Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 449: Toàn diện áp chế


Vu Phong trong lòng điên cuồng tự hỏi, chẳng lẽ vì Hoắc Vũ Hạo có thực lực mạnh hơn ta sao? Không, chưa chắc hắn mạnh hơn ta!
 Cơn ghen mãnh liệt tràn ngập nội tâm bùng nổ tình cảm bất thường với Ninh Thiên, hận ý đối với Hoắc Vũ Hạo lại tăng lên đến một mức độ cao chưa từng có từ xưa tới nay.


 Đái Hoa Bân thì tâm tình ổn định hơn, nhưng mà trước nay mối hận trong lòng hắn đối với Hoắc Vũ Hạo cũng chẳng kém thậm chí chưa bao giờ giảm đi. Từ khi bắt đầu vào học ở học viện đến nay, hắn chỉ toàn biết thua, thua bởi một cái tên rõ ràng tu vi kém xa mình, tên khốn Hoắc Vũ Hạo.


 Hắn nghĩ, Hoắc Vũ Hạo là kẻ ngáng đường đã đoạt hết thảy vinh dự lẽ ra phải thuộc về hắn. Quán quân Đấu Hồn Đại Tái cũng phải là của hắn, nếu là hắn tham gia khi trước, chắc chắn sẽ làm tốt hơn nhiều so với Hoắc Vũ Hạo trước kia. Danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc cũng phải thuộc về hắn mới đúng.


 Dù cho Đái Thược Hành không chỉ một lần nhắc nhở những khía cạnh ưu tú của Hoắc Vũ Hạo, nhưng càng như thế, sự bất phục và nội tâm cố chấp của Đái Hoa Bân càng thêm ghi hận.


Vài năm nay hắn liều mạng tu luyện, chính là để tái chiến một hồi với đối thủ Hoắc Vũ Hạo, dùng nắm tay để chứng minh hắn là người mạnh hơn. Có điều hơn hai năm nay tên kia đi du học đến mấy hôm trước mới đột ngột trở về. Cái ngày này hắn đã chờ đợi rất lâu, lâu lắm .


 Khi Hoắc Vũ Hạo bày tỏ con tim, thổ lộ chuyện tình mây và núi với Vương Đông, Đái Hoa Bân hoàn toàn im lặng. Tại sao? Vì hắn đang có mưu đồ đen tối. Cứ thổ lộ đi, bày tỏ tình yêu cho hay vào, cho nồng nàn say đắm vào, càng cho ta thấy ngươi thật sự để ý đến nữ sinh kiêu ngạo kia, vậy thì ngay trong đại hội này đánh bại ngươi chính là lựa chọn tốt nhất. Đả kích này dù không đủ sức cho ngươi trầm luân, thì ít nhất cũng khiến cho ngươi mất sạch mặt mũi, chẳng khác nào bị cướp vợ cả.


 Tưởng tượng đến đó, Đái Hoa Bân lại bất giác cảm thấy hưng phấn vô cùng, vô cùng mong mỏi tình cảm của Hoắc Vũ Hạo đối với nữ sinh kia thêm sâu sắc nữa, đến khi bị cượp đoạt nhất định càng thêm thống khổ.
 Hoắc Vũ Hạo đã bình tĩnh lại, nắm chặt tay Vương Đông, trầm giọng nói:


 - Vậy bắt đầu luôn trên hồ này!
 Trương Nhạc Huyên cất giọng văng vẳng
 - Địa điểm cướp dâu không nhất định phải ở trên mặt hồ. Vũ Hạo, các ngươi ít người, có thể chọn địa điểm chiến đấu khác.
 Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói:


 - Không cần, ngay trên hồ Hải Thần này đi. Đại hội Duyên Hải Thần kết duyên phận này cho ta, ta hy vọng tình duyên này sẽ hoàn mỹ vô khuyết
 Hắn trả lời thực bình tĩnh, nhưng sau đó đối diện năm người, cảm giác lại không giống.


 Khí chất Hoắc Vũ Hạo bắt đầu phát sinh biến hóa, tản mát ra khí tức đang lấy tốc độ kinh người tăng lên. Khí chất đó cũng không phải do hồn lự mang lại, mà là khí thế khó có thể hình dung. Mênh mông, vô tận, tuy không sắc bén, nhưng lại có áp lực cường đại như xẻ núi lấp biển.


 Ninh Thiên biến sắc, nàng biết mình vẫn còn chưa đánh giá hết Hoắc Vũ Hạo. Nhưng 2vs5, thực lực gần gần ngang nhau, bọn họ chắc chắn vậy sao, có thể thắng được năm người bên này sao? Nàng lúc này đã hoàn toàn khẳng định hắn và cô nữ sinh kia nhất định có quen biết nhau.


