lục Mang Tinh Trận nháy mắt biến mất, lúc con Bích Hải Linh Viên bị đánh bay, Lục Mang Tinh Trận lại sáng lên.
    Thân thể Bích Hải Linh Viên văng trên đất, Lục Mang Tinh Trận sau 1 giây chuẩn bị lại tái hiện.


    Vương Đông Nhi thường khi đi cùng Hoắc Vũ Hạo rất ít ra tay, nhưng lúc này dường như là thị uy với ai đó.
    Hai cái Lục Mang Tinh Trận liên tiếp, còn bị Nhiên Thiêu toàn lực công kích, Bích Hải Linh Viên trọng thương, bích quang nhạt đi nhiều.


    Vương Đông Nhi khẽ quát, hai cánh mở ra, chân giậm lên tay Vũ Hạo đẩy lên cao 6-7m quang diễm lam kim sáng rực, hồn hoàn thứ 5 lấp lánh, thân thể hóa thành con bướm lam kim lóe lên. Mọi người hoa mắt thấy biển bướm ngập trời.


    Đây là một hồn kỹ cường công, tốc độ Vương Đông Nhi lại quá nhanh lập tức xuất hiện sau lưng Bích Hải Linh Viên.
    Lục Mang Tinh Trận rút đi, Bích Hải Linh Viên từ trên cao rơi xuống, trọng thương chảy máu tứ tung.
    - Mặc Hiên, mau.
    Trương Nhạc Huyên la lên.


    Hắn liền lắc mình tới trước mặt Bích Hải Linh Viên, tiễn nó phát cuối. Thực ra nếu không kịp thì kẻ giết nó lại chính là Vương Đông, công kích của nàng khiến nó ngoắc ngoải thoi thóp, gần như chỉ còn cái hơi tàn.


    Điệp Thần Vẫn, hồn kỹ vô cùng cường hãn khiến cả Thái Mị Nhi cũng rung động.
    Hồn hoàn màu đen từ cơ thể Bích Hải Linh Viên bay lên, Mặc Hiên liền khoanh chân ngồi xuống hấp thu.
    Mọi người vây quanh hắn hộ pháp.


    Trương Nhạc Huyên nhìn Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi. Nhíu mày, nói:


    - Vũ Hạo, trận vừa nãy ta phải phê bình ngươi, hồn sư chủ khống sao không khống chế đồng đội, tại sao Vương Thu Nhi không tham chiến, dù cho hai đứa các ngươi thừa sức hciến thắng Bích Hải Linh Viên, nhưng nếu có người gia nhập thì có phải dễ dàng hơn không? Tiêu hao có ít hơn chăng?


    Vương Đông Nhi bất mãn:
    - Chúng ta đâu biết nàng có năng lực gì, vả lại cùng còn phải lo an toàn cho nàng ta!
    Trương Nhạc Huyên cau mày


    - Vương Đông Nhi, ngươi có biết cái gì là đoàn đội không? Một chi đội nếu đều nghĩ như vậy, sớm muộn gì cũng sụp đổ. Ngươi cũng là đệ tử nội viện, là đệ tử Mục lão mà vẫn không hiểu? Vừa mới bắt đầu chiến đấu, cần phải bắt đầu phối hợp. Ta mặc xác cái quan hệ gì của các ngươi, nhưng nếu ảnh hưởng mọi người thì từ bây giờ đừng có phối hợp với Hoắc Vũ Hạo nữa, ra sau!


    Vương Đông Nhi định biện bạch, Hoắc Vũ Hạo kéo lại, hắn nói:
    - Đại sư tỷ nói đúng. Chúng ta là một đội, là một chỉnh thể. Đại sư tỷ, vừa rồi là ta sai.
    Vương Đông Nhi cũng bình tĩnh lại, nàng dĩ nhiên biết Trương Nhạc Huyên nói đúng, nhưng không cam lòng


    Trương Nhạc Huyên nhìn sang Vương Thu Nhi, thanh âm lại rõ ràng nghiêm khắc 


    - Vương Thu Nhi, ngươi sao? Ngươi vừa rồi làm cái gì? Tại sao không chủ động phối hợp? Vương Đông Nhi đánh ra Lục Mang Tinh Trận thứ nhất ngươi hoàn toàn đủ khả năng xông lên, tại sao dừng lại? Ba người phối hợp ngươi có biết không? Ai cũng như ngươi đứng ngó đồng đội chiến đấu, bản thân thảnh thơi đứng chơi thì có xứng trở thành đệ tử nội viện Sử Lai Khắc?