 Hoắc Vũ Hạo nắm tay Vương Đông Nhi, gương mặt thản nhiên mỉm cười, chân điểm lá Thủy Tiên mang theo Vương Đông Nhi tung người bay ra. Động tác không nhanh nhưng cực kỳ hài hòa, hào quang hoàng kim nhàn nhạt từ trong người tỏa ra.
 Tiểu Tuyết Nữ đang ngồi trên vai cũng bay ra, lơ lửng trên đầu hắn.


 - Đông Nhi, ta hẳn nên gọi nàng như thế?
 Hoắc Vũ Hạo thấp giọng hỏi.
 - Ừm


 Vương Đông Nhi nhẹ giọng đáp. Dù cho trong lòng đang rất ngọt ngào, nhưng vẫn hơi ngượng. Dù sao nhiều năm nay xưng huynh gọi đệ, đột nhiên lại thay đổi khiến nàng chưa thích ứng được, dù cho trong lòng có tình nguyện cũng cần một thời gian.
 - Chúng ta nhất định sẽ thắng, là đôi cánh cho ta nhé.


 Hắn vọt đến trước người nàng.
 Vương Đông Nhi tự nhiên ôm thắt lưng hắn, đôi cánh bướm giang rộng, tung bay lên cao, hướng tới phía trước.
 Đái Hoa Bân và mấy người bên này cũng đồng thời hành động.
 Ninh Thiên nói với Lăng Lạc Thần:


 - Học tỷ có thể khống chế độ cao phi hành của họ chứ?
 Lăng Lạc Thần lạnh lùng nhìn nàng, nói:
 - Ngươi cho rằng Hoắc Vũ Hạo sẽ dựa vào ưu thế phi hành trên cao để chiến với chúng ta sao? Không đâu, các ngươi phải cẩn thận, hắn có lực công kích và khống khế rất mạnh mẽ. Đi thôi.


 Nàng dẫn đầu xông lên, mũi chân chạm mặt nước liền tạo ra một khối băng, nhanh chóng đuổi theo hướng tới Hoắc Vũ Hạo, hàn khí mãnh liệt từ trên người Lăng Lạc Thần bắt đầu lan ra.


 Ninh Thiên nhíu mày. Ở ngoại viện nàng là đầu lĩnh tuyệt đối của lớp, là bộ não giỏi nhất. Lăng Lạc Thần hiện tại lại không nghe theo lãnh đạo của nàng, khiến cho nàng khá khó chịu. Nhưng bất kể ra sao, trận chiến hôm nay là tình thế bắt buộc. Đối với nàng, sự sỉ nhục mà Hoắc Vũ Hạo đem tới phải được rửa sạch, dù cho có bất mãn với Lăng Lạc Thần, nàng cũng đầu tiên giải phóng võ hồn Thất Bảo Lưu Ly tháp. Kiện hồn đạo khí hình thoi vừa chuyển, tăng tốc đuổi theo Lăng Lạc Thần.


 Vu Phong và Ninh Thiên có quan hệ rất mật thiết, nàng lại chung lớp với Tà Huyễn Nguyệt, Đái Hoa Bân nên việc phối hợp với nhau cũng đã nhiều lần. Bốn người hành động tự nhiên lại ăn ý khá tốt.
 - Học tỷ, giúp chúng ta có nơi đặt chân vững vàng.
 Ninh Thiên khẽ quát một tiếng.


 Chiến đấu trên mặt nước chắc chắn không phải là lợi thế của họ, dù sao cả đám tu vi không ai đến thất hoàn, cũng không ai có võ hồn nào biết bay. Lơ lửng trên mặt nước thời gian ngắn thì được, nhưng lâu dài chắc chắn sẽ bất lợi trước đôi cánh bướm của Vương Đông.


 Lăng Lạc Thần hừ lạnh một tiếng
 - Còn nhờ ngươi dạy sao?
 Sáu hồn hoàn bay lên, hàn khí dày đặc khiến cho nhiệt độ đột ngột giảm mạnh.
 Một thanh băng pháp trượng hình thành trong tay, nàng dừng bước.


 Từ trung tâm là Lăng Lạc Thần, hàn khí bức người từ chân lan ra xung quanh, từng tảng băng cứng nhanh chóng đóng lại, còn lan dần ra xa.
 Ngoại trừ băng trượng, nàng không dùng bất kỳ hồn kỹ nào khác, hoàn toàn chỉ dùng khả năng khống chế nguyên tố băng mà tạo thành.


 Dù bị Lăng Lạc Thần trách cứ như Ninh Thiên trong tâm lại giật mình. Nàng đương nhiên biết Lăng Lạc Thần là thành viên chủ lực giành quán quân Đấu Hồn Đại Tái lần trước, nhưng chân chính nhìn thấy nàng thi triển năng lực mới hiểu được đạo lý danh bất hư truyền. Sức khống chế nguyên tố băng và hồn lực hùng hậu đã hơn xa cả bốn người mới từ ngoại viện bước vào.


 Bất quá, ngay sau đó bốn người họ cũng bày ra tố chất có thể đưa họ vào nội viện.


 Ninh Thiên đứng trên hồn đạo khí sau lưng Lăng Lạc Thần, Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt và Vu Phong chuyển thân đứng trước xếp thành hàng ngang, Đái Hoa Bân ở giữa, Vu Phong và Tà Huyễn Nguyệt ở hai bên. Cả ba đều giải phóng võ hồn, năm người hợp thành một chiến đội loại nhỏ 2 cường công, 1 phòng ngự, 1 khống chế, 1 phụ trợ.


 Ngoại trừ chiến hồn sư mẫn công, đội ngũ tạm thời của họ xem như khá hoàn mỹ. Đặc biệt là hồn sư chủ khống có thực lực cường đại, hồn sư phụ trợ lại là Thất Bảo Lưu Ly tháp.


 Ninh Thiên liền phát huy tác dụng của Thất Bảo Lưu Ly tháp. Tăng phúc hồn lực cho Ninh Thiên (???), tăng tốc độ ngưng băng của nàng lên thật nhanh. Sau đó là tốc độ, công kích, sức mạnh, phòng ngự, bốn loại tăng phúc cho cả ba người phía trước. Nhất thời hào quang lưu chuyển, khí thế tổ đội năm người đã được triển khai ra.


 Quả nhiên như Lăng Lạc Thần nói, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không bay cao, bọn họ cách bên này chừng 100m thì dừng lại, không phát động công kích, mà ở bên đó lẳng lặng chờ đợi.
 Phạm vi kết băng của Lăng Lạc Thần đã vượt qua 100m, Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng hỏi tới


 - Các ngươi chuẩn bị tốt chưa?
 Một câu hỏi đơn giản lại tràn ngập kiêu ngạo, khí vị rất rõ ràng. Bọn ta không công kích chính là đợi cho các ngươi chuẩn bị thật kỹ ta mới lên.
 Đái Hoa Bân gầm lên
 - Hoắc Vũ Hạo, là nam nhi thì chính diện quyết đấu với ta.


 Hoắc Vũ Hạo cười lạnh
 - Ngươi thắng nổi sao?
 Đái Hoa Bân giận dữ ngửa mặt phát ra một tiếng hổ rống, hồn kỹ bản thân đã phóng ra


 Thân thể bành trướng, bạch quang trong cơ thể tuôn ra, chỉ chốc lát đã cao hơn 2m, cơ thể hùng tráng phủ một bộ lông trắng vằn đen tràn ngập khí tức vua muôn thú.


 Hồn kĩ thứ nhất Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, hồn kĩ thứ hai Bạch Hổ Kim Cương Biến, hồn kĩ thứ ba Bạch Hổ Ma Thần Biến. Ba hồn kỹ tăng phúc đồng thời sử dụng, được Thất Bảo Lưu Ly tháp tăng phúc, uy áp khí tức cường đại mà hung lệ tràn ra, lại ngửa mặt lên trời rít gào, khí thế của Đái Hoa Bân lại cao thêm một tầng.


 Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi hành động, hai cánh bướm mở rộng, Vương Đông Nhi mang theo Hoắc Vũ Hạo từ trên không trung lướt xuống, phiêu nhiên dừng trên mặt băng. Hai người nắm tay song song mà đi, không tăng tốc, không chuyển hướng, cứ chậm rãi tiến lên trên mặt băng.


 Tiểu Tuyết Nữ lơ lửng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, hào quang màu cam càng lúc càng rõ, đúng lúc này Hoắc Vũ Hạo tạo ra một cảnh tượng kì dị.
1 trắng, 3 đen, bốn hồn hoàn xuất hiệt, lơ lửng quanh người, một tổ hợp phối xứng hồn hoàn kỳ lạ không thể tìm thấy ở bất kỳ một hồn sư nào khác.