    Vương Thu Nhi trừng mắt, lạnh lùng:
    - Ta có phải đệ tử nội viện không cũng chưa đến ngươi có tư cách quyết định. Nếu hai người kia đã thừa sức thì cần gì ta ra tay? Nếu đổi lại mình ta thì cũng thế. Còn nữa, đối mặt địch thủ chưa bao giờ ta nao núng, không tin thì cứ để ta đi đầu.


    Uy nghiêm đại sư tỷ đã bị  khiêu khích, tên nam tử còn lại khẽ cười.
    Trương Nhạc Huyên lạnh nhạt nói:


    - Xin lỗi, ngươi không phải đệ tử nội viện Sử Lai Khắc, ta có tư cách quyết định đó. Ta là một thành viên Hải Thần các, có đủ bản lĩnh kiến nghị học viện khai trừ một đệ tử nội viện, tự tung tự tác đã vi phạm nội quy học viện, không ai nói cho ngươi biết à? Nếu ngươi không phục năng lực của ta, thì về nhà cứ thoải mái khiêu chiến. Còn bây giờ ta là lãnh đạo, một cơ hội cuối cùng, có chịu nghe theo lãnh đạo phối hợp hay không?


    Vương Thu Nhi mắt lóe hàn quang muốn nổi cáu, bất chợt thu lại, bình tĩnh mà lãnh đạm nói:
    - Được, như ngươi muốn, ta nghe lệnh.
    Trương Nhạc Huyên cũng không tỏ ra đắc ý, trịnh trọng nói:


    - Biết khôn đó, chẳng phải vì an toàn cho ngươi mà thôi, còn can hệ đồng đội, hy vọng về sau không ai là chuyện ngu xuẩn nữa. Từ giờ trở đi ngươi và Hoắc Vũ Hạo phối hợp.


    Nàng quay về vị trí dẫn đầu đội hình, nhân tố rối rắm đã được giải quyết, ngăn cách Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, tác hợp hắn với Vương Thu Nhi, mọi việc đều có chủ định.Nàng muốn mọi người phá vỡ mọi ngăn cách, lúc này mới vào khu hộn hợp, còn lâu lắm mới tới vùng nguy hiểm chân chính, cố gắng giải quyết mấy vấn đề có thể nảy sinh sớm thì tốt..


    Vương Đông Nhi không hài lòng lui về sau hai bước đi theo Hoắc Vũ Hạo. Khoảng cách của hai người vẫn rất gần. Vương Thu Nhi không biết có cố ý hay không lại chen vào vị trí lúc trước của Đông Nhi, khoảng cách cực gần.


    Vương Đông Nhi đấm vào lưng Hoắc Vũ Hạo, hắn xoay lại lắc đầu vỗ vỗ bàn tay của nàng, ý bảo yên tâm.
    Dù không hài lòng nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
    Vương Thu Nhi vẫn im lặng chẳng biết nghĩ cái gì.
    Hoắc Vũ Hạo suy tư, về một quyền cuồng mãnh khi nãy của Vương Thu Nhi.


    Tinh Thần Tham Trắc lúc nãy quan sát toàn chiến trường, quyền đơn giản của Vương Thu Nhi kia mang theo khí thế đáng kinh ngạc.
    Một quyền ẩn chứa uy áp cường thịnh, lại có long ngâm, khiến Tinh Thần Tham Trắc cũng bị dao động.


    Dù rằng chỉ là ngẫu nhiên tung quyền tự vệ, nhưng quyền đó lại có tác dụng không nhỏ, khiến cho Bích Hải Linh Viên trở nên sợ hãi, dễ dàng lọt vào bẫy của Vương Đông Nhi.


    Sức mạnh thuần túy lại dữ dội như thế? Hơn nữa, Vương Thu Nhi có tinh thần lực nhất định phi thường mạnh, ít nhất nàng dung hợp tinh thần lực và hồn lực bản thân sẽ không yếu hơn mình.


    Bích Hải Linh Viên tu vi chỉ khoảng 1v 5000 năm. Mặc Hiên hấp thu cũng không khó, nửa canh giờ qua, hắn đã hoàn thành, vui mừng đứng dậy.
    - Cám ơn.
    Mặc Hiên cảm kích cả ba người.
    Đông Thu hai nàng chẳng nói nửa lời, Hoắc Vũ Hạo nói:


    - Đừng khách khí, chúng ta là một đội, còn hành động nhiều.
    Mặc Hiên nhìn hắn lại nhìn hai cô gái che mặt, chợt mỉm cười
    - Huynh đệ, cố lên!
    Hoắc Vũ Hạo nhìn ra thâm ý, bỗng dưng lúng túng.
    Lúc này, Trương Nhạc Huyên lại dẫn mọi người đi tiếp.


    Sau khi chạm trán Bích Hải Linh Viên, mọi người cũng cảnh giác hơn, bất quá có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, mọi người cũng thoải mái.
    Cứ đi tiếp, mọi người cũng vài lần đánh đuổi mấy con hồn thú không thích hợp, càng lúc càng đi sâu vào trong.


    Khu trung tâm càng lúc càng gần, Hoắc Vũ Hạo càng thêm hưng phấn, hiểm địa đã không còn xa.


    Tinh Đấu Đại Sâm Lâm phân bố hồn thú mạnh yếu từ trong ra ngoài cũng có nguyên nhân, càng đi sâu vào, khí tức sinh mệnh càng đậm, đó là thứ rất ưu đãi với mọi sinh vật. Thành ra khu trung tâm này chính là tiên cảnh cho hồn thú tu luyện, những hồn thú có thực lực đều chiếm lấy địa bàn cho mình.


    Trời tối, hồn thú gầm rú thỉnh thoảng vang lên.
    Trương Nhạc Huyên dừng bước, cất giọng nói:
    - Chúng ta có lẽ đã đến khoảng giữa khu hỗn hợp, ban đêm hành quân không tốt, hôm nay nghỉ ở đây. Vũ Hạo, mở rộng phạm vi quan sát một chút, mở rộng một chút tìm chỗ cho chúng ta cắm trại.


    - Vâng
    Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng mở rộng Tinh Thần Tham Trắc ra hơn 1000m.
    Lát sau hắn chỉ cho Trương Nhạc Huyên một chỗ dẫn mọi người qua đó.
    Địa thế khu vực này tương đối cao, xung quanh vẫn có cây cối rậm rạp.


    Lí Vĩnh Nguyệt giải phóng võ hồn, ánh sáng xanh nhạt mát lạnh lóe ra, tạo thành một vầng trăng khuyết tuyệt đẹp. Nguyệt Nhận quét ngang cắt sạch bụi rậm.
    Ở đây chỉ có thể sống màn trời chiếu đất, tuyệt đối không nên khinh địch dựng lều đốt lửa.


    Trương Nhạc Huyên quan sát chung quanh, trầm giọng nói:


    - Hồn thú quanh đây hoạt động khá thường xuyên, nhưng cũng không có lãnh địa nào của hồn thú cường đại. Nhờ có Vũ Hạo mà chúng ta hôm nay đi khá nhanh, ngày mai sẽ đi chậm lại, đêm nay thay phiên canh gác, mọi người minh tưởng tại chỗ. Ta gác giờ đầu, tiếp theo là Nhược Nhược,  Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi tiếp theo, Vương Đông Nhi, Lí Vĩnh Nguyệt và Mặc Hiên năng lực không thích hợp canh gác, ba người cứ an tâm nghỉ ngơi.


    Vương Đông Nhi có vẻ không thích, nhưng nàng không phản bác. Đúng là năng lực của nàng không thích hợp gác đêm trong rừng rậm, Quang Minh Nữ Thần Điệp sáng rực chỉ có thu hút thêm hồn thú mà thôi.


    Vương Thu Nhi liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng đang nhìn nàng. Hai người đối thị, nàng quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt dường như có biến hóa.
    Không thể đốt lửa, mọi người không thể ăn tối thịnh soạn, chỉ ăn lương khô đơn giản rồi cũng ngồi xuống minh tưởng.


    Khác mọi người, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi ngồi đối nhau, bốn tay chạm nhau tu luyện.
    Dù cố ý áp chế, nhưng họ vẫn tản mát ánh sáng le lói, cũng không có cách nào khác.


    Trương Nhạc Huyên vẫn đứng gác, không còn Tinh Thần Tham Trắc hỗ trợ, gác đêm chỉ có thể bằng năng lực bản thân.
    Vương Thu Nhi ngồi cách hai người kia không xa, mắt nhìn hai người tỏ vẻ đăm chiêu.


    Hồn lực và mệt mỏi nhanh chóng thông qua minh tưởng khôi phục, sau đó là duy trì trạng thái tốt nhất và tu luyện.
    Hai canh giờ trôi qua, Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy, thu tay lại. Vương Đông Nhi cũng mở mắt, le lưỡi ghẹo hắn rất dễ thương, lại liếc nhìn Vương Thu Nhi gần đó đã đứng lên.


    Hoắc Vũ Hạo đá lông nheo với nàng, rồi đứng dậy đi tới chỗ Vương Thu Nhi.