 Nhưng bốn hồn hoàn đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt lại trở thành năm hồn hoàn 1 đỏ 4 cam tỏa ra hào quang lấp lánh.
 Hai tổ hợp hồn hoàn liên tiếp xuất hiện, cảm giác cực kỳ quỷ dị.
 - Võ hồn song sinh, hắn đang hoán đổi võ hồn.
 Lăng Lạc Thần lạnh lùng hơi kinh ngạc thốt lên cẩn trọng.


 Nàng từng sánh vai chiến đấu cùng Hoắc Vũ Hạo, nên hiểu rõ những điểm cường đại của hắn ra sao. Năm xưa chỉ có nhị hoàn, lại có thể theo đội vượt bao gian khó giành lấy quán quân Đấu Hồn Đại Tái. Năm năm trôi qua, hắn đã thoát biến trở thành cường giả Hồn Vương, hôm nay nàng chọn Vũ Hạo, thực ra vì tình cảm chất chứa bao năm qua bất chợt bùng nổ khi gặp lại hắn.


 Năm xưa đại tái chấm dứt, nàng cảm thấy rất khó khăn, vì nàng biết có một người không chế băng còn xuất sắc hơn cả nàng, chính là Hoắc Vũ Hạo.
 Cực hạn băng chắc chắn sẽ khiến cho tương lai của hắn trở thành hồn sư thuộc tính băng vĩ đại nhất đại lục, không kẻ nào có thể vượt qua.


 Nàng cũng rất chờ mong một ngày nào đó lại có thể sánh vai cùng hắn đứng trên đấu trường hoặc chiến trường. Có hắn bên cạnh, năng lực của nàng sẽ ở một tầm cao mới, cảm giác khống chế cực hạn băng mà ngày xưa hắn cấp cho quả thực mỹ diệu, lâng lâng mà khó tả. Nàng tin chắc nếu có thể cùng Hoắc Vũ Hạo tu luyện, thì tu vi của nàng sẽ cao hơn hẳn hiện tại.


 Hồn sư suy nghĩ về tình cảm khác với thường nhân. Họ vốn cao ngạo, muốn có được tình cảm của họ, thì ít ra phải có tu vi ngang bằng. Nhưng nếu bạn đời là người có thể hỗ trợ tăng cường năng lực lẫn nhau, đó chính là phối xứng hoàn mỹ cho đôi uyên ương.


 Lăng Lạc Thần cũng là hồn sư, phương diện tình cảm của nàng cũng suy nghĩ không khác Ninh Thiên bao nhiêu, chỉ khác là tình cảm của nàng đã dành cho Hoắc Vũ Hạo từ năm năm về trước.


 Hôm nay, Hoắc Vũ Hạo 17 tuổi, trái tim nàng thật sự rung động. Cảm giác như hắn có một khí tức nào đó đang kêu gọi nàng, hấp dẫn nàng, khiến cho hắn thu hút vô cùng. Cho dù tuổi tác có hơn hắn đến 7-8 tuổi, Lăng Lạc Thần cũng nhất quyết phải chọn hắn. Đáng tiếc, nàng bị cự tuyệt.


 Khiêu chiến, không phải vì giận, vì thù, mà nàng muốn nhìn xem 5 năm qua trình độ băng thuật của hắn đã đạt đến cảnh giới nào.
 Đái Hoa Bân đấm ngực như tinh tinh, thân thể to lớn lại tăng thêm vài phân, rống lên dữ tợn, thân hình mang theo ánh sáng bạch kim như một mũi kiếm đâm thẳng tới.


 Hoắc Vũ Hạo mắt lóe hào quang, đối mặt Đái Hoa Bân bình tĩnh không chút tự ti. Đái Hoa Bân 17 tuổi cũng đã là Hồn Vương, thậm chí gần đến cấp 60, nhưng vậy thì sao? Vốn trong lòng Hoắc Vũ Hạo, Đái Hoa Bân chưa bao giờ được đánh giá cao như Đái Thược Hành.


 Có lẽ thiên phú của tên này cao hơn một chút, nhưng tính cách bảo thủ sẽ sớm trở thành chướng ngại cho con đường cường giả của hắn.


 Hoắc Vũ Hạo chẳng thèm đếm xỉa, hồn hoàn trên người lại chuyển về trạng thái 1 trắng 3 đen, hồn hoàn thứ ba lấp lánh, hai mắt hóa thành màu trắng, hai luồng sáng trắng đục trong mắt bắn ra, mục tiêu không phải Đái Hoa Bân, mà xuyên ra đằng sau.


 Luồng sáng trắng không công kích một ai, chỉ dừng đúng ngay vị trí chính giữa cả năm người kia. Nháy mắt nó hòa thành một cái vòng sáng trắng đục từ vị trí đó khuếch tán ra xung quanh, bao phủ lấy cả năm người.
 Quần Thể Suy Nhược!
 - Tinh thần lực khống chế thật là mạnh.


 Trên thuyền, một trưởng lão kinh thán bật dậy.
 - Huyền lão, thông thường hồn kỹ khống chế loại tinh thần phải từ chân thân phóng ra mới đúng? Sao hắn có thể phóng thích hồn kỹ ở một điểm xa như thế?
 Huyền lão cười lớn:


 - Không phải ngươi vừa nói sao? Tinh thần lực khống chế thật mạnh. Có lẽ vì trình độ tinh thần lực của hắn đạt đến một cảnh giới nào đó khiến có năng lực khống chế rất cao để phát động công kích như vậy. Tiểu tử này tiến bộ không nhỏ a. Tinh thần lực của hắn. . . . . .


 Hai mắt lóe sáng liên tục, Huyền lão cũng trầm ngâm. Quả thực hai năm qua cũng lo lắng không ít, những cống hiến của Hoắc Vũ Hạo cho hệ hồn đạo quá lớn, không biết hắn có vì chăm chú nghiên cứu quá mà chậm trễ tu luyện hay không. Hiện tại xem ra lo lắng thừa mất rồi...


 Quần Thể Suy Nhược bao phủ, mấy người kia liền cảm thấy suy yếu mãnh liệt. Lăng Lạc Thần và Ninh Thiên còn tốt, các nàng chỉ dùng hồn lực phóng thích hồn kỹ, nhưng đối với ba vị hồn sư cận chiến phía trước thì không hay chút nào.


 Luồng suy yếu đó chẳng những khiến giảm đi tác dụng phụ trợ của Thất Bảo Lưu Ly tháp, mà còn khiến tâm trí sinh ra dao động. Tốc độ của Đái Hoa Bân giảm đi ít nhất 30%.


 Hoắc Vũ Hạo lập tức hành động, nắm tay Vương Đông, cả hai cùng tăng tốc, kim quang mãnh liệt trên người hắn nhuộm vàng cả Vương Đông, bình tĩnh đối diện ba vị chiến hồn sư.
 Đôi mắt hóa thành một màu vàng kỳ dị, Linh Mâu như có một lốc xoáy hoàng kim trong đáy mắt.


 Hai luồng kim quang như điện xẹt ra, mục tiêu chính là Đái Hoa Bân.
 Ánh sáng tốc độ cực nhanh, Đái Hoa Bân hoàn toàn không có khả năng né tránh, trừ phi hắn có thể hành động trước khi nó phát ra.
 Hắn có thể sao? Không thể.
 Hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất, ngạnh kháng.


 Trong tiếng hổ gầm, hồn hoàn thứ hai trên người lóe sáng, sau đó là cả bốn trong năm hồn hoàn đồng thời thi triển năng lực.
 Bạch quang dày đặc trong miệng phun ra, bắn thẳng tới kim quang đang công kích kia, muốn chặn nó lại. Hồn kỹ thứ hai, Bạch Hổ Liệt Quang Ba.


 Luồng sáng trắng và vàng va chạm giữa không trung, Đái Hoa Bân sửng sốt khi không hề nhận thấy một trùng kích nào cả, Bạch Hổ Liệt Quang Ba xuyên qua bay đi rất xa, còn hai luồng sáng hoàng kim lại tác dụng lên người hắn.


 Tinh thần lực và hồn lực luôn luôn khác nhau. Phán đoán sai lầm khiến hắn lĩnh trọn hồn kỹ thứ tư của Hoắc Vũ Hạo, Tinh Thần Hỗn Loạn.


 Một cơn lốc xoáy hoàng kim xuất hiện trên đầu Đái Hoa Bân, cảm giác mê  muội tràn ngập đầu óc, hoảng loạn cực độ, cảnh vật trước mắt cũng hư ảo quay cuồng, thân thể lắc lư mất đi khống chế.


 Hoắc Vũ Hạo ít khi sử dụng Tinh Thần Hỗn Loạn, vì lực khống chế đơn thể của nó quá mạnh, dễ khiến người ta ảnh hưởng trí nhớ. Xưa nay luận bàn với Quý Tuyệt Trần cũng chưa bao giờ sử dụng. Hôm nay, Đái Hoa Bân trở thành vật thí nghiệm cho hắn.


 Đái Hoa Bân trúng phải trọng kích, thân thể đứng yên tại chỗ lắc lư không ngừng.
 Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chớp thời cơ xuyên qua hắn, mục tiêu thứ hai, Vu Phong.


 Tà Huyễn Nguyệt cũng không phải hạng phàm tục, Đái Hoa Bân bất chợt trúng đòn, hắn đã vọt tới thấy được mục tiêu của hai người kia là Vu Phong, liền khởi động hồn kỹ, thân thể mập lùn chắc nịch đột ngột khom xuống, một phản lực cực mạnh đẩy cơ thể hắn bắn thẳng đến Vu Phong.


 Năm đánh hai, Lăng Lạc Thần bùng nổ hồn kỹ, mục tiêu là Hoắc Vũ Hạo, nàng toàn diện bùng nổ.
 Một tầng băng giáp kết tinh trên người Đái Hoa Bân, tăng cường sức phòng ngự cho hắn, một tòa băng lao (cái chuồng bằng băng) chính xác phóng ra, bao phủ lấy Vu Phong.


 Băng lao rộng chừng 10m, hình thành từ 24 băng trụ, hình thành một tầng phòng ngự cường đại.


 Lăng Lạc Thần lạnh lùng bình tĩnh. Nàng hiểu rõ kỹ năng mà Hoắc Vũ Hạo đánh lên Đái Hoa Bân không thể kéo dài quá lâu, bản thân là chủ khống của đội ngũ, đầu tiên phải đảm bảo quân số, huống chi nàng rất e ngại cực hạn băng của hắn, biết rõ bản thân không cách nào chế ngự được hắn.


 Thật tình Vu Phong chẳng mấy thích thú khi bị băng lao bao phủ, võ hồn Hồng Long của nàng có thuộc tính hỏa, rất bài xích khó chịu với nguyên tố băng. Thế nhưng hành động cứu hộ chính xác của Lăng Lạc Thần khiến nàng vô cùng cảm kích. Hiện tại đối mặt hai người công kích, dù cho Tà Huyễn Nguyệt cũng lập tức sẽ tới, Đái Hoa Bân cũng không bị kiềm chế lâu lắm, thế nhưng nàng cũng chịu áp lực không nhỏ, lập tức nàng súc thế.


    Ngọn lửa đỏ sậm bao trùm toàn thân, hoàn hoàn thứ hai, thứ ba cùng lúc lấp lánh, Long Nộ, Long Giáp đồng loạt thi triển. Phương diện sử dụng hồn kỹ, Vu Phong cũng cho thấy tố chất đệ tử nội viện của nàng, hai hồn kỹ vừa sử dụng không hề đụng chạm đến băng lao chút nào.


    Nhưng khác với suy nghĩ của bốn người bên này, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi không hề công kích băng lao.
    Gần như ngay tức khắc băng lao xuất hiện, hai người kia lập tức dừng lại.


    Cả hai ăn ý không phải chỉ một hai ngày. Hoắc Vũ Hạo xoay người, đồng thời nàng đã ở sau lưng hắn, hai tay đặt lên lưng rót vào Hạo Đông lực.
    Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức đối mặt cú nhảy tấn công ngăn cản của Tà Huyễn Nguyệt.


    Bản thân là chiến hồn sư hệ phòng ngự, Tà Huyễn Nguyệt quen với việc phòng ngự chống đỡ công kích của đối phương, bảo vệ đồng đội, thành ra mục đích của hắn là ngăn cả hai người kia công kích Vu Phong. Bất chợt lúc này hắn lại cảm thấy dường như ý định của hai người kia chưa bao giờ muốn tấn công Vu Phong, mà là hắn. Ngay cả Lăng Lạc Thần cũng bị đánh lừa mà sử dụng băng lao bao phủ kềm hãm Vu Phong a!


    Đái Hoa Bân rốt cục tỉnh lại, dù trí óc còn một chút mơ hồ, hắn cảm thấy quanh người dường như có rất nhiều nguyên tố thuộc tính khác nhau hỗn loạn dao động.
    Thình lình một luồng sáng mạnh mẽ và uy áp khủng bố khiến tinh thần hắn run lên, hai mắt hắn chỉ nhìn thấy một nắm đấm màu vàng.


    Tà Huyễn Nguyệt đang còn lao đi trong không trung, phát hiện được biến cố bất ngờ thì đã không có cách nào dừng hành động lại được.


    Thời khắc mấu chốt, hồn hoàn thứ tư, thứ năm trên người cùng lúc lóe sáng, thân thể bọc trong một tầng tro lờ mờ sáng bóng, da ngăm đen như keo, cơ thể cuộn lại như một khối cầu thịt tiếp tục lao đi.
    Một quang ảnh cự tượng xuất hiện sau lưng.


    Hồn kỹ thứ tư, Tượng Vụ, hồn kỹ thứ năm, Tượng Bì.
    Tượng Vụ, bất kỳ công kích nào của đối phương đánh vào sẽ dính phải tro, công kích như đánh vào bùn, cực khó phá hủy, giảm mạnh cường độ công kích.


    Tượng Bì, khiến cơ thể bên ngoài như keo, tăng phòng ngự 100%, va chạm sinh ra lực phản chấn cực lớn đánh bay đối phương.
    Có thể nói, hai đại hồn kỹ này là bản lĩnh cực mạnh của Tà Huyễn Nguyệt, cùng lúc tung ra cho thấy hắn đã thực sự rất e ngại Hoắc Vũ Hạo.


    Tà Huyễn Nguyệt nhìn qua Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn hóa thành một pho tượng vàng, nội tâm bất chợt run rẩy.
    Cái này.... là hồn kỹ gì đây?
    Một nắm đấm màu vàng cũng đánh về phía Tà Huyễn Nguyệt, đó cũng là lúc Đái Hoa Bân tỉnh lại.


    Ngay khi kim quyền oanh kích vào Tà Huyễn Nguyệt, Tượng Vụ bao bọc điên cuồng bao phủ.
    Thế nhưng ngay giây phút đó, Tượng Vụ lại tán loạn, kim quang bùng nổ, lực phản chấn siêu cường của Tượng Bì cũng hoàn toàn mất tác dụng.


    Tà Huyễn Nguyệt bao bọc trong một lớp vàng lóe kim quang văng ra với tốc độ còn nhanh hơn khi hắn nhảy tới, bắn về phía Đái Hoa Bân.


    Đái Hoa Bân lập tức phản ứng, hổ chưởng vồ tới trước, định đỡ lấy Tà Huyễn Nguyệt. Ngay khi chạm vào con voi to lớn kia, luồng uy áp khủng bố từ trên người hắn truyền sang, như đế vương hàng lâm, khiến cho kẻ khác hô hấp khó khăn. Tinh thần kịch chấn, thân thể to lớn của Tà Huyễn Nguyệt liền va vào ngực hắn, bức lui mấy bước mới đứng vững được.


    "Ư"
    Máu tươi tuôn tràn trên miệng mũi Tà Huyễn Nguyệt, thân thể to bè vàng như nghệ, run rẩy nhìn Đái Hoa Bân:
    - Thật là mạnh! Phòng ngự của ta đã bị phá.


    Hạo Đông lực kết hợp Quân Lâm Thiên Hạ, đâu chỉ đơn giản phá vỡ phòng ngự? Trong Tinh Thần Hải của hắn, Quân Lâm Thiên Hạ đã đóng một dấu nặng nề vào đó, sau này đối diện tái chiến với Hoắc Vũ Hạo, ấn ký tinh thần đó sẽ quấy nhiễu hắn thật lớn.


    Đái Hoa Bân cực kỷ hoảng hốt, nhưng vẫn không chùn bước lao tới Hoắc Vũ Hạo.


    Tà Huyễn Nguyệt phòng ngự mạnh cỡ nào chứ? Ngay cả chính hắn còn chưa chắc phá được. Tổng thể thực lực của Tà Huyễn Nguyệt không cao lắm, nhưng phòng ngự trong cùng lứa hắn đứng nhì thì không ai dám đứng nhất! Vậy mà một quyền của tên kia cũng không tiếp nổi, còn dưới tình huống được Thất Bảo Lưu Ly tháp tăng phúc.


    Tà Huyễn Nguyệt bị đánh bay, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng lùi sau hai bước. Lực phản chấn cường đại dù sao cũng có tác dụng nhất định, tăng phúc của Thất Bảo Lưu Ly tháp cũng không phải chuyện đùa. Nếu chỉ có Hoắc Vũ Hạo một mình đối diện Tà Huyễn Nguyệt, một quyền vừa nãy không thể làm cho tên kia mất đi chiến lực. Tiếc thay hắn có Vương Đông và Hạo Đông lực a!


    Bất kể Thất Bảo Lưu Ly tháp phụ trợ tốt bao nhiêu vẫn phải kém tăng phúc võ hồn dung hợp 100%, huống chi trước đó còn dính phải Quần Thể Suy Nhược.
    Cánh bướm giang rộng, kim quang bùng nổ sau lưng, chính là Điệp Thần Quang. Băng lao lúc nãy đã tan biến, bởi một bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh.


    Hoắc Vũ Hạo ra tay, tiểu Tuyết Nữ cũng bay ra, bàn tay bé xinh nhẹ nhàng sờ vào băng lao.
    Nó gần như tan chảy trong nháy mắt, Lăng Lạc Thần hoảng sợ khi phát hiện lúc tiểu Tuyết Nữ sờ vào băng lao, hồn kỹ đã hoàn toàn mất đi khống chế.
    Điệp Thần Quang liền bắn vòng qua Tuyết Nữ, tấn công bao trùm Vu Phong.


    Một quyền đánh bay Tà Huyễn Nguyệt, Hoắc Vũ Hạo không thèm ngó tới Đái Hoa Bân, mà trực tiếp nhìn về Ninh Thiên.
    Hai luồng sáng ám tử kim lóe lên như không, Ninh Thiên thét lên đau đớn tăng phúc Thất Bảo Lưu Ly tháp trên người đồng đội ngay lập tức biến mất.
    Linh Hồn Trùng Kích.


    Luận năng lực thực chiến, mỗi đệ tử nội viện đều rất mạnh, nhưng so với Hoắc Vũ Hạo thì còn xa mới sánh bằng.


    Hoắc Vũ Hạo trải qua nhiều lần tôi luyện sinh tử, được kiếm si Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên bức bách khổ chiến liên miên. Đối với hắn, nhân số áp đảo không có tác dụng gì cả, phải xem khả năng phát huy năng lực bản thân như thế nào kia.


    Tiểu Tuyết Nữ bay về, bộ dáng nhỏ nhắn, tròn ủm, ngón tay múp míp xinh xinh chỉ vào không trung, đôi mắt lam trong suốt, bất kể thần thái của nàng ra sao chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: đáng yêu.
    - Y y a a!
    Tiểu Tuyết Nữ í ới nói, trình diễn một màn thần kỳ.


    Bích quang từ thân thể Hoắc Vũ Hạo khuếch tán, Vĩnh Đông Lĩnh Vực được thi triển, cơ thể tiểu Tuyết Nữ cũng phun ra hào quang màu cam cộng hưởng, hồn hoàn màu cam thứ hai của Vũ Hạo cũng phát sáng rực rỡ.


    Băng tuyết từ chân Hoắc Vũ Hạo tản ra, đột ngột tạo thành Bạo Phong Tuyết lan tràn. Nhiệt độ thấp khủng bố -200 độ cùng với cuồng phong bão tuyết thét gào.
    Vĩnh Đông Lĩnh Vực kết hợp Tuyết Vũ Diệu Dương, đúng là Tuyết Vũ Cực Băng Vực!


    Hồn kỹ của Lăng Lạc Thần lần lượt bị tuyết vũ bao trùm trời đấy lần lượt nuốt mất, nhiệt độ cực lạnh áp chế luôn cả ngọn lửa Hồng Long đang bập bùng của Vu Phong, tốc độ của Đái Hoa Bân cũng bị bão tuyết ngăn trở, cái lạnh vô cùng khiến hắn bước chậm như sên.


    Trên thuyền, trưởng lão Hải Thần các đồng loạt đứng dậy.
    - Đây là... Lĩnh vực?
    Xa xa, những đệ tử nội viện bị loại trên bờ hồ cũng ngây dại há mồm, ngắm nhìn thế giới băng tuyết bao phủ hơn chu vi 100m, bỗng dưng cảm thấy thể xác và tinh thần đều trở nên lạnh lẽo.


    Hồn kỹ này thật sự do một gã Hồn Vương thực hiện sao?
    Hải Thần hồ dần dần biến hóa, Lăng Lạc Thần không chế nguyên tố băng  ước chừng chỉ có chu vi 100m mặt hồ bị đóng băng, nhưng lúc này hơn phân nửa Hải Thần hồ đã đóng lại lạnh lẽo vô cùng.


    Trương Nhạc Huyên cũng giật mình kinh hãi, quay nhìn sang Bối Bối, hắn cũng tràn ngập khϊế͙p͙ sợ. Dĩ nhiên Bối Bối cũng không thể biết tiểu sư đệ của hắn lại có thực lực cường đại đến mức độ này.


    Bên trong thế giới băng tuyết, một cây búa vàng lặng lẽ xuất hiện. Trong phạm vi băng tuyết bao phủ, có năm người cứng ngắc đang cực lực chống cự nhiệt độ siêu thấp.
    Tâm Linh Phong Bạo, được Tuyết Vũ Cực Băng Vực che giấu, võ hồn dung hợp kĩ này càng thêm khủng bố.


    Không ai nhìn ra bên trong lĩnh vực xảy ra chuyện gì, cả Huyền lão cũng không, trừ phi lão có thể đánh tan lĩnh vực đó. Nếu không, phạm vi băng tuyết bao phủ chính là thế giới của Hoắc Vũ Hạo.